Chương 10: Anh tuyên bố mấy tên người yêu cũ kia của em đều đã chết!
Buổi sáng Khê Ngôn tỉnh từ rất sớm, nơi này hơi xa trường học của cô, lúc cô dậy Cố Văn Lan vẫn chưa tỉnh.
Cô đi vào toilet rửa mặt, tiện thể nhét quần áo tối qua vào trong máy giặt để chuẩn bị giặt cùng quần áo tối nay, xong xuôi bèn vào phòng bếp nấu bữa sáng.
Không lâu sau Cố Văn Lan cũng tỉnh, sau khi xuống giường anh cảm thấy phòng ngủ hơi không giống trước đây, nhiều thêm vài thứ.
Ví dụ như trên bàn có thêm chai chai lọ lọ, anh vừa mặc quần vừa nghĩ xem có nên mua một chiếc bàn trang điểm cho cô giáo Lý không nhỉ, con gái hình như đều cần cái này thì phải?
Lúc anh vào toilet đã ngửi thấy mùi trứng rán, sau khi rửa mặt xong ngửi thêm được mùi thịt hun khói, về phòng mặc áo sơ mi rồi bắt đầu đeo cà vạt.
Cô thấy anh đi ra, bưng cháo và sandwich lên bàn nói: "Hôm qua em quên mua sữa, hôm nay nấu cháo hoa."
Cà vạt trên cổ anh treo lỏng lẻo, chưa thắt cẩn thận đã chuẩn bị ngồi xuống.
Khê Ngôn túm anh lại thắt cà vạt giúp, nhìn qua còn khá có nề nếp, Cố Văn Lan nhịn không được bèn trêu chọc, "Cố phu nhân đúng là hiền huệ nhỉ."
Khê Ngôn liếc anh, không thèm chú ý tới Cố Văn Lan nữa.
Tâm trạng của Cố Văn Lan có vẻ khá tốt, anh nói bắt đầu lải nhải, "Sao em biết làm cái này?"
Cô cố gắng nhớ lại rồi cười, "Lúc Khê Vũ tốt nghiệp đại học chụp ảnh phải mặc âu phục, cà vạt là em đeo, vì chuyện này nên em đã mất công học thử nên khá quen tay."
Anh không nóng không lạnh mà ừm một tiếng.
Cô ngó anh, "Gì đấy?"
"Hơi tiếc một chút, hóa ra không phải em học vì anh."
"Anh có cảm thấy mình ấu trĩ không?"
Thắt cà vạt xong cô bèn sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, ngón tay cẩn thận uốn cổ áo sơ mi gập xuống.
Lúc cô lại gần có mùi hương thoảng qua, anh cảm thấy hơi ngứa ngáy, vô ý thực đặt tay lên eo cô, khẽ hỏi: "Còn cái này học vì ai?"
Cô sửa sang cổ áo cho anh cong, vừa lòng khẽ đẩy anh, lúc đầu định nói cổ áo của em cũng cần làm vậy. Nhưng thấy vẻ mặt cười như không cười của anh, cô đột nhiên sửa miệng: "Người yêu cũ."
Anh giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng vẻ mặt hơi nhạt nhẽo, nhìn là biết đang mất hứng.
Nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề cô cảm thấy khá vui.
Nhất là người này đẹp, quả thực là kiệt tác.
Khê Ngôn đến ghế sô pha lấy túi xách, đứng ở cửa vừa xỏ giày vừa nhắc nhở anh: "Em tới trường, anh ăn sáng xong cứ để đồ vào bồn rửa, buổi tối em về sẽ rửa sau."
Anh khẽ hôn cô: "Ừm."
Sáng sớm nay tâm trạng của bác sĩ Cố không tốt lắm, trước khi lên bàn mổ đã mắng y tá gây tê một trận vì chậm chạp nên đến trễ hai phút, còn phê bình: "Thiếu năng lực nghiệp vụ thì cút về nhà kiểm điểm rồi hãy tới đây."
Giọng điệu cũng không hung dữ lắm, nhưng chính vì giọng điệu lạnh lùng của anh lại càng khiến người ta thêm sợ.
Ai cũng biết bác sĩ Cố lúc làm việc rất nghiêm khắc, hoàn toàn khác với vẻ mặt hiền hòa lúc bình thường.
Nhưng ngày hôm nay hình như quá nghiêm khắc rồi.
Làm hai phụ tá bên cạnh đều nơm nớp sợ làm sai cái gì.
Phòng mổ giăng đầy mây đen, hiếm khi mọi người nghiêm túc tới vậy.
Lúc nghỉ trưa, Hứa Du gọi điện thoại cho Khê Ngôn: "Hôm qua tớ đang đi đường thì tình cờ gặp cái tên ông chủ Hạ kia."
Khê Ngôn vừa rót nước vừa kẹp di động vào vai, "Vậy cậu có sao không? Gần đây anh ta không đến làm phiền cậu nữa à?"
"Đúng thế, cậu biết tại sao không?" Hứa Du nhẹ nhàng nói, giọng đầy ý cười.
"Tại sao?" Khê Ngôn cầm chén nước ngồi vào chỗ.
Hứa Du nói: "Anh ta có bạn gái, đang đi trên đường thì gặp tớ, ông chủ Hạ có vẻ rất khí thế, bạn gái anh ta còn nhìn tớ với ánh mắt thương hại nữa, cứ như kiểu tớ đã mất hai CLB vậy."
Khê Ngôn cười cười: "Cậu quả thật mất hai CLB mà."
"Thật ra tớ hơi thương hại bạn gái anh ta một tí," Hứa Du thở dài, "Cái tên này có kiểu cảm xúc hóa vấn đề rất nghiêm trọng, rõ ràng chẳng thích tớ đến mức nào nhưng chỉ cần tớ từ chối là anh ta đã vác dao ra uy hiếp, hơi chạy xa tí đã đòi tự sát, có khiếp không cơ chứ? Chắc là có bệnh về tâm lí cần chữa rồi."
"Ừ." Khê Ngôn tổng kết, "Cho nên cả cậu và ông chủ Hạ hiện tại đều đang thương hại lẫn nhau."
"E hèm, thời gian sẽ chứng minh tất cả."
"Ôi! Cô giáo Lý!" Tiếng cô giáo Hà vang lên từ phía cửa sổ, "Đấy có phải học sinh lớp cậu không? Tụi nó đang đánh nhau kìa!"
"Gì cơ?" Khê Ngôn nhanh chóng chạy ra, nhìn từ cửa kính ra sân bóng rổ.
Hai nhóm người đang đẩy nhau ra, Chu Vũ lớp cô tiên phong đi đầu đánh nhau với phía đối phương, khung cảnh cực kì hỗn loạn.
Khê Ngôn vội vã chạy tới sân bóng rổ, mới được nửa đường đã thấy chủ nhiệm Phương phòng giáo dục dẫn mấy thầy giáo vượt lên trước cô ngăn lại hành vi không văn minh của hai bên.
Cuối cùng, Chu Vũ với một nam sinh bên kia bị đưa vào phòng giáo dục như hai nhân vật tiêu biểu trong cuộc ẩu đả này.
Khê Ngôn không đi theo, về phòng học hỏi rõ mọi chuyện để tiện giải quyết, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang chơi bóng sao lại quần ẩu với lớp bên cạnh làm gì hả?"
Ngô Khắc đứng lên nói: "Tại lớp bên kia khơi ra trước ạ! Bọn nó chơi trò tiểu nhân, thua lớp mình nên chơi hiểm đá Tiếu Hàn, Chu Vũ thấy nên cũng đánh lại, bọn nó còn không biết xấu hổ còn nói chúng ta chơi xỏ mới thắng!"
Thế nên hai bên cứ thế lao vào đánh nhau.
Khê Ngôn nghe xong bèn hỏi: "Chắc chắn là bên kia ra tay trước?"
Dù sao vừa nãy loạn hết cả lên, hơn nữa lúc nam sinh chơi bóng chỉ có thể chạy tới chạy lui, ai cũng không biết đấy là lúc nào.
Ngô Khắc kích động nói, "Không tin cô cứ hỏi Tiếu Hàn mà xem!"
Lúc Khê Ngôn nhìn sang thì Tiếu Hàn giật mình trắng mặt, ngồi không dám hé răng, thấy vậy Khê Ngôn cũng hơi hoảng —— xong, xem ra đúng là có manh mối chưa nói.
Ngô Khắc nóng nảy, "Đồ ngu Tiếu Hàn mày có nói không thì bảo!
Tiếu Hàn suýt khóc, đứng lên nói: "Thật ra... là em dẫm vào giầy bên kia trước, nhưng em không cố ý! Em thề! Em căng thẳng quá nên mới vô ý... Nhưng em chỉ dẫm nhẹ thôi, căn bản không gây ra ảnh hưởng gì hết, chẳng qua bọn nó cố tình kiếm chuyện cho đỡ cay, đã vậy còn một mực khẳng định là Chu Vũ bắt nạt người khác, tất cả là do tụi nó ghen ghét!"
Ngô Khắc xanh mặt, nghiến răng hồi lâu mới thốt ra một câu, "Tiếu Hàn mày ngu vcl!!"
Một nam sinh giễu cợt, "Ghen ghét cái gì? Cái thằng Chu Vũ đấy trừ đẹp trai hơn người khác chút thì có gì để người khác ghen ghét à? Chẳng qua là bọn nó không thích nhìn cái kiểu kiêu ngạo như Chu Vũ thôi, chơi bóng rổ thôi mà tưởng mình chơi trên MBA không bằng."
Ngô Khắc tức tối xông tới, "Cmn mày nói gì thằng kia!!"
Khê Ngôn nói to, "Được rồi, tôi biết rồi."
Một đám nhóc con ầm ĩ đến đau đầu.
"Mấy anh xem xem đây là chỗ nào!!" Chủ nhiệm Phương đập bàn rầm rầm, sau đấy chỉ thẳng mặt Chu Vũ gào lên: "Anh! Lại là