Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 42


trước sau

Advertisement
Hiện trường cái chết của Chu Đại Ngưu rất hỗn loạn, bàn ăn bị lật úp, trên đất còn vương vãi súp cay, rau giá trộn, bánh nướng dầu hành và bánh bao, hơn nữa còn có 2 mảnh lá sen tẩm dầu và 2 sợi dây thừng. Trên dây vẫn còn nút thắt, một sợi là nút kép, sợi còn lại là nút đơn buộc 2 đầu lại với nhau.

Chu Đại Ngưu nửa nằm nửa ngồi cạnh tường Đông, đã mất hơi thở từ lâu, môi tím tái, kết mạc mắt, niêm mạc mũi và khoang miệng đều có dấu hiệu sung huyết, là triệu chứng điển hình của trúng độc thạch tín. Thi thể vẫn còn mới, cơ thả lỏng chưa bị căng cứng, có vết hoen tử thi, chết chưa đầy 1 canh giờ.“Tôi xin thề! Cái chết của Chu Đại Ngưu không hề liên quan gì đến tôi! Đúng là hắn có phạm tội lừa đảo, đúng lúc bị tôi bắt phải nên dùng tiền hối lộ tôi, vì tham tiền nên tôi đã nhận! Tối qua Chu Đại Ngưu đến tìm tôi thật ra cũng không có gì to tát cả. Hắn bảo muốn dẫn em hai nhà mình rời khỏi huyện Trường Viên, không làm những chuyện kia nữa, tôi còn vui thay cho hắn mà. Tôi cũng không muốn nhúng tay vào những chuyện này, dù sao số tiền này đã đủ cho tôi xài rồi!”“Mọi người không thấy cảnh tượng đó, những tiểu nương tử kia ai nấy đều, đều…” Lý Viễn không biết nên miêu tả như thế nào nữa.

Thôi Đào dùng kim bạc thử súp cay và bánh nướng dầu hành trên đất, cả hai đều không có phản ứng, nhưng lúc đâm vào bánh bao thì bề ngoài kim bạc lại xuất hiện một lớp màu đen. Vì trình độ chế tạo thuốc độc thời cổ đại không cao nên trong thạch tín đều sẽ trộn lẫn tạp chất lưu huỳnh, lưu huỳnh sẽ phản ứng với bạc để tạo thành bạc sunfua, vì thế bề mặt kim bạc mới chuyển thành màu đen. Do đó nghiêm túc mà nói thì tất cả những thứ có lưu huỳnh đều sẽ khiến kim bạc biến thành màu đen, chẳng hạn như lòng đỏ trứng gà.Nha dịch đã dẫn 3 gã bán thịt bò về nha môn chờ trước.Thôi Đào chợt nhớ ra gì đó, bảo Vương Chiêu sai người đến báo cho nha dịch phụ trách điều tra chuyện bán thịt bò, “Nếu người bán không nhớ đã bán thịt cho ai thì cứ mang thẳng đến nha môn luôn đi.”

Thôi Đào cố tình xé bánh bao ra để xác nhận bên trong đều là thịt bò, không có thứ nào có lưu huỳnh mới báo lại với Hàn Kỳ, suy đoán sơ bộ người chết Chu Đại Ngưu hẳn là trúng độc thạch tín.Chu Nhị Ngưu lấy tay áo lau nước mắt, sau đó thành thật khai với Hàn Kỳ.Dù Chu Nhị Ngưu không biết nhiều về chuyện này, nhưng hắn biết chuyện Chu Phúc và Chu Đại Ngưu cuỗm người mang đến Biện Kinh, có lời khai của hắn cũng đã đủ để chứng thực động cơ hạ độc giết người của Chu Phúc rồi.(**) Một đơn vị được thiết lập thời Bắc Tống, gồm 14 châu: Tô Châu, Thường Châu, Nhuận Châu, Hàng Châu, Hồ Châu, Tú Châu, Việt Châu, Minh Châu, Đài Châu, Vụ Châu, Cù Châu, Mục Châu, Ôn Châu và Xử Châu.

Nhân bánh bao là thịt bò, ở thời cổ đại thì trâu bò là công cụ sản xuất quan trọng, hình như thời Tống đã hoàn toàn cấm giết mổ. Trong “Tống Hình Thống” đầu thời Tống cũng đã quy định rõ, nếu giết mổ trâu bò sẽ bị ngồi tù 1 năm. Nhưng trong những năm Đại Trung Tường Phù*, người dân Lưỡng Chiết** sung túc nên có khá nhiều người âm thầm giết mổ, cuối cùng vì luật pháp không nghiêm trị, Tống Chân Tông bèn nới lỏng quy định ăn thịt gia súc ở Lưỡng Chiết.Lúc này Thôi Đào lập tức bảo họ nhận diện xem trong số những người kia là ai đã mua thịt bò. Một gã trong số đó xác nhận là Chu Phúc.Thôi Đào nhận hết, lần lượt xem qua các nút thắt của họ thắt, Tề thị và 3 tên tư ba đều thắt nút dẹt, con trai Tề thị thắt nơ con bướm, chỉ có Chu Phúc là thắt nút đơn buộc 2 đầu lại với nhau.

Những lời này không phải đang an ủi Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác, nhưng lại khiến họ cảm thấy như Hàn Kỳ đang an ủi mình vậy. Đặc biệt là Lý Viễn, hắn đang rất áy náy vì sự bốc đồng của mình sẽ gây rắc rối cho Hàn Kỳ. Nhưng nếu được quay lại lần nữa, e là hắn cũng sẽ lựa chọn làm như thế.(*) Tên niên hiệu thứ 3 của Tống Chân Tông, kéo dài từ tháng Giêng 1008 – 1016, Bắc Tống dùng niên hiệu này trong vòng 9 năm.Vốn Hàn Kỳ không thích người khác để ý dung mạo mà không màng đến tài hoa của mình. Nhưng nghe Thôi Đào bảo mình là anh đẹp trai, chàng không khỏi cong môi, những lời này thốt ra từ miệng của Thôi Đào không hề đáng ghét như những kẻ khác.Chỉ có Thôi Đào bưng một tách trà rồi cúi đầu từ từ uống.

“Sáng sớm hôm nay, Chu Nhị Ngưu đến một chỗ tên là lầu Quế Phong ngoài phố để mua bữa sáng, sau đó thì quay về, không thấy hai anh em đi ra nữa.”Quan bào màu đỏ thẫm lộng lẫy, khuôn mặt như ngọc, bên dưới còn có một thớt ngựa trắng như tuyết, thêm vào khí chất cao quý của bản thân chàng đã khiến người ta phải lóa mắt mà nhìn. Quần áo như thế, lại có thêm nhóm Vương Chiêu đông đúc cưỡi ngựa theo phía sau đã khiến những thiếu nữ thẹn thùng ven đường không nhịn được mà hò hét. Sau đó có rất nhiều người dân chạy tới xem náo nhiệt, Hàn Kỳ và những người khác thì đi thẳng tới huyện nha huyện Trường Viên.Lúc trời sụp tối, Thôi Đào đã đâm hình nhân bằng rơm đến chán, nàng lấy kim bạc đâm tới đâm lui mấy bộ phận quan trọng của người rơm, đến cả Vương Chiêu và Lý Viễn cũng cảm thấy như trên người mình cũng bị đâm y hệt.(**) Một đơn vị được thiết lập thời Bắc Tống, gồm 14 châu: Tô Châu, Thường Châu, Nhuận Châu, Hàng Châu, Hồ Châu, Tú Châu, Việt Châu, Minh Châu, Đài Châu, Vụ Châu, Cù Châu, Mục Châu, Ôn Châu và Xử Châu.“Vì không biết là kẻ nào, nhưng chắc chắn hắn ở trong huyện nha này, nên cả huyện nha đều bị tình nghi cả!” Thôi Đào lập tức hành lễ với Hàn Kỳ lần nữa, khẩn cầu chàng cho phép mình lục soát huyện nha huyện Trường Viên.

Đến nay do tình trạng dư thừa trâu bò không chỉ còn ở khu Lưỡng Chiết mà những địa khu khác cũng dần dần nới lỏng quy định này. Nhưng thịt bò vẫn không phổ biến bằng thịt dê và thịt heo, vì thế ở một nơi nhỏ như huyện Trường Viên thế này, nếu nhà ai mà giết thịt bán hẳn sẽ có thể truy ra được.“Không sao.” Giọng nói vẫn rất bình thản.Lý Tài thấy thế định đỡ Ngụy Xuân Lai về lại đại đường.Lâm tam lang lập tức hỏi những cô gái kia, để họ tự nói họ là tự nguyện hay bị ép.

Ngoài ra tối qua Vương Chiêu đã cho người tiếp tục giám sát anh em nhà họ Chu, dù không thể theo sát nhất cử nhất động của hai anh em này nhưng chỉ cần họ ra ngoài thì đều sẽ bị ghi chép lại.Lý Viễn tức giận siết chặt tay, cắn chặt răng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nên đành phải lui về. Nhưng sau khi hắn làm loạn như thế, Lý đại lang và Đinh ngũ lang tất nhiên cũng không dám tiếp tục ở lại nên đã lập tức rời đi. Sau đó Lâm tam lang cũng rời khỏi, nhưng sai người ở lại canh cửa cho dinh thự. Nếu có người của phủ Khai Phong tự tiện xông vào thì phải có chứng cứ cụ thể, chúng tuyệt đối sẽ không chấp nhận lý do bắt trộm cướp nữa.

“Sáng sớm hôm nay, Chu Nhị Ngưu đến một chỗ tên là lầu Quế Phong ngoài phố để mua bữa sáng, sau đó thì quay về, không thấy hai anh em đi ra nữa.”Ngụy Xuân Lai thấy hai tay nàng trống không, sau lưng cũng không có ai cầm thứ gì lạ theo bèn khẽ xì một tiếng, cười lạnh.“Các người —” Ngụy Xuân Lai luống cuống, vừa kích động vừa uất ức nói với Hàn Kỳ, “Hạ quan không hề có tội trên người, Thôi quan Hàn không có quyền tự tiện kê biên tài sản trong dinh thự của hạ quan!”“Xác chết cháy thì sao? Anh có biết chuyện này không?” Thôi Đào cảm giác hẳn là Chu Đại Ngưu giấu Chu Nhị Ngưu rất nhiều chuyện.

Nha dịch phụ trách theo dõi vừa đi cùng Vương Chiêu vào nhà bắt người, nhìn thấy Chu Đại Ngưu đã chết thì sợ chết khiếp. Còn chuyện tại sao Chu Nhị Ngưu không có trong nhà, họ cũng rất khó hiểu.Hai mắt hắn đỏ bừng bừng, như thể sắp phun ra lửa.Lý Tài tò mò nhìn Thôi Đào: “Thôi nương tử không lo lắng ư?”Lúc này đã có nha dịch dâng trà cho Hàn Kỳ lần nữa.

Rõ ràng là có 4 nha dịch chia nhau âm thầm canh giữ 2 cửa trước sau của nhà họ Chu, họ chắc chắn trong khoảng thời gian này cả 2 cửa đều không có ai ra vào cả.Sau đó, Chu Phúc biết Chu Đại Ngưu ăn bánh bao mà trúng độc chết liền bị dọa đến mức quỳ sụp xuống, giải thích với bọn Thôi Đào rằng mình vô tội: “Nhưng chúng tôi không có làm bánh bao thịt bò!”

“Vậy chỉ có thể là leo tường thôi.” Thôi Đào nói.“Dù là làm nô hay làm tỳ đều phải đăng ký trong danh sách, nếu chết phải báo lại cho quan phủ. Những cô gái này ngay cả thân phận gia nô cũng không xứng để có. Nhưng không biết Mộng Bà này tìm đâu ra nhiều phụ nữ như thế để cung cấp cho người trong kinh thành vậy?” Vương Chiêu thở dài khó hiểu.Thôi Đào cố tình xé bánh bao ra để xác nhận bên trong đều là thịt bò, không có thứ nào có lưu huỳnh mới báo lại với Hàn Kỳ, suy đoán sơ bộ người chết Chu Đại Ngưu hẳn là trúng độc thạch tín.Sau đó Chu Nhị Ngưu khóc lóc kể lể với Thôi Đào rằng anh cả mình chết rất thê thảm.

Tất cả thịt trong bánh bao đều có độc, hẳn là lúc ăn sáng, Chu Đại Ngưu ăn bánh bao trước, còn Chu Nhị Ngưu thì chưa kịp đụng vào. Tính tình Chu Đại Ngưu khá cẩn thận, sau khi phát hiện mình bị trúng độc, trước lúc chết đã dặn Chu Nhị Ngưu bỏ trốn thì chớ đi cửa trước và sau.Chu Phúc nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm rồi vội cười bảo còn rất nhiều, hắn cũng sẽ không lấy tiền, xem như chiêu đãi các vị quan nhân tra án vậy. Sau đó Chu Phúc liền dẫn theo bọn Tề thị lấy bánh bao và bánh kếp trong bếp ra chia đều vào túi.

Xem xét lại bên ngoài nhà họ Chu một vòng đã phát hiện ra được một dấu giày in sâu dưới góc tường phía Tây, kích thước của dấu giày này trùng khớp với kích thước bàn chân của Chu Nhị Ngưu.Thôi Đào hạ người đi vào từ cửa sau, Vương Chiêu dẫn Chưởng quỹ Chu Phúc đến gặp Thôi Đào, Chu Phúc giới thiệu sơ qua 5 người còn lại trong quán cho nàng, 3 người là tư ba chạy vặt trong quán, có 1 người phụ nữ trung niên tên Tề thị và con của thị là Tề đại lang làm việc trong bếp.Chu Nhị Ngưu hơi sửng sốt rồi vội vàng gật đầu đồng ý.Sau 2 nén nhang dài đằng đẵng, nét mặt Ngụy Xuân Lai ngày càng thả lỏng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đã qua lâu như thế rồi, đám người lục soát kia chẳng hề phát hiện ra thứ gì, vì nếu có phát hiện thì tên chó điên kia chắc chắn đã sớm chuyển đồ đến để khoe khoang rồi.

“Thôi nương tử lợi hại quá, đến cả kích thước chân của hắn mà cũng để ý tới.” Vương Chiêu không nhịn được mà thán phục, sau đó lại tỏ vẻ khó khăn, “Chu Nhị Ngưu này là nhân chứng mấu chốt, nhất định phải tìm ra hắn trước hung thủ, chỉ là thật sự chẳng có manh mối nào về hướng hắn trốn cả. Hơn nữa, có khi nào Chu Nhị Ngưu đã phát hiện chúng ta theo dõi nên mới cố tình leo tường bỏ trốn không? Thôi nương tử có ý kiến gì không?”“Lý đại ca, vẫn nên nhanh chóng báo chuyện này cho Thôi quan Hàn và Thôi nương tử, tôi thấy chúng ta tùy tiện xông vào đã gây phiền phức rồi, báo lại kịp thời nói không chừng Thôi nương tử sẽ có cách giải quyết đấy.” Một nha dịch cho Lý Viễn ý kiến.Ngụy Xuân Lai ngả nghiêng, giờ phút này mới ý thức được bản thân mình xong rồi. Ông ta lập tức ngồi xổm xuống đất, chân run không đứng dậy nổi nữa.

Vương Chiêu nhìn Thôi Đào đầy mong chờ, giờ dù cho có khó khăn gì, nếu có cách giải quyết thì hắn đều cảm thấy Thôi nương tử chắc chắn biết.Ngụy Xuân Lai sửng sốt, “Chu Nhị Ngưu nào cơ?”Lúc Ngụy Xuân Lai đang sững sờ thì Lý Tài đã mở rương ra, vàng bạc châu báu bên trong sáng lóa.

Thôi Đào đảo mắt, quay đầu nhìn sang Hàn Kỳ: “Đúng là có một cách.”Ngụy Xuân Lai cười xùy, “Có gì mà không dám chứ?”

Hàn Kỳ đột nhiên cảm thấy mình như là một con dê béo đang bị Thôi Đào dòm ngó vậy, chàng biết ngay “cách” của nàng là đang tính kế trên người mình. Hàn Kỳ nhìn chằm chằm Thôi Đào, bảo nàng nói ra, nếu không phải việc gì to tát thì chắc chắn sẽ không làm.Làm vậy để tránh hung thủ trốn khỏi huyện Trường Viên; mặt khác là cho Chu Nhị Ngưu có cơ hội đầu thú an toàn, không cần mạo hiểm chạy tới Biện Kinh tìm phủ Khai Phong.

Vương Chiêu vốn đang rất nghiêm túc, thấy Thôi quan Hàn đề phòng Thôi nương tử như thế thì không nhịn được mà cong khóe miệng lên. Đúng là Thôi nương tử đã thành “quỷ yêu” trong cả phủ Khai Phong bọn họ rồi.Chu Đại Ngưu nửa nằm nửa ngồi cạnh tường Đông, đã mất hơi thở từ lâu, môi tím tái, kết mạc mắt, niêm mạc mũi và khoang miệng đều có dấu hiệu sung huyết, là triệu chứng điển hình của trúng độc thạch tín. Thi thể vẫn còn mới, cơ thả lỏng chưa bị căng cứng, có vết hoen tử thi, chết chưa đầy 1 canh giờ.

Sau đó, Hàn Kỳ thay quan bào màu son, anh dũng cưỡi lên một bầy tuấn mã màu trắng. Hàn Kỳ không có ý kiến gì với việc mặc quan phục, nhưng chàng không hiểu sao Thôi Đào cứ khăng khăng bắt mình phải cưỡi ngựa trắng.“Không sao, không sao, là tiểu nhân tự nguyện khao các vị quan nhân mà!” Chu Phúc còn nghĩ là Thôi Đào đang nói chuyện ăn uống nên vội cười nói.

“Ngựa trắng cao quý hơn, phong cách hơn, anh đẹp trai cưỡi ngựa trắng dễ thu hút ánh mắt nữ giới nhất. Chỉ cần có miệng lưỡi phụ nữ thì không lo cả huyện Trường Viên này không biết người phủ Khai Phong đang đến nữa.”Ngụy Xuân Lai khách sáo cảm ơn, sau đó uống vài ngụm trà, an lòng hơn một chút, cố gắng giữ bình tĩnh không lộ sơ hở nào.May mà ông ta làm việc cẩn thận, sau khi phát hiện ra xác chết cháy, ông ta đã tìm đủ mọi cách để đề phòng rồi.

Thôi Đào cọ con ngựa trắng mà Vương Chiêu dẫn tới lại lần nữa để nó trắng sáng hơn, sau đó mời Hàn Kỳ lên ngựa.“Ngựa trắng cao quý hơn, phong cách hơn, anh đẹp trai cưỡi ngựa trắng dễ thu hút ánh mắt nữ giới nhất. Chỉ cần có miệng lưỡi phụ nữ thì không lo cả huyện Trường Viên này không biết người phủ Khai Phong đang đến nữa.”

Vốn Hàn Kỳ không thích người khác để ý dung mạo mà không màng đến tài hoa của mình. Nhưng nghe Thôi Đào bảo mình là anh đẹp trai, chàng không khỏi cong môi, những lời này thốt ra từ miệng của Thôi Đào không hề đáng ghét như những kẻ khác.Sau đó, trong quá trình thẩm vấn đám người Tề thị thì biết được, dù Chu Phúc là Chưởng quỹ của lầu Quế Phong nhưng không thường đến, 1 tháng chỉ đến 7 – 8 lần để xem tình hình kinh doanh hoặc hỏi thăm vài khách quen.

Quan bào màu đỏ thẫm lộng lẫy, khuôn mặt như ngọc, bên dưới còn có một thớt ngựa trắng như tuyết, thêm vào khí chất cao quý của bản thân chàng đã khiến người ta phải lóa mắt mà nhìn. Quần áo như thế, lại có thêm nhóm Vương Chiêu đông đúc cưỡi ngựa theo phía sau đã khiến những thiếu nữ thẹn thùng ven đường không nhịn được mà hò hét. Sau đó có rất nhiều người dân chạy tới xem náo nhiệt, Hàn Kỳ và những người khác thì đi thẳng tới huyện nha huyện Trường Viên.“Không thể nào, không đâu, sao lại thế được… Ta giấu kỹ như thế, sao các ngươi có thể tìm ra được chứ?”

Trận chiến này tất nhiên đã khơi dậy lên sự tò mò của dân chúng, vị quan viên cưỡi ngựa đi đầu quá ư là đẹp trai, lẽ nào là thần quân từ trên trời bay xuống chăng? Càng để ý thì lại càng thắc mắc, vị quan này là ai, đến huyện Trường Viên để làm gì vậy?“Tất nhiên hung thủ không thể nào đã hạ độc được rồi mà còn ở đây.” Vương Chiêu đồng ý.

Mọi người không cần nghĩ ngợi chi lâu, vì sau đó họ đã nghe có người gõ chiêng, hô to phủ Khai Phong đến phá án, kẻ không có phận sự mau tránh xa. Tên sai vặt gõ chiêng này không quá cao lớn, mặc áo bào màu xám, nhưng lúc gõ chiêng hô rất lớn tiếng, hơn nữa còn có chút dễ nghe.Lý Viễn phẫn nộ đấm một cú vào thân cây, mu bàn tay chảy cả máu, nhìn lại căn dinh thự kín cổng cao tường kia mà bất lực.

Tránh gì mà tránh, họ còn phải nhìn trai đẹp nữa, nhưng tất cả đã biết hóa ra vị này là Thôi quan Hàn ở phủ Khai Phong, đã từng đậu Bảng nhãn, thật sự rất lợi hại. Người như thế họ phải nhìn nhiều hơn một tí, chắc chắn sẽ được hưởng ké vận may.

Trước khi vào huyện nha huyện Trường Viên, Hàn Kỳ đã hạ lệnh phong tỏa cả huyện lại.“Quan huyện Ngụy có dám bảo đảm rằng thật sự người chưa từng đến huyện nha các người không? Nếu đã từng tới, ông có chấp nhận cởi quan bào ra vì đã nói dối quan trên không?” Thôi Đào tiếp tục dùng giọng điệu khiêu khích để hỏi ông ta.

Làm vậy để tránh hung thủ trốn khỏi huyện Trường Viên; mặt khác là cho Chu Nhị Ngưu có cơ hội đầu thú an toàn, không cần mạo hiểm chạy tới Biện Kinh tìm phủ Khai Phong.Hôm nay là ngày Lý đại lang nghỉ phép, Lâm tam lang bèn mời Đinh ngũ lang và Lý đại lang cùng đến một dinh thự bên ngoài kinh thành. Lý Viễn dẫn người đi theo dõi chúng.Dưới sự thúc giục của Lý Tài, Ngụy Xuân Lai chân run chỉ có thể ngoan ngoãn bò về đại đường, liên tục xin Hàn Kỳ tha cho, giải thích rằng ông ta không cố ý tham ô số tiền này.Nghi phạm của hai bên đã bị bắt về quy án nhưng lại không quen biết nhau, người liên quan đến cả hai là Chu Đại Ngưu lại chết rồi, vụ án có phần hơi lắt léo.

Huyện lệnh Ngụy Xuân Lai của huyện Trường Viên rất ngạc nhiên khi thấy Hàn Kỳ, vội vàng chạy tới nghênh đón rồi mời chàng vào ngồi.Thấy trên đầu là hướng mà người ta không để ý nhất, làm ra một cái tường kép và xà nhà giả để che mắt người khác, nhiều khi bản thân ông ta còn quên mất mình giấu kho báu trên nóc nhà đấy, sao lại dễ dàng thấy được chứ?Lúc đầu anh em họ rất kham khổ, sức khỏe của Chu Đại Ngưu không tốt, cần có thuốc đắt tiền bồi bổ, Chu Nhị Ngưu lại còn nhỏ và cần được chăm sóc. Dưới sự giật dây của Chu Phúc, Chu Đại Ngưu đi theo hắn làm chuyện “cuỗm người”. Nói là cuỗm người nhưng thực ra cha mẹ của những cô gái kia đều biết hết, họ còn được trả số tiền gấp 3 lần so với thị trường.“Dù phẩm cấp của hạ quan thấp nhưng tốt xấu gì cũng là quan viên triều đình, cũng đang dốc sức phục vụ cho đất nước, Thôi quan Hàn vừa tới đã oan uổng cho hạ quan, có phải hơi quá đáng rồi không ạ?”

Hàn Kỳ lạnh lùng ngồi xuống, Thôi Đào thì diễn vai tay sai phách lối tiến lên, hung hăng chất vấn Ngụy Xuân Lai: “Đêm khuya hôm qua, Chu Nhị Ngưu đến huyện nha làm cái gì?”Chu Nhị Ngưu lắc đầu, “Lúc đó thì không, tôi đi theo mọi người để giúp dập lửa xong, quay về mới thấy anh cả về tới.”

Ngụy Xuân Lai sửng sốt, “Chu Nhị Ngưu nào cơ?”

“Giờ Tý hôm qua có kẻ trông thấy Chu Nhị Ngưu vào huyện nha! Giờ chúng ta tra ra được hai anh em này có liên quan tới vụ án xác chết cháy, ông còn không mau khai ra đi!” Thôi Đào lạnh lùng nói.“Còn Chu Phúc với Quan huyện Ngụy nữa mà, không biết có thể nghiêm hình bức cung không nhỉ?” Thôi Đào đột nhiên nhìn Hàn Kỳ bằng ánh mắt sáng ngời, “Bảo đảm sẽ không có vết thương ạ.”“Vì nơi này đã bị phá hoại.” Thôi Đào chỉ vào đầu, “Hơn nữa những người dám phản kháng lại, e rằng đã chết hết rồi, nếu không tại sao lại có 10 xác chết cháy kia được. Tôi đoán hẳn là sau khi đưa một nhóm vào, chúng đã gom những người ngoan ngoãn vào một nơi để ra tay, thậm chí là biến nó thành một nghi thức cuồng hoan.”

Ngụy Xuân Lai đảo mắt, lắc đầu bảo mình bị oan, căn bản không hề có Chu Nhị Ngưu nào đến nha môn cả.Thôi Đào đảo mắt, quay đầu nhìn sang Hàn Kỳ: “Đúng là có một cách.”

“Dù phẩm cấp của hạ quan thấp nhưng tốt xấu gì cũng là quan viên triều đình, cũng đang dốc sức phục vụ cho đất nước, Thôi quan Hàn vừa tới đã oan uổng cho hạ quan, có phải hơi quá đáng rồi không ạ?”

Theo lý thuyết thì Ngụy Xuân Lai không có gan bác bỏ cấp trên, nhưng sau khi nghe Thôi Đào chất vấn mình, ông ta lại tự tin nói như thế.Hàn Kỳ bưng tách trà mới lên ngửi mùi một chút, dường như chợt nhớ ra Ngụy Xuân Lai còn đứng trước mặt nên bèn mời ông ta ngồi xuống, lại sai người dâng lên cho Ngụy Xuân Lai một tách trà.

Gì mà tận mắt trông thấy Chu Nhị Ngưu tới nha môn chứ, tối qua Chu Nhị Ngưu căn bản không hề tới nha môn, là Chu Đại Ngưu tới mà. Tóm lại dù là ai tận mắt trông thấy đi nữa thì kẻ đó cũng không phân biệt được, nếu không phải mắt mờ thì là do nhìn không rõ. Kiểu nhân chứng như thế tất nhiên là không đủ thuyết phục, chẳng có gì phải sợ nữa.

Hơn nữa, phàm là người có chút mặt mũi đều không thể chịu nổi thái độ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này của Thôi Đào. Thân làm Huyện lệnh, tất nhiên Ngụy Xuân Lai không phục bản thân mình bị con chó bên người Thôi quan Hàn bắt nạt, lại càng muốn phản bác lại nàng hơn.Lúc này Thôi Đào lập tức soạn ra một văn bản rồi đưa tới trước mặt Ngụy Xuân Lai, mời ông ta ký tên đồng ý.

“Quan huyện Ngụy có dám bảo đảm rằng thật sự người chưa từng đến huyện nha các người không? Nếu đã từng tới, ông có chấp nhận cởi quan bào ra vì đã nói dối quan trên không?” Thôi Đào tiếp tục dùng giọng điệu khiêu khích để hỏi ông ta.“Thuộc hạ có tội, là thuộc hạ nhất thời không nhịn được, nghe tiếng kêu la thảm thiết của những cô gái kia nên đã dẫn người xông vào. Vốn nghĩ nếu bắt quả tang chúng thì chúng sẽ hoảng hốt khai ra…” Lý Viễn quỳ xuống đất dập đầu nhận tội với Hàn Kỳ.

Ngụy Xuân Lai cười xùy, “Có gì mà không dám chứ?”Ngụy Xuân Lai chớp mắt vài cái, cười gượng nói: “Chẳng phải là vì lúc nãy vừa gặp Thôi quan Hàn, bị uy phong của Thôi quan Hàn dọa sợ nên trong nhất thời không nhớ ra sao.”Thôi Đào lập tức cười bảo bọn Chu Phúc không cần căng thẳng, “Tôi đến bếp chỉ để nhìn chút thôi, còn bánh bao hay món gì khác không? Bận bịu vụ án cả ngày rồi, bọn tôi đều đói cả, phiền mọi người mang vài cân đồ ăn đến cho chúng tôi đi.”

Lúc này Thôi Đào lập tức soạn ra một văn bản rồi đưa tới trước mặt Ngụy Xuân Lai, mời ông ta ký tên đồng ý.Ngụy Xuân Lai đang định phàn nàn với Hàn Kỳ vì tùy tùng của chàng không có quy củ, nhưng lúc đọc lướt qua nội dung văn bản Thôi Đào đưa tới đã phát hiện trên tờ giấy viết là Chu Đại Ngưu.

Ngụy Xuân Lai đang định phàn nàn với Hàn Kỳ vì tùy tùng của chàng không có quy củ, nhưng lúc đọc lướt qua nội dung văn bản Thôi Đào đưa tới đã phát hiện trên tờ giấy viết là Chu Đại Ngưu.Chu Nhị Ngưu ngơ ngác nhìn Hàn Kỳ: “Mộng Bà gì ạ? Tôi chưa từng nghe qua, tôi chỉ biết anh cả làm việc với Chu Phúc, thi thoảng tôi cũng sẽ giúp anh cả đưa những cô gái đó đến lầu Xuân Hoa ở Biện Kinh.”

“Sao ngươi lại viết là Chu Đại Ngưu?”“Đến rồi ạ!” Lý Tài ở bên ngoài phấn khích hô lên, sau đó lập tức kéo Chu Nhị Ngưu đang chật vật vào đại đường nha môn.

“Chu Đại Ngưu Chu Nhị Ngưu có gì khác nhau đâu, dù sao họ cũng là anh em mà, chẳng qua chỉ khác nhau có một chữ thôi.” Thôi Đào thiếu kiên nhẫn, giục Ngụy Xuân Lai nhanh chóng ký tên đi.Ngụy Xuân Lai tuyệt vọng nghĩ.Sau đó, Hàn Kỳ thay quan bào màu son, anh dũng cưỡi lên một bầy tuấn mã màu trắng. Hàn Kỳ không có ý kiến gì với việc mặc quan phục, nhưng chàng không hiểu sao Thôi Đào cứ khăng khăng bắt mình phải cưỡi ngựa trắng.

Trong lòng Ngụy Xuân Lai sinh nghi, tất nhiên sẽ không ký.Lý Tài nghe vậy lập tức dừng bước, đồng thời cũng ngăn đám nha soa phía sau lại. Sư phụ đã muốn thấy Ngụy Xuân Lai bò đi thì phải để ông ta bò cho bằng được.

“Ta thật sự chưa từng thấy hắn, nhưng ta không thể hứa chắc được trong nha môn có ai chưa từng gặp qua anh em họ không.” Ngụy Xuân Lai do dự nói.“Sâu mọt vốn phải bò đi.”Sau khi Thôi Đào dẫn người đi, Ngụy Xuân Lai đứng trước mặt Hàn Kỳ đợi, dù ông ta tin chắc những thứ mình giấu sẽ không bị Thôi Đào phát hiện, nhưng vẫn vô thức cảm thấy sốt ruột, phải khống chế nét mặt mình thật tốt, không được biểu hiện ra ngoài.

Thôi Đào vui vẻ, “Quan huyện Ngụy đúng là thú vị thật đấy, lúc tôi nói là Chu Nhị Ngưu, ông rất dứt khoát khẳng định hắn chưa từng tới nha môn. Nhưng sau khi trên văn bản viết là Chu Đại Ngưu, ông lại suy nghĩ thấu đáo hơn, nghĩ đến có thể là người khác trong nha môn gặp hắn.”

Ngụy Xuân Lai chớp mắt vài cái, cười gượng nói: “Chẳng phải là vì lúc nãy vừa gặp Thôi quan Hàn, bị uy phong của Thôi quan Hàn dọa sợ nên trong nhất thời không nhớ ra sao.”Trận chiến này tất nhiên đã khơi dậy lên sự tò mò của dân chúng, vị quan viên cưỡi ngựa đi đầu quá ư là đẹp trai, lẽ nào là thần quân từ trên trời bay xuống chăng? Càng để ý thì lại càng thắc mắc, vị quan này là ai, đến huyện Trường Viên để làm gì vậy?

“Mong Thôi quan Hàn xem xét, quả thực hạ quan chẳng biết gì cả!” Ngụy Xuân Lai vội hành lễ, mong Hàn Kỳ làm chủ cho mình. Trước khi có bằng chứng rõ ràng, một quan viên hiểu biết pháp luật như ông ta không thể chủ động thừa nhận được.Lý Viễn định cứu những cô gái này thì lại bị Lâm tam lang quát ngăn lại.Xem xét lại bên ngoài nhà họ Chu một vòng đã phát hiện ra được một dấu giày in sâu dưới góc tường phía Tây, kích thước của dấu giày này trùng khớp với kích thước bàn chân của Chu Nhị Ngưu.

Thôi Đào lập tức đề nghị Hàn Kỳ lục soát, “Xét thấy anh em nhà họ Chu có căn nhà lớn như thế, gia sản mấy trăm xâu. Nếu Quan huyện Ngụy thật sự cấu kết với họ thì ắt trong nhà cũng giàu có, tìm ra được tiền tài, nếu Quan huyện Ngụy có thể giải thích được lai lịch thì không sao, nếu không giải thích được thì chắc chắn có vấn đề đúng không ạ?”(*) Tên niên hiệu thứ 3 của Tống Chân Tông, kéo dài từ tháng Giêng 1008 – 1016, Bắc Tống dùng niên hiệu này trong vòng 9 năm.Mấy gian phòng trong nhà Chu Đại Ngưu đúng thực là để cho những cô gái này sử dụng, bát đũa chăn đệm cũng là chuẩn bị cho họ. Bình thường những người này được Chu Phúc đưa về huyện Trường Viên, có khi không kịp thì lập tức xuất phát gửi tới Biện Kinh luôn. Chu Đại Ngưu chịu trách nhiệm cho họ ở lại nhà mình 1 đêm, qua hôm sau sẽ đưa họ đi.

“Các người —” Ngụy Xuân Lai luống cuống, vừa kích động vừa uất ức nói với Hàn Kỳ, “Hạ quan không hề có tội trên người, Thôi quan Hàn không có quyền tự tiện kê biên tài sản trong dinh thự của hạ quan!”Chu Phúc gật đầu.

“Tuy Quan huyện Ngụy không mang tội trên người nhưng có hiềm nghi, tối qua Chu Đại Ngưu vào huyện nha, hôm nay đã chết trong nhà rồi,” Thôi Đào trợn trừng mắt đối diện với Ngụy Xuân Lai, “Thật xin lỗi, là tôi nói sai, không thể nói là Quan huyện Ngụy có hiềm nghi với chuyện này được, có thể là những kẻ khác trong nha môn gặp hắn cũng không biết chừng.”Hàn Kỳ lạnh lùng ngồi xuống, Thôi Đào thì diễn vai tay sai phách lối tiến lên, hung hăng chất vấn Ngụy Xuân Lai: “Đêm khuya hôm qua, Chu Nhị Ngưu đến huyện nha làm cái gì?”

Ngụy Xuân Lai nghe Thôi Đào nói thế thì sắc mặt mới đỡ hơn một chút, gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời của Thôi Đào.

“Vì không biết là kẻ nào, nhưng chắc chắn hắn ở trong huyện nha này, nên cả huyện nha đều bị tình nghi cả!” Thôi Đào lập tức hành lễ với Hàn Kỳ lần nữa, khẩn cầu chàng cho phép mình lục soát huyện nha huyện Trường Viên.Tề thị: “Chỉ cần bánh bao thịt dê với bánh kếp hành lá vừa ra lò là tôi đều gói lại cho họ cả, sau đó sẽ sai Đại lang đưa đến quán.”

Hàn Kỳ nhàn nhạt nhìn về phía Ngụy Xuân Lai, “Lý do này đã đủ chưa?”“Nếu quán đã không làm bánh bao thịt bò, mà rõ ràng đây là một vụ hạ độc, vậy e là lúc bánh bao để trong quán đã bị người khác đánh tráo rồi.” Thôi Đào vừa đi vừa lớn tiếng than thở với Vương Chiêu.Thôi Đào tươi cười nói với Chu Phúc: “Thật ngại quá.”

“Chuyện này —” Ngụy Xuân Lai biến sắc, thật không ngờ tùy tùng Hàn Kỳ dẫn tới lại chơi trò xỏ lá thế này, đầu tiên là lấy anh em nhà họ Chu để thử ông ta, khiến ông ta thả lỏng đề phòng lộ ra sơ hở, giờ lại dùng lời nói để lừa ông ta, khiến ông ta phải cam chịu. Cuối cùng, lý do đưa ra để lục soát nha môn đúng là không thể cãi lại được. Thực ra ai nấy đều hiểu rõ, chuyện lục soát nha môn này là nhằm vào ông ta.Gì mà tận mắt trông thấy Chu Nhị Ngưu tới nha môn chứ, tối qua Chu Nhị Ngưu căn bản không hề tới nha môn, là Chu Đại Ngưu tới mà. Tóm lại dù là ai tận mắt trông thấy đi nữa thì kẻ đó cũng không phân biệt được, nếu không phải mắt mờ thì là do nhìn không rõ. Kiểu nhân chứng như thế tất nhiên là không đủ thuyết phục, chẳng có gì phải sợ nữa.Vương Chiêu: “…”

May mà ông ta làm việc cẩn thận, sau khi phát hiện ra xác chết cháy, ông ta đã tìm đủ mọi cách để đề phòng rồi.Trong lòng Ngụy Xuân Lai dần tự tin hơn, không còn sợ hãi gì, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười bình tĩnh. Ông ta suy tính lát nữa nên tính sổ với Hàn Kỳ thế nào, làm sao để tra tấn cái tên sai vặt hống hách kia. Không lột quần, đánh nát cái mông của hắn, ông ta quyết không bỏ qua!Huyện lệnh Ngụy Xuân Lai của huyện Trường Viên rất ngạc nhiên khi thấy Hàn Kỳ, vội vàng chạy tới nghênh đón rồi mời chàng vào ngồi.

Lục soát thôi mà, những kẻ này nếu không lục soát ra được thì đến lúc đó sẽ đẹp mặt ra.Nha dịch phụ trách theo dõi vừa đi cùng Vương Chiêu vào nhà bắt người, nhìn thấy Chu Đại Ngưu đã chết thì sợ chết khiếp. Còn chuyện tại sao Chu Nhị Ngưu không có trong nhà, họ cũng rất khó hiểu.“Tuy Quan huyện Ngụy không mang tội trên người nhưng có hiềm nghi, tối qua Chu Đại Ngưu vào huyện nha, hôm nay đã chết trong nhà rồi,” Thôi Đào trợn trừng mắt đối diện với Ngụy Xuân Lai, “Thật xin lỗi, là tôi nói sai, không thể nói là Quan huyện Ngụy có hiềm nghi với chuyện này được, có thể là những kẻ khác trong nha môn gặp hắn cũng không biết chừng.”

“Vậy mời Thôi quan Hàn cứ việc lục soát, nhưng nếu không tra ra được gì thì xin Thôi quan Hàn cho hạ quan một lời giải thích, nghiêm trị tên sai vặt liên tục mạo phạm hạ quan này.” Ngụy Xuân Lai nhìn Thôi Đào mặc đồ nam một cách đầy căm tức, hận không thể lột da rút xương nàng ra.Nhân bánh bao là thịt bò, ở thời cổ đại thì trâu bò là công cụ sản xuất quan trọng, hình như thời Tống đã hoàn toàn cấm giết mổ. Trong “Tống Hình Thống” đầu thời Tống cũng đã quy định rõ, nếu giết mổ trâu bò sẽ bị ngồi tù 1 năm. Nhưng trong những năm Đại Trung Tường Phù*, người dân Lưỡng Chiết** sung túc nên có khá nhiều người âm thầm giết mổ, cuối cùng vì luật pháp không nghiêm trị, Tống Chân Tông bèn nới lỏng quy định ăn thịt gia súc ở Lưỡng Chiết.Thôi Đào bên cạnh cũng an ủi Lý Viễn: “Anh xông vào trong ít ra cũng khiến 3 tên súc sinh kia dừng tay lại mà.”

Thôi Đào chắp hai tay sau lưng, lắc lư cái đầu được vấn khăn màu xanh của mình rồi cười tự tin với Ngụy Xuân Lai: “Quan huyện Ngụy cứ yên tâm, tôi sẽ không cho ông cơ hội đó đâu. Tôi mà càn rỡ rồi thì có là ai cũng chẳng sợ.”Trước khi vào huyện nha huyện Trường Viên, Hàn Kỳ đã hạ lệnh phong tỏa cả huyện lại.

Hàn Kỳ vốn vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, bình tĩnh xem kịch, chợt nghe Thôi Đào nói thế thì không kìm được mà khẽ cười. Có là ai cũng chẳng sợ ư? Không biết nàng ta ỷ vào ai mà dám càn rỡ đến thế nữa?Ngụy Xuân Lai tức đến mức sải bước xông ra cửa, đang định mở miệng răn dạy chúng vô dụng, nhưng vừa hé miệng đã nhìn thấy ngoài cửa Đông có 3 cái rương gỗ đàn rất quen mắt. Bọn Lý Tài đang đứng sau rương, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn ông ta, dường như đang xem khỉ diễn trò vậy.

Được sự cho phép của Hàn Kỳ, Thôi Đào dẫn bọn Lý Tài đi lục soát huyện nha huyện Trường Viên. Vương Chiêu thì dẫn người đi điều tra lầu Quế Phong, nơi Chu Nhị Ngưu mua điểm tâm.“Vậy thì hãy khai ra tất cả những người và việc mà anh biết đi!” Thôi Đào nói.

Sau khi Thôi Đào dẫn người đi, Ngụy Xuân Lai đứng trước mặt Hàn Kỳ đợi, dù ông ta tin chắc những thứ mình giấu sẽ không bị Thôi Đào phát hiện, nhưng vẫn vô thức cảm thấy sốt ruột, phải khống chế nét mặt mình thật tốt, không được biểu hiện ra ngoài.

Lúc này đã có nha dịch dâng trà cho Hàn Kỳ lần nữa.

Hàn Kỳ bưng tách trà mới lên ngửi mùi một chút, dường như chợt nhớ ra Ngụy Xuân Lai còn đứng trước mặt nên bèn mời ông ta ngồi xuống, lại sai người dâng lên cho Ngụy Xuân Lai một tách trà.Ngụy Xuân Lai nghe Thôi Đào nói thế thì sắc mặt mới đỡ hơn một chút, gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời của Thôi Đào.Mọi người không cần nghĩ ngợi chi lâu, vì sau đó họ đã nghe có người gõ chiêng, hô to phủ Khai Phong đến phá án, kẻ không có phận sự mau tránh xa. Tên sai vặt gõ chiêng này không quá cao lớn, mặc áo bào màu xám, nhưng lúc gõ chiêng hô rất lớn tiếng, hơn nữa còn có chút dễ nghe.

Ngụy Xuân Lai khách sáo cảm ơn, sau đó uống vài ngụm trà, an lòng hơn một chút, cố gắng giữ bình tĩnh không lộ sơ hở nào.Lục soát thôi mà, những kẻ này nếu không lục soát ra được thì đến lúc đó sẽ đẹp mặt ra.

Sau 2 nén nhang dài đằng đẵng, nét mặt Ngụy Xuân Lai ngày càng thả lỏng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đã qua lâu như thế rồi, đám người lục soát kia chẳng hề phát hiện ra thứ gì, vì nếu có phát hiện thì tên chó điên kia chắc chắn đã sớm chuyển đồ đến để khoe khoang rồi.Hàn Kỳ vốn vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, bình tĩnh xem kịch, chợt nghe Thôi Đào nói thế thì không kìm được mà khẽ cười. Có là ai cũng chẳng sợ ư? Không biết nàng ta ỷ vào ai mà dám càn rỡ đến thế nữa?“Trừ cô nhi ra, có cha mẹ nào mà không nuôi được con mình chứ. Cha mẹ không báo quan thì tất nhiên quan phủ không thể biết được. Đã từng có trường hợp lấy con ruột mình đổi lấy thức ăn, chuyện bán con gái này còn hiếm thấy nữa ư?” Giọng điệu Thôi Đào mỉa mai, rõ ràng cũng rất khó chịu với chuyện này.

Trong lòng Ngụy Xuân Lai dần tự tin hơn, không còn sợ hãi gì, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười bình tĩnh. Ông ta suy tính lát nữa nên tính sổ với Hàn Kỳ thế nào, làm sao để tra tấn cái tên sai vặt hống hách kia. Không lột quần, đánh nát cái mông của hắn, ông ta quyết không bỏ qua!Nhưng Lâm tam lang bên Biện Kinh lại có hành động.

Một lát sau, Thôi Đào lắc lư cái đầu vấn khăn xanh của mình quay lại đại đường huyện nha.

Ngụy Xuân Lai thấy hai tay nàng trống không, sau lưng cũng không có ai cầm thứ gì lạ theo bèn khẽ xì một tiếng, cười lạnh.

“Mong Thôi quan Hàn cho hạ quan một lời giải thích!” Ngụy Xuân Lai đứng dậy, lập tức than thở với Hàn Kỳ, vẻ mặt đầy sự khó chịu.Nha soa ngoài cửa nghe vậy đều rụt cổ không dám nhúc nhích.

Thôi Đào nghiêng đầu liếc nhìn Ngụy Xuân Lai một cái rồi cũng gật đầu phụ họa: “Đúng là nên đưa ra một lời giải thích!”

“Chuyện đã tới nước này rồi mà ngươi còn ngông cuồng như thế à. Chẳng lẽ ngươi nghĩ có Thôi quan Hàn bảo đảm cho con chó như ngươi thì pháp luật Triều đình sẽ không để ý ư?” Ngụy Xuân Lai không nghĩ Hàn Kỳ sẽ ngu như thế, nhưng nếu chàng ngu thật thì cũng tốt, ông ta sẽ cáo trạng lên trên, làm ầm ĩ một trận, không chỉ có thể nghiêm trị con chó càn rỡ này mà còn dạy dỗ luôn chủ nhân của nó, Hàn Kỳ.

“Không bảo đảm cho tôi thì chẳng lẽ lại bảo đảm cho con sâu mọt ăn hối lộ phi pháp như ông à?” Thôi Đào không hề tức giận vì Ngụy Xuân Lai chửi mình là chó, chó thức khuya, chó tham ăn, chó độc thân… Mấy loại chó này nàng cũng thường xuyên làm mà.

Vốn Hàn Kỳ đã không hài lòng vì những lời xúc phạm Thôi Đào của Ngụy Xuân Lai, nhưng thấy nàng không để ý chút nào lại chợt nhớ ra, không thể dùng chuẩn mực của người thường để đánh giá nàng được. Quả là một kỳ nữ.“Vậy rốt cuộc Mộng Bà này là ai chứ?” Vương Chiêu nghi ngờ hỏi.

“Ngươi còn dám nói bậy chửi ta!” Ngụy Xuân Lai tức đến dựng râu, trỏ vào mũi Thôi Đào mà mắng. Vì thấy Hàn Kỳ không phản ứng gì nên ông ta dứt khoát gọi nha soa trong nha môn mình, sai chúng lôi Thôi Đào ra đánh.

Nha soa ngoài cửa nghe vậy đều rụt cổ không dám nhúc nhích.

Ngụy Xuân Lai tức đến mức sải bước xông ra cửa, đang định mở miệng răn dạy chúng vô dụng, nhưng vừa hé miệng đã nhìn thấy ngoài cửa Đông có 3 cái rương gỗ đàn rất quen mắt. Bọn Lý Tài đang đứng sau rương, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn ông ta, dường như đang xem khỉ diễn trò vậy.Rõ ràng là có 4 nha dịch chia nhau âm thầm canh giữ 2 cửa trước sau của nhà họ Chu, họ chắc chắn trong khoảng thời gian này cả 2 cửa đều không có ai ra vào cả.

Lúc Ngụy Xuân Lai đang sững sờ thì Lý Tài đã mở rương ra, vàng bạc châu báu bên trong sáng lóa.Trên đầu Chu Nhị Ngưu vẫn còn vương mấy cọng cỏ, vốn đang sợ hãi nên rụt cổ lại, hơi run rẩy, vừa nhìn thấy Thôi Đào thì cảm xúc đang kéo căng ra cuối cùng cũng bộc phát, hắn bật khóc thật to.

Ngụy Xuân Lai ngả nghiêng, giờ phút này mới ý thức được bản thân mình xong rồi. Ông ta lập tức ngồi xổm xuống đất, chân run không đứng dậy nổi nữa.“Mi là cái thá gì, tới đây xen vào chuyện của bọn ta làm gì? Những tiểu thư này đều là tự nguyện mặc như thế hầu hạ bọn ta, hạng người thô thiển như bọn mi sao hiểu được thú vui trong đó. Nếu bắt trộm cướp thì cứ đi bắt đi, đừng có ở đây làm mất nhã hứng của bọn ta. Nếu mi muốn trừng trị bọn ta thì phiền Thôi quan Hàn hoặc Phủ doãn Bao của bọn mi tự mình ra tay, mang bằng chứng chắc chắn tới đây đi.”

Lý Tài thấy thế định đỡ Ngụy Xuân Lai về lại đại đường.“Vậy chỉ có thể là leo tường thôi.” Thôi Đào nói.

Lúc này Thôi Đào đi tới, tựa vào khung cửa thản nhiên nhìn Ngụy Xuân Lai đang co rúm trên mặt đất.Ngụy Xuân Lai đã rơi vào trạng thái kinh hoàng đến không thể tin nổi, ông ta lắc đầu nguầy nguậy, thấy mình như đang mơ vậy.

“Sâu mọt vốn phải bò đi.”“Đứng lên đi, không có gì đáng ngại.” Hàn Kỳ nhàn nhạt nói.Không bao lâu sau, trong nhà truyền ra tiếng phụ nữ kêu thảm thiết, Lý Viễn bèn dẫn lính xông vào với lý do truy lùng trộm cướp, bắt quả tang đám người này. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Lý Viễn không chịu được mà suýt chút đã nôn ra bữa sáng duy nhất trong ngày của mình. Trong sân có tổng cộng 11 cô gái mặc áo tù, 5 người đang đeo dụng cụ tra tấn, 6 người quỳ trên đất trong tình trạng tay chân bị cùm lại, quần áo bị xé rách tươm và bê bết máu.Lý Viễn: “…”

Lý Tài nghe vậy lập tức dừng bước, đồng thời cũng ngăn đám nha soa phía sau lại. Sư phụ đã muốn thấy Ngụy Xuân Lai bò đi thì phải để ông ta bò cho bằng được.Tự nhiên họ thấy lạnh sống lưng là thế nào đây?

Ngụy Xuân Lai đã rơi vào trạng thái kinh hoàng đến không thể tin nổi, ông ta lắc đầu nguầy nguậy, thấy mình như đang mơ vậy.

“Không thể nào, không đâu, sao lại thế được… Ta giấu kỹ như thế, sao các ngươi có thể tìm ra được chứ?”Lúc này bên Vương Chiêu cũng sai người quay lại báo cáo tình hình, Thôi Đào theo lệnh của Hàn Kỳ mà lập tức lên đường tới lầu Quế Phong.

“Ý ông là ông giấu 3 rương kho báu của mình trên mái nhà cánh Đông á hả? Quá dễ tìm, ngẩng đầu nhìn một phát là phát hiện độ cao xà nhà trong và ngoài phòng không khớp nhau rồi, chẳng phải rõ ràng là có tường kép à?” Thôi Đào hờ hững hỏi lại, rõ ràng chuyện này không hề làm khó được nàng.Ánh mắt những cô gái này đờ đẫn, sợ hãi rụt rè mà lắc đầu, không một ai dám nói một chữ “Không”, tất cả đều nhao nhao bảo mình tự nguyện.

Cái gì mà rõ ràng chứ??? Đó là thứ mà ông ta hao tâm tổn trí cố tình tìm thợ để xây đấy!!!Những cô gái này cũng rất ngoan ngoãn, dường như trên đường đi đã tin vào những lời giải thích của Chu Phúc, nghĩ mình đang đến nhà giàu sang để làm nha hoàn “hưởng phúc”. Chỉ cần làm những công việc như bưng trà rót nước, hầu hạ mọi người, không cần phải xuống ruộng làm những chuyện nặng nhọc như nuôi tằm dệt vải, như thế đã là hưởng phúc đối với họ rồi.

Thấy trên đầu là hướng mà người ta không để ý nhất, làm ra một cái tường kép và xà nhà giả để che mắt người khác, nhiều khi bản thân ông ta còn quên mất mình giấu kho báu trên nóc nhà đấy, sao lại dễ dàng thấy được chứ?Thôi Đào đổi cách hỏi khác, nàng hỏi Chu Nhị Ngưu đêm những xác chết bị thiêu đó, Chu Đại Ngưu có ở nhà không.

Ngụy Xuân Lai tuyệt vọng nghĩ.

Dưới sự thúc giục của Lý Tài, Ngụy Xuân Lai chân run chỉ có thể ngoan ngoãn bò về đại đường, liên tục xin Hàn Kỳ tha cho, giải thích rằng ông ta không cố ý tham ô số tiền này.“Chuyện này —” Ngụy Xuân Lai biến sắc, thật không ngờ tùy tùng Hàn Kỳ dẫn tới lại chơi trò xỏ lá thế này, đầu tiên là lấy anh em nhà họ Chu để thử ông ta, khiến ông ta thả lỏng đề phòng lộ ra sơ hở, giờ lại dùng lời nói để lừa ông ta, khiến ông ta phải cam chịu. Cuối cùng, lý do đưa ra để lục soát nha môn đúng là không thể cãi lại được. Thực ra ai nấy đều hiểu rõ, chuyện lục soát nha môn này là nhằm vào ông ta.

“Tôi xin thề! Cái chết của Chu Đại Ngưu không hề liên quan gì đến tôi! Đúng là hắn có phạm tội lừa đảo, đúng lúc bị tôi bắt phải nên dùng tiền hối lộ tôi, vì tham tiền nên tôi đã nhận! Tối qua Chu Đại Ngưu đến tìm tôi thật ra cũng không có gì to tát cả. Hắn bảo muốn dẫn em hai nhà mình rời khỏi huyện Trường Viên, không làm những chuyện kia nữa, tôi còn vui thay cho hắn mà. Tôi cũng không muốn nhúng tay vào những chuyện này, dù sao số tiền này đã đủ cho tôi xài rồi!”Lúc này Thôi Đào đi tới, tựa vào khung cửa thản nhiên nhìn Ngụy Xuân Lai đang co rúm trên mặt đất.

Lúc này bên Vương Chiêu cũng sai người quay lại báo cáo tình hình, Thôi Đào theo lệnh của Hàn Kỳ mà lập tức lên đường tới lầu Quế Phong.

Thôi Đào chợt nhớ ra gì đó, bảo Vương Chiêu sai người đến báo cho nha dịch phụ trách điều tra chuyện bán thịt bò, “Nếu người bán không nhớ đã bán thịt cho ai thì cứ mang thẳng đến nha môn luôn đi.”

Hiện tại lầu Quế Phong đã đóng cửa.

Thôi Đào hạ người đi vào từ cửa sau, Vương Chiêu dẫn Chưởng quỹ Chu Phúc đến gặp Thôi Đào, Chu Phúc giới thiệu sơ qua 5 người còn lại trong quán cho nàng, 3 người là tư ba chạy vặt trong quán, có 1 người phụ nữ trung niên tên Tề thị và con của thị là Tề đại lang làm việc trong bếp.Vương Chiêu nhìn Thôi Đào đầy mong chờ, giờ dù cho có khó khăn gì, nếu có cách giải quyết thì hắn đều cảm thấy Thôi nương tử chắc chắn biết.

“Nghe nói ở đây các người không bán bánh bao thịt bò à?” Thôi Đào hỏi thẳng Chu Phúc.

Chu Phúc gật đầu.

“Chắc Chu Nhị Ngưu là khách quen của nhà anh nhỉ? Sáng nay hắn đến nhà anh mua món gì thế?” Thôi Đào nói.“Chu Đại Ngưu Chu Nhị Ngưu có gì khác nhau đâu, dù sao họ cũng là anh em mà, chẳng qua chỉ khác nhau có một chữ thôi.” Thôi Đào thiếu kiên nhẫn, giục Ngụy Xuân Lai nhanh chóng ký tên đi.

Chu Phúc: “Bánh bao thịt dê và bánh kếp hành lá, anh em nhà họ sáng nào cũng mua mấy món này cả.”

Tề thị: “Chỉ cần bánh bao thịt dê với bánh kếp hành lá vừa ra lò là tôi đều gói lại cho họ cả, sau đó sẽ sai Đại lang đưa đến quán.”Thôi Đào dùng kim bạc thử súp cay và bánh nướng dầu hành trên đất, cả hai đều không có phản ứng, nhưng lúc đâm vào bánh bao thì bề ngoài kim bạc lại xuất hiện một lớp màu đen. Vì trình độ chế tạo thuốc độc thời cổ đại không cao nên trong thạch tín đều sẽ trộn lẫn tạp chất lưu huỳnh, lưu huỳnh sẽ phản ứng với bạc để tạo thành bạc sunfua, vì thế bề mặt kim bạc mới chuyển thành màu đen. Do đó nghiêm túc mà nói thì tất cả những thứ có lưu huỳnh đều sẽ khiến kim bạc biến thành màu đen, chẳng hạn như lòng đỏ trứng gà.

Một tư ba họ Trương trong đám nói: “Tôi đã gặp hắn, là tôi đã gói đồ ăn rồi đưa cho hắn.”“Không bảo đảm cho tôi thì chẳng lẽ lại bảo đảm cho con sâu mọt ăn hối lộ phi pháp như ông à?” Thôi Đào không hề tức giận vì Ngụy Xuân Lai chửi mình là chó, chó thức khuya, chó tham ăn, chó độc thân… Mấy loại chó này nàng cũng thường xuyên làm mà.

Nhưng trước đó túi đồ đó đã để trong quán một lúc rồi, sáng mọi người đều bận, không ai để ý đến túi bánh bao với bánh kếp kia được.

Sau đó, Chu Phúc biết Chu Đại Ngưu ăn bánh bao mà trúng độc chết liền bị dọa đến mức quỳ sụp xuống, giải thích với bọn Thôi Đào rằng mình vô tội: “Nhưng chúng tôi không có làm bánh bao thịt bò!”

Thôi Đào không nhiều lời, nhờ Chu Phúc dẫn mình đến phòng bếp xem thử.

“Nếu quán đã không làm bánh bao thịt bò, mà rõ ràng đây là một vụ hạ độc, vậy e là lúc bánh bao để trong quán đã bị người khác đánh tráo rồi.” Thôi Đào vừa đi vừa lớn tiếng than thở với Vương Chiêu.Lý Viễn biết bên này điều tra cũng chưa có đủ bằng chứng để kết tội Lâm tam lang, thậm chí còn chưa biết Mộng Bà là ai, hắn nhíu mày lo lắng, “Vậy giờ chúng ta nên làm sao đây? Mặc cho bọn chúng thảnh thơi bên ngoài ư?”

“Tất nhiên hung thủ không thể nào đã hạ độc được rồi mà còn ở đây.” Vương Chiêu đồng ý.“Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, anh cả ăn bánh bao thì thấy người không khỏe, anh ấy nói với tôi là có kẻ muốn giết chúng tôi, bảo tôi mau chạy đi, leo tường mà chạy, đừng ở lại huyện Trường Viên này nữa mà nhanh đến phủ Khai Phong báo quan. Tôi trốn trước trong đống cỏ khô nhà Lưu Nhị, định đợi tới tối rồi mới đi thì nghe tin có người của phủ Khai Phong đến tra án, tôi bèn đợi trời tối rồi vội đến đây.”

Thôi Đào lập tức cười bảo bọn Chu Phúc không cần căng thẳng, “Tôi đến bếp chỉ để nhìn chút thôi, còn bánh bao hay món gì khác không? Bận bịu vụ án cả ngày rồi, bọn tôi đều đói cả, phiền mọi người mang vài cân đồ ăn đến cho chúng tôi đi.”

Chu Phúc nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm rồi vội cười bảo còn rất nhiều, hắn cũng sẽ không lấy tiền, xem như chiêu đãi các vị quan nhân tra án vậy. Sau đó Chu Phúc liền dẫn theo bọn Tề thị lấy bánh bao và bánh kếp trong bếp ra chia đều vào túi.(*) Tên niên hiệu thứ 3 của Tống Chân Tông, kéo dài từ tháng Giêng 1008 – 1016, Bắc Tống dùng niên hiệu này trong vòng 9 năm.

Thôi Đào nhận hết, lần lượt xem qua các nút thắt của họ thắt, Tề thị và 3 tên tư ba đều thắt nút dẹt, con trai Tề thị thắt nơ con bướm, chỉ có Chu Phúc là thắt nút đơn buộc 2 đầu lại với nhau.

Thôi Đào tươi cười nói với Chu Phúc: “Thật ngại quá.”

“Không sao, không sao, là tiểu nhân tự nguyện khao các vị quan nhân mà!” Chu Phúc còn nghĩ là Thôi Đào đang nói chuyện ăn uống nên vội cười nói.“Thôi nương tử lợi hại quá, đến cả kích thước chân của hắn mà cũng để ý tới.” Vương Chiêu không nhịn được mà thán phục, sau đó lại tỏ vẻ khó khăn, “Chu Nhị Ngưu này là nhân chứng mấu chốt, nhất định phải tìm ra hắn trước hung thủ, chỉ là thật sự chẳng có manh mối nào về hướng hắn trốn cả. Hơn nữa, có khi nào Chu Nhị Ngưu đã phát hiện chúng ta theo dõi nên mới cố tình leo tường bỏ trốn không? Thôi nương tử có ý kiến gì không?”“Ý ông là ông giấu 3 rương kho báu của mình trên mái nhà cánh Đông á hả? Quá dễ tìm, ngẩng đầu nhìn một phát là phát hiện độ cao xà nhà trong và ngoài phòng không khớp nhau rồi, chẳng phải rõ ràng là có tường kép à?” Thôi Đào hờ hững hỏi lại, rõ ràng chuyện này không hề làm khó được nàng.

“Các người còn phải đi tới phủ nha với chúng tôi một chuyến nữa.” Thôi Đào dứt lời, khăn xanh vấn trên đầu nhoáng một cái đã xoay người rời đi.Nhưng trước đó túi đồ đó đã để trong quán một lúc rồi, sáng mọi người đều bận, không ai để ý đến túi bánh bao với bánh kếp kia được.

Nụ cười của Chu Phúc duy trì trên mặt được chốc lát rồi lập tức sụp đổ, khó hiểu hỏi Vương Chiêu và những người khác thế là sao. Vương Chiêu không hề cho họ có cơ hội hiểu ra, trực tiếp trói người bịt miệng lại rồi nhét vào xe, giải về huyện nha.Tất cả thịt trong bánh bao đều có độc, hẳn là lúc ăn sáng, Chu Đại Ngưu ăn bánh bao trước, còn Chu Nhị Ngưu thì chưa kịp đụng vào. Tính tình Chu Đại Ngưu khá cẩn thận, sau khi phát hiện mình bị trúng độc, trước lúc chết đã dặn Chu Nhị Ngưu bỏ trốn thì chớ đi cửa trước và sau.“Lo gì, chỉ là đánh rắn động cỏ mà thôi, đám Lý tam lang cũng chẳng làm chuyện gì vẻ vang cả, tôi tin với năng lực của Thôi quan Hàn thì chuyện viết một bài mắng chết chúng là điều dễ ợt. Phiền là phiền Chu Nhị Ngưu kia, rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi, giờ chưa chịu ló dạng nữa. Hiện tại huyện Trường Viên này đã bị người của phủ Khai Phong khống chế, hắn không chịu quý trọng cơ hội tốt thế này thì nhiều khi sẽ mất mạng mất.”

Nha dịch đã dẫn 3 gã bán thịt bò về nha môn chờ trước.Hiện tại lầu Quế Phong đã đóng cửa.

Lúc này Thôi Đào lập tức bảo họ nhận diện xem trong số những người kia là ai đã mua thịt bò. Một gã trong số đó xác nhận là Chu Phúc.

Chu Phúc vội hoảng hốt giải thích: “Hôm qua tôi mua thịt bò là để ăn, không phải làm bánh bao có độc đâu ạ!”Vương Chiêu vốn đang rất nghiêm túc, thấy Thôi quan Hàn đề phòng Thôi nương tử như thế thì không nhịn được mà cong khóe miệng lên. Đúng là Thôi nương tử đã thành “quỷ yêu” trong cả phủ Khai Phong bọn họ rồi.

“Đừng vội, anh có oan hay không khắc sẽ có câu trả lời mà.” Thôi Đào thấy Chu Phúc ra sức giải thích liền biết hắn là kiểu người cà cuống chết mà đít vẫn còn cay.

Sau đó, trong quá trình thẩm vấn đám người Tề thị thì biết được, dù Chu Phúc là Chưởng quỹ của lầu Quế Phong nhưng không thường đến, 1 tháng chỉ đến 7 – 8 lần để xem tình hình kinh doanh hoặc hỏi thăm vài khách quen.

Bên Ngụy Xuân Lai đã khai ra hắn và Chu Đại Ngưu từng có qua lại, nhưng không biết nhiều gì về Chu Phúc cả. Chu Phúc lại càng không nhắc đến Ngụy Xuân Lai.Hàn Kỳ nhàn nhạt nhìn về phía Ngụy Xuân Lai, “Lý do này đã đủ chưa?”

Nghi phạm của hai bên đã bị bắt về quy án nhưng lại không quen biết nhau, người liên quan đến cả hai là Chu Đại Ngưu lại chết rồi, vụ án có phần hơi lắt léo.

Nhưng Lâm tam lang bên Biện Kinh lại có hành động.Theo như Chu Phúc nói, hắn đưa con gái nhà nghèo đến những hộ giàu để hưởng phúc, đi làm tỳ, cũng xem như có thể so với khuê nữ trong một nhà trung lưu rồi. Lúc mới đầu Chu Đại Ngưu cũng tin, mọi thứ đều để hắn phân công, phụ trách sắp xếp cho những cô gái kia đến những nơi mà hắn chỉ định ở Biện Kinh.

Hôm nay là ngày Lý đại lang nghỉ phép, Lâm tam lang bèn mời Đinh ngũ lang và Lý đại lang cùng đến một dinh thự bên ngoài kinh thành. Lý Viễn dẫn người đi theo dõi chúng.“Nếu muốn lấy được bằng chứng chúng giết người thì phải dựa vào lời khai của Chu Nhị Ngưu. Giờ bên Biện Kinh đã đánh cỏ động rắn rồi, nếu không tra ra được bằng chứng thì e là lần này Thôi quan Hàn quay về sẽ rất vất vả.” Vương Chiêu lo lắng nói.

Không bao lâu sau, trong nhà truyền ra tiếng phụ nữ kêu thảm thiết, Lý Viễn bèn dẫn lính xông vào với lý do truy lùng trộm cướp, bắt quả tang đám người này. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Lý Viễn không chịu được mà suýt chút đã nôn ra bữa sáng duy nhất trong ngày của mình. Trong sân có tổng cộng 11 cô gái mặc áo tù, 5 người đang đeo dụng cụ tra tấn, 6 người quỳ trên đất trong tình trạng tay chân bị cùm lại, quần áo bị xé rách tươm và bê bết máu.Một lát sau, Thôi Đào lắc lư cái đầu vấn khăn xanh của mình quay lại đại đường huyện nha.Thôi Đào lập tức đề nghị Hàn Kỳ lục soát, “Xét thấy anh em nhà họ Chu có căn nhà lớn như thế, gia sản mấy trăm xâu. Nếu Quan huyện Ngụy thật sự cấu kết với họ thì ắt trong nhà cũng giàu có, tìm ra được tiền tài, nếu Quan huyện Ngụy có thể giải thích được lai lịch thì không sao, nếu không giải thích được thì chắc chắn có vấn đề đúng không ạ?”

Lý Viễn định cứu những cô gái này thì lại bị Lâm tam lang quát ngăn lại.“Mong Thôi quan Hàn cho hạ quan một lời giải thích!” Ngụy Xuân Lai đứng dậy, lập tức than thở với Hàn Kỳ, vẻ mặt đầy sự khó chịu.

“Mi là cái thá gì, tới đây xen vào chuyện của bọn ta làm gì? Những tiểu thư này đều là tự nguyện mặc như thế hầu hạ bọn ta, hạng người thô thiển như bọn mi sao hiểu được thú vui trong đó. Nếu bắt trộm cướp thì cứ đi bắt đi, đừng có ở đây làm mất nhã hứng của bọn ta. Nếu mi muốn trừng trị bọn ta thì phiền Thôi quan Hàn hoặc Phủ doãn Bao của bọn mi tự mình ra tay, mang bằng chứng chắc chắn tới đây đi.”

Lâm tam lang lập tức hỏi những cô gái kia, để họ tự nói họ là tự nguyện hay bị ép.

Ánh mắt những cô gái này đờ đẫn, sợ hãi rụt rè mà lắc đầu, không một ai dám nói một chữ “Không”, tất cả đều nhao nhao bảo mình tự nguyện.

Lý Viễn tức giận siết chặt tay, cắn chặt răng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nên đành phải lui về. Nhưng sau khi hắn làm loạn như thế, Lý đại lang và Đinh ngũ lang tất nhiên cũng không dám tiếp tục ở lại nên đã lập tức rời đi. Sau đó Lâm tam lang cũng rời khỏi, nhưng sai người ở lại canh cửa cho dinh thự. Nếu có người của phủ Khai Phong tự tiện xông vào thì phải có chứng cứ cụ thể, chúng tuyệt đối sẽ không chấp nhận lý do bắt trộm cướp nữa.

Lý Viễn phẫn nộ đấm một cú vào thân cây, mu bàn tay chảy cả máu, nhìn lại căn dinh thự kín cổng cao tường kia mà bất lực.

“Lý đại ca, vẫn nên nhanh chóng báo chuyện này cho Thôi quan Hàn và Thôi nương tử, tôi thấy chúng ta tùy tiện xông vào đã gây phiền phức rồi, báo lại kịp thời nói không chừng Thôi nương tử sẽ có cách giải quyết đấy.” Một nha dịch cho Lý Viễn ý kiến.Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Kỳ.

Lý Viễn đồng ý, một bên sai người về báo tin cho Phủ doãn Bao, một bên tự mình cưỡi ngựa chạy tới huyện Trường Viên để hồi bẩm tình hình với Hàn Kỳ và Thôi Đào.“Chu Phúc là Mộng Bà à?” Hàn Kỳ hỏi.

“Thuộc hạ có tội, là thuộc hạ nhất thời không nhịn được, nghe tiếng kêu la thảm thiết của những cô gái kia nên đã dẫn người xông vào. Vốn nghĩ nếu bắt quả tang chúng thì chúng sẽ hoảng hốt khai ra…” Lý Viễn quỳ xuống đất dập đầu nhận tội với Hàn Kỳ.

“Đứng lên đi, không có gì đáng ngại.” Hàn Kỳ nhàn nhạt nói.

Thôi Đào bên cạnh cũng an ủi Lý Viễn: “Anh xông vào trong ít ra cũng khiến 3 tên súc sinh kia dừng tay lại mà.”“Vậy mời Thôi quan Hàn cứ việc lục soát, nhưng nếu không tra ra được gì thì xin Thôi quan Hàn cho hạ quan một lời giải thích, nghiêm trị tên sai vặt liên tục mạo phạm hạ quan này.” Ngụy Xuân Lai nhìn Thôi Đào mặc đồ nam một cách đầy căm tức, hận không thể lột da rút xương nàng ra.

Lý Viễn biết bên này điều tra cũng chưa có đủ bằng chứng để kết tội Lâm tam lang, thậm chí còn chưa biết Mộng Bà là ai, hắn nhíu mày lo lắng, “Vậy giờ chúng ta nên làm sao đây? Mặc cho bọn chúng thảnh thơi bên ngoài ư?”

Hai mắt hắn đỏ bừng bừng, như thể sắp phun ra lửa.

“Mọi người không thấy cảnh tượng đó, những tiểu nương tử kia ai nấy đều, đều…” Lý Viễn không biết nên miêu tả như thế nào nữa.

“Dù bị Lâm tam lang đâm một dao vào bụng, họ cũng sẽ không dám nói gì hết.” Thôi Đào nói tiếp.

Lý Viễn kinh ngạc: “Hình như là vậy, nhưng tại sao chứ?”

“Vì nơi này đã bị phá hoại.” Thôi Đào chỉ vào đầu, “Hơn nữa những người dám phản kháng lại, e rằng đã chết hết rồi, nếu không tại sao lại có 10 xác chết cháy kia được. Tôi đoán hẳn là sau khi đưa một nhóm vào, chúng đã gom những người ngoan ngoãn vào một nơi để ra tay, thậm chí là biến nó thành một nghi thức cuồng hoan.”Theo lý thuyết thì Ngụy Xuân Lai không có gan bác bỏ cấp trên, nhưng sau khi nghe Thôi Đào chất vấn mình, ông ta lại tự tin nói như thế.

“Dù là làm nô hay làm tỳ đều phải đăng ký trong danh sách, nếu chết phải báo lại cho quan phủ. Những cô gái này ngay cả thân phận gia nô cũng không xứng để có. Nhưng không biết Mộng Bà này tìm đâu ra nhiều phụ nữ như thế để cung cấp cho người trong kinh thành vậy?” Vương Chiêu thở dài khó hiểu.

Gia nô mà Vương Chiêu nói đến chính là tùy tùng hầu hạ bên người của những nhà đàng hoàng như Trương Xương vậy.“Phát hiện những cái xác chết cháy đó ở huyện Trường Viên sao?” Chu Nhị Ngưu lại càng ngơ ngác.

Trừ trường hợp bị giáng xuống làm đầy tớ vì phạm lỗi ra, đa số nô tỳ và chủ nhà đều là quan hệ lao động, tức là dùng hợp đồng để thỏa thuận. Nô tỳ đã không còn giống như những thời trước, là tài sản riêng của người ta, thậm chí đãi ngộ còn thua cả con trâu đi cày. Ở những thời trước, chủ nhân vô cớ giết chết nô tỳ chỉ ở tù 1 năm. Còn ở thời này, nếu tình huống đó xảy ra thì hình phạt sẽ là “Giáng thành thường dân cấp 1”, dù chủ nhà không bị xử trảm thì cũng sẽ bị phán lưu đày 3000 dặm, rất khác so với những thời trước, là một hình phạt rất nghiêm khắc.

“Trừ cô nhi ra, có cha mẹ nào mà không nuôi được con mình chứ. Cha mẹ không báo quan thì tất nhiên quan phủ không thể biết được. Đã từng có trường hợp lấy con ruột mình đổi lấy thức ăn, chuyện bán con gái này còn hiếm thấy nữa ư?” Giọng điệu Thôi Đào mỉa mai, rõ ràng cũng rất khó chịu với chuyện này.

“Nếu muốn lấy được bằng chứng chúng giết người thì phải dựa vào lời khai của Chu Nhị Ngưu. Giờ bên Biện Kinh đã đánh cỏ động rắn rồi, nếu không tra ra được bằng chứng thì e là lần này Thôi quan Hàn quay về sẽ rất vất vả.” Vương Chiêu lo lắng nói.Gia nô mà Vương Chiêu nói đến chính là tùy tùng hầu hạ bên người của những nhà đàng hoàng như Trương Xương vậy.Vốn Hàn Kỳ đã không hài lòng vì những lời xúc phạm Thôi Đào của Ngụy Xuân Lai, nhưng thấy nàng không để ý chút nào lại chợt nhớ ra, không thể dùng chuẩn mực của người thường để đánh giá nàng được. Quả là một kỳ nữ.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ đang im lặng nghe mọi người nói chuyện, thấy tất cả như thế, ngón tay đang khẽ gõ lên bàn cũng khựng lại.

“Không sao.” Giọng nói vẫn rất bình thản.“Các người còn phải đi tới phủ nha với chúng tôi một chuyến nữa.” Thôi Đào dứt lời, khăn xanh vấn trên đầu nhoáng một cái đã xoay người rời đi.

Những lời này không phải đang an ủi Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác, nhưng lại khiến họ cảm thấy như Hàn Kỳ đang an ủi mình vậy. Đặc biệt là Lý Viễn, hắn đang rất áy náy vì sự bốc đồng của mình sẽ gây rắc rối cho Hàn Kỳ. Nhưng nếu được quay lại lần nữa, e là hắn cũng sẽ lựa chọn làm như thế.

Chỉ có Thôi Đào bưng một tách trà rồi cúi đầu từ từ uống.Ngoài ra tối qua Vương Chiêu đã cho người tiếp tục giám sát anh em nhà họ Chu, dù không thể theo sát nhất cử nhất động của hai anh em này nhưng chỉ cần họ ra ngoài thì đều sẽ bị ghi chép lại.

Lý Tài tò mò nhìn Thôi Đào: “Thôi nương tử không lo lắng ư?”

“Lo gì, chỉ là đánh rắn động cỏ mà thôi, đám Lý tam lang cũng chẳng làm chuyện gì vẻ vang cả, tôi tin với năng lực của Thôi quan Hàn thì chuyện viết một bài mắng chết chúng là điều dễ ợt. Phiền là phiền Chu Nhị Ngưu kia, rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi, giờ chưa chịu ló dạng nữa. Hiện tại huyện Trường Viên này đã bị người của phủ Khai Phong khống chế, hắn không chịu quý trọng cơ hội tốt thế này thì nhiều khi sẽ mất mạng mất.”“Ngươi còn dám nói bậy chửi ta!” Ngụy Xuân Lai tức đến dựng râu, trỏ vào mũi Thôi Đào mà mắng. Vì thấy Hàn Kỳ không phản ứng gì nên ông ta dứt khoát gọi nha soa trong nha môn mình, sai chúng lôi Thôi Đào ra đánh.

Vương Chiêu và Lý Viễn đồng thanh: “Vậy nếu hắn chết rồi thì sao?”Lý Viễn kinh ngạc: “Hình như là vậy, nhưng tại sao chứ?”

“Còn Chu Phúc với Quan huyện Ngụy nữa mà, không biết có thể nghiêm hình bức cung không nhỉ?” Thôi Đào đột nhiên nhìn Hàn Kỳ bằng ánh mắt sáng ngời, “Bảo đảm sẽ không có vết thương ạ.”

Vương Chiêu: “…”

Lý Viễn: “…”

Tự nhiên họ thấy lạnh sống lưng là thế nào đây?

Lúc trời sụp tối, Thôi Đào đã đâm hình nhân bằng rơm đến chán, nàng lấy kim bạc đâm tới đâm lui mấy bộ phận quan trọng của người rơm, đến cả Vương Chiêu và Lý Viễn cũng cảm thấy như trên người mình cũng bị đâm y hệt.

“Đến rồi ạ!” Lý Tài ở bên ngoài phấn khích hô lên, sau đó lập tức kéo Chu Nhị Ngưu đang chật vật vào đại đường nha môn.

Trên đầu Chu Nhị Ngưu vẫn còn vương mấy cọng cỏ, vốn đang sợ hãi nên rụt cổ lại, hơi run rẩy, vừa nhìn thấy Thôi Đào thì cảm xúc đang kéo căng ra cuối cùng cũng bộc phát, hắn bật khóc thật to.“Chuyện đã tới nước này rồi mà ngươi còn ngông cuồng như thế à. Chẳng lẽ ngươi nghĩ có Thôi quan Hàn bảo đảm cho con chó như ngươi thì pháp luật Triều đình sẽ không để ý ư?” Ngụy Xuân Lai không nghĩ Hàn Kỳ sẽ ngu như thế, nhưng nếu chàng ngu thật thì cũng tốt, ông ta sẽ cáo trạng lên trên, làm ầm ĩ một trận, không chỉ có thể nghiêm trị con chó càn rỡ này mà còn dạy dỗ luôn chủ nhân của nó, Hàn Kỳ.

“Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, anh cả ăn bánh bao thì thấy người không khỏe, anh ấy nói với tôi là có kẻ muốn giết chúng tôi, bảo tôi mau chạy đi, leo tường mà chạy, đừng ở lại huyện Trường Viên này nữa mà nhanh đến phủ Khai Phong báo quan. Tôi trốn trước trong đống cỏ khô nhà Lưu Nhị, định đợi tới tối rồi mới đi thì nghe tin có người của phủ Khai Phong đến tra án, tôi bèn đợi trời tối rồi vội đến đây.”

Sau đó Chu Nhị Ngưu khóc lóc kể lể với Thôi Đào rằng anh cả mình chết rất thê thảm.

“Phải báo thù cho anh ta! Bắt hung thủ chết thảm hơn anh cả anh! Để hung thủ mất hết mặt mũi, trong lời thóa mạ của mọi người mà chết dưới Cẩu đầu đao của phủ Khai Phong, thấy thế nào?” Thôi Đào tức giận vỗ bàn hỏi Chu Nhị Ngưu thế có được không.

Chu Nhị Ngưu hơi sửng sốt rồi vội vàng gật đầu đồng ý.

“Vậy thì hãy khai ra tất cả những người và việc mà anh biết đi!” Thôi Đào nói.

Chu Nhị Ngưu lấy tay áo lau nước mắt, sau đó thành thật khai với Hàn Kỳ.“Phải báo thù cho anh ta! Bắt hung thủ chết thảm hơn anh cả anh! Để hung thủ mất hết mặt mũi, trong lời thóa mạ của mọi người mà chết dưới Cẩu đầu đao của phủ Khai Phong, thấy thế nào?” Thôi Đào tức giận vỗ bàn hỏi Chu Nhị Ngưu thế có được không.

Lúc đầu anh em họ rất kham khổ, sức khỏe của Chu Đại Ngưu không tốt, cần có thuốc đắt tiền bồi bổ, Chu Nhị Ngưu lại còn nhỏ và cần được chăm sóc. Dưới sự giật dây của Chu Phúc, Chu Đại Ngưu đi theo hắn làm chuyện “cuỗm người”. Nói là cuỗm người nhưng thực ra cha mẹ của những cô gái kia đều biết hết, họ còn được trả số tiền gấp 3 lần so với thị trường.Trừ trường hợp bị giáng xuống làm đầy tớ vì phạm lỗi ra, đa số nô tỳ và chủ nhà đều là quan hệ lao động, tức là dùng hợp đồng để thỏa thuận. Nô tỳ đã không còn giống như những thời trước, là tài sản riêng của người ta, thậm chí đãi ngộ còn thua cả con trâu đi cày. Ở những thời trước, chủ nhân vô cớ giết chết nô tỳ chỉ ở tù 1 năm. Còn ở thời này, nếu tình huống đó xảy ra thì hình phạt sẽ là “Giáng thành thường dân cấp 1”, dù chủ nhà không bị xử trảm thì cũng sẽ bị phán lưu đày 3000 dặm, rất khác so với những thời trước, là một hình phạt rất nghiêm khắc.

Hầu hết họ đều là người dân nghèo túng, chưa trải đời nhiều lại cần dùng tiền gấp, có không ít nhà trông cậy bán con gái để đổi tiền cho con trai họ lấy vợ. Bán 1 lấy 3 đối với họ mà nói là một cơ hội tốt, không cần hỏi gì nhiều sẽ lập tức thả con gái mình đi.

Theo như Chu Phúc nói, hắn đưa con gái nhà nghèo đến những hộ giàu để hưởng phúc, đi làm tỳ, cũng xem như có thể so với khuê nữ trong một nhà trung lưu rồi. Lúc mới đầu Chu Đại Ngưu cũng tin, mọi thứ đều để hắn phân công, phụ trách sắp xếp cho những cô gái kia đến những nơi mà hắn chỉ định ở Biện Kinh.Bên Ngụy Xuân Lai đã khai ra hắn và Chu Đại Ngưu từng có qua lại, nhưng không biết nhiều gì về Chu Phúc cả. Chu Phúc lại càng không nhắc đến Ngụy Xuân Lai.

Mấy gian phòng trong nhà Chu Đại Ngưu đúng thực là để cho những cô gái này sử dụng, bát đũa chăn đệm cũng là chuẩn bị cho họ. Bình thường những người này được Chu Phúc đưa về huyện Trường Viên, có khi không kịp thì lập tức xuất phát gửi tới Biện Kinh luôn. Chu Đại Ngưu chịu trách nhiệm cho họ ở lại nhà mình 1 đêm, qua hôm sau sẽ đưa họ đi.

Những cô gái này cũng rất ngoan ngoãn, dường như trên đường đi đã tin vào những lời giải thích của Chu Phúc, nghĩ mình đang đến nhà giàu sang để làm nha hoàn “hưởng phúc”. Chỉ cần làm những công việc như bưng trà rót nước, hầu hạ mọi người, không cần phải xuống ruộng làm những chuyện nặng nhọc như nuôi tằm dệt vải, như thế đã là hưởng phúc đối với họ rồi.

“Chu Phúc là Mộng Bà à?” Hàn Kỳ hỏi.

Chu Nhị Ngưu ngơ ngác nhìn Hàn Kỳ: “Mộng Bà gì ạ? Tôi chưa từng nghe qua, tôi chỉ biết anh cả làm việc với Chu Phúc, thi thoảng tôi cũng sẽ giúp anh cả đưa những cô gái đó đến lầu Xuân Hoa ở Biện Kinh.”

“Xác chết cháy thì sao? Anh có biết chuyện này không?” Thôi Đào cảm giác hẳn là Chu Đại Ngưu giấu Chu Nhị Ngưu rất nhiều chuyện.(**) Một đơn vị được thiết lập thời Bắc Tống, gồm 14 châu: Tô Châu, Thường Châu, Nhuận Châu, Hàng Châu, Hồ Châu, Tú Châu, Việt Châu, Minh Châu, Đài Châu, Vụ Châu, Cù Châu, Mục Châu, Ôn Châu và Xử Châu.

“Phát hiện những cái xác chết cháy đó ở huyện Trường Viên sao?” Chu Nhị Ngưu lại càng ngơ ngác.Hiện trường cái chết của Chu Đại Ngưu rất hỗn loạn, bàn ăn bị lật úp, trên đất còn vương vãi súp cay, rau giá trộn, bánh nướng dầu hành và bánh bao, hơn nữa còn có 2 mảnh lá sen tẩm dầu và 2 sợi dây thừng. Trên dây vẫn còn nút thắt, một sợi là nút kép, sợi còn lại là nút đơn buộc 2 đầu lại với nhau.

Thôi Đào đổi cách hỏi khác, nàng hỏi Chu Nhị Ngưu đêm những xác chết bị thiêu đó, Chu Đại Ngưu có ở nhà không.Thôi Đào chắp hai tay sau lưng, lắc lư cái đầu được vấn khăn màu xanh của mình rồi cười tự tin với Ngụy Xuân Lai: “Quan huyện Ngụy cứ yên tâm, tôi sẽ không cho ông cơ hội đó đâu. Tôi mà càn rỡ rồi thì có là ai cũng chẳng sợ.”

Chu Nhị Ngưu lắc đầu, “Lúc đó thì không, tôi đi theo mọi người để giúp dập lửa xong, quay về mới thấy anh cả về tới.”

Dù Chu Nhị Ngưu không biết nhiều về chuyện này, nhưng hắn biết chuyện Chu Phúc và Chu Đại Ngưu cuỗm người mang đến Biện Kinh, có lời khai của hắn cũng đã đủ để chứng thực động cơ hạ độc giết người của Chu Phúc rồi.Hàn Kỳ đang im lặng nghe mọi người nói chuyện, thấy tất cả như thế, ngón tay đang khẽ gõ lên bàn cũng khựng lại.Ngụy Xuân Lai đảo mắt, lắc đầu bảo mình bị oan, căn bản không hề có Chu Nhị Ngưu nào đến nha môn cả.

“Vậy rốt cuộc Mộng Bà này là ai chứ?” Vương Chiêu nghi ngờ hỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện