Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 27


trước sau

edit: Olwen

Du Hàn im lặng hai giây, đứng lên, ho hai tiếng: “Cậu ngồi ở đây, tớ đi mua nước.” Bên ngoài nắng to, cậu không cho cô đi cùng.

“Được.”

Cậu đang định đi lại xoay người lại, tay xoa đầu cô, cảnh cáo: “Không được đi chỗ khác.”

Bối Doanh Doanh: “…”

Sau khi cậu đi, cô ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ, nghĩ lại nội dung cuộc nói chuyện của hai người, môi vô ý cong lên.

Không biết tại sao, nhưng… rất thích ở cạnh cậu ấy.

Cậu thực sự là bạn tốt của cô.

Một lúc sau, cô vẫn còn đang ngây ngốc thì nghe thấy có hai giọng nữ từ xa đang đến gần:

“Quỳ Quỳ, hôm nay tớ mời, cậu muốn uống gì?”

“Gì cũng được, vẫn là ở đây mát hơn…”

Ánh mắt Bối Doanh Doanh chuyển hướng, nhìn thấy Ti Quỳ và Liên Lâm nắm tay nhau đi từ con đường rợp bóng cây đến, xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Hai chị em cũng nhìn thấy Bối Doanh Doanh đang ngồi, Liên Lâm nhíu mày: “Bối Doanh Doanh, sao cậu lại ở đây?”

Người này, vừa bắt đầu đã tỏ ra hùng hồn, đặt câu hỏi phủ đầu.

Bối Doanh Doanh nghe thấy câu này, trong lòng khó chịu nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, cô chớp mắt: “Có chuyện gì sao?”

“Giờ đang là giờ học, cậu đúng là biết chọn chỗ để trốn, giáo viên thể dục nói, ngoại trừ đi mua nước, những chuyện khác không được rời khỏi bãi tập.” Liên Lâm trừng mắt nhìn cô.

“… Tớ ở đây đợi người.”

Ti Quỳ trợn mắt, bắt đầu phát huy sở trường của mình — vô duyên vô cớ hắt nước bẩn: “Đợi ai? Tớ thấy cậu chính là lén lút làm gì ở đây thì có? Tớ sẽ nói với giáo viên thể dục, cậu không vào lớp… Chạy đến đây hẹn hò!”

Giọng nói sắc nhọn của cô ấy vừa rơi xuống, một nam sinh từ con đường rợp bóng cây xanh mát đi đến, mắt cậu lạnh lùng nhìn về phía cô ấy, giọng nói lạnh như băng.

“Đi, cậu đi nói với giáo viên, tôi với Doanh Doanh ở đây hẹn hò.”

Hai chị em thấy Du Hàn đột nhiên xuất hiện trước mắt, sững người.

Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn cậu, không ngờ cậu đi nhanh thật.

Ti Quỳ líu lưỡi: “Du Hàn… Cậu, cậu sao lại ở đây…”

“Tôi ở đây cũng phải báo cáo cho cậu sao?” Du Hàn đến bên cạnh Bối Doanh Doanh, đưa cho cô chai sữa dâu, giọng lập tức nhẹ nhàng mấy phần: “Uống thử xem có thích hay không.”

Ti Quỳ: “???!!!”

Du Hàn ngẩng đầu lần nữa nhìn Ti Quỳ: “Tôi phát hiện cậu nhiều chuyện thật đấy. Thích xen vào chuyện người khác như thế, hay là trực tiếp tham gia bộ phận giám sát của hội sinh viên đi. Hội chúng tôi chắc hẳn sẽ hoan nghênh cậu.”

Ti Quỳ bị cậu nói đến đỏ cả mắt, quay đầu đang định rời đi thì nghe thấy cậu nói.

“Đợi tý.”

Cô quay đầu, chỉ thấy nam sinh sờ đầu Bối Doanh Doanh, trầm giọng đặt câu hỏi: “Hai cậu muốn nói gì không?”

“…?”

Ti Quỳ khiếp sợ như chưa bao giờ khiếp sợ.

Bối Doanh Doanh khẽ lắc đầu, Du Hàn nói với Ti Quỳ: “Giờ cậu có thể đi, nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm phiền bọn tôi nữa.”

Ti Quỳ tức giận chạy đến con đường rợp bóng cây xanh mát, môi đỏ đã bị cắt đến không còn giọt máu, Liên Lâm lập tức chạy theo: “Quỳ Quỳ cậu đừng giận…”

“Cậu nhìn dáng vẻ Du Hàn bảo vệ Bối Doanh Doanh từng chút xem! Tớ từ lớp mười đã biết cậu ấy, cậu ấy đối xử với con gái như vậy khi nào!” Ti Quỳ tức giận như muốn bốc khói.

Liên Lâm bất đắc dĩ: “Ti Quỳ, cậu còn không nhìn ra Du Hàn có ý với Bối Doanh Doanh sao?”

Nhiều chuyện như vậy chỉ cần nhìn một chút, ngay cả đồ ngốc cũng biết, chỉ có Ti Quỳ vẫn đắm chìm trong bong bóng “Tôi rất ưu tú Du Hàn nhất định sẽ thích tôi”.

Liên Lâm cũng không biết khuyên nhủ người bạn này như nào.

Ti Quỳ cắn môi, Liên Lâm lại kéo cánh tay của cô, mềm giọng khuyên bảo: “Chúng ta không cần tự ngược, Du Hàn căn bản không thích cậu, cậu cũng nhìn rõ hiện thực một chút…”

“Ừ, tớ biết, tớ biết!”

Ti Quỳ trực tiếp khóc…



Khi Bối Doanh Doanh đang chuẩn bị thi giữa kỳ thì cuộc thi biện luận cũng đang diễn ra sôi nổi. Sau chiến thắng đội không sợ, bọn họ cũng lần lượt PK với các đội khác.

“Xin chúc mừng đội chiến thắng lần này – đội NR!”

“Tôi xin thông báo đội NR chiến thắng đội Ánh Sáng với tỉ số 2:1!”

“Đội NR chỉ là một đội mới thành lập, trước đó cũng không có kinh nghiệm thi đấu nào, nhưng tôi rất ngạc nhiên trước màn thể hiện của nhóm NR ngày hôm nay.”

“Tôi vô cùng thích những màn thể hiện của nhóm NR, tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết.”



Cứ như vậy, NR cứ như một con hắc mã, lao thẳng vào vòng vây. Rất nhiều học sinh quan tâm đến cuộc thi đã trở thành fan của đội, lại thêm có giá trị nhan sắc của Du Hàn buff, có một số fan phát trực tiếp trên diễn đàn trường, có fan cổ vũ họ dưới khán đài.

Bình thường khi bốn người họ đang luyện tập, sẽ có mấy bạn học mang trà sữa và đồ ăn vặt cho.

Sau khi NR thi xong vòng sơ loại, tiến vào vòng loại trực tiếp, liên tiếp làm KO mấy đội là ứng cử viên cho giải quán quân năm nay, cuối cùng đi vào trận chung kết.

Mà đội ở vòng chung kết, chính là đội Elk Girls mà Bối Sơ Nhan tham gia, bốn nữ sinh trong nhóm được mệnh danh là “Tứ đại mỹ nữ trường Nhất Trung”.

Mà đội trưởng của Elk Girls – Bối Sơ Nhan, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cái đứa em không đáng nói đến trong lòng cô, người em không có tính uy hiếp nào, thế mà lại tiến vào trận chung kết!

Cô bất lực nhìn Bối Doanh Doanh như đang hack, mỗi một trận đều tiến bộ, ngày càng bình tĩnh thành thạo hơn.

Khi biết Bối Doanh Doanh thắng trận cuối cùng trước trận chung kết, cô tức đến nỗi mất ngủ hai ba ngày liền.

Nhưng có một ngày, giáo viên phụ trách cuộc thi biện luận bí mật tìm cô.

“Sơ Nhan, trận chung kết cuối tuần này, đội em nhất định phải thể hiện tốt một chút. Nói với em một bí mật, chúng tôi vẫn có hy vọng lớn hơn với đội các em. Các em đại diện cho trường đi tham gia thi tỉnh, có kinh nghiệm, năm ngoái thành tích cũng rất tốt, dù sao NR cũng chưa đủ chín chắn.”

Mắt Bối Sơ Nhan sáng lên: “… Kết quả được quyết định trước ạ?”

Giáo viên lắc đầu: “Trận chung kết lần này, trường ta mời giáo viên trường khác đến làm giám khảo, kết quả thầy cô của trường không quyết định được. Nhưng mấy ngày này sẽ bảo mấy giáo viên chuyên nghiệp đến hướng dẫn mấy em, cơ hội thắng của các em sẽ cao hơn nhiều.”

Bối Sơ Nhan dần nở nụ cười: “Em cảm ơn ạ, bọn em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của thầy cô.”

Vì thế nên mấy buổi tối tự học, bốn người đội Elk Girls bí mật nhận sự huấn luyện của giáo viên, mà chuyện này, vô tình bị Vương Thụ Trạch phát hiện.

Hôm đó Vương Thụ Trạch với mấy người bạn rủ nhau đi đá bóng, đi ngang qua khu phòng thí nghiệm, thấy đội Elk Girls đang luyện tập trong một phòng học trống, mà trong đó, còn có giáo viên của trường từng làm giám khảo cho bọn họ.

Vương Thụ Trạch buồn bực, sau đó đem chuyện này kể cho Viên Gia, Viên Gia cũng kinh ngạc: “Sao chúng ta không có giáo viên hướng dẫn? Không đúng.”

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu rõ, mới biết được sự thật.

Vương Thụ Trạch lòng đầy căm phẫn: “Dựa vào cái gì! Đây không phải là thiên vị sao! Sao lại có thể thiên vị bọn họ như thế chứ, thật sự cho rằng chúng ta không thắng được sao?”

Bối Doanh Doanh biết được việc này cũng rất bất lực, nhiều người bao gồm cả những đội đã thua bởi bọn họ đều cho rằng họ quá may mắn, cho dù có thắng cũng không thể đi đến cuối cùng.

Vương Thụ Trạch nói muốn đi tìm giáo viên nói cho ra nhẽ, bị Du Hàn cản lại: “Bây giờ mà đi thì cũng chả có ý nghĩa gì, thứ hai thi rồi.” Và bọn họ sẽ tìm đại một cái cớ cho qua loa có lệ.

Vương Thụ Trạch ngồi ở cửa cầu thang, hai tay ôm đầu, Bối Doanh Doanh với Du Hàn dựa vào tường, cũng rơi vào im lặng.

Không biết qua bao lâu, Viên Gia ở phía trước quay đầu nhìn bọn họ:

“Tớ đưa các cậu đi gặp một người.”



Chiều thứ bảy.

Phòng khách trang trí kiểu Trung Quốc cổ điển, mấy người bọn họ ngồi trên ghế sô pha màu đen, Vương Thụ Trạch nhìn người con trai trước mắt, chậm rãi đặt cốc trà xuống, vẻ mặt đờ đẫn: “Anh… Anh không phải cái người… Năm ngoái giành giải vô địch biện luận quốc gia Viên Thụ đấy chứ?”

Người rung trời chuyển đất ở cuộc thi biện luận trong nước, đoạn vô số giải quán quân, được mệnh danh là “Miệng vàng của giới biện luận”, trở thành tấm gương của rất nhiều người – Viên Thụ?

Viên Thụ cười, mặt mày ôn hòa: “Ừ, anh là anh trai của tiểu Gia, đã nghe nó nói đến mấy đứa từ lâu.”

Vương Thụ Trạch với hai người còn lại vẻ mặt khiếp sợ, vì bọn họ coi người này là đại thần, sẽ chỉ xuất hiện trong màn hình điện thoại, trở thành đối tượng phấn đấu theo đuổi, trước đó bọn họ còn thường xem video biện luận của Viên Thụ để học tập kinh nghiệm.

Viên Gia hơi mất tự nhiên: “Mấy cậu có cần như thế không…”

Vương Thụ Trạch vỗ vai cậu một cái: “Mày đúng là không biết xấu hổ sao giờ mới nói!” Bên cạnh có người boss hàng đầu như này, tài nguyên tốt như thế, may mà phát hiện đội Elk Girls có người giúp, nếu không chắc Viên Gia có chết cũng không nói!

Sắc mặt Viên Gia trở nên cứng ngắt, không biết trả lời như nào, Viên Thụ lên tiếng trước: “Thật ra mấy hôm nay anh mới có thời gian, nên mới về nhà ở mấy ngày.”

“Anh Viên Thụ, em đã xem video của anh rồi, em rất hâm mộ anh, anh có thể ký tên cho em không…” Vương Thụ Trạch bật chế độ fanboy.

Viên Gia thấy dáng vẻ không có tiền đồ của cậu, vội vàng ngăn cản: “Anh, chúng ta nói chuyện chính được không?”

“Đúng đúng…”

Viên Thụ cười nhạt, vẫn dáng vẻ ôn hòa nho nhã: “Vậy cho anh xem lập luận và bài biện luận của mấy đứa được không?”



Năm người ngồi với nhau, trò chuyện bốn, năm tiếng. Viên Thụ không hổ là tay biện luận kỳ cựu trải qua hàng trăm cuộc biện luận, đưa ra rất nhiều vấn đề và đề xuất cho bọn họ, một buổi chiều này cũng bằng bọn họ luyện tập ba bốn ngày.

Chính là câu nói, nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách mười năm.

Gần tối, mẹ Viên Gia bảo ba người ở lại ăn cơm, nhưng bọn họ đều từ chối, dù sao cũng làm phiền bọn họ lâu rồi. Trước khi đi, Viên Gia nhận được điện thoại, rời đi nói chuyện, Viên Thụ liền đưa ba người ra cổng.

Viên Thụ đột nhiên nói: “Thật ra tiểu Gia không phải cố ý giấu giếm việc có quan hệ với anh, nó chỉ muốn có thể dựa vào nỗ lực của chính mình để thành công, nó muốn chứng minh gì đó với anh.” Viên Thụ bất đắc dĩ cười: “Nhưng trong lòng anh, tiểu Gia còn lợi hại hơn cả anh đây này.”

Lúc này ba người họ mới hiểu ra, nguyên nhân để Viên Gia tham gia thi biện luận.

Thật ra cậu ấy có một người anh xuất sắc như thế, nên muốn chứng minh thực lực của mình với người đó. Trong lòng cậu ấy ngưỡng mộ Viên Thụ, muốn không ngừng tiến gần tới anh ấy hơn.



Sau khi rời khỏi tàu điện ngầm, Bối Doanh Doanh với Du Hàn đi vào khu biệt thự, tâm trạng cô rất tốt, nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh, Du Hàn nhướng mày: “Có cảm giác bản thân giành được giải quán quân?”

Cô cong mi, mắt trong vắt: “Tớ có thể bí mật nói cho cậu biết, tớ đúng là có một chút cảm giác như vậy? Tớ cảm thấy mình rất có khả năng…”

Nam sinh sờ đầu cô: “Không đâu.”

“Thật ra tớ cũng không biết kết quả sẽ như nào.” Cô than nhẹ một tiếng.

Thật ra cô không nghĩ đến, thật sự có một ngày cô với Bối Sơ Nhan đứng thi đấu trên cùng một khán đài, nếu là trước đây, cô lấy đâu ra dũng khí.

Nhưng, trước đó nghĩ đến Bối Sơ Nhan, cô sẽ sợ. Bây giờ, cô lại có cảm giác tràn đầy nhiệt huyết.

Cô vừa mong chờ lại vừa lo lắng.

“Không có chuyện gì đâu, dù thế nào, so với một tháng trước thì cậu cũng đã giỏi hơn rất nhiều rồi.”

Bọn họ về đến nhà, ở cửa đôi giày, Viên Man Hà đi đến, thấy hai người cùng nhau trở về, biểu cảm không có gì khác thường: “Đúng lúc chuẩn bị ăn tối.”

Viên Man Hà biết giờ bọn họ đang chung một nhóm.

“Tiểu Hàn, hôm nay ngồi ăn cơm cùng chúng ta đi? Dì nấu canh gà, bồi bổ cho ba đứa.”

“Cảm ơn dì ạ, không cần đâu ạ.” Du Hàn từ chối.

Bối Sơ Nhan từ trên tầng đi xuống, thấy hai người, mắt như bị kim châm, bước đến kéo tay mẹ, nhìn Du Hàn cười nói:

“Quên đi mẹ, người giúp việc ngồi cùng bàn cơm với chúng ta, không tốt lắm đâu?”

Bối Sơ Nhan cắn răng nói hai chữ “người giúp việc”.

Bối Doanh Doanh nhíu mày, ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy, cảm giác so với việc Bối Sơ Nhan mỉa mai mình còn khó chịu hơn.

Cô muốn lên tiếng nói thay Du Hàn, nam sinh lại nhanh hơn một bước: “Cảm ơn dì, con hơi mệt, con về phòng nghỉ trước ạ.”

“Cũng được…”

Du Hàn rời đi, Bối Sơ Nhan vênh mặt nhìn Bối Doanh Doanh, kéo mẹ đi vào bếp.

Bối Sơ Nhan ngồi xuống bàn ăn, Bối Doanh Doanh đến chỗ Viên Man Hà: “Mẹ… Con có thể bê một bát canh gà cho Du Hàn không?”

Bà sửng sốt một chút, cười gật đầu: “Được, để mẹ múc một bát.” Bà thấy con gái nhỏ của mình đúng là tiểu thiên sứ hiền lành tốt bụng, múc canh gà xong, bà không nhịn nổi chuyển chủ đề: “Gần đây con với Du Hàn ở chung rất tốt?”

Mặt cô đỏ lên, vội vàng phủ nhận: “Bọn con là bạn học…”

Viên Man Hà cười: “Mẹ biết, như vậy cũng tốt.”

Cô quay người muốn đi, dừng lại, quay đầu, nghiêm túc nói: “Mẹ, thật ra Du Hàn rất tốt, ở trường cũng hay giúp đỡ con, hơn nữa thành tích cũng rất tốt, cậu ấy không phải loại người như mẹ nghĩ đâu…”

Một thiếu niên ưu tú như thể, cô không muốn ai nói xấu cậu.

“Ừ, mẹ biết mấy đứa đều rất ngoan.”

Bối Doanh Doanh bê canh gà, đi đến phòng khách, Bối Sơ Nhan nhìn thấy, lập tức đứng lên, đuổi theo ngăn cô lại, hạ giọng: “Bối Doanh Doanh, mày có ý gì? Cho Du Hàn uống?”

Cô vốn rất giận chị gái, lúc này thái độ cũng lạnh nhạt mấy phần: “Không cho ngồi cùng bàn, bát canh cũng không cho được sao?”

Bối Sơ Nhan tức giận cười: “Thảo nào Du Hàn thích nói chuyện với mày, hóa ra là do mày lấy lòng nó?”

“Liên quan đến chị à?”

“Mày! … Tao không cho phép!” Bối Sơ Nhan đột nhiên mất lý trí, đi đến cầm lấy bát canh, ai ngờ động tác quá lớn, canh gà nóng hổi lập tức bắn tung tóe lên tay Bối Sơ Nhan, cô hét lên vì đau, thu hút sự chú ý của Viên Man Hà.

“Hai đưa ồn ào cái gì?” Viên Man Hà vội vàng chạy đến.

Bối Sơ Nhan che tay bị bỏng, đang định mở miệng úp nồi, nhưng mắt của em gái đã đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn mẹ, âm thanh nhẹ nhàng lộ ra vẻ ủy khuất: “Con muốn đưa canh cho Du Hàn, nhưng chị không cho, còn cướp canh của con…”

Viên Man Hà nhíu mày: “Nhan Nhan, em gái con nói thật à?”

“Con…” Bối Sơ Nhan chột dạ không biết giải thích như nào, người mẹ từ trước đến nay luôn ôn nhu lại giận tái mặt: “Vừa nãy con nói lời khó nghe như thế trước mặt Du Hàn, mẹ đã không nói gì, mẹ đã dạy con từ nhỏ, người giúp việc cũng là người, không được xem thường, con không được học phải tôn trọng à? Giờ còn muốn cướp canh là có ý gì?”

Bối Sơ Nhan kinh sợ: “Mẹ…” Lớn như này, mẹ rất ít khi tức giận với cô!

Nhưng thái độ của mẹ cứng rắn: “Bối Sơ Nhan, con biết sai chưa?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện