Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 10


trước sau

Dịch: LTLT

Hoắc Nhiên biết bản thân trông không đồng bộ với cái tính cách của mình, bị bạn học đặc biệt là bạn học nữ nói đáng yêu cũng không phải một hai lần, nhưng khi biết mình bị Khấu Thầm lấy hình tượng “bé đáng yêu” để giới thiệu cho chị của Khấu Thầm, cậu vẫn có loại cảm giác xấu hổ không sao nói rõ được.

Tiện thể có hơi muốn tức giận.

Nếu như không phải cân nhắc đến việc hôm nay Khấu Thầm thật sự phát hiện Hồ Dật mang dao, thì lúc này cậu muốn đáng yêu đánh Khấu Thầm một trận.

“Chị.” Khấu Thầm tiến sát vào trước điện thoại “Nói chuyện chính.”

“À được, chuyện chính.” Chị gái bên đó gật gật đầu “Bé đáng yêu à, em xem…”

“Chào chị.” Hoắc Nhiên cảm thấy có thể Khấu Thầm vốn chưa nói cho chị mình cậu tên gì, chỉ có thể ép buộc bản thân tự giới thiệu “Em tên Hoắc Nhiên.”

“Chào bé đáng yêu, chị là Khấu Tiêu, em gọi chị giống như Khấu Thầm là được.” Khấu Tiêu cười nói, “Nào, em giúp chị xem thử những đồ này đúng không? Còn thiếu cái gì?”

Khấu Tiêu nói chuyện ôn hòa giống như trêu đùa con nít ba tuổi, Hoắc Nhiên chỉ đành tạm thời từ bỏ chống cự đối với bé đáng yêu, nhìn lên màn hình.

Khấu Tiêu đã chuyển camera quay về phía một cái bàn, trên bàn chất đầy các loại bếp, nồi, giày, dây, túi ngủ đệm chống ẩm, đèn gắn đầu, đèn lều, đèn khẩn cấp, đèn pin, bình giữ nhiệt đều xếp thành 4 cái…

Liếc mắt nhìn sơ qua, Hoắc Nhiên đột nhiên cảm thấy, tin đồn trước đây nói gia cảnh của nhà đó rất tốt, có thể không phải là tin đồn, là sự thật.

Hoắc Nhiên từ cái bàn và sàn nhà cũng đã nhận ra được đây là cửa hàng nào, cậu không hay đi lắm, đồ của cửa hàng này mắc, tuy đồ đều là đồ tốt, nhưng không phải dân chuyên nghiệp ba năm trở lên hoặc dân có tiền, bình thường sẽ không đến đây mua đồ kể cả mua dây thừng.

Cậu nhìn Khấu Thầm, trên mặt Khấu Thầm đều là trông đợi.

“Thế nào? Cao thủ, nếu không có vấn đề gì thì để chị ấy mua 3 phần giống vậy.” Khấu Thầm nói.

“Ấy đừng đừng đừng.” Hoắc Nhiên giật mình, đống này phải bao nhiêu tiền đây, cậu hắng giọng “Chị, là thế này, đồ nhiều quá rồi, có những thứ không dùng được, còn nữa, nếu như tụi chị chỉ tùy tiện đi chơi một lần… xài không nhiều vậy đâu, cũng không cần xài đồ cao cấp đến vậy.”

“Nhiều sao?” Khấu Tiêu nói “Chị vẫn chưa chọn xong nữa đó.”

“Chị, chị đừng lấy sức mua quần áo của chị mà mua trang bị.” Hoắc Nhiên nhắc nhở cô “Lần này là đi leo núi, không phải đi phượt, những thứ đồ này phải tự mình mang, cho nên tốt nhất vẫn nên là trang bị nhẹ…”

“Lão Dương!” Khấu Tiêu bên kia chợt kêu lên “Để lại hết…”

Khấu Thầm ở bên cạnh vừa nghe, lập tức cười khặc khặc.

Hoắc Nhiên thở dài.

Cuối cùng dưới sự hướng dẫn của Hoắc Nhiên, Khấu Tiêu tạm thời mua một cái lò, một bộ nồi và ba cái ba lô.

“Những cái khác thì sao?” Khấu Thầm hỏi.

“Tôi đưa danh sách cho cậu, sau đó chỉ cậu một cửa hàng, dân kỳ cựu tôi quen biết đều mua ở chỗ đó.” Hoắc Nhiên thở dài, cầm quyển vở “Cậu với chị cậu đến đó mua đầy đủ là được, nói tên tôi có thể giảm giá.”

“Được.” Khấu Thầm gật đầu.

Hoắc Nhiên tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng viết những đồ cần mang theo lên vở, có những thứ có thể dùng chung cậu có rồi thì không viết, đi phượt điều sợ nhất là mang không nổi đồ.

Cho nên cậu không muốn đi cùng tay mơ, đặc biệt là con gái, có những cô gái khi bảo người ta mang đồ ngang nhiên đến mức giống như cái cây bên cạnh cũng là bạn trai của cô ta.

“Cầm.” Hoắc Nhiên xé tờ giấy đã viết xong, đưa cho Khấu Thầm “Mua theo danh sách này là được, địa chỉ ở phía dưới.”

Khấu Thầm cầm tờ giấy nghiêm túc xem.

Hoắc Nhiên kiên nhẫn chờ đợi.

Khấu Thầm xem rất chậm, khiến cho người khác có loại cảm giác có thể Khấu Thầm không biết chữ.

Sau khi xem ít nhất 3 phút, Khấu Thầm mới xem xong, chụp tấm ảnh gửi cho chị mình, sau đó xếp giấy lại bỏ vào trong túi.

Lúc Hoắc Nhiên thấy Khấu Thầm lại lấy sách ra để lên bàn, thật sự không nhịn được nữa: “Cậu ngồi lại chỗ cậu đi.”

“Lười di chuyển.” Khấu Thầm dựa vào lưng ghế.

“… Từ Tri Phàm đến thì ngồi chỗ nào hả.” Hoắc Nhiên nói.

“Chỗ của tôi đó.” Vẻ mặt Khấu Thầm kiểu cậu có phải ngốc hay không “Còn có thể ngồi ở đâu.”

“Ờ.” Hoắc Nhiên thở dài, quay người nhìn về phía bảng đen thở dài.

Học xong tiết một, Từ Tri Phàm cũng chưa đến, Khấu Thầm ôm sách ở bên cạnh ngủ đến mức thần chết thổi chém cũng không tỉnh.

Hoắc Nhiên gửi tin nhắn hỏi, Từ Tri Phàm rất nhanh trả lời lại.

– Khuyên cả một tiết học, giờ đang khóc nè.

Hoắc Nhiên ngây ngẩn cả người, Hồ Dật tuy không nói nhiều, so với bọn cậu thì hướng nội một chút, nhưng cũng là người gãy xương không kêu một tiếng, khóc rồi?

– Sao mày lại khuyên con người ta khóc luôn rồi? Trình độ mày cũng quá tàn rồi đó.

–??? Liên quan đếch gì đến tao?

Hoắc Nhiên thở dài.

– Vậy hai tụi mày có đi tự học không?

– Không đi, để nó khóc trút ra hết đi đã

– Mày thì sao?

– Vừa mới bắt đầu một ván, mày đừng nói chuyện với tao nữa

“Đệch.” Hoắc Nhiên để điện thoại vào trong túi.

Hai tiết đầu tự học buổi tối đều bị giáo viên tiếng Anh chiếm, mới đầu Hoắc Nhiên còn có thể ngồi nghe, đến đoạn sau thì nằm sấp xuống, tiết thứ hai cậu dứt khoát nằm ngủ mười phút.

Khấu Thầm lại không giống vậy, kiên trì ngủ hết hai tiết học, nghỉ giữa giờ khi Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân tiến lại gần cùng nhau nói chuyện cũng không có làm Khấu Thầm tỉnh.

Tiết thứ ba không có giáo viên nào dạy, chuông vào học vừa vang, Khấu Thầm liền tràn đầy sức sống mà thức dậy.

“Aiz…” Khấu Thầm duỗi lưng, còn rút một tờ khăn ướt ở trong cặp ra lau mặt.

Thật sự là một vua giả ngầu tinh tế.

Khấu Thầm lau mặt xong, lại lau mặt bàn một lần.

“Làm gì đó?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.

“Lau nước miếng.’ Khấu Thầm nói.

“Cậu còn chảy nước miếng?” Hoắc Nhiên rất kinh ngạc.

“Tôi làm gì biết, lỡ như có thì sao.” Khấu Thầm bình tĩnh nói “Tôi có tố chất như vậy.”

Hoắc Nhiên không nói gì, đang định lấy điện thoại ra chơi, nghe thấy cửa lớp học vang lên một tiếng.

Cậu giật bắn mình, vội vàng quăng điện thoại vào trong ngăn bàn, cửa ở phía sau lớp học thật sự không an toàn!

Nhưng mà khi quay đầu lại, nhìn thấy người đứng ngoài cửa không phải giáo viên, là mấy nam sinh, có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.

“Ồ.” Khấu Thầm ở bên cạnh cười.

Hoắc Nhiên vừa nghe cái giọng điệu này của Khấu Thầm, đã kịp phản ứng, đứng ở cửa chính là bốn nam sinh hôm đó cùng với Lý Gia Dĩnh bắt nạt Hà Hoa.

Đến gây phiền phức đây.

“Khấu Thầm.” Một nam sinh to con bước đến, đứng ở hàng cuối cùng, nhìn thấy Khấu Thầm liền mở miệng.

Khấu Thầm không lên tiếng.

“Ra ngoài một lát.” To con nói.

“Có chuyện thì ở đây nói.” Hứa Xuyên ngồi một chỗ đầu cũng không quay lại nói, trong tay còn giả vờ cầm sách tiếng Anh.

Hoắc Nhiên phát hiện nhóm 3 người của Khấu Thầm vừa đến thời khắc quan trọng liền giả ngầu đến mức vô cùng đồng lòng, không chê vào đâu được.

“Có chuyện của mày à?” To con liếc nhìn về phía Hứa Xuyên, đoán là không tìm được người nói chuyện, ánh mắt lại quay về trên người Khấu Thầm “Ra ngoài.”

Khấu Thầm vẫn không lên tiếng, chậm rãi lấy khăn ướt lau tay, sau đó từ từ vo thành một cục trong tay, lúc này mới quay đầu nhìn lướt về tên đó: “Mày là ai?”

“Đừng mẹ nó nói nhảm với nó.” Một tên nửa to con từ phía sau to con tiến đến, trực tiếp xông đến, đưa tay muốn túm lấy cánh tay của Khấu Thầm.

Hoắc Nhiên nhìn thấy chiêu này, không nghĩ ngợi gì với tay kéo rèm cửa sổ bên cạnh ra.

Văn phòng đối diện vẫn còn đèn đuốc sáng trưng vụt một phát xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, gần trong gang tấc, tay của tên nửa to con khựng lại ở giữa chừng.

Khấu Thầm cười chép miệng, gạt tay của tên này qua: “Tao còn tưởng mạnh cỡ nào nữa.”

“Mày cũng đừng trốn, trốn không thoát đâu.” Nửa to con nói “Là đàn ông thì đi theo tụi tao.”

Khấu Thầm thở dài, quăng khăn ướt trong tay lên bàn, đứng lên đi về phía bên ngoài phòng học: “Đây là do tụi mày tự tìm.”

Đám người to con lập tức xoay người đi theo ra ngoài.

Hoắc Nhiên nhìn thấy đã hẹn nhau rồi, liền có hơi sốt ruột, bật người đứng dậy, chuyện ngày hôm đó không thể để một mình Khấu Thầm gánh được.

Vừa mới từ chỗ ngồi nhảy ra, tên nửa to con lại quay người, chỉ Hoắc Nhiên: “Không phải việc của mày, đừng xen vào.”

“Mày lại chỉ xem? Mẹ nó tao lập tức khiến mày khóc hỏi ông trời vì sao không cho mày sáu ngón!” Hoắc Nhiên phiền nhất là bị người khác phách lối chỉ như vậy, đá ghế tiến tới.

“Hoắc Nhiên Hoắc Nhiên Hoắc Nhiên.” Hứa Xuyên ngăn ở phía sau cậu, thấp giọng “Đừng xúc động, Khấu Thầm không sao.”

“Còn chỉ?” Lúc này Giang Lỗi cũng đứng lên “Nghe không hiểu? Thật sự có 6 ngón đứt một ngón cũng không sao hết hả?”

Có vài nam sinh trong lớp đều từ từ vây lại, nửa to con quay đầu liếc mắt nhìn, có lẽ phát hiện đồng bọn đã đi rồi, thế là do dự một lát, bỏ tay xuống, xoay người bước nhanh ra khỏi lớp học.

“Đậu má, mày mà không phiên dịch thì suýt nữa tao nghe không hiểu ý Hoắc Nhiên nói là gì rồi.” Ngụy Siêu Nhân nhìn Giang Lỗi.

“Cái gì suýt nữa nghe không hiểu, mày là không nghe hiểu.” Giang Lỗi nói.

“…Hừ!” Ngụy Siêu Nhân trừng cậu ta.

Hoắc Nhiên đẩy Hứa Xuyên vẫn còn ngăn ở trước mặt cậu ra, vịn cửa sổ nhìn xuống phía dưới, mấy người đó đã đi mất không còn thấy bóng dáng.

“Không phải” Cậu quay đầu nhìn Hứa Xuyên “Các cậu là có thù oán gì với Khấu Thầm chứ? Bản thân không quan tâm thì thôi, còn ngăn không cho người khác quan tâm?”

“Bên đó là văn phòng giáo viên.” Hứa Xuyên chỉ bên ngoài cửa sổ “Lão Viên vẫn chưa tan làm mà, mới nãy đầu còn lóe lên, cũng không thể đánh nhau ở chỗ này thật đâu nhỉ?”

“Vậy giờ sao đây?” Hoắc Nhiên sốt ruột.

“Giờ đi tìm bọn họ.” Hứa Xuyên đi ra bên ngoài “Tôi biết đang ở đâu.”

Hoắc Nhiên lập tức đi theo, thuận miệng hỏi: “Ở đâu?”

“Quỷ lâu.” Hứa Xuyên nói.

“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp, chân cũng không ngừng, trong lòng lại gào thét.

Đậu! Má!

“Vì sao ở đó?” Giang Lỗi hỏi ra nghi vấn của Hoắc Nhiên.

“Chỉ có chỗ đó bảo vệ không đi.” Hứa Xuyên nói “Khoảng cách cũng xa, có động tĩnh gì cũng không nghe được.”

Phân tích của Hứa Xuyên rất hợp lý, nhưng lại không thể khiến nội tâm Hoắc Nhiên bình tĩnh.

Giang Lỗi vỗ lên vai cậu cũng không có tác dụng an ủi gì.

Thực ra Hứa Xuyên cũng có chút sốt ruột, lúc xuống lầu cậu ta bước một lần ba bậc đi xuống.

Trên lý thuyết Khấu Thầm đánh nhau không có vấn đề gì, nhưng lý thuyết là dựa vào tự thuật của Khấu Thầm, chuyển trường đến tổng cộng một học kỳ, bọn họ ngay cả chém gió mang theo chuyện xưa cũng là Khấu Thầm nói, Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân ngoại trừ cùng Khấu Thầm chơi mạt chược ra, thật sự vẫn chưa từng nhìn thấy Khấu Thầm đánh nhau.

Hy vọng trước khi bọn họ đuổi đến, Khấu Thầm có thể chống đỡ được, dù cậu ta là người có thể đánh đi nữa, đối phương cũng có ít nhất bốn người, không chừng còn có những người khác đang ở đó chờ.

“Lát nữa xem tình hình trước rồi ra tay.” Hứa Xuyên nhìn Hoắc Nhiên đi bên cạnh mà giống như muốn bay lên luôn, lúc này Từ Tri Phàm không có ở đây, cái tính khí này của Hoắc Nhiên, cậu ta cũng lo lắng không ngăn lại được “Có lẽ bọn họ chỉ là phô trương thanh thế thôi.”

“Tốt nhất là vậy.” Hoắc Nhiên nói “Tôi sợ Khấu Thầm mẹ nó phô trương thanh thế, đừng đến lúc tụi mình đến thì nhìn thấy một mình cậu ta nằm sấp trong đám cỏ trên mông cõng thần chết nhà cậu ta.”

Khi đi đến dưới tòa lầu văn phòng, Hoắc Nhiên im miệng, mọi người nhanh chóng yên lặng chạy qua.

Trước mặt lóe đến hai người, Hứa Xuyên nhìn thấy lập tức cảnh giác, lúc này chạy ra ngoài bình thường là người đến quầy ăn vặt mua đồ ăn, sẽ không ở phương hướng này, bên này là sân thể thao với nhà thi đấu…

“Hai người!” Hoắc Nhiên ở bên cạnh đột nhiên chỉ hai người kia “Đến đây, giúp một chút.”

“Đội trưởng?” Hai người kia lập tức chạy đến, có một người hỏi “Làm gì vậy?”

Hứa Xuyên lại mượn đèn đường nhìn thử, hai người này chắc là người của đội bóng rổ trường.

“Còn chưa biết.” Hoắc Nhiên nói “Xem tình hình đi.”

“Hiểu rồi.” Hai người phản ứng lại khi cùng nhau đi về phía sân thể thao đều toát ra sát khí.

Hoắc Nhiên chưa từng đánh nhau, chí ít chưa từng ra tay với người khác ở trong trường, mỗi lần đều sẽ bị Từ Tri Phàm ngăn lại, còn bị người ở ngoài trường chặn mấy lần, mỗi lần như thế cậu đều tràn đầy hưng phấn muốn ứng chiến, nhưng lại bị Từ Tri Phàm và Giang Lỗi lại thêm cả Hồ Dật cùng nhau quấy nhiễu.

Cậu cảm thấy bản thân ở trong mắt ba thằng bạn có lẽ là tên gà mờ, cái loại mà ra ngoài có thể khiến người ta xử lý thành 8 khúc.

Cho nên hôm nay có thể ra tay ở trong trường học… đối với người như Khấu Thầm mà nói có thể không là gì, đối với “bé ngoan” của trường chuyên cấp 3 cậu mà nói, rất là kích thích.

Cái loại kích thích này, chỗ tốt lớn nhất chính là khiến Hoắc Nhiên không chú ý đến chỗ bọn họ muốn đi chính là quỷ lâu, còn là bãi đất trống cỏ khô mọc đầy trông giống chỗ của quỷ trú ngụ ở phía sau quỷ lâu.

Cho đến khi đi đến trước quỷ lâu, nhìn thấy bia đá văn vật cấp thành phố, cậu mới chợt phản ứng lại.

Quỷ lâu đó!

Quỷ đó!

Trong một mảnh tối đen cậu nhanh chóng lướt mắt nhìn một vòng mấy người bên cạnh, Giang Lỗi nhìn cậu, đoán là đã nhìn ra, đi đến gần chỗ cậu.

“Sao lại cảm thấy không có ai?” Ngụy Siêu Nhân rất khẽ hỏi một câu “Không ở đây?”

Hứa Xuyên không lên tiếng, đi về phía con đường nhỏ ở bên cạnh, vừa đi được hai bước thì nghe thấy đằng sau tòa nhà truyền đến một giọng nói: “Đ* má mày!”

Giọng nói này không phải của Khấu Thầm.

Theo sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng sột soạt của cỏ dại bị giẫm lên.

Tiếng động này vừa nghe liền biết là hỗn chiến.

Hoắc Nhiên nháy mắt ảo tưởng tình cảnh bi thảm của vua giả ngầu giả được một học kỳ cuối cùng đến giờ phút này thất bại bị đám người đó đè xuống đất mà đánh, tuy nói là cậu và Khấu Thầm không có giao tình gì, nhưng dù sao phiền phức coi như là bọn họ cùng nhau gây ra…

Cậu không nghĩ ngợi gì xông đến.

Khi vọt vào trong đó thì nghe thấy tiếng Khấu Thầm: “Bay đi cho ông!”

Sau đó là một tiếng vang trầm đục.

Cậu vừa mới rẽ vào chỗ ngoặt thì nhìn thấy một bóng đen đâm về phía cậu.

Á  —— Ma  —— Ông nội mày á  ——

Hoắc Nhiên biết trên đất trống có ít nhất 5 người, phía sau mình má nó cũng có 5 người, nhưng cậu vẫn bị dọa đến mức trong lòng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết thê lương.

Sau đó cái bóng đen này vững vàng đụng vào người cậu.

Cùng lúc cậu còn chưa phản ứng lại không phải ma, người này chắc là bị đá bay đụng thẳng cậu khiến cậu ngã xuống đất, còn đặt mông ngồi lên trên bụng của cậu.

“Đệt.” Cậu nhấc tay hất người này xuống.

Không chờ cậu đứng dậy, trước mặt lại bay đến một người nữa, lúc này ngã ở bên chân cậu.

“Khấu Thầm?” Hứa Xuyên hét về phía bụi cỏ tối om.

“Ờ.” Khấu Thầm trả lời.

Sau đó năm người bên phía bọn họ liền nhào vào, một mảnh tối đen không thấy gì cả, ai cũng không dám đánh ngay.

Khi Hoắc nhiên ôm bụng từ dưới đất đứng lên, có người chạy đến trước mặt của cậu, cũng nghe không rõ là mấy người.

Cuối cùng tiếng của Ngụy Siêu Nhân vang lên: “Á á á! Ai con mẹ nó đánh tao!”

“Người đâu rồi?” Giang Lỗi hỏi.

“Chạy rồi.” Hoắc Nhiên dựa vào bên tường, thực ra đụng một cái cũng không có sao, nhưng trong tình huống hoàn toàn không chuẩn bị bị người khác ngồi trên bụng, đến lúc này cậu vẫn chưa trở lại bình thường, trong dạ dày quặn từng cơn.

Trong bóng tối ánh đèn điện thoại sáng lên.

“Đậu má, Hoắc Nhiên mày không sao chứ?” Giang Lỗi cầm điện thoại chạy đến.

“Không sao.” Hoắc Nhiên cảm thấy rất mất mặt, cái gì cũng chưa làm ngay cả nhìn cũng chưa nhìn rõ, vậy mà bị một cái mông ngồi thành thế này, lúc này, cậu chỉ có thể giả bộ quan tâm di chuyển lực chú ý của mọi người “Khấu Thầm đâu?”

“Khấu Thầm không sao chứ?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.

“Không sao.” Khấu Thầm từ phía trong cùng bãi đất bước ra ngoài, đi thẳng đến trước mặt Hoắc Nhiên mới ngừng lại “Ai đánh cậu?”

“Không ai đánh, bị đụng một cái.” Hoắc Nhiên thật sự không muốn nói là mẹ nó bị cái người cậu đá bay đụng đó.

“Đụng một cái có thể đụng thành thế này?” Khấu Thầm có hơi nghi ngờ, ngừng lại hai giây sau, Khấu Thầm đưa tay chà chà ở trên quần, kéo cái tay Hoắc Nhiên đang che trên bụng ra, sờ lên bụng Hoắc Nhiên, lại đưa tay lên trước mắt mình “Không có chảy máu.”

“Cậu có phải thiểu năng không vậy?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm “Nếu tôi bị đâm một dao tôi còn có thể đứng được sao?”

“Cậu không thể sao?” Khấu Thầm nói “Tôi có thể đó.”

Vua giả ngầu ngầu ngầu ngầu!

Hoắc Nhiên quả thực cạn lời, sau khi im lặng một lát chắp tay làm lễ với Khấu Thầm.

Khấu Thầm nhìn cậu không nói gì.

Hoắc Nhiên chờ mấy giây thấy Khấu Thầm không có ý muốn nói chuyện, bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Có thể đi không?” Khấu Thầm nhìn về phía sân thể thao “Không đi được thì tôi cõng cậu.”

Hoắc Nhiên vội vã quay người sải bước đi ra ngoài.

———–

Đèn đội đầu:

Đèn lều:



Đèn khẩn cấp:




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện