Ngày Tàn

Cô Nàng Lắm Lời


trước sau

Advertisement
“Tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại phải nói như vậy, nếu thấy bất mãn vì tố chất nghiệp vụ của tôi thì tôi kiến nghị anh tiếp tục tìm nhân viên kỹ thuật khác ở viện nghiên cứu, tôi cũng sẽ không bao giờ can thiệp vào những vấn đề ngoài khả năng của tôi nữa.”

Đến cùng, Trình Kiến vẫn không thể nhịn được kích động muốn lảm nhảm, cô cảm thấy Hứa Úy không hiểu ý mình, mặc dù cô cũng không hiểu ý Hứa Úy, nhưng nếu không nói ra ngô ra khoai thì tình hình đôi bên nhất định sẽ càng thiếu minh bạch hơn.

Sự chênh lệch này khiến cô không tài nào chịu đựng nổi.

“Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì? Có cần tôi hay không? Có vấn đề gì làm ơn hãy nói thẳng với tôi được không? Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao anh lại tức giận như thế.”

Trình Kiến nhìn thấy những chấm máu đỏ tươi thấm ra ngoài đôi găng tay trắng của Hứa Úy, vốn tưởng rằng chỉ cần ở bên là sẽ hiểu được rõ hơn về anh nhưng vào giờ phút này Trình Kiến chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa rồi.

“Cô lắm lời quá đấy, Trình Kiến.” Anh quay đầu hung dữ trừng cô, chỉ để lại đúng câu này rồi không nói gì với cô nữa, đến mắt cũng chẳng buồn liếc.

Được rồi, Trình Kiến thừa nhận, cô lắm lời thật.

Không nói nữa, sau này cô sẽ không bao giờ chạy tới trước mặt Hứa Úy lải nhải như vậy nữa! Cái anh này thật là, tại sao trên đời lại có người khó ở thế cơ chứ!

Suốt cả chuyến bay, Hứa Úy im như thóc, Trình Kiến phải liên tục kiềm chế mới đè nén được bất mãn trong lòng, cô cảm thấy đây là một điềm báo vô cùng không ổn, vừa đến làm cấp dưới của Hứa Úy cô đã nhiều ý kiến như vậy với lãnh đạo, sau này biết phải làm sao mới được.

Lúc đầu cô còn lo lắng chuyện này, nhưng rất nhanh đã nhận ra nó chẳng đáng để lo nghĩ nhiều đến thế, vì trước mắt không phải chỉ có mỗi một mình vấn đề nhỏ xíu này.

Vừa mới đến quân khu đại đội đặc chủng, đủ các tin tức không tốt liên quan tới bên ngoài đã thi nhau truyền đến.

Zombie khổng lồ dừng tấn công thành phố trung tâm đã thất thủ, không biết nó bị ảnh hưởng bởi cái gì mà khả năng hoạt động dường như bắt đầu biến mất, trạng thái hiện giờ của nó đang cực kì yếu ớt.

Phần tử khủng bố ở Dahl đã bắt đầu hành động, bọn họ có ý đồ đem con zombie khổng lồ này về căn cứ nghiên cứu, tình hình khẩn cấp đến cơ hồ không cho phép chậm trễ một phút giây nào.

Trình Kiến đi theo Hứa Úy vào phòng làm việc của anh, nghe sĩ quan phụ tá báo cáo xong, cô tức khắc trở nên phấn khích. Cô gần như nghĩ đến đâu nói đến đó, nhanh chóng đưa ra phán đoán:

“Nhất định là dưới điều kiện không biết nào đó, tia F đã nảy sinh hiện tượng biến dị hoặc suy thoái, thế nên zombie mới dần mất đi hoạt tính, nói không chừng có thể dùng trường hợp này để nghiên cứu cách khiến zombie mất đi khả năng hoạt động trên diện rộng dưới sự tác động của tia F, tuyệt đối không thể để Dahl cướp zombie đi trước được! Đây là cơ hội tốt để nghiên cứu vũ khí sinh học chống lại zombie đấy!”

“Vị này là…” Sĩ quan phụ tá tới báo cáo bị câu Trình Kiến nói làm giật mình, ánh mắt hắn nhìn Trình Kiến vẻ chẳng hiểu ra sao rồi quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.

Cô nàng beta thượng tá dẫn tới này có vẻ khá chuyên nghiệp, cô mặc sơ mi trắng và váy đen, mái tóc dài buộc đại sau đầu, khí chất nhìn là biết học giả của Viện Nghiên cứu Trung ương.

Trừ cái đó ra, cô nàng còn là một mĩ nhân hiếm hoi có thể dung hoà giữa ngọt ngào và hiên ngang nữa, có thể nói loại beta này rất được hoan nghênh trong quân khu. Nhưng không thể không nói, cô nàng cho người ta cảm giác quá mong manh yếu đuối, nhìn bàn tay cô nàng mà xem, ngón nào ngón nấy đều mảnh dẻ non nớt đến độ còn phơn phớt hồng, phỏng chừng bóp bừa một cái là sẽ nổi lên dấu vết bị chà đạp.

Nhưng chính vì vậy nên mới càng hấp dẫn.

Bởi cô gái này chẳng hề xoàng xĩnh như những beta bình thường khác song cũng không yếu đuối đến mức bị những quân nhân được chiến trường tôi luyện xem thường. Ở cô có đặc thù mềm mại của đại đa số các omega, đồng thời còn lưu giữ tính lí trí và cần cù của beta, nói cô là hình mẫu quân nhân lí tưởng trên chiến trường cũng chẳng quá lời.

Thấy sĩ quan phụ tá dán mắt vào Trình Kiến có hơi lâu, Hứa Úy nghiêm túc gõ bàn, ra hiệu cho hắn tỉnh táo lại.

“Cô ấy là thiếu úy Trình Kiến, nhân viên nghiên cứu viện phái tới lần này.” Hứa Úy lạnh nhạt giới thiệu, liếc Trình Kiến rồi nhìn lại về phía sĩ quan phụ tá, “Gọi tổ B và tổ C theo tôi ra ngoài, chuẩn bị cho thiếu úy Trình Kiến một bộ thiết bị nghiên cứu mang theo, ba mươi phút sau tập hợp xuất phát.”

“Hả?!” Trình Kiến hãy còn có chút cảm giác thiếu chân thực trước kiểu lịch trình dày đặc thế này, cô ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn Hứa Úy, nhưng đối phương chỉ đáp lại cô một ánh mắt lập loè tín hiệu nguy hiểm.

“Cô còn câu hỏi gì nữa không, thiếu úy?”

“Ba mươi phút sau xuất phát nghĩa là lên đường đi tìm zombie khổng lồ ấy ạ?”

“Bằng không cô tưởng là dẫn cô ra ngoài hóng gió à?”

Trời ạ, Hứa Úy mắng người cũng hóm hỉnh được vậy cơ à? Trình Kiến hít mạnh một hơi, mí mắt giật giật, mím chặt môi. Điên thật, cô bắt đầu cảm thấy hơi hối hận rồi.

Phỏng chừng tất thảy sức hấp dẫn mà Hứa Úy mê hoặc cô đều đến từ cảm giác khắc chế ẩn nhẫn kiểu “Cô có cởi hết quân phục của tôi, tôi cũng không thể làm cô”, nhưng hiện giờ thế cục đã xoay chuyển, Trình Kiến chẳng có cái năng lực làm vị chỉ huy này nhẫn nhịn cô đến mức đó đâu.

Cô mà còn dám chọc giận hay làm cái chuyện khó hiểu đó với anh ta thì vết xe đổ bị anh ta ném khỏi phi cơ xuống bầy zombie của Clara chính là cái kết của cô.

Dạy dỗ kiểu đó quả thực quá máu me!

Trình Kiến nuốt nước miếng lắc đầu, rất chi là biết điều: “Tôi đã rõ, thưa thượng tá.”

Ngón tay anh ta ngoắc một cái, ý là “Biến”, Trình Kiến không hiểu nhưng tay sĩ quan kia liếc mắt là ra, vội vàng im ỉm kéo Trình Kiến đi.

“Thượng tá Hứa Úy lúc nào cũng khó ở vậy à?” Đi theo sĩ quan phụ tá một hồi, cuối cùng Trình Kiến vẫn không nhịn được hỏi ra.

“Cứ nghe lệnh anh ấy thì khắc dễ ở thôi.”

Lời tay sĩ quan nói đều rút ra từ kinh nghiệm xương máu cả, mặc dù nhân viên kĩ thuật tới lần này là một mĩ nhân nhưng cùng lắm hắn cũng chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi, bởi e rằng lại sắp có một học giả đầu óc thông minh bị zombie và phần tử khủng bố dọa cho ngu người nữa rồi.

“Ý tôi là trong giao tiếp cá nhân ấy, chẳng lẽ ngoài công việc ra không còn cách nào khác trao đổi được với anh ta à?”

Trình Kiến khó hiểu dò hỏi, mà nghe Trình Kiến hỏi xong, tay sĩ quan cũng hơi ngạc nhiên với ý tưởng của Trình Kiến, như thể có quan hệ cá nhân với Hứa Úy là chuyện gì lạ lùng lắm ấy.

“Mỗi ngày ngoại trừ công việc và nhiệm vụ ra thì về cơ bản cô không tìm được lúc nào trao đổi cá nhân với anh ấy đâu.”

“Không đến mức vậy chứ? Anh ấy không cần nghỉ ngơi à?”

“Ý cô là lúc ngủ hả?”

“Không, chẳng hạn như bữa trà chiều… hoặc là lúc ngẩn người chẳng nghĩ gì hết ấy.”

“Không có, từ lúc làm sĩ quan phụ tá của anh ấy đến giờ, chưa bao giờ tôi thấy thượng tá ngẩn người, anh ấy là một người đặc biệt biết kiềm chế.”

“Vậy thì mệt lắm đó.” Trình Kiến nghe mà hãi hùng, cô day day thái dương, rất nhanh đã được sĩ quan phụ tá dẫn ra khỏi tòa nhà, lên xe đến nơi khác.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Trên đường đi, Trình Kiến không ngớt bắt gặp cảnh quân nhân võ trang đầy đủ làm nhiệm vụ huấn luyện, trước kia cô chưa từng đến quân khu nên cảm thấy vừa lạ lẫm vừa hiếu kì với lĩnh vực của Hứa Úy.

“Đến xưởng công binh sửa soạn hành trang, thiếu úy à, quân khu cũng có phòng nghiên cứu độc lập đấy, tuy về mặt thiết trí không đạt đến tiêu chuẩn cao siêu tinh vi của viện nghiên cứu, nhưng nhìn chung cũng đủ thỏa mãn yêu cầu của lính kĩ thuật.”

Sĩ quan phụ tá vừa nói vừa tìm tọa độ trên bản đồ vệ tinh, Trình Kiến trông thấy vị trí của một khu vực tương đối rộng lớn, sau khi phóng to, một tòa nhà với kiến trúc kì quái hiện ra trước mắt cô.

“Đây chính là Trung tâm Nghiên cứu Kĩ thuật, chúng tôi đều gọi nó là xưởng công binh, bộ đội đặc chủng cũng đào tạo lính kĩ thuật, có điều phương hướng đào tạo không giống Viện Nghiên cứu Trung ương cho lắm, lính kĩ thuật bên chúng tôi chủ yếu cung cấp hỗ trợ kĩ thuật vững chắc trong thực chiến kiểu như cải tạo máy móc và nâng cấp vũ khí mặt trận ấy, cô hiểu không?”

Sĩ quan nói xong, thấy Trình Kiến vẫn cau mày, bèn giải thích tiếp:

“Tức là chúng tôi thiếu nhân viên nghiên cứu chuyên về virus nên cô mới phải qua đây chuyến này, hiện giờ cô là chuyên gia Viện Nghiên cứu Trung ương đặc biệt phái đến quân khu, mặc dù tạm thời do thượng tá Hứa Úy quản lí nhưng lãnh đạo chủ quản của cô vẫn là người của Viện Nghiên cứu Trung ương.”

“Những cái này tôi đều biết cả, chỉ là ban đầu không ngờ mình lại được phái ra ngoài dài hạn…” Trình Kiến đưa tay vén tóc mái trước trán, tâm trạng phức tạp thở dài.

Toang rồi, aizz, phải ăn nói với mợ thế nào đây… Nghĩ đến là Trình Kiến lại thấy nhức đầu, mong muốn được tới gần người đàn ông khi trước càng lúc càng cách xa cô mà trận chiến với zombie thì lại càng ngày càng gần.

Quả nhiên sắc dục mờ mắt hại chết người mà!

“Không sao, cuộc sống của lính kĩ thuật ở quân khu cũng dễ chịu lắm, các cô không cần phải huấn luyện muốn sống muốn chết như bọn tôi, chỉ cần ngồi trong công xưởng đeo kính bảo hộ cải tiến các loại lưỡi dao súng pháo cho thuận tay nổ to hơn là bọn tôi yêu các cô lắm rồi… Mặc dù chuyên ngành của cô không phải là cải tạo vũ khí nhưng nghiên cứu virus ra được thành quả cũng vẫn được chúng tôi tôn trọng như thường!”

Sĩ quan phụ tá định truyền cho Trình Kiến chút hi vọng vào một tương lai tốt đẹp để giảm bớt tiêu cực của cô, nhưng Trình Kiến chỉ liếc xéo hắn rồi tranh cãi.

“Tôi hiểu, nhưng nếu không thể cung cấp trợ giúp cho các anh thì trong mắt các anh, bọn tôi là loại phế vật vai không thể khiêng tay không thể xách, bình thường chẳng những phải chịu đựng khinh rẻ mà lúc làm nhiệm vụ, nếu gặp phải zombie đuổi bắt chạy hết nổi thì còn có thể bị các anh coi là phiền toái đạp thẳng vào bầy zombie chứ gì, bằng không anh nghĩ vì sao Viện Nghiên cứu Trung ương đông đúc như vậy mà chẳng ai muốn tới quân khu của các anh?”

“Ơ, sao lại nói vậy, cô xem cô thế này là có thành kiến còn gì! Đơn vị khác thì tôi không biết nhưng bọn tôi làm cấp dưới của thượng tá Hứa Úy chưa bao giờ làm chuyện bại não như thế.”

Trình Kiến nghe mà nguýt mắt, phải, các anh chưa từng làm, đó là bởi vì chỉ huy của các anh đã thay các anh làm xong trước rồi!

Đến đây phải nhắc đến câu chuyện bị Hứa Úy ném khỏi phi cơ đầy nước mắt của Clara… Và lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Úy đã ném cho cô khẩu súng bảo cô hoặc tự vệ hoặc tự sát như thế nào.

Xâu chuỗi lại những chuyện này, Trình Kiến kinh ngạc phát hiện ra bất kể cô có nghĩ thế nào, Hứa Úy cũng là một tên khốn kiếp!

“Có điều, nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy cô quả thật không giống mấy tay kĩ thuật viên lúc trước cho lắm.” Sĩ quan phụ tá xoa cằm, nhìn Trình Kiến nói: “Cằm họ phải hất song song với trời luôn ấy, làm có cảm giác như người có văn hóa cao cao tại thượng xem thường chúng tôi vậy.”

“Có thể là vì tôi vừa tốt nghiệp, còn chưa nhiễm nặng thói quan liêu của nhân viên cấp trên.” Trình Kiến nói rất thản nhiên.

“Không phải chứ? Cô còn là một tay mơ vừa tốt nghiệp à? Tôi cứ tưởng là quân hàm cô thấp, rất có thể bị cấp trên đè đầu cưỡi cổ vì là nữ beta, không ngờ cô còn là một tay mơ thật.”

Trình Kiến chống cằm nhìn chòng chọc sĩ quan phụ tá với vẻ mặt “Sao lại có người như anh vậy chứ”, nói: “Nhãi ranh ăn nói cẩn thận tí đi, là thượng tá Hứa Úy chỉ đích danh xin tôi tới đây đấy nhé, tôi chẳng biết gì hết đâu, trước khi nhận xét về tôi mời anh suy xét đến thể diện của thượng tá trước đã.”

“Tôi là trung úy Dụ Vũ Trạch, luận về cấp bậc cô còn phải gọi tôi một tiếng thủ trưởng đó, dám tùy tiện gọi bừa nữa coi chừng tôi trừng trị cô.” Hắn vừa nói vừa giơ tay làm động tác cắt cổ.

“Vậy tôi sẽ mách với thượng tá là tôi vừa tới anh đã muốn trừng trị tôi, để xem anh ấy sẽ trừng trị anh thế nào!”

Dụ Vũ Trạch nhíu mày, xét thấy Trình Kiến mà dùng chiêu này thì hình như mình không có cách nào phá chiêu thật, bèn quay đầu nhận thua.

“Được rồi, cô thắng, Trình Kiến.”

“Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ đùa thôi mà, thắng thua gì chứ.” Sau mấy câu tán gẫu đùa giỡn với người khác, Trình Kiến thoải mái hơn hẳn, cô cảm thấy tâm trạng lại có chuyển biến tốt, ít ra thì người đầu tiên tiếp xúc được sau khi tới quân khu cũng không tệ.

“Trước mặt thượng tá cô nhớ bớt bớt đi chút, đừng nói nhảm lắm quá, anh ấy thích yên tĩnh.” Dụ Vũ Trạch cũng không muốn một lính kĩ thuật có thể nhanh chóng hòa hợp với lính đặc chủng như Trình Kiến ngoẻo quá nhanh, thế nên cho cô một nhắc nhở hữu nghị hiếm có.

“Chuyện này thì tôi có lĩnh ngộ sâu sắc lắm rồi.” Trình Kiến thở dài, quen biết Hứa Úy từng ấy thời gian mà hầu như đa số những câu người đàn ông ấy nói với cô đều liên quan đến ngậm miệng.

Nghĩ đến đây, Trình Kiến chợt cảm thấy hơi cạn lời.

“Cô có lĩnh ngộ gì? Cô quen thượng tá lâu lắm rồi à?”

“Không bao lâu, chỉ là…” Trình Kiến không khống chế được lại nhớ đến một vài hình ảnh đồi trụy không thích hợp với trẻ nhỏ, thần kinh tự dưng căng siết, cả người trở nên không thoải mái.

“Chỉ là cái gì?”

“Không có gì, xin lỗi tôi hơi say xe.” Trình Kiến giơ tay bưng kín khuôn mặt bắt đầu nóng lên của mình, hi vọng Dụ Vũ Trạch có mắt nhìn chút, đừng tiếp tục truy hỏi chuyện này nữa.

Trình Kiến bỗng vừa ý thức được một chuyện, quả nhiên cô tới là để trả nợ.

Hứa Úy cứu mạng cô, cô chẳng những mặt dày mày dạn chủ động dâng trinh tiết lên mà thậm chí còn đóng gói chính mình ship tận nơi, nói thật… có khi nào Hứa Úy đã ngầm cho rằng cô là một con ả rất lông bông rồi không?

Anh có còn giữ đánh giá về cô tốt như lúc nói ở văn phòng không?

Sao nghĩ tới nghĩ lui lại vẫn nghĩ về anh vậy nhỉ? Aizz…

Truyện convert hay : Võ Phá Chín Hoang

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện