Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Tranh Đoạt Linh Diên


trước sau

Advertisement
“Công tử tha mạng, công tử tha mạng, tiểu nhân không dám nữa, không dám nữa!”

Giờ phút này trong lòng Công Tử Diễn tràn đầy lửa giận, nham thạch nóng chảy đỏ thẫm trong mắt theo cơn giận từng chút từng chút tăng lên.

Khi cơn giận dữ hoàn toàn bùng phát và phún ra, dưới chân của nàng ấy lại có thêm một thi thể bị xé thành hai nửa.

“Dám bắt nạt muội muội của ta, các ngươi muốn chết!”

Đôi mắt Công Tử Diễn thoáng cái sẫm lại, lập tức đạp thi thể dưới chân vào bụi cỏ.

Nàng ấy gọi tọa kỵ phượng hoàng của mình ra, lập tức ngồi lên, “Mau, Thải Nhi, mau trở về thành, nhất định muội muội đã xảy ra chuyện rồi, nhanh lên!”

Trên thực tế, quả thực lần này Bất Dạ thành đã xảy ra chuyện. Không biết có phải ôm quyết tâm phải giết bằng được Linh Diên hay không, lần này vậy mà phái tới hơn mười con dâm thú phi hành, còn có hơn mười cao thủ tử cấp.

Sau khi viện binh đến lập tức tụ họp với nhóm người của nam nhân đứt cánh tay đang trốn trong rừng.

Đám linh thú phát hiện xung quanh cất giấu nguy hiểm lập tức truyền tin tức cho Linh Diên.

Linh Diên nhìn các huynh đệ vẫn bế quan điều tức, lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở tử vong.

“Có bao nhiêu người?”

“Cao thủ tử cấp trong đó đã đạt tới ba mươi, còn có hơn mười con dâm thú. Chủ tử, lần này phiền phức lớn rồi.”

Linh Diên nhìn sắc trời, tính toán thời gian một chút, “Tạm thời không gọi bọn họ, ta có thể kéo dài thêm chốc lát, đợi viện binh đến lại kêu bọn họ ra cũng không muộn.”

Sắc mặt Hắc Thuần thoắt cái liền thay đổi, “Nhưng, nhưng đối phương có ba mươi cao thủ tử cấp. Người, người dù gì cũng chỉ có một mình, làm sao có thể kéo dài thời gian.”

“Chẳng phải mục tiêu của bọn họ là ta sao? Ta đi theo bọn họ là được.”

“Không được, sao có thể chứ? Cả bọn họ là ai người cũng không biết, làm sao có thể đi theo bọn họ?”

“Sợ cái gì? Ta có vũ khí sắc bén là không gian, cho dù đi với bọn họ cũng có cơ hội bỏ trốn.”

Linh Diên không muốn ở đây lãng phí thời gian, một khi nàng đã hạ quyết tâm thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Vì vậy khi đám cao thủ tử cấp kia lại đến Bất Dạ thành, chỉ có một mình Linh Diên tiến ra đón tiếp bọn họ.

Lúc này Linh Diên lại đeo mặt nạ, dung mạo trông cực kỳ bình thường, chính là gương mặt bọn họ nhìn thấy lúc trước.

Nam nhân đứt cánh tay nhìn lướt qua xung quanh nàng, cười lạnh một tiếng.

“Sao vậy, người chết sạch hết rồi à? Để một kẻ tay trói gà không chặt như ngươi ra ngoài làm bao cát?”

“Bớt nói nhảm đi, không phải ngươi muốn tìm ta sao? Bây giờ ta đã ra ngoài, có thể đi với người bất kỳ lúc nào!”

“Xì! Tiểu cô nương, ngươi thật là buồn cười, ai nói bổn tọa đang tìm người hả? Ai nói muốn ngươi đi theo bọn ta? Thứ bổn tọa cần là mạng của ngươi, ngây thơ không phải lỗi của ngươi, nhưng không mang theo đầu óc ra ngoài chính là lỗi của ngươi rồi!”

“Ta chính là Linh Diên, chẳng phải mục tiêu của các ngươi là ta sao?” Linh Diên nheo mắt, không nóng không lạnh đảo qua mặt của người kia.

“Ha ha, ngươi nói mình là Linh Diên thì chính là Linh Diên hả? Dựa vào đâu bổn tọa phải tin ngươi? Sao nào, dùng hết người để liều rồi, không còn ai để liều nữa nên tiểu cô nương liền muốn đầu hàng để bảo toàn tính mạng ư?”

Linh Diên khẽ nhíu mày, cảm thấy ánh mắt và giọng điệu của người này khiến nàng cực kỳ khó chịu.

“Dựa vào đâu ta phải chứng minh với ngươi mình là Linh Diên? Tin hay không tùy các ngươi, dù sao ta đang ở ngay đây, muốn giết chẳng phải đơn giản ư? Các ngươi động ngón tay là được!”

Dường như nam nhân đứt cánh tay đã hết sạch kiên nhẫn, đối mặt với đầu sỏ hại mình mất một cánh tay, gã không chút nghĩ ngợi liền rút trường kiếm ra: “Nếu tiểu nha đầu ngươi đã không muốn sống, vậy bổn tọa sẽ tiễn ngươi một đoạn đường nhé?”

Nói xong, gã liền lao tới chỗ Linh Diên. Nhưng gã hoàn toàn không ngờ rằng cánh tay duy nhất kia vậy mà lại bị đồng bạn của mình tóm lấy.

“Nàng là Linh Diên?” Người tới trầm giọng, mắt chớp một cái nhìn chằm chằm nam nhân đứt cánh tay.

Nam nhân đứt cánh tay cười lạnh một tiếng, “Nàng nói mình là Linh Diên thì ngươi liền tin hả? Đồ ngu, Linh Diên thực sự sao có thể đưa mình vào miệng cọp?”

Linh Diên phát hiện hình như hai người có chút bất đồng ý kiến, cảm thấy đây là cơ hội của mình, lập tức nói với bọn họ.

“Bổn cô nương đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thật sự là Linh Diên.”

“Ngươi là Linh Diên thật sao?” Người kia không nhìn nam nhân đứt cánh tay nữa mà nhìn thẳng vào Linh Diên.

Linh Diên hơi gật đầu, giống như để chứng minh mình không nói dối, nàng tiện tay tháo mặt nạ da người trên mặt xuống…

Phương Đông đã lộ ra ánh sáng màu trắng bạc, tuy rằng sắc trời vẫn rất tối nhưng lúc Linh Diên tiến lên từng bước đi tới trước mặt bọn họ trong sương sớm màu lam mờ mịt, tất cả nam nhân ở đây, bao gồm đám dâm thú phi hành có cánh và có hình dáng con người đều đờ ra tại chỗ.

Thiếu nữ trước mắt giống như tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta say đắm, khiến người ta mê mẩn.

“Đẹp quá, ta vậy mà không tìm thấy từ ngữ thích hợp để hình dung.”

“Trên thế gian còn có cô nương đẹp như vậy sao? Ta đã lớn chừng này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân đẹp như vậy.”

“Thảo nào cung chủ kêu chúng ta bắt nàng ta về. Cô nương xinh đẹp như vậy, nhất định cung chủ ghen tỵ muốn chết nhỉ?”

“Đẹp quá, trong hoàng thất và tất cả gia tộc ở Long đế quốc, chỉ sợ cũng không tìm ra được cô nương xinh đẹp như vậy. Hôm nay chúng ta thật sự quá mãn nhãn rồi.”

Nam nhân đứt cánh tay luôn la hét đòi giết Linh Diên sau khi thấy dung nhan sau lớp mặt nạ của nàng cũng theo bản năng nín thở.

“Đẹp thật!” Lời gã vô thức thốt ra tuyệt đối là cảm thán từ tận đáy lòng.

Đồng thời dường như gã đã hiểu tại sao cung chủ nhà bọn họ lại tốn nhiều nhân lực và vật lực để bắt nàng về như vậy.

Linh Diên này rõ ràng là giai nhân tuyệt sắc khiến nam nhân dụng tâm che chở, nữ nhân ghen ghét nổi giận mà.

Nữ oa oa đẹp như thế, sao lại xuất hiện ở đại lục Tứ Phương?

Khuôn mặt như vậy, đặt ở Long đế quốc cũng là đối thủ bị giành nhau tranh thủ tình cảm!

Đột nhiên, thù hận vì cánh tay đứt mang tới dường như dần dần nguôi ngoai sau khi gương mặt của thiếu nữ lộ rõ.

Sai khi nam nhân đứt cánh tay ý thức được điều này thì tự thấy xấu hổ, nhưng nhiều hơn nữa là thẹn quá hóa giận.

“Ai biết gương mặt này của ngươi có phải là hồ ly tinh biến ra để mê hoặc bọn ta hay không?”

Gã già mồm cãi láo khiến Linh Diên chẳng những không giận mà còn cười, “Mê hoặc các ngươi? Xì, ngươi cảm thấy thứ như các ngươi cũng đáng để ta đi mê hoặc sao?”

Linh Diên lạnh lùng liếc bọn họ, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn giết cứ giết, ở đây mẹ nó nói nhảm làm gì? Có điều trước khi chết có phải các ngươi nên nói rõ lai lịch của mình hay không?”

“Ngươi, nữ nhân đáng chết này, đừng tưởng là mình có chút nhan sắc thì có được kim bài miễn tử, nam nhân không dính chiêu này đây.”

Linh Diên hừ một tiếng, không thèm để ý gã.

Nam nhân đứt cánh tay nói vậy, những người khác đều không tán thành, đặc biệt là nam nhân vừa mới chất vấn gã rõ ràng là thủ lĩnh của đám người đến sau, nam nhân đứt cánh tay muốn làm gì, hắn ta thừa biết.

“Ngươi chứng mình mình là Linh Diên thế nào?”

Linh Diên cảm thấy bọn họ thật sự quá buồn cười, “Các ngươi thân là sát thủ, trước khi giết người cả bộ dạng mục tiêu thế nào cũng không biết hả? Chuyện này nghe có vẻ không đáng tin lắm thì phải?”

Bị Linh Diên chỉ thẳng ra, trên mặt đám sát thủ lập tức hiện lên chút mất tự nhiên. Nhưng quả thực lúc bên trên kêu bọn họ giết người trừ cái tên và địa điểm ra thì không nói gì khác. Bây giờ bọn họ bắt người ta chứng minh thân phận của mình cho bọn họ giết, nghe, quả thực có chút… sỉ nhục người khác!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ vẫn nhớ rõ đại đa số mọi người trong Bất Dạ thành đã chết, nhất là nữ nhân, nên vấy bẩn cũng đã sớm rơi vào tay đám dâm thú kia. Loại sinh đẹp tuyệt sắc như Linh Diên, bọn họ không thể nào bỏ qua được.

Vậy có phải nói cách khác nàng là nữ nhân duy nhất còn sống sót không?

Nếu như vậy, quả thực nàng có thể là Linh Diên.

Những người đến sau chưa chứng kiến bản lĩnh của Linh Diên, vì vậy còn ở đây nghi tới nghi lui. Nhưng nhóm người đầu tiên đã nhìn thấy bản lĩnh của Linh Diên trước đó đã sớm nhận định nàng chính là Linh Diên.

“Nếu ngươi chính là Linh Diên, vậy thì đi với bọn ta một chuyến!”

Kẻ đến sau cử người tiến đến điều tra, sau khi xác định không phát hiện những người khác liền định đưa Linh Diên về.

Nhưng nam nhân đứt cánh tay lại không chịu, “Nữ nhân này là kẻ thù của ta, ngươi muốn đưa là đưa hả? Không được, muốn đưa nàng đi, trừ phi ngươi giẫm qua xác lão tử.”

Kẻ đến sau không vui nhíu mày, “Tọa chủ, tuy thù của ngươi quan trọng, nhưng mệnh lệnh của chủ thượng càng không thể trái, chi bằng đưa người về trước, nếu xác định người này chính là Linh Diên, chắc chắn bên phía chủ thượng sẽ cho ngươi một lời giải thích. Thế nào?”

Nam nhân đứt cánh tay lại không muốn làm thế. Ai không biết lòng đố kị đáng sợ của cung chủ nhà bọn họ, một khi Linh Diên rơi vào tay nàng ta, bất cẩn một cái có thể rơi vào kết cục rút gân lột da.

Tuy rằng gã hận nữ nhân này, nhưng cũng không muốn để nàng chết thảm như vậy. Ít nhất chết trong tay gã, gã sẽ không để nàng cảm thấy đau đớn. Nhưng rơi vào tay cung chủ, nàng sẽ phải chịu kết cục tuyệt vọng muốn chết mà không được.

“Không thể nào, ngay từ đầu nữ nhân này đã là mục tiêu của ta, các ngươi muốn tìm người thì mau đi đi, đừng trì hoãn lão tử báo thù!”

Thỏa thuận không thành, sắc mặt hai người đều có chút khó coi. Mắt thấy có chiều hướng xảy ra cãi vả, cơ thể luôn căng thẳng của Linh Diên đã có chút dấu hiệu thả lỏng.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Tám Vạn Năm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện