[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

14: Dù Trong Mưa


trước sau


❄️????????❄️
Lúc Bách Lý Hoằng Nghị tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày thứ ba.

Hắn chống đầu mê man quan sát bốn phía.

Hắn đang ở trên giường của mình, trong phòng được thu dọn sạch sẽ và trống trải.

Mấy ngày nay hắn mơ màng hồ đồ trải qua dịch cảm kỳ, hoàn toàn không biết mình đã làm gì, loại cảm giác mất khống chế này khiến hắn cảm thấy đáng sợ.

Hắn cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, trong đầu chỉ hiện lên một hai đoạn ngắn về những người khác ra vào phòng hắn.

.

ngôn tình hoàn
Hình như có......!Trương Tiểu Phàm?
Có sao?
Lần đầu tiên hắn gấp gáp muốn biết đáp án như vậy, đứng dậy ra cửa, bỏ qua mấy gia bộc vấn an hắn, đi thẳng đến trước cửa phòng Trương Tiểu Phàm.

Không ở, đến trường tư thục rồi.

Một trận dịch cảm kỳ khiến phản ứng của Bách Lý nhị công tử trở nên trì độn, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, đến khi Thanh Tỏa lại xin chỉ thị một lần nữa mới đáp lại: "Ừ, tùy tiện làm món gì đi, đều được."
Lần đầu tiên hắn cảm thấy thời gian dài như vậy.

Thân thể mới bình phục, Đoan Mộc Vân không cho hắn đọc sách, muốn hắn nghỉ ngơi, rồi chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, tất phải bổ đủ chỗ trống cho hắn mấy ngày nay.

Không có lòng ăn uống, hắn ăn gì cũng cảm thấy vị như nhai sáp.

Trương Tiểu Phàm mới vừa vào Đông Viện đã bị hắn ngăn lại, hắn vội vàng như vậy, đã ném sạch kiêu ngạo: "Ngươi......!Mấy ngày nay có đến phòng của ta không?"
"A?" Bộ dáng hoảng hốt lo sợ của Trương Tiểu Phàm đều bị Bách Lý Hoằng Nghị thu hết vào đáy mắt, y trả lời: "Có thì có, tính đưa đồ ăn cho huynh, nhưng huynh đang ngủ nên không dám quấy rầy."
"Không vào phòng sao?"
"Không có! Lần trước huynh nói không có sự cho phép của huynh thì không thể vào." Trương Tiểu Phàm tìm được luận cứ, nói chuyện cũng tự tin hơn.


Bách Lý Hoằng Nghị tinh tế nhìn y một hồi, Trương Tiểu Phàm bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, vội vàng rút lui: "Ta nên đi học bài rồi."
Trương Tiểu Phàm phủ nhận với thái độ kiên quyết, động tác rút lui thì quả đoán quyết liệt, khiến Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy thân thể mềm mại và ủy khuất khóc nức nở kia chỉ là một giấc mộng xuân hoang đường mà kiều diễm của hắn.

Điên rồi sao? Thật sự hy vọng đó là thật sao? Hắn hỏi chính mình như vậy.

Ngày hôm sau đi học, Bách Lý Hoằng Nghị có thể cảm giác được Trương Tiểu Phàm đang cố ý hoặc vô tình trốn mình, là vì chuyện dịch cảm kỳ, hay là chuyện lúc trước, hắn đắn đo bất định, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau khi tan học, tiên sinh tìm hắn trò chuyện về việc khoa cử.

Thông thường hắn nói loại chuyện này với tiên sinh sẽ kéo dài rất lâu, hắn liền để Trương Tiểu Phàm về trước, đại khái bấm đốt ngón tay tính thời gian rồi hẹn mã phu một canh giờ sau lại đến đón.

"Hoằng Nghị không về với con sao?" Đoan Mộc Vân thấy chỉ có một mình Trương Tiểu Phàm trở về, tò mò hỏi.

Trương Tiểu Phàm trả lời: "Tiên sinh tìm huynh ấy có việc, huynh ấy nói xa phu mang con về trước, một canh giờ sau lại đi đón huynh ấy."
"Vậy à." Đoan Mộc Vân nhẹ lòng, vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Phàm, "Hôm nay di phụ của con đã trở về, chúng ta ăn cơm trước đi.

Trước khi Hoằng Nghị trở về, ta sẽ nói phòng bếp chuẩn bị sẵn một phần cho hắn."
"Dạ." Trương Tiểu Phàm đáp.

Lần trước Bách Lý Diên bề bộn công việc, hầu hết thời gian đều không ăn cơm với bọn họ, hôm nay cuối cùng cũng rảnh rỗi, Bách Lý Hoằng Nghị lại không ở.

Nhưng ông rất yên tâm về nhi tử, nên chỉ hỏi việc học của Trương Tiểu Phàm.

"Không phải rất tốt......" Trương Tiểu Phàm xấu hổ không chịu nổi.

Bách Lý Diên không tiếc trả giá cao để y vào trường tư thục, chút chuyển biến tốt về thành tích này vốn không đủ nhìn ở trường tư thục.

"Không phải đâu." Đoan Mộc Vân biện hộ cho y, "Tiểu Phàm tiến bộ rất nhiều, tiên sinh cũng khen."
"Phải không?" Bách Lý Diên cười cười, "Có tiến bộ là tốt rồi."
Đoan Mộc Vân đặc biệt tránh chuyện sau, chỉ nói Trương Tiểu Phàm đã chăm chỉ cỡ nào trong khoảng thời gian đó.

Một bữa cơm ăn đến ấm áp, bên ngoài trời lại mây đen rậm rạp.


Trương Tiểu Phàm cơm nước xong trở về Đông Viện, ưu sầu nhìn mây đen nghìn nghịt, chân trước mới bước vào cửa phòng, hạt mưa lớn chừng hạt đậu liền nện xuống dày đặc, trong một tiếng sấm kinh người, Trương Tiểu Phàm nhớ đến Bách Lý Hoằng Nghị không mang dù.

Theo bản năng, y lục tìm hai cây dù từ phòng tạp vật.

Còn chưa kịp nghĩ lại mấy vấn đề như lúc này Bách Lý Hoằng Nghị có còn ở trường tư thục hay không, xe ngựa đón hắn chưa, trong trường tư thục có người cho hắn dù không thì y đã giơ dù lên, trên tay nắm chặt một cái khác, vọt vào trong màn mưa.

Mưa to khí thế hung mãnh, dòng nước nhanh chóng hội tụ thành từng vũng nước trên mặt đường, người đi đường trên đường đã tản hết.

Trương Tiểu Phàm không rảnh lo ống quần ướt đẫm, cũng không phân được tâm lực để suy nghĩ chỗ nào có nước cạn, trực tiếp bước nhanh chạy về phía trước, y đạp lên từng vũng nước, bung ra từng đóa hoa bên đường.

Bách Lý Hoằng Nghị đứng yên ở cửa trường tư thục, thư đồng đi qua hỏi hắn có cần dù không, hoặc là gọi cho hắn một chiếc xe ngựa.

Bách Lý Hoằng Nghị xua xua tay nói xe ngựa trong phủ đã ở trên đường.

Thật ra hắn không biết xe ngựa có đến không, bởi vì hắn ra trước hai khắc.

Mưa rơi quá lớn, hắn không muốn tìm người đi thúc giục.

Lúc này xung quanh không có ai khác, an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

Bách Lý Hoằng Nghị hoàn toàn không bị ảo não vì mưa to cản trở đường đi, hắn không vội, nghe mưa ngắm cảnh cũng thú vị.

Đột nhiên trong tiếng mưa rơi chen vào một trận tiếng bước chân nhốn nháo, còn có tiếng đạp nước không nhỏ.

Bách Lý Hoằng Nghị hiếu kỳ nghĩ, mưa to như thế, sao còn có trẻ em nghịch nước, hoặc là lữ nhân sốt ruột lên đường?
Hắn đi về phía trước một bước, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Chỉ chốc lát sau, một thân ảnh mảnh khảnh liền xông vào tầm mắt hắn.

Người đến thật sự chật vật vô cùng, không chỉ ống quần ướt đẫm, mà xiêm y cũng ướt hơn phân nửa, đôi giày kia như ngâm mình trong nước nhiều năm vậy, màu sắc đã bị ngấm sâu.


Đợi người nọ đẩy màn mưa ra, đứng vững dưới bậc thang của trường tư thục, hắn mới thấy rõ người nọ là Trương Tiểu Phàm.

Mặt của Trương Tiểu Phàm như bị nước mưa tráng qua một lần vậy, chật vật đọng nước.

Tóc mái bị gió thổi loạn ướt thành một dúm, còn đang nhỏ giọt xuống, chạy xa như vậy, dừng lại một cái liền thở dốc không ngừng được.

Một khắc khi nhìn thấy Bách Lý Hoằng Nghị kia, nháy mắt cặp mắt kia liền sáng lên, Trương Tiểu Phàm lộ ra một nụ cười ngốc nghếch, giơ dù cầm trong tay lên, đưa đến trước mắt hắn: "Ta nhớ ra quên mang Kinh Thi về nên trở lại lấy.

Đúng lúc trời mưa nên tiện đường qua đây đưa dù cho huynh."
Bách Lý Hoằng Nghị thấy hạt mưa nện trên giấy dù, lăn xuống và vỡ thành những mảnh nhỏ trên mặt đất..

Cũng chỉ có người ngốc như Trương Tiểu Phàm, mới có thể bịa ra cái cớ ngốc như vậy.

Bách Lý Hoằng Nghị không có ý định vạch trần y, vừa định vói tay vào trong mưa để nhận cây dù kia thì Trương Tiểu Phàm đã đi trước một bước, đi lên bậc thang, hơi thở ẩm ướt quanh quẩn trước mặt hắn.

"Nà." Trương Tiểu Phàm đưa dù cho hắn, rồi cất chiếc dù đang cầm đi, dường như sợ hắn bị bọt nước bắn vào nên đứng cách xa một chút.

Đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn, Trương Tiểu Phàm hơi ngượng ngùng khi tiếp tục diễn với hắn, nên nói muốn đi vào lấy sách trước.

"Ừ." Bách Lý Hoằng Nghị lên tiếng, giấy dù mắc mưa, mang theo khí lạnh, cán dù mà Trương Tiểu Phàm nắm lại bị bịt nóng lên, Bách Lý Hoằng Nghị đặt tay lên đó, chút độ ấm này thuận thế dán lên da tay hắn, chui vào da thịt, theo kinh mạch, làm ấm lục phủ ngũ tạng.

Mưa lớn như vậy, ngay cả người gấp gáp ra ngoài cũng phải né xa ba thước.

Người bình thường nếu như lo lắng thì có thể gọi mã phu đánh xe đến đưa đón, không cần mất công tự mình chạy một chuyến như vậy.

Nhưng Trương Tiểu Phàm là đứa ngốc, chỉ biết hung hăng chạy về phía trước, một lòng muốn đưa dù cho hắn, nâng một tấm chân tình không tính toán trả giá có đáng hay không, không tính toán kết quả có viên mãn hay không, chạy đến trước mặt hắn, còn sợ hắn không muốn nhận nên bịa một cái cớ khập khiễng để bao lại trái tim chân thành này.

Dĩ nhiên là Trương Tiểu Phàm không để quên sách ở trường tư thục rồi, sau khi đi vào thì vòng vo vài vòng, hỏi thư đồng có thể cho y mượn một quyển Kinh Thi không.

Thư đồng vào Tàng Thư Các, lúc ra còn đưa cho y một cái khăn lông khô ráo, còn hỏi có cần đổi y phục khác không.

Trương Tiểu Phàm xua xua tay, nói cảm ơn, cũng không biết Hoằng Nghị đã về chưa?
Nhưng sợ Bách Lý Hoằng Nghị bị y không cẩn thận cọ ướt, nên y vẫn lau lau tỉ mỉ, sửa sang lại xong mới ra cửa.

Lúc ra cửa phát hiện Bách Lý Hoằng Nghị vẫn đang đứng trước cửa, trên tay nắm cây dù kia, bộ dáng như đang có điều suy nghĩ.


Mưa này thật sự quá lớn, phỏng chừng Bách Lý Hoằng Nghị đang đợi mưa nhỏ dần.

"Tìm được sách rồi à?" Bách Lý Hoằng Nghị đột nhiên hỏi y.

"Ừm." Trương Tiểu Phàm giơ giơ sách trên tay lên, lại cảm thấy quyển sách này quá mới so với quyển của y nên liền vội vội vàng vàng cất đi, tùy ý mở ra: "Vừa lúc ta học bài, chờ mưa nhỏ chút rồi về."
Bách Lý Hoằng Nghị lên tiếng: "Ừ, chắc xe ngựa cũng sắp đến rồi, chờ chút cùng đi."
"Ức, được." Lúc này Trương Tiểu Phàm mới nhớ, thật ra Bách Lý Hoằng Nghị vốn không cần y "tiện đường" đến đưa chiếc dù này, chờ thêm một khắc đồng hồ, mã phu sẽ đón hắn rời khỏi trận mưa to này.

Y hơi mất tinh thần, bên tai lại vang lên tiếng của Bách Lý Hoằng Nghị: "Cảm ơn dù của ngươi, lúc lên xe có thể không bị mắc mưa."
"A?" Trương Tiểu Phàm nhìn ngơ ngác, đôi mắt nước gợn lưu chuyển, đong đầy vui sướng và kinh ngạc: "Không cần cảm ơn, ta tiện đường mà thôi." Y thẹn thùng cúi thấp đầu, nhìn giọt mưa rơi xuống mặt đất rồi nhảy lên, vành tai đỏ bừng, bốc hơi nóng ẩm ướt.

Không nhiều lời nữa.

Trương Tiểu Phàm lén lút dịch sang bên cạnh, dư quang chú ý quan sát phản ứng của Bách Lý Hoằng Nghị, không nhíu mày, cũng không có không vui, vẫn ổn, Trương Tiểu Phàm thầm thở nhẹ.

Tí tách, là tiếng mưa rơi trên mặt đất.

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn không chớp mắt, thầm chấp nhận hành động "con kiến chuyển nhà" ấu trĩ của người bên cạnh này, trong lòng ẩn ẩn chờ mong đối phương sẽ bắt đầu xoay tròn lượn quanh mình giống như khi còn nhỏ.

Còn Trương Tiểu Phàm không khỏi thỏa mãn nghĩ, thật ra bộ dáng này cũng khá tốt.

Thích hắn cũng không phải là chuyện khiến người khổ sở, kỳ vọng hắn cũng thích mình mới khiến người khổ sở.

Trương Tiểu Phàm nghĩ kỹ rồi, y muốn vứt bỏ sự chờ mong, giấu kỹ sự yêu mến -- Hoằng Nghị không thích y cũng không sao, y có thể giả hồ đồ dù lòng hiểu rõ để tiếp tục kề vai với hắn nghe mưa, dựa vào sự mềm lòng của hắn để vẽ ra một mảnh đất trống bên cạnh hắn.

Hơn nữa, điều này còn có thể không khiến Hoằng Nghị khó xử, quả thật là một công đôi việc.

Hai người đều ngầm hiểu ý mà mong rằng xe ngựa mãi mãi đừng đến, cơn mưa này mãi mãi đừng ngừng.

Nhưng lại đồng sàng dị mộng, có người mới biết yêu, có người đã nghĩ kỹ lui về sau một bước.

(Đồng sàng dị mộng 同床异梦: cùng nhà khác ngỏ, ý chỉ cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau.)
❄️????????❄️
Hazz hai đứa ngốc yêu nhau 乁 ˘ o ˘ ㄏ
Các đồng râm đoán xem con đường tiếp theo sẽ là gì nào? ????
À mà mn hiểu từ "ức" mà bé Phàm hay nói không? Từ đó giống kiểu bị nấc cụt hay lúc xấu hổ bối rối ý, tương tự từ "ồ" nhưng theo kiểu đáng yêu dành riêng cho bé Phàm nên mình dùng "ức" ???? Hay ghi "úc" ok hơn nhỉ?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện