Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Trưởng phòng giáo vụ xử phạt


trước sau

Editor: Dnay mỗi chương đều siêu dài. Mình đề xuất ý kiến 2 ngày m up một lần nếu chương dài thì chia đôi, ngắn thì cả chương. Mọi người đồng ý không hay vẫn uo như giờ. T__T
" Các ngươi đây là kéo bè kéo cánh đánh nhau! Kéo bè kéo cánh đánh nhau! Học sinh hai lớp kéo bè kéo cánh đánh nhau! "
Nhìn một hàng học sinh đứng phía trước, trưởng phòng giáo vụ nhăn mi khó chịu.
" Ha ha, em thấy cũng không cần phải tăng lên đến mức độ hai lớp đi? Có mấy người như vậy..." Học sinh bên cạnh cười to.
" Thế nhưng ban F dốc toàn bộ lực lượng." trưởng phòng giáo vụ nhìn mấy tên học sinh ở lớp cuối hàng, nghĩ buồng tim của mình cũng không tốt — tại sao hiện tại mới phát giác chứ? Năm nay học sinh đưa tới lớp này... Thế nào đều không giống bình thường thế này?
Từ bỏ hai học sinh là khí cấp thấp, những người khác ban đầu giá trị năng lực rõ ràng so với ban S cũng cao hơn.
Có thể không xảy ra chuyện sao!
Ông một hồi nóng nảy.
Năm người ban S là ở ban F bị đánh, bọn họ không chủ động qua, ban F chắc hẳn cũng sẽ không cứng rắn đem bọn họ kéo tới ban F đánh một trận, cho nên, thêu dệt chuyện nhất định là ban S, thế nhưng coi như vài người ban S không nói nguyên nhân, nhưng mấy người ban F này cũng không nói.
Nhìn Cung Tứ vẻ mặt như người không có việc gì đứng ở bên cạnh, lại nhìn Tinh Vẫn vẻ mặt không thay đổi bên cạnh, ông thở dài.
Ông biết đại khái vì sao Cung Tứ không nói: mấy người ban S ngu ngốc tám phần mười là đi tới tìm Tinh Vẫn phiền toái, sợ rằng còn nói lời nhục nhã, đây là Cung Tứ băn khoăn tâm tình Tinh Vẫn, nên lúc này cái gì cũng không nói.
Dù sao lấy tính cách Tinh Vẫn, dù cho đến tình cảnh như bây giờ, trong lòng cậu ta chắc cũng là không hy vọng bị người đồng tình.
Trong lòng ông là có chút thưởng thức mấy tiểu tử ban F này.
Thế nhưng —
" Cũng không thể cứ như vậy bỏ qua chứ? Đánh cũng đánh rồi, vậy sau này bên trong học viện chẳng phải là muốn đánh nhau liền đánh nhau?" Nói lời này chính là người hướng dẫn ban S, thân cao gầy, đỉnh đầu như một con nhím màu bạch kim, thái độ làm người thoạt nhìn dáng vẻ cũng rất thích châm chọc.
"Ha ha, cũng phải, nếu như cứ như vậy, lớp người năng lực có chút khuyết thiếu rèn luyện không cẩn thận cũng sẽ bị các học sinh phổ thông đánh một trận, như vậy sẽ không tốt... "Ngồi ở xe lăn, Đức Lâm lão sư cười nói.
" Ngài — "Giáo sư đầu nhím bạch kim nói không có chút sức ...
Cuối cùng vẫn là trưởng phòng giáo vụ hạ quyết định: "Rõ ràng là người năng lực, dưới tình huống lại bị bạn học không sử dụng năng lực đánh thành như vậy, nói ra các ngươi không cảm thấy xấu hổ, tôi đều thay các cậu xấu hổ, các trò sau này không nên chỉ rèn đúc năng lực, thân thể cũng phải luyện một chút."
Những lời này là nói với đám học sinh ban S bị đánh sưng mặt sưng mũi kia, nhìn bọn họ bị đánh thành như vậy vẫn đang dáng vẻ mắt lộ ra hung quang, ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía đoàn người Cung Tứ: "Nhưng mà các trò dù sao cũng là dù sao cũng là người năng lực."
" Có thể phát hiện khuyết điểm trên năng lực đối thủ, quyết định thật nhanh tiên hạ thủ vi cường, bằng vào ưu thế phe mình thắng lợi dĩ nhiên tốt, nhưng mà dù sao các trò cũng là người năng lực, với năng lực nắm giữ càng ngày càng cao, tương lai nhân sinh của các trò xác xuất lớn là không thể rời bỏ năng lực thiết thực."
" tôi đối với các trò xử phạt quyết định là — "
Ánh mắt của ông ở trên mặt hai nhóm người từng cái một lướt qua:
" Đánh lại một trận."
" Không, không phải là đánh nhau, mà là đối chiến."
"Ở sân bãi Học viện quy định, có toàn bộ giáo sư bạn học học viện quan chiến, không được sử dụng thủ đoạn ti tiện, dưới tình huống đối chiến không được đối chiến ác ý dẫn đến người khác bị thương tàn phế."
" Có thể từ chối, từ chối giống như là thua trận."
" Một khi đối chiến kết thúc, nếu song phương có không phục có thể tiếp tục quyết tâm học tập rồi trình xin học viện, xin tiếp tục đối chiến, giữa mỗi lần đối chiến ít nhất cách nhau ba tháng."
" Nhưng mà không được đánh nhau."
" Lần thứ hai bên trong học viện phát sinh hành vi đánh nhau, ta sẽ ghi lỗi phê bình trở thành song phương đánh nhau, việc xử phạt này sẽ thêm vào lý lịch các trò, đi theo cả đời các trò."
" Các trò đồng ý không?"
Hoàn toàn không nghĩ tới kết quả xử phạt chờ tới thế này, không riêng gì Cung Tứ, ngay cả mấy người ban S quỷ xui xẻo đều kinh ngạc, chỉ thấy bọn họ ngẩng đầu lên, thời điểm đường nhìn rơi vào mấy người Cung Tứ bên này, trong ánh mắt lộ ra hung tợn.
" Em đồng ý." Vài người ban S đáp lời.
" Em cũng đồng ý." Hung hăng liếc mắt trừng bọn họ, Cung Tứ cũng nói đồng ý.
" Chúng em cũng đồng ý!" Đây là Mã Long và Ngả Mẫn.
" Em đồng ý. " Tinh Vẫn... Cư nhiên cũng lên tiếng.
Trưởng phòng giáo vụ liếc mắt nhìn thật sâu Tinh Vẫn, người học sinh này.... Đã từng là học sinh ông kỳ vọng nhiều nhất...
Hôm nay cứ như vậy ngã xuống trong bụi bặm.
Thế nhưng dưới tình huống như vậy, trái lại Tinh Vẫn có vẻ lại giao lưu bằng hữu.
Trưởng phòng giáo vụ rơi vào trên mặt đám người Cung Tứ.
Hy vọng bọn họ có thể hiểu được khổ tâm của ông.
" Các trò rời khỏi đi." Vung tay lên, trưởng phòng giáo vụ tuyên bố mọi người có thể đi ra ngoài.
****
Khác với mấy gã ban S sưng mặt sưng mũi, vài vị ban F cơ bản không bị thương chút nào.
Mã Long và Ngả Mẫn dẫn đầu cà lơ phất phơ đi tuốt ở đàng trước, vừa đi, Mã Long vừa lớn giọng cùng Ngả Mẫn trò chuyện nội dung xử phạt vừa nãy.
" Oa, ở trường học trước kia trên cơ bản đánh nhau không phải là gọi phụ huynh chính là đuổi ra, ở đây lại còn cho ngươi đánh lại một trận! Trường học người năng lực đều là như vậy sao? Thật khốc! " Bọn họ cảm thấy quy định này quả thực quá đúng ý của họ!
" Nói nhỏ chút, các ban khác còn đang học đấy!" Cung Tứ nhắc nhở hắn.
Sau đó tiếp tục đẩy xe lăn Đức Lâm lão sư đi về phía trước ← tuy rằng Đức Lâm lão sư có thể tự mình đẩy, thế nhưng Cung Tứ nghĩ giáo viên ở bên cạnh tự mình đẩy xe... Luôn cảm thấy có điểm thiếu tôn trọng, nếu mình ở đây, vậy phải phụ một tay!
Là Lão Đại và cán bộ, cậu nghĩ đến so với những người khác phải ổn trọng một chút.

Tuy rằng vừa đánh nhau cậu là người đi đầu =-=
Khê Lưu mỉm cười đi theo bên cạnh.
Ni Lộc và Tinh Vẫn lại đi ở sau cùng.
Lần thứ hai trở lại lớp học của mình, Tinh Vẫn tiến vào phòng học cuối cùng đóng lại cửa phòng học, sau đó hướng phía trước cúi người thật sâu.
" Xin lỗi, bởi vì mình, làm mọi người thêm phiền toái."
Hắn lại hướng Đức Lâm lão sư cúi người một cái: "Khiến thầy cũng thêm phiền toái."
Cung Tứ: Vị học sinh giỏi này gánh nặng so với mình còn nặng!
Sau đó Tinh Vẫn thẳng người lên, thân thẳng tắp đứng ở nơi đó, một đôi mắt màu tím đen nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói: "Cuối cùng cảm ơn mọi người."
Nói xong hắn vẫn nhìn thẳng tắp, thành ý của hắn tất cả mọi người cảm thấy, nhưng mà đại khái là lời cám ơn quá chính thức, Mã Long có điểm không được tự nhiên.
" Không có, không có gì! Mọi người đều là bạn học, một chút chuyện nhỏ! "Mã Long gãi gãi tóc nâu: "Không phải chỉ là đánh lại một trận sao? Không có gì, tớ và Ngả Mẫn ước gì mỗi ngày được đánh một trận đâu!"
Cậu ta còn nở nụ cười.
" Thế nhưng thực sự làm tớ giật cả mình! Bình thường Trưởng phòng giáo vụ nhìn thực nghiêm khắc, tớ cứ nghĩ rằng thầy ấy nhất định sẽ dùng phương thức nặng hơn xử phạt chúng ta, không nghĩ tới chính là cái này... Nguyên lai thầy ấy là người tốt!"
Nói câu nói này là Ni Lộc, khi nhặt lên tay chân giả cậu ta cũng đi đánh nhau, bất quá rõ ràng không am hiểu đánh nhau, cả lớp duy nhất có vết thương chính là hắn ← thế nhưng không phải là bị đối phương đánh, mà là muốn đánh thêm vài cái, nhưng mà không có cách nào xông vào, không ngừng bị đẩy ra, không cẩn thận đụng vào chân bàn dập đầu.
" Không có đơn giản như vậy." Nghe được bọn họ nói như vậy, Tinh Vẫn lắc đầu: "Việc đối chiến này mới là cho chúng ta giáo huấn."
"Hả?" Mã Long và Ni Lộc không rõ nguyên do. Mà Cung Tứ chợt nghĩ tới điều gì, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
" Yêu cầu dùng năng lực đối chiến, trưởng phòng giáo vụ là đang nhắc nhở chúng ta, chúng ta cuối cùng là người năng lực, tương lai rất nhiều chuyện là phải dùng năng lực để giải quyết vấn đề. "
" Lần này có thể đánh thắng bọn họ, thứ nhất là trên phương diện năng lực đối phương có chỗ thiếu hụt, thứ hai đối phương thể lực quả thật có vấn đề, thứ ba đối phương nắm giữ năng lực cũng không thuần thục, một khi bọn họ bù đắp sự thiếu sót này, trên cơ bản bọn họ sẽ không thua."
" Đây là trời sinh người năng lực có ưu thế, lạch trời tồn tại, cuối cùng một đời vô pháp bù đắp."
" Trưởng phòng giáo vụ là muốn chúng ta ý thức được chuyện này, không nên bởi vì một lần thắng lợi liền đắc ý mê muội đầu óc."
Tinh Vẫn từ từ nói tiếp: "Cũng là bảo vệ chúng ta."
" Nếu phải giải quyết ân oán thì giải quyết khi đối chiến là tốt rồi, không cho phép chí tử, cũng không cho phép đánh đến tàn phế, đối chiến dưới sự quản chế ở trường, tất cả nguy hiểm đều được không chế, như vậy, dù một bên có oán hận sẽ có thể dưới tình huống thắng lợi tiêu trừ oán hận, hoặc là phát hiện giữa hai bên có khoảng cách như hào sâu mà bỏ chiến ý."
" Về các loại an bài khi đối chiến kỳ thực đều là bảo vệ, chẳng hạn như sau một lần đối chiến phải chờ ba tháng mới cho phép tiến hành lần đối chiến tiếp theo, cho phép cự tuyệt, cự tuyệt giống như là chiến bại... "
Tinh Vẫn dừng một chút, hồi lâu nói: " Thầy ấy chắc là lo lắng kế tiếp sẽ có những người khác tới tìm tớ đi? Vì vậy mới quy định như thế."
" Không chỉ là lo lắng cậu, trưởng phòng giáo vụ là lo sợ chúng ta bị người khác lén lút đâm đao đâu!" Bĩu môi, Cung Tứ nói bổ sung.
"A?" Ni Lộc còn đang tiêu hóa nội dung Tinh Vẫn nói, mà Mã Long bên kia đã thốt lên!
" Cái gì?! Thầy, Thầy ấy bảo hộ như thế, bảo vệ như vậy... Đây, đây không phải là còn chưa có thi đấu đã cho rằng chúng ta nhất định sẽ thua sao? "Mã Long cơ hồ nhảy dựng lên!
" Mặc dù không có nói rõ, thế nhưng chính là ý tứ này." Vẫn rất ít nói chuyện, Ngả Mẫn hiếm thấy lên tiếng, thanh âm và tướng mạo cậu ta khiến người ta cảm giác rất giống nhau, trầm thấp lại khàn khàn.
" Đây, đây là xem thường người khác quá! Tức chết tớ rồi!" Mã Long hét lớn.
" Ha ha... "Đây là Đức Lâm lão sư tựa hồ vĩnh viễn đang mỉm cười.
" Muốn dọa bọn họ giật mình không?" Ngẩng đầu lên, Đức Lâm lão sư bỗng nhiên nói.
"Dạ?" Nhăn mày, Cung Tứ nhìn về phía hắn.
" Ta là nói, muốn thắng sao?" Đức Lâm lão sư tiếp tục cười ha hả.
" Nghĩ!" Mã Long không chậm trễ chút nào trả lời.
Ni Lộc tuy rằng không có hé răng, thế nhưng cũng là biểu tình như vậy, nhìn lại một chút Tinh Vẫn, Cung Tứ...Lướt nhìn qua mặt tất cả, hồi lâu lão nhân gia vỗ tay một cái: "Nếu tất cả mọi người nghĩ thắng, như vậy không lên lớp buổi chiều, cầm đồ chuẩn bị lên, chúng ta học ngoại khóa thôi!"
"Hả?!" Hoàn toàn theo không kịp ý nghĩ mở rộng của lão nhân gia, đám người Cung Tứ còn không có phản ứng kịp, Mã Long đã cõng lên túi sách nhỏ, vẻ mặt hưng phấn đứng ở phía sau lão gia tử!
Cậu ta còn chủ động nắm lên xe đẩy lão nhân gia.
" Chúng ta đi nơi nào?!" Vẻ mặt kích động, Mã Long hỏi.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra mỉm cười hòa khí thường thấy, Đức Lâm lão sư cười nói:" Thành phố Đông Nhị Tam "
***
Thế giới này do một số khối đại lục cấu thành, mọi người gọi những khối đại lục này là "Châu lục", đây cũng là khu hành chính cấp cao nhất của thế giới này, xếp thứ hai là "Châu", nói như vậy, năm đến mười "Châu" tạo thành một "Châu lục" ; mà "Thành phố " ở bên trong "Châu ", năn đến mười "Thành phố " hợp thành một "Châu ".
Về phần " Trấn " như Trấn Lãnh Thủy, thì dưới thành phố, ngoài ra còn có đơn vị như "Thôn" tồn tại, trên cơ bản đã là khu hành chính thấp nhất.
Thành phố Đông Nhị Tam trong miệng Đức Lâm lão sư là một thành thị tiếp giáp với Tứ Thủy Châu, ở vào phía bắc Cơ Châu,ngày xưa khi mới thành lập chính là khu lạnh khủng khiếp, lúc đó Ni Lộc và Cung Tứ liền sửng sốt, trong đầu tự hỏi hồi lâu, sau đó hai người đồng thời biểu thị: Chưa từng nghe qua.
Trên lớp địa lý không có đề cập tới địa danh này.
Trái lại Mã Long thoáng cái mở to hai mắt nhìn: "Thành phố Đông Nhị Tam? Là Thành phố Đông Nhị Tam kia sao? Đánh nhau... Không! nơi mà đấu trường rất nổi danh kia?!"
" Ha ha, chính là nơi ấy." Đức Lâm lão sư cười tủm tỉm."
Thế nhưng thành thị đó cấm người chưa đầy mười tám tuổi đi vào! Chỉ có thể do người lớn đảm bảo mới mang vào được! Em và Ngả Mẫn sớm muốn đi địa phương đó để thêm kiến thức, tiếc rằng chính là còn không có tròn mười tám, lại tìm không được người giám hộ!" Cậu ta và Ngả Mẫn là cô nhi, từ nhỏ cùng một nhà cô nhi viện lớn lên.
Cái này, ngay cả Ngả Mẫn cũng vểnh tai lên, đem Mã Long bên cạnh chen vào, cậu ta cũng lại gần đẩy xe lăn.
" Ha ha, thầy là người trưởng thành, lại là các giáo viên các trò, lấy danh nghĩa dạy học khóa ngoại khóa mang các trò đi qua, bên kia có điểm xa, các trò cần phải cùng người nhà xin phép chứ? Mang theo ít đồ chứ? Thầy có thể cho các trò một ngày chuẩn bị..."
" Không cần chuẩn bị! Mang theo thẻ là được rồi! Thầy! Em đã không kịp chờ đợi đi học rồi~" Quả thực Mã Long hưng phấn tới cực điểm.
Nhìn cậu ta như vậy, những bạn học khác còn có thể nói cái gì? Thế nhưng là thanh niên, vốn là mọi người liền có bản năng hiếu kỳ với loại địa phương không cho vị thành niên vào này, khó có được có cơ hội giáo viên mang theo cùng đi, tất cả mọi người biểu thị có thể lập tức xuất hành.
Vì vậy cửa phòng học khóa lại, các bạn nhỏ F ban liền thúc giục giáo viên của của mình vui vẻ xuất môn!
***
" Lớp phó, đưa cậu tiền." Trên đường, Mã Long đem tiền của cậu ta và Ngả mẫn cùng với tiền khách sạn giao cho Cung Tứ.
" Vì sao gọi tớ như vậy?" Cung Tứ ngẩn người — thế nhưng tiếng xưng hô này đã lâu không được nghe rồi, ở chỗ này, ngoại trừ Khê Lưu thỉnh thoảng gọi cậu như vậy, không ai gọi vậy nữa.
" Khê Lưu gọi cậu lớp phó, không phải là khi rảnh rỗi cậu gọi cậu ta là lớp trưởng? Hai ngươi trước đây là cán bộ trường học hả? Dứt khoát tiếp tục làm tiếp bên này đi ~ nói như thế nào chúng ta cũng là một lớp, không có một ban cán bộ cũng không được đi!" Mã Long nói.
Cầm bốn phân tiền, Cung Tứ: ...
" Đây là ví tiền của thầy, bên trong có thẻ người già, dùng thẻ người già ngồi tàu cao tốc được miễn phí, ở trọ cũng vậy, được ưu đãi bảy phần, lớp phó." Lúc này, Đức Lâm lão sư đem ví tiền của mình cùng giao cho Cung Tứ, phỏng chừng nghe được những học sinh khác nói, ông cũng gọi Cung Tứ là lớp phó.
Cung Tứ triệt để không nói gì.
" Lớp trưởng, tiền thu xong, ngài tiếp tục đặt khách sạn đi." Tức giận đem tiền giao cho Khê Lưu, Cung Tứ lập tức ngồi ở bên cạnh.
Cười hì hì nhìn thoáng qua tiền trên tay, Khê Lưu đem chúng nhét lung tung vào trong túi, sau đó gọi điện thoại: "Tạ Khai, giúp tôi đặt phòng tại Thành phố Đông Nhị Tam, ừ, mỗi đêm giá trong vòng 2000, chúng tôi có một lão nhân dùng xe đẩy, cùng với, có bồn tắm lớn là tốt nhất."
Cúp điện thoại, Khê Lưu hướng Cung Tứ chớp chớp mắt: "Đặt được rồi."
Cung Tứ:... Căn bản không phải chính ngươi đặt.
Thế nhưng ai đặt cũng được, nói chung khi bọn họ qua có chỗ ở là được.
Bây giờ bọn họ lên tàu cao tốc không dừng lại ở giữa, tàu cao tốc chạy thẳng đến Thành phố Đông Nhị Tam, bởi hạn định tuổi tác nghiêm khắc, trên tàu chuyến này không có trẻ con, trên xe lửa im lặng, bởi tốc độ quá nhanh, trên cơ bản nhìn không thấy cảnh sắc chung quanh, đoàn người thầy trò đơn giản liền mua báo chí trên tàu để xem.
" Oa! Đây chính là báo chí chiến đấu căn bản bên ngoài không mua được! Đặc biệt giới thiệu đủ loại tình báo giao đấu còn có tình báo lớn về chiến sĩ!" Lần đầu tiên Mã Long thấy thứ có chữ viết hưng phấn đến như thế ← bình thường cậu ta là một người không thích học tập.
" Còn có sòng bạc." Ngả Mẫn từ bên cạnh lại gần.
Ánh mắt của Mã Long trừng lớn hơn, vừa lúc đó, Cung Tứ ở bên cạnh nhắc nhở: "Muốn đặt cược phải tròn mười tám tuổi."
Hai gã ngoại châu cao to liền uể oải mắt thường có thể nhìn thấy được một chút.
Thế nhưng chỉ là một chút mà thôi, bọn họ vẫn là kích động.
" Tối hôm nay sẽ có một trận đấu khá hay, chúng ta hẳn là còn kịp! "Mã Long nói.
" Để tôi xem một chút." Khê Lưu vươn tay ra từ bên cạnh, Mã Long đem báo chí đưa cho, cẩn thận nhìn một chút tin tức liên quan đến tranh tài, Khê Lưu nói: "Theo kịp, hơn nữa không cần mua vé, Tạ Khai giúp chúng ta đặt phòng có thể miễn phí quan sát trực tiếp cuộc tranh tài, nghe nói vị trí còn khá tốt."
"Tiện nghi như thế?!" Mã Long kích động nhìn Khê Lưu.
Khê Lưu hướng hắn cười cười, cuối cùng hạ giọng ở bên tai Cung Tứ nói: "Là khách sạn của nhà chúng ta, Tạ Khai cho chúng ta giảm giá 90%, còn tặng vé vào cửa xem tranh tài đấu trường."
Cung Tứ hiểu rõ.
Khắp nơi đều có sinh ý Khê Lưu đầu tư, mỗi ngày Khê Lưu học tập chỉ dùng rất ít thời gian, phần lớn thời gian đều là xử lý phương diện chuyện buôn bán các nơi, ở điểm này, trong lòng Cung Tứ vẫn là rất bội phục.

Tất cả người dựa vào bản lĩnh chính mình kiếm tiền,ít nhiều cậu đều có điểm bội phục.
Các học sinh líu ríu, Đức Lâm lão sư nhắm mắt dưỡng thần, cứ như vậy, tới đúng sáu giờ tối bọn họ tới Thành phố Đông Nhị Tam.
Trạm tàu cao tốc ngay bên ngoại ô thành phố, vừa xuống xe chính là bus của các khách sạn lớn tới đón người ( cướp người?), bus khách sạn bọn họ đặt đã tới, rửa mặt đơn giản một chút, đoàn người đúng giờ ở trong hành lang khách sạn tập hợp.
Bọn họ nhận được vé tặng cuộc tranh tài đêm nay tiến hành lúc chín giờ , nghe nói tại sân thi đấu cũng có thể ăn, bọn họ liền cơm tối cũng không cũng không ăn, tính toán trực tiếp mua đồ ăn tại sân thi đấu.
Trên vé có ghi địa điểm sân thi đấu, nhưng mà phương thức đi qua lại rất kỳ quái.
"Thang máy khách sạn trực tiếp đưa xuống tầng ngầm thứ hai?" Mã Long mường tượng hồi lâu, cũng không có hiểu được kết cấu sân thi đấu này.
Trái lại Khê Lưu cười cười cầm lên thẻ mở cửa, trực tiếp đi vào thang máy tới tầng ngầm thứ hai : "Đi xem trước xem sao."
Bọn họ ở tại tầng thứ chín mươi chín, thang máy bình ổn từ tầng chín mươi chín hạ xuống tầng hai trong lòng đất, toàn bộ quá trình hầu như không có cảm giác nào, đến khi thang máy đến tầng ngầm thứ hai, cửa thang máy còn chưa mở, cách cửa bọn họ đều nghe được ồn ào lớn tiếng, tiếp đó khi khi đợi được cửa thang máy từ từ mở ra, tất cả mọi người mở to hai mắt —
Bên ngoài thang máy, bất ngờ lại chính là một hội trường so đấu to lớn!
Phía trước là khán đài người đông nghìn nghịt, chính giữa còn lại là một cái lôi đài, hoá ra sân thi đấu thiết lập ở phía dưới khách sạn!
" Trên cơ bản Thành phố Đông Nhị Tam không có sinh ý nào khác, cũng không có thể bảo hoàn toàn không có, thế nhưng rất ít." Đứng ở phía sau thính phòng, Khê Lưu giới thiệu với mấy người: "Trên cơ bản toàn bộ thành thị bị sản nghiệp khách sạn bao trọn, kiến trúc bên trong thành thị chính là san sát các khách sạn."
" Mà những khách sạn này nói thẳng chính là một sân thi đấu cỡ lớn. Toàn bộ tầng ngầm các khách sạn được đả thông, tựa như một thành phố trong lòng đất, thế nhưng cái thành phố trong lòng đất này toàn bộ là sân đấu."
" Trên mặt đất tất cả đều là khách sạn, trong lòng đất tất cả đều là lôi đài, Thành phố Đông Nhị Tam chính là một thành thị như vậy."
" Dù sao, không có đặc sản cũng không có tài nguyên nào khác." Nhìn cảnh tượng phía dưới làm cho kinh ngạc, Cung Tứ chậm rãi nói.
" Ừ, không có tài nguyên liền tìm cách tạo nên tài nguyên, thế nhưng giờ đây Thành phố Đông Nhị Tam là một trong vài thành thị nổi danh về đấu trường trên thế giới, trên cơ bản chỉ cần là người năng lực, đều sẽ tới lấy kinh nghiệm." Khê Lưu cười tủm tỉm.
" Cũng tranh thủ kiếm tiền nữa." Nói lời này chính là Mã Long: "May là nhà Khê Lưu có quan hệ có thể giảm giá, bằng không khách sạn bên này cũng rất khó, cái loại rất khó đặt cũng rất rất đắt ấy."
" Thành phố tớ và Ngả Mẫn ra đời có chút giống như Thành phố Đông Nhị Tam, thế nhưng không phải là thành phố đấu trường, mà là thành phố đua xe, chính là dựa vào các loại so


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện