Ngắm Tận Non Sông

Chương 95: Phiên ngoại : Hôn sự (Toàn văn hoàn)


trước sau

 "Nghe nói Vệ tướng quân sắp thành hôn đấy."
Độc Cô Hoành đang cầm một miếng thịt nai khô trêu chọc con chó ngao ở sau hành lang, bỗng nghe thấy câu này, tựa như sét đánh ngang tai. Trong lúc hắn ngây người, con chó ngao đã nhào tới ngoạm mất miếng thịt nai trong tay hắn, rồi không thèm quay đầu nhìn, vẫy đuôi chạy thẳng, bỏ lại Độc Cô Hoành đứng ngơ ngác tại chỗ. Một lúc lâu sau hắn nhấc chân, chạy đi tìm quanh thì thấy Phương Minh và Đường An đàng ngồi xổm sau hàng trúc, xì xào bàn tán.
Hắn liền vươn dài cổ ra hỏi, "Vệ tướng quân thành hôn với ai?"
Phương Minh và Đường An đã cố tình trốn ra đây để tránh tai mắt mọi người, ai mà biết tên thiếu gia này thính hơn khuyển, làm họ sợ hết hồn. Phương Minh đứng lên ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó ngoắc tay bảo hắn đến gần.
Độc Cô Hoành bây giờ đã cực kỳ cao lớn, chui vào cái góc này càng thêm chật chội. Ba người chen chúc với nhau, ngồi thụp xuống, cúi đầu rỉ tai.
Đường An nói, "Hôm nay là sinh nhật chủ tử. Sáng sớm nay ta vừa tới phủ chào hỏi mấy vị đại nhân thì nghe nói gia sản của Trần gia ở đo thành đều bị biên tịch, phầm là con cháu Trần thị có chức quan đều bị bỏ tù, mấy ngày nữa sẽ áp giải về đô thành xét xử."
Độc Cô Hoành cũng từng nghe đến chuyện này, liền gật đầu, "Ta nhớ nửa tháng trước người ta bảo Trần gia bị hoạch tội, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến Vệ tướng quân?"
Đường An cười khổ, biết hắn không rõ về giao tình giữa Trần gia và Vệ Trường Hiên nên đành phải liếc mắt nhìn Phương Minh một cái để hỏi ý. Phương Minh chỉ khép mắt, vẻ mặt buồn rầu, thấp giọng nói, "Lúc Vệ tướng quân còn niên thiếu, huynh ấy vô cùng thân thiết với con út của Trần gia là Trần Thiệu Trần tiểu tướng quân. Năm xưa, huynh ấy và Trần tiểu tướng quân cùng chinh chiến sa trường, tận mắt nhìn Trần tiểu tướng quân bị kẻ địch giết hại, hy sinh vì nước. Có lẽ đó là khúc mắc cả đời trong lòng huynh ấy. Chưa kể Trần tướng quân còn là ân sư của Vệ tướng quân, có công tri ngộ lớn lao....." Nói tới đây, hắn lại thở dài, "Ta vốn nghĩ lần này điều chỉnh binh quyền ở các phiên trấn, công tử sẽ nể mặt Vệ tướng quân mà khoan dung độ lượng với Trần gia một chút, ai ngờ...."
Độc Cô Hoành hơi kinh ngạc nhướn mày, "Hóa ra Vệ tướng quan có mối quan hệ với Trần gia tốt như vậy ư? Vậy thì sao hôm đó, khi các Ngự sử dâng tấu chương buộc tội Trần gia, ngài ấy không nói tiếng nào, một lời cầu xin cũng không thấy?"
Đường An lại cười khổ, "Thiếu gia của ta ơi, chẳng lẽ ngài còn không biết những vị ngự sử kia làm theo lệnh của ai. Việc xử lý Trần gia lần này rõ ràng là ý của chủ tử. Nếu như Vệ tướng quân lên tiếng giải vây cho Trần gia thì chẳng phải là làm mất mặt chủ tử lắm sao?"
Độc Cô Hoành bĩu môi cười khẩy, "Đâu phải Vệ tướng quân chưa từng làm mất mặt cữu cữu. Mấy năm trước, cữu cữu muốn phong cho ngài ấy một tước vị để có thể ở lại đô thành, sống sung sướng nhàn tản, thế mà ngài ấy không chịu, quyết lên phương bắc bốn năm năm trời. Thời gian ngài ấy không ở đây, tính tình cữu cữu rất thất thường, báo hại chúng ta sống cũng thấp thỏm. Khó khăn lắm năm ngoái ngài ấy cũng về, vậy mà lại cãi nhau với cữu cữu...." Nói tới đây, hắn lại thở dài, "Hai cái người kia, chẳng để cho người khác bớt lo gì hết...."
Hắn là vãn bối mà nói chuyện cứ như cụ già, Phương Minh và Đường An nghe vậy chỉ lắc dầu cười, sau đó lại nói, "Năm đó, Vệ tướng quân đi bắc cương cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Uất Trì Hiền tướng quân bỗng nhiên mắc bệnh, Yến Ngu lại có động thái khởi binh, Uất Trì gia sợ thiếu tướng quân không đàn áp nổi. Vệ tướng quân được người Yến Ngu gọi là Ô Cập Tô Nhĩ, xem như có sức đe dọa. Ngài ấy trấn thủ biên cương mới có thể giữ được phía bắc yên bình. Chuyện này vốn cũng không có vấn đề gì, nhưng điều khiến Vệ tướng quân và chủ tử nảy sinh hiềm khích có lẽ là chuyện ở Vân Hạp quan."
Mùa thu năm Vĩnh Yên thứ mười lăm, kỵ binh Yến Ngu thường xuyên cướp bóc dân chúng ở Vân Hạp quan. Uất Trì Phong thiếu tướng quân dẫn mấy ngàn binh sĩ ra khỏi thành giao chiến. Quân Yến Ngu không địch lại được, bỏ chạy tứ tán. Uất Trì Phong thừa thắng xông lên, đuổi đến tận nha trước Yến Ngu. Vừa lúc đó, Khả Hãn Duyên Đồ lại lâm bệnh nặng, đại vương tử Cức Liên đang viễn chinh ở Nhu Nhiên chưa về, nha trướng trống không, chẳng mấy chốc sẽ bị Uất Trì Phong đánh hạ. Đúng lúc mấy chốt này, triều đình lại mang thủ lệnh của Mục vương điện hạ tới, buộc Uất Trì Phong mau chóng lui binh. Uất Trì Phong nóng lòng muốn thắng, không chịu nhận lệnh, vẫn kiên quyết tấn công nha trướng. Ai ngờ đại vương tử lãnh binh quanh về, đánh hắn trở tay không kịp, mấy ngàn binh sĩ dưới trường gần như chết hết.
Từ trước đến nay, Cức Liên chưa từng làm theo tôn chỉ "giặc cùng đường chớ đuổi" của người Trung Nguyên, mà bao giờ cũng tuân thủ nguyên tắc bốn chữ vàng "đuổi tận giết tuyệt". Hắn truy kích quân của Uất Trì Phong về tận Vân Hạp quan, sau đó dùng hỏa pháo mang về từ Nhu Nhiên, đốt phá trường thành hơn phân nửa. Nếu không nhờ Vệ tướng quân mang quân từ An Dương đến trợ giúp thì chỉ e mùa thu năm nay, Vân Hạp quan đã rơi vào tay địch.
Chuyện này truyền vào triều, Mục vương vô cùng tức giận, quần thần cũng rất kinh ngạc. Bọn họ kinh ngạc không phải vì bất ngờ xuất hiện hiểm họa chiến tranh, mà vì không nghĩ đến lúc này còn có kẻ to gan trái lệnh Mục vương, chẳng lẽ lại ngại mạng mình quá dài. Vài thần tử vốn không ưa Uất Trì gia thì vô cùng phấn khởi, muốn xem rốt cuộc Uất Trì thiếu tướng quân sẽ đối mặt với cơn thịnh nộ của Mục vương như thế nào.
Ngoài dự kiến, người đi theo sứ giả của Mục vương về đô thành không phải Uất Trì Phong mà là Hoài Hóa tướng quân Vệ Trường Hiên. Phương Minh vẫn còn giận chàng chuyện mấy năm trước lén bắt cóc Dương Diễm ra khỏi phủ, hại hắn huy động bao nhiêu người lùng sục cả đêm, nhưng khi biết tin chàng về Kiến An thì vẫn vui mừng. Hắn đoán chắc Vệ Trường Hiên chuẩn bị mở miệng cầu xin thay Uất Trì Phong nên trong buổi tiệc chào đón, lòng nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng lên nhìn. Ấy thế mà Vệ Trường Hiên không về vương phủ, đến thẳng ngư tiền, khiến cho lần gặp mặt đầu tiên sau bao năm xa cách với Mục vương diễn ra ngay trên triều đường.
Vĩnh An đế biết chàng và Mục vương có mối quan hệ đặc biệt thân thiết, lại biết phía Vân Hạp quan đã tổn thất mấy ngàn người, nhưng không mất một tấc đất nào của quốc gia, nên định cứ thế cho qua việc này. Ai ngờ Mục vương cố tình làm khó, nói nếu như tướng lãnh bảo vệ biên cương ngang ngược làm bậy thì thiên hạ lâm nguy tới nơi. Câu nào câu nấy đều rõ ràng rành mạch, dường như quyết tâm muốn lôi Uất Trì Phong về triều hỏi tội. Vệ Trường Hiên không cãi một câu nào, thẳng thắn nói chuyện như vậy là do mình quản không nghiêm, đã xử lý Uất Trì Phong ở Vân Hạp quan bằng quân pháp, nếu thánh thượng hỏi tội, chàng tự nguyện nhận phạt.
Vĩnh An đế nhức hết cả đầu. Hắn biết rõ Vệ Trường Hiên chiến công hiển hách, đến nỗi ngay cả dân chúng ở khắp mọi nẻo đều tôn sùng, nhưng mà Mục vương.....Mục vương thì lại càng không thể đắc tội. Rốt cuộc có phán tội hay không, chọn cái nào cũng thấy khó.
Cuối cùng, vẫn nhờ Ôn Chỉ cứu nguy cho hoàng đế, nói thay vì xử phạt, chi bằng giáng chức Vệ tướng quân hai bậc, tước đi chức thủ hộ biên cương, phái tới Đông đô làm Thắng địch đô úy.
Vệ Trường Hiên không phản đối, Mục vương cũng không tỏ thái độ gì, trận phong ba tạm ngừng tại đó. Song, người trong triều vẫn thấp thỏm trong lòng, nghĩ bụng chắc sau lần này, Mục vương và Vệ tướng quân xem chừng sẽ trở mặt thành thù đây. Những năm gần đây, đám triều thần đều tận mắc chứng kiến thủ đoạn sắt thép của Mục vương, ngay cả Vệ tướng quân mà y vẫn luôn đối xử đặc biệt giờ cũng bị trừng phạt, thì dủ biết tình nghĩa đối với y là thứ rẻ mạt nhường nào. Ai nấy đều bất an, nhưng lại không còn ai chú ý đến cái kẻ gây họa lúc đầu, Uất Trì Phong.
Đối với mâu thuẫn giữa hai vị này, dù người ngoài nhìn không thấu nhưng đám Phương Minh hầu hạ nhiều năm đều đoán được phần nào. Tuy nói những năm nay, chủ tử nhà mình nắm quyền thiên hạ, đứng trên vạn người, nhưng đứng trước Vệ Trường Hiên, nào kiến thức sâu rộng nào mưu ma chước quỷ đều rơi hết, hoàn toàn biến thành đứa trẻ vụng về. Mà tính tình Vệ Trường Hiên cũng cổ quái y như thế, rõ ràng khi chủ tử còn ăn đói mặc rách, chàng dốc hết lòng mình để che chở đối phương, mà khi chủ tử có quyền có thế, chàng lại ương ngạnh chống đối, quyết không nhún nhường.
Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Phương Minh lại sầu đầy ruột. Hắn tận mắt chứng kiến hai người chia ngọt sẻ bùi lúc niên thiếu, ngay cả miếng bánh cũng bẻ làm đôi, ai ngờ về sao một thành vương gia một thành danh tướng mà mối quan hệ lại trái ngược. Bây giờ thêm chuyện Trần gia bị xử tội, không xử lý tốt thì bọn họ chắc chắn lại xung đột dữ dội. Nếu thật sự rơi vào tình cảnh đó thì.....Phương Minh hoảng đến đầu óc rối tung, không dám tưởng tượng nữa.
Độc Cô Hoành không hiểu sao Phương Minh cứ hết cau mày lại thở dài, càng nghĩ càng lạ, vươn cùi chỏ huých huých Đường An. "Đường trưởng sử, mau nói tiếp đi. Chuyện Trần gia thì liên quan gì tới Vệ tướng quân thành hôn?"
Đường An bỗng nhiên bị hắn huých một cú, xuýt xoa mấy tiếng rồi lại nói tiếp, "Dù Vệ tướng quân không cầu xin thay Trần gia trước mặt chủ tử, nhưng vừa nghe tin Trần phủ bị tịch thu, ngài liền thúc ngựa tới Hội Ninh. Có lẽ vì biết Hạ Nhược tướng quân, người tiếp quản Hội Ninh có mối thù cũ với Trần gia tới đó trước thì chỉ e những người còn lại của Trần thị sẽ bị chèn ép, bèn tới đó giúp đỡ."
Độc Cô Hoành gật đầu, "Vậy cũng là bình thường thôi mà." Dừng một chút, hắn lại hỏi, "Đúng rồi, thế Trần gia còn lại những ai?"
Đường An hắng giọng, "Nào còn ai chứ? Đứa con duy nhất của Trần gian là Trần Thiệu tiểu tướng quân tử trận, dòng dõi xem như đoạn tuyệt ở đó. Chỉ còn duy nhất một vị tiểu thư chưa thành hôn, chính là tiểu muội của Trần Thiệu tiểu tướng quân quá cố. Các con cháu thuộc chi thứ cũng bị hoạch tội, còn lại ba bốn công tử chưa đầu mười tuổi...." Nói tới đây, hắn lại vuốt mũi, "Nói chung chỉ toàn cô nhi quả phụ mà thôi."
Độc Cô Hoành ngẫm nghĩ mãi, cảm thấy nếu toàn cô nhi quả phụ, gia cảnh lại sa sút thì kiểu gì cũng bị kẻ khác chèn ép. Vệ Trường Hiên rất trọng tình nghĩa, nhưng cùng lắm chỉ giúp được nhà người ta một lần chứ không giúp được cả đời. Hắn nghĩ ngang nghĩ dọc mấy hồi, cuối cùng đầu óc mới sáng ra, kinh hãi nói, "Chẳng lẽ hôn sự của Vệ tướng quân là cùng với Trần gia....."
Thấy hắn sắp nói ra tới miệng, Phương Minh và Đường An đồng loạt biến sắc, vươn tay bịt miệng hắn, luôn mồm nói, "Thiếu gia của ta ơi, ngài khe khẽ chứ !"
Độc Cô Hồng bị bọn họ đè tới suýt tắc thở, khó khăn lắm mới tránh được, cau mày thấp giọng nói, "Sao cơ? Ngài ấy thực sự định cưới tiểu thư Trần gia?"
Phương Minh và Đường An đều mang vẻ mặt phức

tạp, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đường An mở miệng trước, nở nụ cười gượng gạo, "Nghe mật thám từ Hội Ninh báo về, Vệ tướng quân đã bàn xong chuyện thành hôn rồi, mấy ngày nữa sẽ cử xa giá tới, có vẻ như muốn đón Trần gia tiểu thư về Kiến An làm lễ bái đường."
Lúc này Độc Cô Hoành đã chẳng còn sức mà kinh ngạc. Hắn sờ cằm ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, "Nói thế thì hẳn là vệ tướng quân muốn dùng cách này để duy trì hương hỏa cho Trần gia. Dù ngài vừa bị giáng chức nhưng dù sao cũng là người hùng bắn chết A Sử Na Nỗ Nhĩ, là chiến thần mà người Yến Ngu sợ hãi nhất. Trần gia bây giờ thảm bại, chỉ có thể dựa vào mối hôn nhân với Vệ tướng quân mới có thể trốn tránh khỏi sự chèn ép của những kẻ thù năm xưa." Nói rồi hắn lại thở dài, "Huống chi, nếu ngài ấy và Trần gia đã có mối quan hệ sâu sắc như vậy thì hẳn cũng biết Trần gia tiểu thư từ trước, không chừng còn có vài phần tình nghĩa. Ngài ấy làm vậy cũng là đúng tình hợp lý thôi, ta không có ý kiến gì."
Đường An day day thái dương, đầu đau như búa bổ, bất đắc dĩ nói, "A Nhĩ Thái thiếu gia, chuyện này không có gì liên quan đến ngài, chúng ta chỉ lo cho chủ tử thôi...." Hắn muốn nói nhưng rồi lại thôi, do dự một lúc lâu mới lảng sang đề tài khác, "Tóm lại, chuyện này phải giải thích với chủ tử làm sao đây?"
Độc Cô Hoành kêu "a" một tiếng như thể đã hiểu rõ lắm, "Ta biết rồi, bây giờ cữu cữu đang muốn trừng phạt Trần gia để đe dọa Tiết độ sứ ở các phiên trấn. Vệ tướng quân ở ngay dưới mũi mà dám thành gia lập thất với nữ nhi của tội thần, cữu cữu biết được thì chắc chắn không vui. Các ngươi yên tâm, ta không nói ra là được."
Hắn ngồi xổm lâu quá, hai chân tê rần, liền đứng dậy khúc khích cười, "Ta đoán tới lúc hôn sự của Vệ tướng quân đã xong xuôi, gạo nấu thành cơm rồi, cữu cữu cũng không để tâm đến nữa đâu. Qua một hai năm nữa, con cái ra đời, cữu cữu thấy nhà người ta hòa thuận êm ấm, chắc sẽ hết giận thôi."
Hắn nói mà không hay biết sắc mặt Đường An và Phương Minh đã tái mét không còn giọt máu. Cuối cùng, Phương Minh chỉ đành ngẩng đầu nhìn trời, "Không còn sớm nữa. Ta phải về lo tiệc tối nay thế nào." Rồi nhìn Đường An, muốn nói lại thôi, chỉ đành im lặng, phất áo, "Ngươi lo chỗ chủ tử nhé."
Đường An ậm ừ thưa vâng, kéo Độc Cô Hoành ra khỏi bụi trúc, miệng không quên tán dóc, "Nhắc mới nhớ, sao A Nhĩ Thái thiếu gia không tới tiền viện chơi một lát. Hôm nay hoàng thượng sai đào kép trong cung tới múa hát mừng sinh nhật chủ tử. Đào kép này giỏi nhất là điệu múa nhạn của người Đông Hồ, thiếu gia có muốn đến xem không?"
Độc Cô Hoành ngoáy ngoáy lỗ tai, "Ta chẳng hiểu gì mấy trò thi ca nhạc họa, múa nhạn múa tước cái gì chứ?" Hắn nhếch môi, tỏ vẻ chẳng hứng thú chút nào, "Cữu cữu bỏ một đống khách ngoài tiền sảnh, còn mình thì nhàn nhã ở trong thiên điện, không chịu cho ai vào hầu hạ, trừ cái người tên Thanh Nguyên."
Đường An gật đầu, "À, Thanh Nguyên tiên sinh."
Độc Cô Hoàng đảo mắt, "Tiên sinh cái gì chứ, chỉ là tên đạo sĩ giang hồ thôi. Ta thấy hắn chẳng có tí học vấn nào, chỉ có tài uốn ba tấc lưỡi, suốt ngày khoe mẽ trước mặt cữu cữu, đúng là tên nịnh hót."
Đường An cười làm hòa, "Mấy nhà thế tộc trước giờ đều thích giữ môn khách* để trò chuyện trong lúc rảnh rỗi cho vui thôi. Chủ tử cũng chỉ thi thoảng mới nói chuyện với ngài ấy, A Nhĩ Thái thiếu gia việc gì phải ghét bỏ như vậy?"
*Môn khách : Khách được nuôi ăn nuôi ở trong nhà.
Độc Cô Hoành lắc đầu, "Ta chẳng hiểu nổi. Cữu cữu thường ngày mắt cao hơn đầu, ngay cả với đám người Ôn Chỉ mới chịu nói vài câu. Thế mà tên Thanh Nguyên học thức tầm thường, chẳng có gì tài ba này, không hiểu sao lại lọt vào mắt."
Đường An cười mấy tiếng rồi lại chậm chạp rũ mắt, "Chuyện này....chắc là có duyên thôi."
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đa đến thiên điện Khánh An đường, qua cửa điện có thể nghe mấy tiếng ngâm nga trầm bổng du dương, ""Tắc nhân chi sinh dã hề vi tai? Hề nhạc tai? Vi mĩ hậu nhĩ, vi thanh sắc nhĩ."*
*Sorry đoạn này mình không dịch được, có vị cao nhân nào đi ngang xin chỉ giáo.
Giọng ngân nga ấy thoáng dừng, thăm dò hỏi, "Hình như điện hạ rất thích bài《 liệt tử · dương chu 》này, hôm nay lại sai tiểu nhân đọc."
Giữa căn phòng yên ắng, Dương Diễm cất tiếng đáp khẽ, "Ừ."
"Nếu điện hạ thích, tiểu nhân sẽ đọc lại một lần."
Dương Diễm lại thở dài, "Thôi không cần nữa."
Chỉ nghe tiếng vải cọ sột soạt khe khẽ, có vẻ như Dương Diễm vừa đứng dậy. Thanh Nguyên vội vang đỡ y, tha thiết nói, "Điện hạ thích đọc liệt tử, quả là rất hợp với triết lý đạo gia, quả là người thanh cao."
Dương Diễm không đáp, chỉ lạnh nhạt cười một tiếng. Thanh Nguyên nghe tiếng cười này, không khỏi chột dạ, vội cười lấy lòng, "Man nãy sau khi Lý Ngọc Sơn đại nhân cáo lui, điện hạ vẫn luôn buồn bực, không biết liệu có phải Lý đại nhân mang đến tin gì không tốt chăng?"
Lần này Dương Diễm còn chẳng buồn lên tiếng, chỉ đặt ngón tay lên môi, y bảo gã chớ lắm lời.
Thanh Nguyên trước nay vừa nể vừa sợ vị điện hạ hỉ nộ bất thường này, đành ôm bụng thắc mắc, không dám thở mạnh.
Một lúc sau, Dương Diễm mới thấp giọng nói, "Về Mặc Tuyết các thôi."
Thanh Nguyên lập tức thưa vâng, tiến đến đỡ tay y, ai ngờ vừa ra đến cửa điện đã nhìn thấy một bóng dáng cao to sừng sững. Gã hốt hoảng dừng chân, "Độc Cô thiếu gia....."
Gã xuất thân thấp hèn, tự biết mình không thể gọi nhũ danh Độc Cô Hoành như mấy người Phương tổng quản, cho nên đành phải xưng hô như kẻ bề tôi. Gã tự cho là mình đã đủ tôn kính, nhưng không ngờ Độc Cô Hoành chẳng buồn liếc mắt, chỉ nhìn Dương Diễm bên cạnh, "Cữu cữu."
Thanh Nguyên thấy hình như hai cậu cháu bọn họ có gì muốn nói, liền rất biết điều mà lui đi, lại thấy Đường An đang đứng trên hành lang bên ngoài, cuống quýt cười gượng, "Đường trưởng sử."
Da mặt gã trắng bệch, nụ cười có vẻ nhút nhát, chẳng dễ mến chút nào. Đường An thì không để bụng, hiền hòa nói, "Bình Tứ Xuyên tán lần trước có dùng được không?"
Thanh Nguyên vội nói, "Đa tạ Đường trưởng sử quan tâm. Tiểu nhân uống rồi, nhờ thế bệnh ho của tiểu nhân mới khỏi nhanh như vậy."
Đường An khoát tay, "Mấy ngày này ngươi thường xuyên hầu hạ bên cạnh điện hạ, mắc bệnh thì không hay, nên cẩn thận vẫn hơn."
Thanh Nguyên gật đầu như giã tỏi, thấp giọng nói, "Đường trưởng sử nói phải, tiểu nhân nhất định sẽ chú ý."
Đường An nghe giọng gã khàn khàn, định nói thêm gì nữa nhưng Độc Cô Hoành đã lớn tiếng chen ngang, "Những vị khách quý kia đến chúc mừng sinh nhật cưu cữu, mình con đến chào hỏi thì đâu có được. Bây giờ cữu cữu về nghỉ ngơ, chẳng lẽ tiệc tối cũng không tham dự sao?" Hắn ngừng một lát, lại như chợt nhớ ra điều gì, "Hôm nay các vũ cơ trong cung sẽ biểu diễn điệu múa nhạn của Đông Hồ, cữu cữu không đi xem một lát à?"
Dương Diễm cười khẽ, quay sang nhìn hắn, "Điệu múa của Đông Hồ ta có xem cũng chẳng thấy được. Con đi xem thay ta nhé."
Độc Cô Hoành ngẩn ra, phát hiện mình lỡ lời, lại vội nói, "Con cũng không thích mấy trò nhảy múa này, nhưng mà nghe nói hôm nay có mời một vị đào kép tên Yến Cửu, nghe nói y vô cùng nổi danh trong cung. Lúc trước con cũng nghe y hát một khúc Sơn Thủy Hành, đúng là rất hay."
Dương Diễm mới nghe tới ba chữ Sơn Thủy Hành, mặt đã biến sắc, không biết nhớ tới chuyện gì mà giữa hai hàng mi đượm vẻ sầu muộn. Y lùi lại gọi, "Thanh Nguyên."
Thanh Nguyên lập tức chạy đến, dè dặt cẩn thận nâng tay Dương Diễm, sau đó cười gượng với Độc Cô Hoành, dìu Dương Diễm về Mặc Tuyết các, bỏ lại Độc Cô Hoành cau có đứng khoanh tay một chỗ, lầm bầm, "Ngươi nói xem tên Thanh Nguyên này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà sao cữu cữu lại đối tử với gã ưu ái như thế? Ngày trước mới nghe gã giảo bài trong đạo quán một lần, liền mời gã tới vương phủ. Thế nhưng cữu cữu chưa bao giờ tin thần tin phật cơ mà."
Đường An cười bâng quơ, "Thật ra ta cũng không hiểu, nhưng mà Phương tổng quản hầu hạ chủ tử lâu hơn, chắc sẽ biết ngài ấy nghĩ gì."
Độc Cô Hoành ngơ ngác hỏi, "Phương Minh biết cái gì cơ?"
"Phương tổng quản nói, tên Thanh Nguyên này quả thật không có gì đặc biệt, cũng chẳng tài giỏi hơn người, chỉ duy có giọng nói." Đường An lắc đầu thở dài, "Giọng nói của gã....hình như khá giống Vệ tướng quân thời trẻ."
Mặc Tuyết các.
Không giống như cảnh đàn hát múa ca tưng bừng ngoài tiền viện, tại tẩm điện của Mục vương lúc này vắng ngắt, chỉ còn tiếng chân qua lại thong thả của đám tôi tớ hầu hạ thân cận. Đã đến lúc lên đèn, khắp nơi trong sân đều lốm đốm điểm sáng. Vì trong Mặc Tuyết các có đốt hương long não, khói lượn lờ khắp phòng. Chiếc đèn lưu ly có thể soi sáng đến cả hoa văn bạch hạc khắc trên xà nhà, khiến cho Thanh Nguyên bỗng chốc thấy hoảng hốt, ngỡ rằng mình đã quay về đạo quán trước kia.
"Thanh Nguyên."
Giọng của Mục vương cũng trầm thấp xa xăm như từ cõi thần tiên vọng lại, khiến gã giật mình. Lúc này gã mới phát hiện ra Mục vương không ra sau bình phong nghỉ ngơi mà đi về phía thư án bằng gỗ liễu.
Trước bàn, vóc dáng Mục vương thon gầy, có vẻ yếu ớt. Bình thường Thanh Nguyên cũng không dám nhìn y, dù biết mắt y không thấy được nhưng cũng không có gan liếc tròng mắt nhìn trộm vụ vương gia cầm trong tay hơn nửa quyền lực trong thiên hạ này. Nhưng chẳng hiểu sao lúc này, gã lại can đảm liếc mắt một cái, thấy bóng lưng đối phương, thầm kinh ngạc trong lòng. Không hiểu vì sao mà ngay trong ngày sinh nhật của mình, vị điện hạ này không bước ra kia nghe hàng trăm hàng ngàn khách quý chúc tụng, mà quay về tẩm điện của mình với vẻ cô đơn như thế.
"Tới đây." Dương Diễm thấp giọng nói, "Chuẩn bị bút mực cho ta."
Thanh Nguyên sững sờ một lát, vội vàng bước về phía thư án. Mục vương là người cẩn

1 2 3 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện