Nghi Gia Nghi Thất

Tặng em một món quà


trước sau

Lục Dĩ Ngưng chỉ thuận miệng nói như vậy và cô cũng cho rằng Đường Mộ Bạch cũng chỉ thuận tai nghe vậy thôi, cho nên khi anh vừa nói xong câu kia, cô còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.


Cô vô thức nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Gì cơ?"


Đường Mộ Bạch vẫn chưa đứng thẳng người nhưng đầu anh hơi nghiêng sang một bên, giây tiếp theo, anh hơi nhếch cằm về phía người nọ, nhắc lại một lần nữa: "Em đi hôn anh ta đi."


Lục Dĩ Ngưng: "......"


Đây là tiếng người thật đấy à?


Lục Dĩ Ngưng không thể tin được nhìn anh, sau đó thuận theo ánh mắt anh nhìn qua.


Một bác sĩ nam mặc áo blouse màu trắng đang đứng ở nơi cách bọn họ chưa đầy hai mét, tuổi tác của anh ta nhìn có vẻ còn khá trẻ, đeo một chiếc kính gọng đen, dường như không có thời gian để ý đến đầu tóc nên tóc mái trên trán đã dài đến nỗi gần che khuất cả đôi mắt.


Ngoại hình cũng không tệ, thế nhưng nếu so với Đường Mộ Bạch thì vẫn còn kém xa.


Lục Dĩ Ngưng mím môi, mặc dù biết rằng câu này của Đường Mộ Bạch chỉ là nói đùa nhưng tâm lý nổi loạn của cô đột nhiên trỗi dậy, vậy nên cô thật sự thoát ra khỏi khoảng cách giữa anh và bức tường, hít sâu một hơi sau đó đi về phía vị bác sĩ nam kia.


Bác sĩ nam vừa mới trở về từ căng tin, bởi vì lát nữa phải gặp người nhà một bệnh nhân nên anh ta chỉ mua một chiếc bánh bao rồi vừa đi vừa ăn và lúc này đang đút nốt miếng cuối cùng vào miệng, kết quả vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cô gái mới vừa rồi còn đang tỉ tê tâm sự với Đường Mộ Bạch đang đi về phía mình.


Cô rất xinh đẹp, thế nhưng nhìn có vẻ hùng hổ khí thế, tựa như muốn tóm anh ta lại rồi đánh cho một trận tơi bời.


Miếng bánh bao cuối cùng của bác sĩ nam kia thậm chí còn chưa kịp nhai kỹ đã trực tiếp "ực" một tiếng nuốt trửng xuống bụng.


Không đến hai giây sau, Lục Dĩ Ngưng đã dừng lại trước mặt anh ta.


Bác sĩ nam không hề biết cô muốn làm gì, cánh tay dừng lại giữa không trung không biết phải giơ lên hay bỏ xuống, hai người cứ vậy đối mặt vài giây, cho đến khi Lục Dĩ Ngưng lại tiến thêm về phía trước nửa bước rồi đột nhiên bị người phía sau kéo cổ tay lôi về.


Thật ra Lục Dĩ Ngưng cũng có một chút bất an lo sợ, chung quy cô cũng không biết bác sĩ này đã có bạn gái hay chưa, cho nên sau khi tâm lý nổi loạn qua đi, đến khi cô bình tĩnh hơn một chút liền bắt đầu cảm thấy hối hận.


Vừa rồi lúc dừng lại mấy giây kia, cũng là đang đợi Đường Mộ Bạch kéo cô lại.


Tuy rằng lúc đi về phía bác sĩ nam này thì rất oai phong nhưng khi thật sự được Đường Mộ Bạch kéo về, Lục Dĩ Ngưng đã thầm thở phào nhẹ nhõm.


Bác sĩ nam cảm giác điệu bộ này của cô cứ như là muốn giáng cho anh ta một cái tát nên chỉ có thể chỉ đứng yên tại chỗ không dám động đậy, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt rồi mới nhỏ giọng nói: "Bác, bác sĩ Đường, đây là..."


Khoảng cách giữa Đường Mộ Bạch và Lục Dĩ Ngưng vốn đã rất gần, vì vậy anh cũng chẳng cần dùng bao nhiêu sức đã có thể dễ dàng kéo cô vào lòng, anh nhẹ ôm vai Lục Dĩ Ngưng, mỉm cười hướng về phía bác sĩ kia một cách rất quỷ dị: "Bạn gái tôi."


Bác sĩ nam cảm giác hai người họ không đúng lắm, ngoại hình của hai người này nếu đặt vào giữa đám đông chắc chắn chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể chú ý đến, thế nhưng ánh mắt khi nhìn anh ta đều để lộ ra một sự ác ý không sao nói rõ được.


Anh ta cũng không hiểu mình đã làm sai điều gì, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy có lẽ là do bánh bao trứng lá hẹ mà vừa rồi anh ta mới ăn, nên anh ta liền vội vàng bưng chặt miệng mình, gật đầu với hai người họ sau đó yếu ớt nói: "Bác sĩ Đường, bạn gái anh thật xinh đẹp."


Khóe môi Đường Mộ Bạch vẫn đang nửa cong lên, thuận miệng giải thích: "Vừa rồi bảo cô ấy đến chào hỏi anh."


Tuy vừa rồi bác sĩ nam cách bọn họ khá gần nhưng cũng hoàn toàn không hề nghe thấy anh đã nói gì, nghe được câu này của anh cũng không nghi ngờ gì, vội vàng gật đầu vài cái rồi liền nép sát tường chạy vào văn phòng.


Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cả hành lang trống trải chỉ còn lại hai người họ, Lục Dĩ Ngưng mới chợt phản ứng lại, vừa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Đường Mộ Bạch thì đột nhiên bị anh ôm lấy từ phía sau.


Mặc dù nhiệt độ giữa hè khá cao nhưng cuối hành lang nằm ở góc khuất nên ngược lại khá mát mẻ, bị người khác ôm vào lòng cũng sẽ không cảm thấy dấp dính khó chịu.


Hơi thở ấm áp của anh phả lên mang tai và gáy Lục Dĩ Ngưng, trong hơi thở cũng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt rất riêng biệt từ trên người anh, nhịp tim và hô hấp của cô bất giác tăng nhanh, bàn tay rũ bên người cũng nhẹ nhàng nắm lại, vòng tay của người đàn ông quá ấm áp khiến cô có chút không nỡ dứt ra.


Cứ đứng như vậy hơn nửa phút, cô nghe thấy Đường Mộ Bạch lên tiếng: "Có phải sắp đến sinh nhật rồi không?"


Được anh nhắc như vậy, Lục Dĩ Ngưng mới chợt nhớ đến chuyện này.


Từ nhỏ cô đã không thích tổ chức sinh nhật, sau khi trưởng thành lại càng không có ý muốn này, sinh nhật mấy năm gần đây lại càng đơn giản và tùy tiện hơn, về cơ bản đều là đêm trước sinh nhật, người nhà gọi điện thoại nhắc nhở cô mới chợt nhớ ra, có điều nhớ hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, cũng chỉ là ăn thêm một bát mì và một quả trứng mà thôi.


Từ sau mười tám tuổi, dường như Lục Dĩ Ngưng đều chưa từng một lần nghiêm túc đón sinh nhật.


Nếu như không phải năm nay vẫn chưa có ai nhắc đến chuyện này thì thậm chí cô còn tưởng rằng sinh nhật năm nay đã trôi qua một cách mờ nhạt như vậy.


Lục Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút, thực sự không thể nhớ được là ngày nào, thiếu chút đã định lấy điện thoại ra xem lịch, cô lại nghe thấy người nọ cất tiếng nói: "Ngày 3 tháng sau."


"...... À."


Anh ngược lại còn nhớ rõ hơn cả bản thân cô.


Tuy rằng đây không giống phong cách của Đường Mộ Bạch cho lắm nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn cảm thấy có chút vui vẻ.


Đường Mộ Bạch rũ mắt, đúng lúc nhìn thấy vành tai màu hồng nhạt của Lục Dĩ Ngưng lộ ra, anh híp mắt, sau đó ghé sát lại một chút, cho đến khi tựa như có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ mịn màng trên tai cô đang run rẩy, anh mới lại nhẹ giọng nói: "Đợi đến ngày sinh nhật em, anh tặng em một món quà nhé?"


Anh nói câu này với giọng rất nhẹ, nhưng bởi vì nói rất gần tai cô nên mỗi một chữ cô đều nghe vô cùng rõ ràng.


Luồng hơi nóng này truyền thẳng từ tai cô đến tận đại não, Lục Dĩ Ngưng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cô nhíu mày, không trả lời Đường Mộ Bạch, trực tiếp rụt vai rồi nhân lúc anh không để ý trốn thoát khỏi vòng tay anh, sau đó nhấc chân bỏ đi mà không hề quay đầu lại.


Lục Dĩ Ngưng chạy trối chết, cô bước rất nhanh, sau khi đến cửa thang máy vội vã ấn nút xuống tầng mấy lần liền, đến khi cửa thang máy mở ra, cô liền bước vào ngay lập tức rồi đóng cửa lại, toàn bộ quá trình diễn ra nước chảy mây trôi còn chưa tới hai mươi giây.


Cửa thang máy khép lại, người đàn ông ở cách đó không xa cúi đầu cười một cái.


Cùng lúc đó, điện thoại anh rung lên, là tin nhắn Lục Cảnh Hành gửi đến.


Cũng không biết người này từ chỗ nào nhận ra được gần đây anh và Lục Dĩ Ngưng có vấn đề, sau đó lật lại một ảnh chụp màn hình đã phủ bụi dưới đáy hòm từ mấy trăm năm trước rồi gửi đến, trong ảnh là lời thề son sắt trước kia của Đường Mộ Bạch với Lục Cảnh Hành vô cùng rõ ràng ——


【Bảo tôi gọi cậu bằng anh, còn không bằng để tôi gọi cậu là ba.】


Ngay dưới bức ảnh này chính là lời cảnh cáo lần nữa của Lục Cảnh Hành: 【Tôi vẫn còn lưu ảnh đấy nhé, đừng hòng có ý đồ với em gái tôi.】


Đường Mộ Bạch nhíu mày, trực tiếp xóa bỏ hai tin nhắn mới nhất của Lục Cảnh Hành, cũng chỉ mất khoảng một giây, Đường Mộ Bạch nhìn lại khung trò chuyện sạch sẽ tinh tươm, hài lòng cong khóe môi.


——


Lục Dĩ Ngưng dùng nguyên hai ngày để đoán xem món quà mà Đường Mộ Bạch nói là gì, kết quả hai ngày trôi qua, nhưng cô vẫn chẳng thể đoán ra điều gì.


Đến cuối cùng vẫn phải đi xin sự giúp đỡ của Khương Nại: 【Nại Nại, cậu nói xem một người đàn ông muốn tặng quà cho phụ nữ thì có thể tặng gì?】


Khương Nại: 【Tớ cũng đâu có phải đàn ông, làm sao tớ biết được?】


Lục Dĩ Ngưng: 【Thì cậu đoán đi.】


Khương Nại: 【Ai tặng cậu?】


Lục Dĩ Ngưng: 【Cậu đoán xem.】


Khỏi cần đoán, có thể khiến cô xoắn xuýt như vậy, ngoại trừ Đường Mộ Bạch thì căn bản chẳng còn ai khác.


【Không đoán nổi.】


Khương Nại: 【Ý tớ là vấn đề đầu tiên.】


Đường Mộ Bạch không phải người bình thường, tâm tư của anh chắc là chẳng ai có thể đoán ra được.


Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng gửi đến một icon tủi thân.


Khương Nại: 【Cậu có từng đề cập với anh ấy là cậu thiếu cái gì không?】


Lục Dĩ Ngưng: 【Không có.】


Vậy thì lại càng không thể đoán ra được, Khương Nại tốt bụng khuyên cô: 【Cậu đừng lãng phí tế bào não để đoán nữa thì hơn.】


Bây giờ bảo từ bỏ thì Lục Dĩ Ngưng có chút không cam lòng, nhưng nếu tiếp tục đoán thì cô lại thực sự không thể đoán ra được, cô khó tránh khỏi cảm thấy có chút nóng nảy, tạch tạch gõ một dòng chữ rồi gửi đi: 【Sinh nhật đầu tiên lúc bọn tớ còn yêu nhau, anh ấy đã tặng tớ một sợi dây chuyền.】


Đường Mộ Bạch và bạn trai đầu tiên của Lục Dĩ Ngưng không giống nhau, vung tiền như rác, ra tay hào phóng, sợi dây chuyền kia còn là hàng limited của một nhãn hiệu nổi tiếng, kiểu dáng rất độc đáo, chỉ nhìn tên nhãn hiệu thôi cũng đã biết được giá cả không hề rẻ.


Cũng chính vì là hàng limited nên cho đến nay sợi dây chuyền đó vẫn không hề lỗi thời, từng có người còn muốn ra giá cao gấp mấy lần chỉ để có được nó ——


Nhưng cho dù có hot và được săn đón đến vậy thì vẫn bị Lục Dĩ Ngưng nhét xuống tận đáy hòm.


Ném đi thì không nỡ, nhưng quả thật cũng đã mấy năm rồi cô không hề lấy nó ra, bởi vì đã quá lâu nên thậm chí suýt nữa cô đã quên luôn sự tồn tại của nó, mãi đến hôm nay Lục Dĩ Ngưng mới lại nhớ đến sợi dây chuyền này, cô đặt điện thoại xuống sau đó bắt đầu lục lọi khắp phòng rồi tìm được chiếc hộp nhung màu xanh đậm đựng sợi dây chuyền ở một góc sâu nhất trong tủ quần áo.


Khi mở ra, sợi dây màu bạc ở bên trong vẫn sáng lấp lánh như mới.


Lục Dĩ Ngưng lấy chiếc vòng cổ ra, móc vào đầu ngón tay nhìn một hồi lâu, đến cuối cùng cũng không cất đi mà trực tiếp đeo lên cổ.


Trước kia cất nó kỹ như vậy, đơn thuần là bởi vì không muốn lúc nhìn thấy nó lại thấy vật nhớ người.


Nhưng bây giờ thì khác.


Lục Dĩ Ngưng đã không còn nỗi lo này nữa, huống chi cô cũng không sợ bị Đường Mộ Bạch bắt gặp, dù sao có lẽ chắc anh cũng đã quên mất sợi dây chuyền này là do anh tặng rồi, vậy nên dù có bị anh nhìn thấy thì cũng chẳng sao, cô nhìn gương trang điểm thưởng thức nửa ngày, sau đó gửi một tin nhắn cho Khương Nại: 【Nhưng mà anh ấy cũng khá có mắt nhìn đấy.】


Lục Dĩ Ngưng: 【Chọn dây chuyền, chọn bạn gái đều tốt.】


Khương Nại: 【Thế nhưng anh ta bị mù á.】


Vài giây sau, đối phương lại tạt thêm một chậu nước lạnh nữa: 【Dây chuyền cũng có thể là do người khác chọn.】


Lục Dĩ Ngưng: 【......】


Hình như cũng hơi có lý.


Tò mò là một loại cảm giác rất vi diệu, và nó thật sự có thể khiến con người ta ngứa ngáy khó chịu trong lòng, ăn không ngon ngủ không yên.


Thế nhưng đến đầu tháng tám, Lục Dĩ Ngưng phát hiện cô đã lãng phí vô ích mấy ngày để đoán xem anh sẽ tặng cái gì ——


Bởi vì triển lãm ảnh trùng vào khoảng thời gian này, cho nên vào ngày sinh nhật, cô căn bản không có ở trong nước.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện