Nghi Gia Nghi Thất

Chương 7: Cậu không hiểu tôi có ý gì sao?


trước sau

Advertisement

Lục Dĩ Ngưng căn bản không biết một mẩu chuyện nhỏ này giữa Đường Mộ Bạch và Lục Cảnh Hành, tối qua cô ngủ không muộn lắm, sáng nay lúc tỉnh cũng không tính là sớm, thời gian vừa đủ hơn tám tiếng nhưng cô vẫn không khống chế được bản thân khi cơn buồn ngủ quét tới.
Bốn người trong phòng ký túc xá, không ai có thể ngủ giỏi hơn cô.
Khi mới quen biết, Hàn Diệu Diệu không tiện nói thẳng, đặc biệt uyển chuyển mà dùng mấy từ "Mỹ nhân ngủ trong rừng" để hình dung cô; sau này khi thân nhau rồi, từ trong miệng Hàn Diệu Diệu cũng chỉ còn dư lại một chữ: Heo.
Lục Dĩ Ngưng không để bụng, rốt cuộc có phải ai cũng ngay từ đầu đã là heo đâu.
Vả lại dù có là heo thì cô cũng là một con heo tinh tế xinh đẹp.
Thực ra một năm về trước Lục Dĩ Ngưng cũng là một thanh xuân thiếu nữ dù ngủ không đủ giấc cũng vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, có điều thanh xuân thiếu nữ này đã gặp phải một trở ngại lớn đó là cao khảo(*), một đạo trở ngại này trở thành một màn chắn cực cao không dễ gì vượt qua trước mặt Lục Dĩ Ngưng.
(*) cao khảo : kỳ thi THPT quốc gia
Thời cao trung của Lục Dĩ Ngưng có hai năm là học tra(*), mỗi lần thi đều ở top dưới của lớp, thi cuối năm thì dao động ở top dưới dưới, cố tình bố mẹ Lục còn căn bản không quan tâm đến thành tích học tập của cô như thế nào, đặc biệt là Từ Mạn, đối với cô thậm chí có thể nói là không nghe không hỏi, Lục Vệ Quốc thì còn tốt hơn một chút, có điều cũng chỉ giới hạn ở dăm ba câu hỏi thăm khi mỗi tháng định kỳ gửi tiền cho cô.
(*) học sinh kém
Sự quan tâm mà hai người họ bỏ ra cho cô con gái này đã ít lại càng thêm ít, nhưng dù sao cũng là con gái một, ở một mức độ nhất định nào đó cũng là mặt mũi của họ, nếu cuối cùng Lục Dĩ Ngưng lại vào một đường đại học hạng ba vậy khác gì đem mặt mũi của Lục Vệ Quốc ấn xuống đất rồi chà sát đâu. Trừ bỏ ngoại hình, Lục Vệ Quốc cũng là một thiên chi kiêu tử, đương nhiên không thể để loại chuyện này xảy ra, sớm đã để người đi tạo quan hệ.
Chuyện này vốn dĩ không vẻ vang gì, Lục Vệ Quốc cũng không tính toán nói với Lục Dĩ Ngưng, kết quả ngàn phòng vạn phòng lại không nghĩ tới có lần uống rượu hỏng chuyện không cẩn thận nói ra miệng.
Lục Dĩ Ngưng mặc kệ chuyện bố mẹ ly dị, còn suốt ngày trưng diện đến như một tiểu công chúa, sự đố kỵ giữa những đứa trẻ không thể đo lường được, đối với cô trước giờ chưa từng thiếu những ánh mắt xem thường của người khác.
Thói quen suy cho cùng vẫn là thói quen, lòng tự tôn và kiêu ngạo của cô vẫn là không thể tiếp nhận được loại hành vi này, từ ngày đó trở đi, Lục Dĩ Ngưng đột nhiên bắt đầu nỗ lực học tập.
Những học sinh cao tam(*) khác ít nhất cũng phải ngủ sáu bảy tiếng đồng hồ mỗi ngày, Lục Dĩ Ngưng thì chỉ có thể ngủ có ba tiếng, ban ngày học, tối đến cũng học, tựa hồ không có lúc nào là không học bài.
(*) lớp 12
Không phải cô yêu thích gì học tập, nhưng ngoại trừ học ra cô không có sự lựa chọn nào khác.
Cũng may tuy rằng Toán Lí Hóa của cô kém nhưng IQ lại không phải thấp, nỗ lực tóm lại vẫn là có hiệu quả, thành tích của Lục Dĩ Ngưng đột nhiên tăng vọt, lại thêm kiểm tra nghệ thuật và cao khảo đều phát huy không tồi, vừa đủ điểm trúng tuyển vào Đại học B.
Vậy nên nói cách khác, những giấc ngủ hiện giờ của Lục Dĩ Ngưng là bù lại cho những lúc thiếu ngủ của thời cao tam.
Cũng giống như ngay lúc này đây, Lục Dĩ Ngưng nằm bò ra bàn trong một lớp học không có chút liên quan nào đến chuyên ngành của cô, ngủ hơn hai tiếng đồng hồ.
Chuông tan học vang lên rồi lại đến chuông báo vào học, sau khi qua lại vang lên bốn lần, Lục Dĩ Ngưng cuối cùng cũng tự tỉnh, cô quay đầu, dành một cái nhìn thâm tình cho giáo sư trên bục giảng.
Lục Dĩ Ngưng vô thức xoa khóe miệng sạch sẽ, rời đi ánh mắt ngoan ngoãn thẳng vai ngồi thẳng dậy.
Vị giáo sư kia từ tiết học trước đã bắt đầu chú ý đến tiểu cô nương này rồi, trong lớp đều là sinh viên năm ba, ông cũng không phải năm đầu tiên dạy lớp này cho nên dù có những người ông không gọi được tên nhưng cơ bản vẫn nhớ được mặt, bạn học nữ này vừa nhìn liền thấy lạ mắt, hiển nhiên không phải sinh viên lớp này.
Giáo sư cũng đã dạy ở đây từ hai mươi mấy tuổi, vừa thấy ánh mắt cô như có như không liếc nhìn người nào đó, thực mau liền nhìn ra cô đến đây để làm gì.
Trước kia cũng có không ít bạn học nữ khoa khác đến đây dự thính, chương trình học của ngành Y đối với bọn họ mà nói vẫn luôn nhàm chán và phức tạp, thường xuyên có người ngồi nghe một chút đã ngủ thiếp đi.
Có điều hôm nay vị này vẫn là người đầu tiên ngồi gần Đường Mộ Bạch như thế mà vẫn có thể ngủ được, hơn nữa một giấc ngủ này, ba tiết học cũng sắp qua luôn rồi.
Theo đuổi người ta mà một chút chuyên nghiệp cũng không có, đến ông cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, tận đến khi đầu cô gái nhỏ sắp chôn hẳn xuống dưới cái bàn, giáo sư mới đẩy đẩy kính thu hồi ánh mắt, đưa ra bài tập về nhà.
Thời gian Lục Dĩ Ngưng ngủ thực sự không ngắn, vừa tỉnh được vài phút đã lại có tiếng chuông tan học.
Ba tiết học kết thúc, sau khi giáo sư nói xong "Tan học" trăm người trong giảng đường lập tức trống đi hơn nửa.
Đến giờ ăn cơm, hiển nhiên không người nào chống lại được sự hấp dẫn của bữa trưa trong nhà ăn.
Cũng không biết là do vừa ngủ dậy hay do hôm nay mặc ít nên bị lạnh, Lục Dĩ Ngưng vẫn luôn cảm thấy có chút choáng, đáng tiếc hôm nay cô vội ra ngoài, đến áo khoác cũng không kịp mang theo, váy tuy rằng dài tay nhưng độ dày tay áo cũng gần như là không có, Lục Dĩ Ngưng hít hít mũi, duỗi tay xoa nhẹ cánh tay.
Chỗ cô ngồi ở phía sau, nhìn những hàng ghế trước từng cái từng cái trống đi nhưng ba người phía trước vẫn không hề có động tĩnh.
Lục Dĩ Ngưng hôm nay mặc váy trắng dài đến đầu gối, bởi vì quá theo đuổi hình thức nên chất vải cực kỳ khinh bạc, lại không thể mặc thêm quần ở bên trong nên hai chân của cô đều lộ ra ngoài không khí, không cần gió thổi độ ấm cũng đã chậm rãi giảm xuống rồi.
Hai chân cô khép lại với nhau, đem làn váy kéo kéo xuống.
Ba phút trôi qua, cô gái phía trước cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cô ấy không đứng dậy mà chỉ giơ tay lên vuốt tóc, động tác này cũng không tính là nhỏ, mùi nước hoa ngọt ngấy lập tức bay đến đập vào mũi, Lục Dĩ Ngưng càng hít mũi mạnh hơn.
Lục Dĩ Ngưng không quen cái mùi này lắm, lại thêm giảng đường không được sưởi ấm, chỗ cô lại còn là phía sau, lạnh lẽo đến tựa như bốn phương tám hướng đều đang nổi gió, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đối với cô mà nói không khác gì một loại giày vò.
Cô thu sách lại và đứng dậy trước.
Vì lớp học lúc này đã gần như trống không, cô chỉ là một động tác đứng dậy, phía dưới ghế ma sát phát ra âm thanh tuy rằng không lớn nhưng vẫn khiến cho người phía trước quay đầu.
Bùi Tuyệt vốn nghĩ rằng phía sau đã chẳng còn ai nữa, vừa quay đầu, khóe miệng anh ta liền cứng đờ, những ngón tay cầm bút khẽ run lên.
Gặp lại bạn gái cũ vốn dĩ cũng không tính là chuyện gì quá xấu hổ, xấu hổ là xấu hổ ở chỗ khi hai người chia tay Bùi Tuyệt không phải cái dạng gì quang minh lỗi lạc cho lắm, anh ta đương nhiên là thích Lục Dĩ Ngưng, lại thêm từ nhỏ đã là học sinh tốt da mặt mỏng, sau khi chia tay mỗi lần nhìn thấy Lục Dĩ Ngưng đều cảm thấy không có chỗ dung thân, thậm chí đến dũng khí nhìn thẳng mặt cô cũng không có, ánh mắt Bùi Tuyệt một giây cũng không dừng lâu hơn, sau khi nói với cô gái bên cạnh một câu "Có chuyện đi trước đây" cũng đứng dậy theo, lấy tốc độ cực nhanh chạy trối chết.
Lục Dĩ Ngưng nhìn bóng dáng anh ta biến mất sau cánh cửa, cách vài giây, cô vừa muốn ra ngoài thì nghe thấy cô gái phía trước vốn luôn trầm mặc nãy giờ mở miệng: "Tiểu Bạch, buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn nhé?"
Giọng nói cô gái nũng nịu, ngữ điệu có chút quá mức thân mật.
Nhìn từ góc độ của Lục Dĩ Ngưng, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của cô ấy.
Mắt rất to, môi rất đỏ, trông rất xinh đẹp.
Lục Dĩ Ngưng phải mất nửa phút mới có thể liên hệ khuôn mặt này với bạn gái hiện tại của Bùi Tuyệt, cô nhíu mày bước chân không tự chủ được dừng lại.
Cô gái kia hiển nhiễn vẫn chưa chú ý đến cô mà chống cằm nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, kéo dài giọng điệu lải nhải: "Mình nghe nói món gà kho dứa ở Đông Uyển rất ngon, Tiểu Bạch, cậu đưa mình đi ăn có được không?"
Đường Mộ Bạch ánh mắt cũng chẳng thèm nâng lên, anh viết xong dòng chữ cuối cùng sau đó cất bút và gập sách lại, "Tự cô không biết đi à?"
"Mình không biết đường." Nữ sinh rõ ràng rất thân với anh, một câu bốn chữ nói rất đúng tình hợp lý, còn có thể mơ hồ nghe thấy mấy phần ý làm nũng.
Đường Mộ Bạch nhếch khóe miệng: "Tôi cũng không biết."
"Cậu lừa ai vậy?"
Học trong trường đã hai năm, sao có thể có đạo lý không biết đường, giọng nữ ngừng một chút sau đó ngập ngừng hỏi: "Tiểu Bạch, cậu có phải tức giận rồi không?"
Đường Mộ Bạch nghiêng đầu liếc xéo cô ta một cái, "Tôi tức giận cái gì?"
"Chẳng lẽ không phải cậu nhìn thấy mình và Bùi Tuyệt ở bên nhau rồi tức giận sao?"
"............"
Đường Mộ Bạch quả thực không thể hiểu nổi cách tư duy của cô ta, anh cũng lười để ý, "Văn Tĩnh, đứng lên."
"Mình sẽ không!"
Nữ sinh không những không đứng dậy còn dựa người ra sau chặn kín lối ra của anh.
Lục Dĩ Ngưng đứng ở lối đi nhỏ bên kia, đi không được mà không đi cũng không được.
Nữ sinh kia cong môi lên, mỉm cười chậm rãi: "Tiểu Bạch, cậu thừa nhận đi, cậu chắc chắn là thích mình."
".........."
Đường Mộ Bạch: "Nói lại lần nữa, đứng lên."
Văn Tĩnh: "Cậu thừa nhận mình liền đứng lên."
Đường Mộ Bạch nhìn cô ta một cái, tựa hồ lười tiếp tục cùng cô ta nói chuyện, kéo ghế ra nhấc chân bước lên sau đó lại dẫm lên bàn, lưu loát dứt khoát nhảy xuống.
Toàn bộ động tác một mạch trơn tru như đã từng tập luyện qua vô số lần.
Văn Tĩnh nặng nề mà hừ một tiếng, "Đường Mộ Bạch, cậu đứng lại!"
Cô ta từ bên cạnh đuổi đến, căn bản không thấy Lục Dĩ Ngưng.
Lục Dĩ Ngưng tựa như một người ngoài cuộc không ai để ý đến, bên tai cô ong ong nghĩ ngợi linh tinh, trong lòng như trống rỗng một chút.
Lúc trước khi Khương Nại hỏi cô có để ý chuyện Đường Mộ Bạch có bạn gái cũ không, cô nói không để ý, cô thật sự không để ý, bởi vì cái loại sinh vật bạn gái cũ này so với loại tình huống như bây giờ còn tốt hơn nhiều.
Lục Dĩ Ngưng siết chặt ngón tay, móng tay gần như sắp đem quyển《Đại cương về nhiếp ảnh học 》khoét ra một cái lỗ đến nơi.
Bên tai, giọng nữ sinh kia vẫn chưa dừng lại: "Đường Mộ Bạch, cậu thừa nhận thích mình khó như vậy sao.... Cậu đừng tức giận, mình sẽ chia tay anh ta ngay lập tức...."
Dù sao cô ta sở dĩ ở bên Bùi Tuyệt cũng chỉ là vì muốn tìm một người để yêu đương chọc tức Đường Mộ Bạch người trước giờ luôn phớt lờ cô ta mà thôi, nếu đã muốn chọc tức, vậy không thể thiếu dưới tầm mắt anh cọ một chút cảm giác tồn tại, bởi vậy, Bùi Tuyệt liền trở thành ứng cử viên sáng giá nhất, ngoại hình không tồi, lại còn là bạn cùng lớp của Đường Mộ Bạch.
Câu chia tay này của Văn Tĩnh nói ra thật đơn giản, nhưng là nghe tại trong tai Đường Mộ Bạch lại chẳng có tư vị gì.
Còn cùng Bùi Tuyệt chia tay..... Vậy anh tính là cái gì?
Tiểu tam sao?
Đường Mộ Bạch không thể nhịn nữa mà dừng lại, môi anh giật giật, độ cong đôi mắt thực ôn nhu, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh: "Tôi thích cô lúc nào?"
"Lúc trước khi mình ngồi phía trước cậu, cậu còn gọi mình đến ngồi bên cạnh cậu đó, không phải thích mình thì là gì?"
"Cậu đang nói mớ cái gì vậy?" Đường Mộ Bạch bị cô ta chọc tức đến bật cười, "Đó là bởi vì cậu chắn tôi nhìn lên bảng."
Văn Tĩnh hiển nhiên không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy, sau một lúc vẫn không nghĩ ra nên tiếp lời như thế nào.
Ngược lại là Lục Dĩ Ngưng, mông lung âm trầm nửa ngày giống như cuối cùng cũng có chút động tĩnh, khóe miệng cô vừa nâng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ cửa ra vào mang theo một chút thiếu kiên nhẫn và thúc giục, "Đường Mộ Bạch, cậu có còn tính đi ra...."
Giọng nam chợt dừng lại, sau một lúc anh mới vô cùng kinh ngạc cất tiếng: "....... Dĩ Ngưng?"
-
Lục Cảnh Hành nhìn Lục Dĩ Ngưng từ nhỏ đến lớn, nha đầu này lúc nhỏ thích làm đẹp mỗi ngày đổi một chiếc váy hoa khác nhau, có điều từ khi lên trung học cô trên cơ bản đều không đụng vào mấy loại váy này nữa, một khuôn mặt càng là không trang điểm mà để mặt mộc.
Vậy nên khi anh vừa nhìn thấy bức ảnh mà Đường Mộ Bạch gửi qua kia, căn bản không tin đó là em gái mình.
Mà hiện tại, tuy rằng anh nhìn không ra Lục Dĩ Ngưng có trang điểm hay không, có điều cái váy trắng kia thì rõ ràng là đang mặc trên người.
Bắc thành đã vào thu, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn hai chân trắng bóng dưới váy của Lục Dĩ Ngưng, "Có lạnh không?"
Đương nhiên lạnh.
Có điều nghiệp mình tự tạo, Lục Dĩ Ngưng vẫn cố nén dục vọng muốn run lên mà lắc lắc đầu, vừa muốn nói "Không lạnh", Lục Cảnh Hành đã nhìn sang Đường Mộ Bạch.
Hai người đối mắt nhìn nhau, sau khi tiến hành một hồi trao đổi trong im lặng, Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm áo khoác trên người Đường Mộ Bạch mà mở miệng: "Cậu không hiểu tôi có ý gì sao?"
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
1. Văn án dù có đổi thế nào thì nội dung cũng đều sẽ không thay đổi đâu.
2. Ngày mai bonus.
---------
Editor : bonus của tác giả là chương sau hơn 6000 chữ lận :))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện