Ngôn Của Anh

Chương 28: Em không sợ một ngày nào đó sẽ chiều hư anh hả.


trước sau

Advertisement

Chương 28: Em không sợ một ngày nào đó sẽ chiều hư anh hả.
Ngày cuối cùng của kì thi cuối học kì, Chu Vũ không đến.
Khê Ngôn gọi điện thoại cho cậu cả sáng, đến tận khi hôm thi buổi sáng sắp kết thúc Chu Vũ mới nhắn tin cho cô.
—— Cô ơi, em không thi đâu.
Khê Ngôn lập tức gọi điện thoại cho cậu, "Chu Vũ, em đang ở đâu?"
Chu Vũ nói: "Hôm nay em không đến trường thi đâu, cô đừng gọi đến làm gì."
Khê Ngôn nghe xong thì hơi sốt ruột, "Em xem xem khoảng thời gian này em đã trốn bao nhiêu tiết rồi? Bây giờ ngay cả thi cũng bỏ? Chu Vũ, em muốn sao đây hả?"
Chu Vũ không nói lgì.
"Chu Vũ, nói cho cô biết em đang ở đâu, sao lại không đi thi?" Khê Ngôn dịu giọng.
"Không có lí do gì hết," Trước khi ngắt máy Chu Vũ nói: "Cô giáo, em rất an toàn, sống cũng tốt nữa, cô đừng để ý đến em."
Hôm nay là thứ bảy, kì thi cuối kì của khối 11 đã kết thúc, học sinh nộp bài thi xong bèn bắt đầu đón kì nghỉ đông, đón Tết âm lịch.
Khê Ngôn ôm một chồng bài thi cuối kì và bảng biểu thành tích về nhà.
Lúc nấu cơm Khê Ngôn còn gọi điện cho Chu Vũ lần nữa mới biết cậu đã tắt máy, mà bên cha mẹ cậu cứ như đã mai danh ẩn tích, không thể liên lạc được.
Cô bối rối nên lơ đãng làm rơi bát xuống, nhưng lại không vỡ vì nó rơi đúng mu bàn chân của cô. Khê Ngôn chống tay lên bàn, đau đến cau chặt mày, chờ đến khi cơn đau qua đi cô mới nhặt bát để lên chạn, còn cô khập khiễng đi lấy thuốc bôi.
Buổi tối lúc Cố Văn Lan về nhà, TV đang phát phim truyền hình, vẫn là bộ phim cung đấu thời Thanh kia, còn cô thì lại đang nằm ngủ trên sô pha, cả người cuộn tròn lại, tay vẫn còn cầm điện thoại
Cố Văn Lan cởi áo khoác, khom lưng bế cô lên.
Cô dựa vào người anh, lúc đang mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa ngủ thì lẩm bẩm một câu: "Chu Vũ đâu..."
Anh khựng lại, nói: "Em vừa gọi tên người đàn ông khác trước mặt anh đấy hả?"
Khê Ngôn hơi tỉnh táo lại, bám vào lồng ngực anh đòi trèo xuống, vẫn còn hơi buồn ngủ mà nhìn chằm chằm mặt anh hồi lâu, cau mày nói: "Sao anh đã về rồi?"
Cố Văn Lan lạnh mặt nhướng mày, hỏi: "Câu này là có ý gì đấy hả?"
Khê Ngôn sửng sốt, đến lúc này cô mới tỉnh táo hoàn toàn, "Em ngủ tới lơ mơ...."
"Lại định bắt nạt anh hả," Cố Văn Lan nói: "Chu Vũ là ai?"
"Ừm?" Cô hơi ngẩn ra, "Chu Vũ nào cơ?"
Cố Văn Lan híp mắt nhìn cô, như suy tư gì, "Em quên thật hay giả ngu đấy? Vừa nãy lúc nằm trong ngực anh em gọi tên thằng đấy còn gì."
Khê Ngôn tỏ ra khó hiểu, "Em có nói thật hả?"
"Chu Vũ là ai?"
"Xem ra là em nhớ người ta quá mà, ngay cả ngủ cũng..."
"Lý Khê Ngôn!"
"Sao?"
Cố Văn Lan hầm hừ muốn cắn cô một miếng, "Em nói em nhớ ai cơ?"
Khê nói cười cười nói: "Đùa thôi, Chu Vũ là học sinh lớp em chủ nhiệm, trước khi ngủ em đang nghĩ về chuyện của thằng bé, mà hình như là anh có biết Chu Vũ đấy? Lần trước anh còn trả 3 vạn cho cậu ấy mà."
"Cậu ta á?" Cố Văn Lan ôm cô ngồi xuống, "Cậu ta hôm nay làm sao à?"
"Hôm nay thằng bé không tới làm bài thi, điện thoại thì tắt nguồn, cũng không liên lạc được với cha mẹ cậu ta," Vừa nhắc tới Chu Vũ là Khê Ngôn lại bắt đầu nói liên miên, "Anh nói xem họ bị làm sao vậy chứ? Ngay cả con mình cũng không thèm quan tâm? Thằng bé đó cũng thật là, muộn học trốn tiết thì thôi đi, ngay cả thi cuối kì cũng không thèm tới? Không biết nó nghĩ cái gì nữa? Còn nhà cậu ta..."
"Sao em cứ phải bận tậm đến Chu Vũ làm gì nhỉ?" Cố Văn Lan ấn cô vào lồng ngực mình, anh tựa cằm lên đỉnh đầu Khê Ngôn ngửi tóc cô, nói: "Sao em không bận tâm đến anh đây này?"
"..."
Cố Văn Lan nâng cằm cô lên mới thấy cô vẫn đang thất thần, "Em còn đang nghĩ tới chuyện của cậu ta đấy à?"
Khê Ngôn nói: "Anh nói xem thằng bé nếu không đi thi thì làm gì chứ?"
Cố Văn Lan: "..."
Khê Ngôn nói: "Còn nói trên điện thoại là cô đừng để ý đến em là có ý gì thế hả? Hay là cậu ta xảy ra chuyện gì? Nhưng thằng bé nói mình đang rất an toàn mà, rốt cuộc là đi làm cái gì thế nhỉ?"
Cố Văn Lan: "..."
Khê Ngôn càng nói càng bực mình bèn đấm anh một phát, "Chẳng biết nam sinh các anh muốn cái gì nữa? Sao không thể khiến em đỡ phải bận tâm chút chứ? Các người thật là khó hiểu mà!"
Cố Văn Lan: "... Em mới khó hiểu ấy, chuyện này có liên quan gì đến anh đâu?"
Khê Ngôn không muốn nói chuyện với anh bèn gọi lại cho Chu Vũ , điện thoại vẫn tắt máy.
Cô là chủ nhiệm lớp của Chu Vũ nên phải phụ trách sự an toàn của cậu, cũng được coi là một nửa người giám hộ của cậu rồi, hiện tại cậu bặt vô âm tín thì sao mà cô yên tâm được?
Trước kia Chu Vũ trốn học cô cũng từng gọi điện cho cậu, thế nhưng lại chưa từng xuất hiện tình huống điện thoại tắt nguồn cả ngày như thế này.
——
Nửa đêm, Cố Văn Lan đột nhiên tỉnh, lúc tỉnh lại thì cảm thấy trong lòng trống không bèn sờ sờ đệm, vừa mở mắt ra lại không thấy cô giáo Lý đâu, sau đấy lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của Khê Ngôn bên ngoài phòng ngủ..
Dường như cô đang gọi điện thoại cho ai đó.
"Em về đến nhà rồi hả? Vậy là tốt rồi."
"Em có thể nói cho cô biết hôm nay em đi đâu không?"
"Xin lỗi, cô không muốn tìm hiểu việc riêng của em, nhưng nếu em gặp chuyện gì thì nhất định phải nói cho cô nhé, biết không?"
"Với cả, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể tắt máy..."
Cố Văn Lan nằm ở trên giường hồi lâu, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ nổi.
Cái cô này!
Cố Văn Lan ngồi dậy, từ từ dài giọng kêu lên: "Cô giáo Lý, anh đau bụng ——"
Khê Ngôn nhanh chóng ngắt máy chạy vào phòng "Sao thế? Sao anh lại đau bụng?" Cô bò lên giường, "Sao lại đau bụng nữa rồi? Có phải lại bị đau dạ dày không?"
Cố Văn Lan kéo tay cô đặt lên bụng mình, "Không, anh chỉ hơi khó chịu thôi, em sờ sờ là hết ngay."
Khê Ngôn hơi ngơ ngác, sờ sờ ấn ấn trên bụng anh, "Đau chỗ nào thế? Chỗ này hả? Có cần uống thuốc không anh?"
"Không cần," Anh vỗ vỗ xuống giường, "Em nằm xuống đi."
"Đau lắm không?" Cô hơi lo, không muốn nằm xuống.
"Ấn nhiều là hết đau rồi, cái này gọi là mát xa huyệt." Anh kéo tay cô sờ sờ bụng mình.
"Nhưng em có hiểu gì về huyệt vị đâu."
"Đơn giản lắm, để anh dạy cho."
Càng vuốt Khê Ngôn lại càng cảm thấy không đúng lắm, đến lúc anh kéo tay cô sờ xuống bên dưới thì Khê Ngôn rụt tay lại, vốn cô định đấm thẳng bụng Cố Văn Lan nhưng lại sợ anh không thoải mái thật nên chỉ đánh nhẹ vào cánh tay anh, "Anh lừa em đúng không?"
Cố Văn Lan tỏ ra yếu ớt, "Đau thật mà..."
Khê Ngôn không tin tưởng anh lắm, cô kéo chăn nằm quay lưng lại với anh.
Người phía sau dính lấy cô, "Cô giáo Lý."
Cô ừ một tiếng.
Cố Văn Lan nói: "Mai em mang cơm cho anh nhé?"
Khê Ngôn nhớ tới lần trước cô mang cơm tới cho anh thì thấy cảnh anh vui vẻ nói chuyện với Từ Viên bèn nói: "Không mang."
"Đưa đi mà."
"Để xem đã."
"Không có để xem gì hết, mang cơm cho anh, không là anh không ăn cơm đâu."
Khê Ngôn nhịn không được bèn nói, "Anh có thấy mình ấu trĩ không hả?"
Anh tỏ ra độ lượng nói, "Ấu trĩ."
Cô hơi khựng lại, "Anh không thấy mình đáng ghét lắm à!"
Anh vẫn độ lượng như cũ, "Đáng ghét."
Khê Ngôn không muốn nói chuyện với anh nữa, cô cảm thấy Cố Văn Lan đúng là tên vô lại đáng ghét, hôm nào không ghẹo cô anh không chịu được đây mà.
Buổi tối hôm đó Cố Văn Lan nói, chỉ tham lam với mỗi cô mà thôi, nhưng anh lại không giải thích "tham lam" của anh là có ý gì.
Cô cũng không hỏi.
Chẳng qua cô cũng đoán được phần nào, có thể là ỷ lại, cũng có thể là thích.
——
Hôm sau lúc trời chưa sáng Cố Văn Lan đã dậy rồi, Khê Ngôn thấy anh tỉnh bèn nhân lúc Cố Văn Lan đang trong toilet đi chuẩn bị một cốc sữa ấm cho anh.
Dạ dày của anh không tốt lắm, trước kia anh thường xuyên không ăn bữa sáng mà đến thẳng bệnh viện, có đôi khi một ca mổ sẽ kéo dài cả buổi sáng, bây giờ Khê Ngôn không muốn để anh bỏ lỡ bữa sáng nữa.
Lúc Cố Văn Lan đánh răng rửa mặt xong rồi về phòng thay quần áo thì không thấy vợ đâu bèn chạy ra ngoài gọi: "Cô giáo Lý?"
Vừa gọi xong đã thấy cô cầm cốc sữa đi ra, đưa cho anh, "Không kịp nấu cháo mất rồi, anh uống sữa đã rồi hẵng đi, em đã hâm nóng lại cho anh rồi đấy, sau này em nấu cháo từ đêm trước cho anh."
Cố Văn Lan im lặng cầm lấy cốc sữa bò, anh ôm cô bằng một tay, "Cô giáo Lý, em không sợ một ngày nào đó sẽ chiều hư anh hả?" Giọng điệu của anh khi nói ra những lời này hơi khác thường.
Khê Ngôn hoảng, trước kia thỉnh thoảng cô cũng sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh nhưng có thấy anh phản ứng đến mức này đâu, "Anh sắp muộn rồi đấy, mau uống sữa đi."
Đến tận khi đến bệnh viện Cố Văn Lan vẫn còn dư vị sự chiều chuộng của cô giáo Lý nhà anh, lúc vào phòng mổ vẫn còn cười vui vẻ.
Phụ tá thứ hai cảm thấy vô cùng kì dị, trộm nói với phụ tá thứ nhất: "Sao bác sĩ Cố cười kinh dị quá vậy? Lại bị cái gì kích thích chăng? Có khi là đang ôn tồn với cô giáo Lý thì bị quấy rầy cũng nên."
Phụ tá thứ nhất nói: "Làm ơn lấy phần não nhỏ bằng ngón chân cái suy nghĩ chút đi ba, bây giờ đang là 5h30 sáng, lúc bác sĩ Cố ở nhà cũng chỉ 5 giờ là cùng, rạng sáng 5 giờ cậu bảo hai người đó ôn tồn á?"
Phụ tá thứ hai tỏ ra vô tội, "Nửa đêm bỗng dưng kích tình không được à? Bác sĩ Cố đang trong tuổi tráng niên, sao có thể sánh với người thường được."
Lúc này Bác sĩ Cố mới mở miệng: "Nếu không tôi cho hai anh cái sân khấu kịch để diễn một khúc tấu nói (*) cho bệnh nhân nghe nhé?"
(*) Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Bệnh nhân đang trong tình trạng nửa người nửa ma: "...Cảm ơn lòng tốt của bác sĩ."
Phụ tá thứ nhất và phụ tá thứ hai nhanh chóng tỏ ra nghiêm túc.
Sau khi hoàn thành ca mổ thứ nhất, phụ tá thứ hai thật sự không kìm được cái tính tò mò của mình bèn chạy tới hỏi: "Chủ trị, hai ngày nay anh có vẻ vui, có phải chuyện này liên quan tới cô giáo Lý không? Tình cảm của anh chị tốt nhỉ."
Bác sĩ Cố cười cười, nói: "Sáng nay cô ấy chuẩn bị sữa ấm cho tôi."
Nói xong đi mất, chuẩn bị cho ca mổ tiếp theo.
Phụ tá thứ hai: "Cậu thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, rõ ràng là bác sĩ Cố bị kích thích."
Phụ tá thứ nhất: "Làm ơn xài phần não bé bằng cái móng chân của cậu mà suy nghĩ đi, bác sĩ Cố phải dậy từ lúc 5h, nói cách khác là cô giáo Lý cũng cố ý dậy sớm để chuẩn bị sữa nóng cho bác sĩ Cố đấy."
Phụ tá thứ hai trầm tư hồi lâu mới nói: "Không phải lúc đầu cậu bảo xài ngón chân à? Sao giờ đã thành móng chân rồi?"
Phụ tá thứ nhất nói: "Chúc mừng cậu, giờ não cậu còn teo hơn cả móng chân rồi."
Khê Ngôn ở nhà sửa bài thi cả ngày, tới 4 giờ chiều cô mới ra ngoài mua nguyên liệu về làm thịt thăn chua ngọt và cải xào tỏi cho Cố Văn Lan, sau đó cô lại hầm canh gà, đến khi xong đã là 6h30.
Cô bắt taxi, chưa đến 7 giờ đã tới cửa bệnh viện.
Khê Ngôn đi vào khu nội trú bệnh viện, đúng lúc thấy Cố Văn Lan đứng ở ngoài đại sảnh, bên cạnh anh là Từ Viên, hai người đi ra từ khu bên kia, không biết trò chuyện gì mà tập trung tới nỗi không thấy cô, Khê Ngôn đứng nhìn một lát rồi quay người đi lên khoa ngoại tim mạch.
Y tá canh trạm vẫn là cô bé y tá gặm bánh mì bữa nọ, cô bé vừa thấy Khê Ngôn thì cười, "Cô giáo Lý, chị mang cơm tới cho bác sĩ Cố ạ?"
Khê Ngôn giật mình, sao ai cũng gọi cô là cô giáo Lý vậy?
Danh tiếng của cô đã vang xa tới tận đây cơ à?
Một nam bác sĩ đứng gần trạm y tá nghe thế bèn quay ngoắt đầu lại, anh ta tỏ ra xúc động, "Hóa ra chị là cô giáo Lý ạ! Ngưỡng mộ chị đã lâu, đấng tối cao có thể khiến cho tâm trạng của bác sĩ Cố lăn từ thiên đường xuống thẳng địa ngục đây mà!"
Khê Ngôn nghe vậy thì hết hồn, cuối cùng là Cố Văn Lan đã sắp xếp nhân thiết (*) nào ở bệnh viện cho cô thế?
(*) Nhân thiết: Viết tắt của giả thiết nhân vật (Bên Trung xài ngược lại là nhân vật giả thiết), trong tiếng anh là Character Design.
Sao đã thành đấng tối cao có thể khiến cho tâm trạng của anh lăn từ thiên đường xuống thẳng địa ngục rồi thế này?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện