Nghe Nói Ngươi Muốn Cưới Ta?

Chương 1: Vi Vi đã về rồi!


trước sau

Advertisement

"Reng reng......"

Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Dương Đồng từ trong ổ chăn chậm chạp chui ra tóc đã loạn thành tổ chim. Cô ngáp dài tắt báo thức trên di động.

Hôm nay là thứ sáu, kiên trì một chút! Ngày mai là có thể nghỉ rồi!

Dương Đồng tức khắc trở nên phấn chấn hẳn lên, nhanh như chớp từ trên giường sống dậy vì ngày mai là cuối tuần rồi hôm nay mình tuyệt đối không thể đến trễ!

Dương Đồng tốc độ thực mau mà thay quần áo, chải tóc sau đó tông cửa bước ra còn chưa đi vài bước, bị một bàn tay vỗ lên vai sức lực lớn đến mức làm Dương Đồng thiếu chút nữa oằng lưng.

Loại đánh lén quen thuộc này không cần suy nghĩ liền biết chính là lão mẹ nhà mình.

Dương Đồng phát điên không thôi, "Mẹ! Con rất đau đấy có được không! Con rốt cuộc có phải con gái ruột của mẹ không hả. Cả ngày mẹ chỉ biết đánh con, con muốn mách ba!"

Dương mẹ âm trầm trầm cười cười, khuỷu tay câu lấy cổ cô nói: "Đồng Muội, con năm nay đã 25 tuổi khi nào tính toán kết hôn đây? Mẹ nhìn con 25 năm sớm đã nhìn chán, con chừng nào mới dẫn bạn gái về nhà ra mắt hả?"

Dương Đồng kêu khóc: "Mẹ, sáng sớm còn tạt cả gáo nước lạnh vào tâm hồn dễ vỡ của con vậy ư?"

Hứ chẳng lẽ mình không nghĩ đến việc kết hôn sao? Chẳng lẽ không nghĩ ôm ôm lão bà thơm tho mềm mại ngủ sao? →_→

"Vậy con ngày mai nghe lời mẹ đi nha cùng đi dạo với con gái của bạn mẹ một tí. Nếu không chờ về nhà lãnh gia pháp đi!" Mẹ Dương là vẫn động viên bóng chuyền cho nên lực tay rất lớn, chỉ cần nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Dương Đồng căn bản làm cô không thể động đậy.

Dương Đồng phản kháng: "Mẹ, trong lòng con đã chứa một nữ thần! Mấy cô gái phàm trần khác con đều không thích."

"Ha ha, vị nữ thần kia ra nước ngoài mấy năm hiện tại còn chưa trở về. Con cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa không chừng người ta cũng đã kết hôn rồi đấy."

Dương Đồng hì hì che miệng cười trộm: "Cô ấy chưa có kết hôn đâu, vì sao con biết á? Bên cạnh cô ấy có nằm vùng con cài vào nha~."

"Vậy nếu người ta không kết hôn cũng không cùng con kết hôn a, cho nên con gái ngoan đừng nghĩ tới nữ thần nữa. Mấy vị nữ thần đều là bạch nguyệt quang, com suy nghĩ thực tế một chút đi. " Mẹ Dương cũng rầu thúi ruột ngày nào cũng nhìn hàng xóm đều ôm cháu trai cháu gái, mẹ Dương hâm mộ mà ngứa răng.

Dương Đồng vẫn ương ngạnh tuy rằng lão mẹ có lực sát thương vô cùng sợ hãi. Nhưng vì bảo hộ nữ thần Dương Đồng lời lẽ chính đáng nói: "Mẹ, con thị phi cô ấy không cưới!"

Mẹ Dương mở to hai mắt nhìn vỗ lên đầu cô "Ranh con này lúc người ta chưa đi nước ngoài sao không sớm nói ra tình cảm đi? Chờ người ta về nước con hốt luôn cho lẹ."

Dương Đồng sâu kín thở dài: "Mẹ à, bên cạnh nữ thần không thiếu người theo đuổi đâu, cho nên nếu thông báo rồi cũng có làm được gì chứ?"

"Vậy mi cứ như vậy sống độc thân cả đời?"

Dương Đồng lau mặt: "Mẹ cho con thêm một năm nữa nha, năm sau nếu lại không bắt được người tới tay nghe theo mẹ sắp xếp."

Mẹ Dương nhéo mặt cô "Tốt nhất nhớ kỹ những lời này đến lúc đó lại lật lọng, mẹ cho mi một trận."

"Không thành vấn đề!"

Mẹ Dương cũng đau lòng vuốt vuốt tóc cô "Mau đi rửa mặt đánh răng, ăn cơm rồi còn phải đi làm."

"Yes madam, tặng cho mẹ một cái ôm hôn ~"

Dương mẹ vẻ mặt ghét bỏ: "Mau cút."

Dương Đồng tát nước lên rửa mặt cô nhìn bản thân hiện ra trong gương cho mình một cái tát nhẹ.

Cô thật ra cũng có hối hận, nếu lúc trước thổ lộ tâm ý dù Bạch Vi có cự tuyệt mình đi nữa kí ức đó cũng sẽ theo trôi thời gian. Cũng sẽ chậm rãi buông tha người ta.

Nhưng bởi vì khi đó trẻ con túng quẫn không chỉ có náo loạn làm người khác chê cười hơn nữa cũng không thể nói ra lời lòng.

Khi đó thật là... Quá ngu xuẩn!!!!

Dương Đồng méo miệng, cúi đầu ủ rũ.

Cũng không biết tiểu yêu tinh chọc người kia hiện tại như thế nào.

Dương Đồng chuẩn bị xong đi đến phòng khách, nhìn đến bữa sáng tùy tiện uống một ly sữa đậu nành ăn mấy cái bánh bao nhanh chóng chuẩn bị đi làm.

Cô cầm lấy ba lô, cong eo mang giày hướng về phía mẹ Dương nói: "Mẹ ơi con đi làm đây. Buổi trưa sẽ ăn ở trường luôn mẹ không cần để phần con."

"Sao không ăn thêm một chút nữa đi?"

Dương Đồng xua xua tay, "Không ăn, khi nào đói bụng con sẽ mua đồ ăn vặt ăn."

"Già đầu rồi còn ăn đồ ăn vặt!"

Dương Đồng chạy ra ngoài đóng cửa, lúc này mới ngăn được tiếng rống giận. Cô đeo túi vải nhảy nhót bước xuống cầu thang.

Dương Đồng ba ba là thầy giáo toán học, cho nên một nhà bọn họ đều ở trong một tiểu khu không xa trườbg học cho lắm. Dương Đồng sau khi tốt nghiệp về sau cũng vào dạy tại một trường trung học với ba Dương. Chức vụ giáo viên thể dục cũng làm đã nhiều năm qua.

Dương Đồng đá hòn đá nhỏ ven đường, đi qua con đường tràn đầy cây ngô đồng cô ngửa đầu nhìn tán lá dày lớp lớp. Nghe lão mẹ nói tên của mình chính được đặt ra là do khi đấy ba ba đang nhìn về mấy phiến cây ngô đồng này.

Thật là đơn giản lại thô bạo a...

Dương Đồng tên nghe như một thằng nhóc nhưng mà từ nhỏ cố cũng giống như mấy đứa con trai khác vô cùng nghịch ngợm. Đại khái là do di truyền gen của lão mẹ, môn thể dục của cô luôn đạt được đánh giá rất tốt. Từ nhỏ đã là đội trưởng đội bóng rổ đến khi tốt nghiệp tiểu học cũng có dáng người cao như mấy bạn học nam khác.

Dương Đồng vẫn luôn cho rằng mình có thể phát triển đến 1m75 nhưng mà tới lúc cấp 2 chiều cao đột nhiên dừng lại ở 1m7. Cho dù cô có uống sữa bò, vận động như thế nào chiều cao cũng vững vàng không nhúc nhích.

Lúc tốt nghiệp cấp 3 cũng vẫn là 1m7.

Bạn của cô đều biết trong lòng Dương Đồng có hai cái chấp niệm.

Một chính là nữ thần Bạch Vi.

Hai chính là vĩnh viễn cũng không thể cao hơn 1m7!

Cho nên vẫn luôn an ủi Dương Đồng nói: "Có khi nào lúc cậu cùng Bạch Vi ở bên nhau, tự nhiên có thể cao đột phá tới 1m75."

Cái gì gọi là an ủi chứ, hiện tại đã 25 tuổi Bạch Vi không có, thân cao càng không có.

Dương Đồng càng nghĩ càng khó chịu hận không thể chạy vài vòng quanh sân thể dục.

Mắt nhìn thấy sắp đến trường học, cái ý niệm kia vẫn còn trong đầu.

Dương Đồng nhanh chóng đi vào văn phòng giáo viên đem túi vải đặt trên bàn, sau đó cột tóc cao lên cho gọn gàng, mở cửa đón gió ấm nhìn ánh sáng mặt trời.

Lúc này, trường học đã vang lên tiếng chuông vào học, có vài học sinh ngời ở vị trí kế cửa sổ nhìn thấy thân ảnh đang chạy băng băng trên sân thể dục. Cô gỡ xuống mắt kính lau rồi lại lau thật sự nhìn thấy xác thật có người đang chạy thì nâng tay khều khều bạn cùng bàn: "Này này, cậu xem, đó có phải cô giáo thể dục lớp mình không?"

"Ai nha, cậu đã là học sinh lâu năm trong cái trường này rồi như thế nào vẫn không biết thói quen ngẫu nhiên động kinh của cô Dương à?" Ngồi cùng bàn vẻ mặt thất vọng.

"......" Trách tớ sao?

Dương Đồng chạy một vòng lại một vòng, mấy giáo viên khác đi ngang qua đứng lại vây xem chép chép miệng nói với người bên cạnh: "Tiểu Dương đây là lại bị làm sao?"

"Chắc là lại báo danh đi thi đấu cái gì đó thôi."

"Có khả năng, có thể là như vậy rồi."

Dương Đồng hoàn toàn không biết đám người kia nói gì, chạy đến lúc một thân toàn là mồ hôi cô mới dừng bước chân khom lưng đỡ hai đầu gối thở gấp, trên trán tóc mái đã bị mồ hôi làm ướt.

Đến lúc này, Dương Đồng mới cảm thấy trong lòng khồng còn buồn bực.

Nàng lau lớp mồ hôi sau đó tay quạt quạt tạo gió, chậm rãi mà đi về văn phòng.

Mới vừa vào văn phòng đồng nghiệp cách vách lên tiếng: "Tiểu Dương, lúc nãy điện thoại cô vừa mới kêu mau mở ra xem ai gọi đi."

Dương Đồng nói câu cảm ơn, chạy đến bàn làm việc của mình trong điện thoại quả nhiên có mấy cuộc gọi tới.

Chị ấy sao lại gọi điện thoại cho mình?

Tuy rằng buồn bực không thôi nhưng Dương Đồng vẫn gọi lại.

"Chị Bảo Trân như thế nào mà gọi điện cho cô em gái nhỏ này thế?"

"Đừng ba hoa, tớ hôm nay chính là muốn nói cho cậu một tin tức tốt."

Dương Đồng ngồi xuống ghế, bĩu môi lời nói rõ ràng là không tin Chu Bảo Trân cho lắm.

"Tin tức tốt gì vậy?"

Chu Bảo Trân thần bí hề hề mà cười cười: "Cậu phải thật bình tĩnh nha đừng để lát nữa bị dọa nhảy dựng."

Dương Đồng trong lòng căng thẳng, giống như sắp nghe được việc gì đó không tốt. Hô hấp cô lập tức đình trệ vài cái "Sẽ không... Không phải là liên quan đến Bạch Vi chứ?"

"Đúng vậy, chính là Bạch Vi. Nàng tính toán muốn về nước, phỏng chừng là có thể đến Loan Thành, cậu có muốn đến đón nữ thần không nào?" Chu Bảo Trân là bạn bè cùng Bạch Vi đi du học nước ngoài, quan hệ giữa hai người không tồi cho nên thời gian dài đều có liên hệ. Mà Chu Bảo Trân và Dương Đồng đã từng là bạn học hồi sơ trung, tuy rằng lên tới cao trung không học cùng một lớp nữa, nhưng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, quan hệ bạn bè cũng còn không phai nhạt lắm. Cho nên Chu Bảo Trân liền trở thành tay sai nằm vùng của Dương Đồng, nếu Bạch Vi ở nước ngoài nói chuyện yêu đương hy vọng Chu Bảo Trân có thể báo cáo một tiếng khiến cho Dương Đồng hết hy vọng. Chỉ là không nghĩ tới ở nước ngoài nhiều năm như vậy Bạch Vi vẫn luôn độc thân, tin tức này khiến cho Dương Đồng mừng rỡ không thôi.

Dương Đồng vừa nghe Chu Bảo Trân nói, "Cạch" đứng bật dậy. Không thể tin tưởng mà hô to một tiếng: "Cái gì! Cô ấy về tới?"

Chu Bảo Trân ghét bỏ mà xoa xoa lỗ tai, "Làm ơn, cậu có thể nhỏ giọng một tí không?"

"Xin lỗi xin lỗi, tớ quá kích động, hehe."

Chu Bảo Trân nhịn không được bật cười: "Bạch Vi lần này trở về nước, cậu tính toán lại trở về là con rùa đen rút đầu nữa hả? Cũng đã 5 năm, cô ấy căn bản là không biết cậu thích cô ấy. Nếu không phải thấy cậu quá đáng thương, tớ mới không thèm làm mấy trò gián điệp này đâu."

Kỳ thật Chu Bảo Trân đáy lòng cũng rất hâm mộ Bạch Vi. Tuy rằng nàng có không ít người theo đuổi nhưng loại giống như Dương Đồng thực lòng lại ít đến đáng thương. Đáng tiếc.

Dương Đồng quẫn bách mà cười cười: "Không phải tớ rùa đen rút đầu đâu mà chủ yếu vẫn là sợ nói ra về sau không thể cùng Bạch Vi làm bạn bè nữa."

Chu Bảo Trân bĩu môi, bắt đầu châm chọc nói: "Sao cậu biết nàng nhất định sẽ cự tuyệt? Nàng ở nước ngoài 5 năm, bên cạnh tinh anh mỹ nữ nào mà chưa thấy? Người đến theo đuổi nàng cũng rất nhiều, nhưng là tớ trước tới giờ chưa thấy nàng trao cho ai tình yêu sâu sắc. Cho nên tớ đoán trong lòng nàng có phải hay không cũng có đối tượng, vài lần sau cũng chưa hỏi được nguyên do."

Tâm Dương Đồng thắt lại, cô không quá xác định mà kéo kéo môi: "Nàng... Trong lòng hẳn là không ai đi?"

"Cậu đừng hỏi tớ, dù sao chuyện có thể giúp cậu thì tớ đều đã giúp, còn lại phải xem cậu chinh phục người ta như thế nào. Đúng rồi, cậu nếu có muốn đi đón nàng thì tớ có thể nói trước Bạch Vi nói tiếng muốn hay không?"

Dương Đồng nào dám cự tuyệt, cô quả thực sung sướng gì đâu, "Muốn muốn muốn! Cảm ơn chị Bảo Trân xinh đẹp ~"

"Ok, chờ tin tức của chị nha~."

"Vâng, cúi chào ~"

Dương Đồng sau khi cúp máy như bị đứng hình tại chỗ ngẩn người, sau đó kích động nàng rốt cuộc trở về rồi!

Đối diện bàn giáo viên ngữ văn cứng họng, đẩy đẩy mắt kính, "Tiểu Dương này, đừng nhảy, tiểu Tâm dưới lầu nói lão Dương tìm cô kìa."

"......" Dương Đồng dường như bị người điểm huyệt tạm thời dừng lại, thiếu chút nữa cô quên mất tầng dưới chính là văn phòng ba Dương.

Bất quá nếu lão ba có đi lên tẩn mình một trận cũng không sợ. Mình hiện tại đặc biệt vui vẻ, không nhảy lên mới thực sự phải xin lỗi chính mình!

Ta nhảy, ta nhảy, lại nhảy! Hì hì hì.

Quả nhiên, Dương ba nghiến răng nghiến lợi mà lên lầu, đấm cho Dương Đồng vài cục u sau đó mới cảm thấy mỹ mãn đi xuống.

Dương Đồng: QwQ khóc chít chít...

Tác giả có lời muốn nói: T_T nhịn không được đào hố! Muốn đánh chết chính mình!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện