Ngang Tàng Cùng Anh

Suy nghĩ lại


trước sau

Advertisement

Lý Tử Thất còn đang định đứng dậy chất vấn anh chuyện bộ sô pha, nghe thấy vậy nhất thời sửng sốt. Sau khi tiêu hóa được là chuyện gì, cô nhảy dựng lên.

“Anh!!! Anh nói cái gì?? Bảo lưu?? Ai cho anh cái quyền đó hả??”

“Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, bên ngoài quá nguy hiểm. Trường học đông người như vậy rất không an toàn”

“Cho dù là như vậy thì sao?? Anh có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi hả?? Tại sao có thể tùy tiện quyết định thay tôi??”

Kỳ này đối với cô mà nói vô cùng quan trọng. Chỉ còn hai tháng nữa là thi cuối kỳ, sau đó cô còn phải đi thực tập. Quan trọng hơn nữa là bảo lưu kỳ này đồng nghĩa với học bổng kỳ này của cô sẽ không có, tiền học đã nộp cũng mất luôn. Cô không có nhiều tiền để mà tùy hứng như vậy.

“Thủ tục đã xong rồi. Hơn nữa cô ở đây mỗi ngày không cần lo lắng gì cả, không tốt hơn sao??”

“Anh cho là ai cũng như anh chắc. Tôi còn tiền học, còn học bổng, còn muốn đi thực tập. Tôi nghỉ kỳ này anh có nghĩ đến sẽ ảnh hưởng tới tôi thế nào không?? Anh lúc nào cũng ngang ngược, lúc nào cũng chỉ biết ra lệnh, không quan tâm đến cảm thụ của người khác. Ngang ngược ở lại nhà tôi, ngang ngược tính kế đem tôi làm bia đỡ đạn khiến tôi không thể không đến đây sống, trêu đùa tôi, giờ còn không cho tôi đi học. Anh lấy tư cách gì??” - Lý Tử Thất nói một tràng dài, Trần Hoa Vinh cũng im lặng để cô nói hết, không hề ngắt lời.

Lôi Hạo Nhiên, Tôn Hạo cùng Đỗ Vy đúng lúc bước vào nhà thì nghe được những lời này, tất cả đều rất thức thời dừng ngay cửa, im lặng không tiếng động.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với học phí và học bổng của cô, kỳ thực tập cô cũng không cần lo, kỳ sau cô vẫn sẽ được vào Trần Thị thực tập đúng với chuyên ngành cô mong muốn”

“Ha, anh thấy không?? Anh lại vừa thay tôi xếp đặt mọi thứ. Làm ơn tránh xa tôi ra đi, tôi không muốn dính dáng đến mấy người nữa”

“Cô đã bị cuốn vào rồi, cô không thấy sao??”

Lý Tử Thất nghe được câu này thì cũng không còn muốn nói thêm gì. Cô cảm thấy sự tức giận đã hút sạch khí lực trên người mình. Bây giờ điều khiến cô hả giận chỉ có thể là đánh cho Trần Hoa Vinh một trận. Nhưng cô cũng không ngốc, dù thân thủ không tồi nhưng cô cũng biết mình không đánh lại anh ta. Trần Hoa Vinh cũng không có ý định dây dưa lâu hơn, anh chỉ định thông báo với cô mà thôi, ba trợ lý vẫn còn đang đợi anh bàn bạc về lô hàng sắp tới cùng vụ Đại Hoàng.

Trần Hoa Vinh phất tay cùng ba người kia lên lầu. Ba người kia lần lượt đi qua, mặc dù tận lực làm như không có việc gì nhưng vẫn len lén nhìn Lý Tử Thất. Chà, đây là cô gái duy nhất dùng vẻ mặt căm tức như vậy mắng Lão đại mà Lão đại cũng không có sinh khí đó nha.

Lý Tử Thất về phòng, coi cái gối là Trần Hoa Vinh mà hành hạ. Từ ngày đầu tiên đến đây cô đã biết khả năng mình tự đi ra khỏi đây là rất khó. Không tính đến vệ sĩ canh gác 24/24, xung quanh là rừng cây không biết dẫn đến đâu, rộng thế nào, cô có qua mắt được bọn họ cũng khó mà rời khỏi. Xem ra cũng chỉ có cách đi ra từ cổng chính mà thôi. Nhưng đêm nay cô chưa có kế hoạch gì, hơn nữa Trần Hoa Vinh còn đang ở đây, cô chỉ có thể chờ đến sáng mai khi anh đi khỏi nhà mới có thể trốn được.

Sáng hôm sau, Lý Tử Thất vẫn như thường lệ rời giường từ năm giờ, sau đó xuống nhà dùng bữa sáng. Nhìn thấy Trần Hoa Vinh, Lý Tử Thất không thể nào cười nổi, cô thực sự muốn đem bát cháo trước mặt hất thẳng vào người đàn ông đáng ghét này. Nhưng hất xong thì chịu tội chính là cái bụng của cô, cô còn muốn ăn sáng giữ sức cho màn “vượt” biệt thự này.

Trần Hoa Vinh coi như không nhìn thấy vẻ bực tức của cô, thản nhiên uống cháo sau đó lại nhấm nháp hết tách cà phê.

Hai người lại cùng nhau men theo con đường rải sỏi đến căn nhà gỗ. Lý Tử Thất mặc dù rất muốn hỏi về cánh rừng xung quanh nhưng vẫn nhịn xuống, quyết tâm không mở miệng với kẻ đáng ghét này.

Hôm nay Trần Hoa Vinh có vẻ rất bận. Anh chỉ đưa cô đến nhà gỗ, nói với Tôn Hạo hai câu sau đó rời đi ngay. Cả buổi tập Lý Tử Thất vẫn mải nghĩ cách làm sao để trốn khỏi biệt thự, hoàn toàn không để ý Tôn Hạo hướng dẫn cái gì.

“Lý Tử Thất, chân của cô. Thẳng tay ra, cô nhắm đi đâu thế hả??” - Tôn Hạo đã sắp hết kiên nhẫn đến nơi. Bình thường cô cũng rất khá, hôm nay thì lại thất thần, bắn mười phát thì trượt hết chín phát, còn một phát thì phải để anh rống lên mới xong.

Lý Tử Thất cũng thấy mình quá thất thần, không chừng Tôn Hạo nói lại với Trần Hoa Vinh sẽ khiến anh ta nghi ngờ mình tính kế chuồn đi thì sao. Cô biết ngày nào sau khi tập luyện xong Tôn Hạo cũng sẽ báo cáo tình hình luyện tập của cô cho Trần Hoa Vinh. Đối với tốc độ học hỏi của cô, anh còn biết rõ hơn cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện