Ngắm Tận Non Sông

Chương 46: Xông vào


trước sau

Gió đêm ràn rạt thổi qua mặt, lạnh buốt toàn thân. Dương Diễm bị kéo đi xềnh xệch, lảo đảo ngã bước qua không biết bao nhiêu bậc cửa, đi qua không biết bao nhiêu hành lang. Cánh cửa cuối cùng mở ra mang theo lớp bụi phủ dày trên khung gõ. Dương Quyết giơ tay đẩy y ngã xuống.
Dương Diễm định bò dậy đã bị người phía sau đè lại, có lẽ là tùy tùng của Dương Quyết. Tên thủ hạ này ra tau không cân nhắc nặng nhẹ, đạp cẳng chân y, bắt y quỳ xuống.
"Ngươi có biết đây là nơi nào không?" Giọng Dương Quyết lạnh lùng vang lên.
Dương Diễm ngơ ngảng ngẩng đầu, ngửi được mùi hương chưa tan trong không khí, thấp giọng nói, "Từ đường..."
Dương Quyết cười lạnh, "Đúng vậy." Hắn bước lên một bước, "Có biết vì sao ta đưa ngươi tới đây không?
Dương Diễm cúi đầu, rũ mắt cười khổ, "Ta ca định dạy dỗ ta trước mặt phụ vương."
"Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc." Dương Quyết hừ khẽ, thoáng dừng một chút, "Ta muốn phụ vương nhìn mà xem, ông ấy hao tâm tổn trí biết bao nhiêu để cưới được nữ nhi của Thác Bạt Tín để rồi sinh ra một tên mù lòa vô dụng như ngươi, không biết có khi nào ông ấy cảm thấy hối hận không."
Bàn tay trong ống tay áo Dương Diễm đột nhiên siết chặt. Không hiểu sao Dương Quyết bỗng nhiên nhìn thấy một nét nghiêm nghị chợt thoáng qua gương mặt y, trong lòng chợt lo lắng, nhưng nhanh chóng quên đi, quát lớn, "Mang bài vị của tiện nhân đó tới cho ta."
Ý hắn nói tới bài vị của Thác Bạt vương phi. Các tôi tớ đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không dám trái ý vị vương gia này, đành phải lấy bài vị của người được chỉ điểm xuống. Dương Quyết giật lấy, ném thẳng vào mặt Dương Diễm.
Một ít tơ máu chậm rãi chảy xuống bên khóe miệng Dương Diễm. Sắc mặt y tái nhợt, càng nhìn rõ vết thương đột ngột. Y bị đánh một cú bất ngờ, nhưng lại không màng đau đớn, chỉ mờ mẫm nhặt tấm bài vị trên mặt đất lên, "Ta ca, mẫu thân ca và huynh không có thù oán gì. Rốt cuộc vì sao huynh phải căm hận như thế?"
"Không thù không oán?" Dương Quyết cười khẩy, "Chỉ vì muốn cưới nữ nhân Đông Hồ này mà phụ thân đã hạ độc giết mẫu thân ta. Thế gọi là không thù không oán?"
Dương Diễm chợt sững người, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước, "Sao tam ca có thể phỉ báng phụ vương như thế? Không có chuyện đó được."
"Ta phỉ báng phụ vương? Chính tên đại ca máu lai Đông Hồ kia đã cho ta biết." Dương Quyết cắn răng, "Lão tứ, ta biết trách ta tàn ác, nhưng mối thù giết mẹ, ta sao có thể không báo?"
Dương Diễm ngước lên, nhìn thẳng về phía hắn, hơi nhếch môi, gật đầu nói, "Tam ca nói phải. Thù giết mẹ không thể không báo."
Dương Quyết mơ hồ nhận ra trong lời nói của y có ẩn ý sâu xa khác, cảm thấy kỳ lạ nhưng nhanh chóng cười một tiếng đáp lại, "Ngươi không cần phải giả vờ giả vịt. Ta biết trong lòng ngươi không sợ hãi gì, chắc là cho rằng ta sẽ nể mặt Thác Bạt Tín, không dám giết ngươi. Nhưng ngươi đừng quên, tuy ta không giết được ngươi nhưng có cả trăm ngàn cách khiến ngươi sống không bằng chết. Chờ khi ta tra tấn ngươi đủ rồi thì khiêng ngươi đến hỉ đường. Thành hôn sinh con xong, ngươi chạy đằng trời cũng không thoát."
Nói xong, hắn chỉ thấy nét cười trên mặt Dương Diễm càng rõ hơn. Nụ cười ấy rất chói mắt, cứ như đang mỉa mai hắn.
"Ngươi cười cái gì!"
Hắn quát lớn một tiếng, hai tên tùy tùng cũng dùng thêm sức, đạp vào đùi Dương Diễm, khiến xương cốt nơi đó phát ra tiếng kêu rền rĩ. Dương Diễm không chịu nổi đau đớn, cau mày lại, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, "Ta chỉ cảm thấy tam ca thật thú vị. Nếu là đang chơi cờ thì huynh đúng là kém cỏi vô cùng, chẳng có chút năng khiếu nào hết. Huynh đi được tới nước này hoàn toàn là nhờ người ngoài chỉ dẫn từng chiêu, mà huynh thì ngay cả địch với bạn cũng không phân biệt được. Đại ca bị giam trong nhà lao còn có thể giật dây huynh như con rối, thế mà huynh không hay biết gì cả."
Dương Quyết cau mày, "Ngươi nói vớ vẩn gì vậy?"
"Không có gì." Dương Diễm nhẹ nhàng vuốt ve tấm bài vị trong tay. "Huynh đệ chúng ta không có nhiều cơ hội trò chuyện nữa. Tam ca muốn là gì ta cũng được, tùy huynh."
Dương Quyết ngẩn người. Hắn quan sát gương mặt đệ đệ thật kỹ nhưng lại chẳng phát hiện ra điều gì. Hai tên tùy tùng đang đứng đó chờ hắn ra lệnh. Hắn dứt khoát phất tay, "Treo nó lên."
Trong lúc Dương Diễm bị trói lại một cách thô bạo, kéo dậy khỏi mặt đất thì tiếng ồn ào bỗng nhiên vọng tới từ tiền viện. Hà Diễn lắp bắp nói, "Dừng...Dừng lại ! Mục vương phủ mà ngươi cũng dám xâm nhập sao!"
Dương Quyết thẳng lưng dậy, bực mình nhìn ra ngoài, "Kẻ nào đang làm loạn ngoài đó?"
Bên ngoài từ đường yên tĩnh bỗng vang tiếng vó ngựa, một đoàn nhân mã cứ thế xông thẳng vào. Ánh lửa chiếu lên hoa văn trên khải giáp của họ, soi rõ ký hiệu hình hỏa diễm. Có người nhanh chóng nhận ra thân phận, vội vàng hô lên, "Vũ Lâm Vệ!"
Dương Quyết cũng sợ đến ngây người. Hắn ra khỏi từ đường, giả bộ khí thế hung hãn quát, "Nhánh nào của Vũ Lâm vệ mà dám xông vào phủ đệ của bổng vương!"
Quan quân dẫn đầu bước lên phía trước. Băng thép trên trán phủ bóng lên đôi mắt đen kịt. Con ngựa hùng dũng màu xanh xám phát ra những phì phì nặng nề. Chàng nhấc roi ngựa, chỉ thẳng vào mặt Dương Quyết, "Tứ công tử đâu?"
Dương Quyết ngẩn người, lập tức nhận ra đối phương, "Vệ Trường Hiên?" Hắn phẫn nộ quát, "Ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám xông vào đây? Chỉ là một tên kỵ đô úy bé nhỏ, thấy bổn vương còn không quỳ ! Người đâu, lôi hắn xuống ngựa cho ta!"
Tôi tới hai bên vừa định chạy tới thì nghe một tiếng "choang" vang dội. Vũ Lâm vệ đồng loạt rút trường đao khỏi vỏ. Ánh đuốc chiếu lên sắc thép, lạnh lẽo kinh người.
Đám tùy tùng sợ điếng người, lặng lẽ lùi lại. Hàn quang một lần nữa lóe lên, trường đao kề cổ một kẻ trong số chúng. Vệ Trường Hiên lặp lại, "Tứ công tử đâu?"
Hai tên tôi tới run như cầy sấy, cuống quýt chỉ ra sau, "Đang...đang quỳ trong từ đường."
Vệ Trường Hiên kinh hãi, tra đao vào vỏ, lập tức nhảy xuống ngựa, chạy vào bên trong. Từ đường đèn đuốc sáng trưng. Dương Diễm bị trói hai tay, nằm trên mặt đất. Gương mặt y bị đánh đến sưng đỏ, khóe miệng còn chảy máu. Hai kẻ đè y xuống đã trốn sang một bên. Bọn họ vừa thấy sắc mặt vị tướng quân trẻ tuổi này đã sợ đến mất hết hồn vía, không dám ló đầu ra.
"Vệ Trường Hiên." Dương Diễm ho khan, vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu mới cất giọng nói, "Ngươi đến đấy ư?"
"Ta đến rồi." Vệ Trường Hiên gật đầu. Chàng cúi xuống, ôm Dương Diễm lên, quay lưng bước ra ngoài.
Dương Quyết đã hô người tới ngăn cản, "Không có lệnh của bổn vương, không ai được phép ra khỏi đây."
Vệ Trường Hiên im lặng một hồi. Chàng nâng mắt nhìn về phía vị vương gia kia, thấp giọng hỏi, "Vết thương trên mặt y là do ngươi đánh?"
Dương Quyết dường như cảm thấy nực cười. Hắn khoanh tay, ung dung nói, "Là ta."
Vệ Trường Hiên gật đầu. Chàng đặt Dương Diễm lên lưng ngựa, sau đó quay lại, quất một roi lên mặt Dương Quyết.
Roi này vung lên vừa nhanh vừa quả quyết, không ai kịp phản ứng. Mặt Dương Quyết lập tức sưng lên một vết lằn. Hắn khó mà tin được, đưa tay sờ má mình, sau đó gầm lên như phát điên, "Phản rồi ! Chúng muốn phản rồi ! Bắt hết lũ phạm thượng này lại cho ta!"
Dứt lời, thị vệ trong nội phủ xồng xộc xông vào. Một kẻ nóng lòng muốn bảo vệ chủ lập tức rút đao, lao về phía Vệ Trường Hiên. Vệ Trường Hiên chẳng buồn chớp mắt, tung chân đá người bay xa mấy bước. Chàng đoạt lấy đao trong tay thị vệ kia, kề lên cổ Dương Quyết, giọng điệu lạnh như băng, "Ai dám tới?"
Khí thế sắc bén của chàng khiến Dương Quyết run lên. Hắn lắp bắp nói, "Ngươi....Ngươi dám...."
"Ta có gì không dám." Vệ Trường Hiên ngắt lời hắn, "Ta biết lãnh binh xông vào vương phủ là tội chết. Nếu đằng nào cũng chết, ngươi đoán xem ta có dám chém thêm một đao hay không?"
Dương Quyết nghe sát ý hừng hực trong lời chàng, sợ khiếp vía, chỉ lo kẻ này nhất thời liều lĩnh, thật sự chém hắn. Trong lúc hoang mang lẫn kinh hãu, hắn không chú ý được gì. Vệ Trường Hiên đã cất đao, xoay người lên ngựa, quát, "Tránh ra hết cho ta!"
Thị vệ vốn không có gan tranh đấu với Vũ Lâm vệ, mà vương gia nhà mình cũng mất khí thế, không ai dám ngăn cản. Vì thế, đội ngũ xâm nhập Mục vương phủ lúc nửa đêm cứ thế nghênh ngang rời đi.
Đây là lần đầu tiên Dương Diễm cưỡi ngựa. Y bị vó ngựa làm cho xóc nảy, không thể ngồi vững, nhưng lại không hề hoảng loạn, chỉ cau chặt lông mày, thấp giọng nói, "Vệ Trường Hiên, ngươi thật sự không nên tới."
Vệ Trường Hiên im lặng suốt quãng đường, lúc này mới mở miệng, "Sao ta có thể không tới."
Dương Diễm khẽ thở dìa, nhẹ nhàng dựa vào ngực chàng, gật đầu, "Cũng phải. Ngươi là Vệ Trường Hiên. Ngươi nhất định sẽ tới."
Vệ Trường Hiên nhận ra sự lo lắng trong lời y, lại thở dài nói, "Đừng sợ. Lát nữa đến nơi, để ta xem vết thương cho ngươi."
Nơi bọn họ ở không phải nam viện của vương phủ, cũng không phải đại doanh của Vũ Lâm Vệ. Vệ Trường Hiên ôm Dương Diễm đi thẳng vào nội viện, sau đó cẩn thận đặt y nằm lên nhuyễn tháp.
Dương Diễm mò mẫm ngồi dậy, "Đây là nơi nào?"
"Phủ đệ của ta." Vệ Trường Hiên đáp, ngập ngừng một lát rồi nói "Nơi này vừa mới sửa xong, chưa có kẻ hầu người hạ. Hôm nay chỉ có một thân binh của ta ở đây."
Chàng quay ra cửa, gọi, "Bùi An."
Người đứng đó lập tức đi lên, "Tướng quân có gì căn dặn?"
"Vị này là công tử, ta đã từng nói với ngươi."
"Vâng. Ty chức bái kiến công tử."
Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng vỗ vai Dương Diễm, "Ngươi ở lại đây, có gì thì sai bảo hắn. Tuy hắn còn nhỏ tuổi nhưng làm việc rất cẩn thận."
Dương Diễm gật đầu, nở nụ cười, "Làm phiền Bùi tiểu tướng quân."
Bùi An thấy mặt vị công tử này có vết thương, liền nói, "Tướng quân, trong phủ còn một gói thuốc trị thương được ban cho, ty chức sẽ mang tới."
Vệ Trường Hiên gật đầu, "Mang thêm ít cháo lót dạ tới nữa."
"Vâng!" Bùi An hành quân lễ rồi xoay người ra ngoài.
Vị thân binh này quả nhiên cực kỳ nhanh nhẹn, không bao lâu sau đã mang cả thuốc lẫn cháo đến. Khi Vệ Trường Hiên đến gần định bôi thuốc cho Dương Diễm thì thấy vết bầm trên mặt y còn lẫn tơ máu, nổi lên trên làn da trắng như tuyết, nhìn càng đáng sợ. Chàng cắn răng nói, "Tên chó má Dương Quyết. Lẽ ra ban nãy ta phải giết hắn mới đúng."
Dương Diễm nhẹ giọng hỏi, "Vệ Trường Hiên, không phải ngươi đang ở Tây Sơn ư? Vì sao lại đột nhiên về vương phủ?"
"Phải, mấy ngày vừa rồi ta vẫn ở Tây Sơn. Nếu không phải một nhóm Vũ Lâm Vệ từ Kiến An tới đây nói cho ta thì chắc bây giờ ta còn chẳng hay biết gì." Giọng điệu Vệ Trường Hiên hung dữ nhưng bàn tay bôi thuốc lại rất nhẹ nhàng, "Bọn chúng nói hôm nay là ngày định thân của tứ công tử Mục vương phủ, nhưng lại hộc máu hôn mê ngay trước mặt khách tới dự. Ta vừa nghe đã cực kỳ nôn nóng, đoán nhất định là tên Dương Quyết lại bày trò gì nên mới ra roi thúc ngựa từ Tây Sơn về. Tới nơi, ta đến nam viện thì thấy ngươi không ở đó, Phương Minh cũng chẳng thấy đâu, hoảng đến không biết phải làm sao. May mà đám hạ nhân của ngươi nói vài ngày trước, ngươi đã được đưa vào trong phủ, nên ta mới đến Mục vương phủ đòi người."
Bôi thuốc cho Dương Diễm xong, chàng lại cầm bát cháo đút cho y, thấp giọng hỏi, "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dương Quyết ép ngươi thành hôn, ngươi chống đối lại sao?"
Dương Diễm kinh ngạc ăn hai miếng cháo chàng đút, lại cúi đầu, "Đúng thế, ta không muốn."
Vệ Trường Hiên dừng tay một lúc, rồi lại múc chén cháo lên thổi thổi, "Ta cũng không muốn."
Hai người cứ im lặng ăn xong bát cháo, Dương Diễm bỗng nhiên lên tiếng, "Vệ Trường Hiên, ngươi cứ thế cướp ta ra ngoài, sau này phải làm sao?"
Vệ Trường Hiên mím môi, lại nói, "Dương Quyết bụng dạ xấu xa. Nếu ngươi đã ra được rồi thì tuyệt đối không thể quay về. Ta sẽ sai người đưa ngươi tới chỗ Thác Bạt công."
Dương Diễm đương nhiên không phải lo cho mình. Y định hỏi thêm gì đó, nhưng bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ngay cả mí mắt cũng nặng trĩu.
Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng xoa đầu y, thì thầm, "Không sao. Đã có ta ở đây."
"Vệ Trường Hiên." Dương Diễm đã buồn ngủ đến mơ màng, nhưng vẫn níu tay áo chàng, "Đừng đi. Hãy giúp ta."
"Ta không đi." Vệ Trường Hiên nhẹ giọng đáp.
Hôm sau, khi Dương Diễm tỉnh lại, bên cạnh đã trống không. Trái tim y nặng nề chìm xuống, nhưng vẫn không bỏ hy vọng, cất tiếng gọi, "Vệ Trường Hiên!"
Gọi mấy câu mới có người đáp, "Sáng sớm nay tướng quân đã ra khỏi cửa. Công tử có gì cần sai bảo ạ?"
Dương Diễm nhận ra đây là vị thân bin tên Bùi An, lập tức hỏi, "Hắn đi đâu?"
"Chuyện này....tướng quân không cho ty chức nói. Công tử đừng nên hỏi thì hơn."
Dương Diễm hốt hoảng, nhưng lại làm như không có chuyện gì, "Nếu không tiện nói thì thôi. Chẳng biết Bùi tiểu tướng quân có thể thay ta đến Đông phường một chuyến không?"
Bùi An làm việc nhanh nhẹn, đi nhanh về nhanh. Theo sau hắn còn có Phương Minh đã biến mất nhiều ngày.
"Chuyện đêm qua ngươi biết chưa?"
"Công tử, việc đêm qua Vũ Lâm Vệ xông vào Mục vương phủ đã gây xôn xao dư luận rồi, chỉ sợ không xong."
"Bàn kết cục sau. Ngươi có biết Vệ Trường Hiên đi đâu không?"
"Nghe nói sớm nay Vệ đại ca đã đến trước ngự giá thỉnh tội, nói là nguyện lấy bản thân gánh tội, không để liên lụy tới các đồng nghiệp ở Vũ Lâm Vệ. Mà hoàng thượng cũng bị chuyện này kinh động, vội vàng quay về từ Tây Sơn, long nhan giận dữ, hạ lệnh nhốt Vệ đại ca vào thiên lao."
"Cái gì?" Dương Diễm bật dậy khỏi giường, bàn tay hơi run, thấp giọng nói, "Quả nhiên....Quả nhiên hắn vẫn dùng tính mạng mình để gánh đỡ việc này."
"Công tử đừng lo lắng như vậy." Phương Minh thấy sắc mặt y tái mét, vội vàng khuyên nhủ, "Trần đại tướng quân của Vũ Lâm Vệ cùng các tướng lãnh khác đã tới ngự tiền thỉnh cầu. Không chừng việc này vẫn còn thay đổi được."
"Thay đổi được gì chứ?" Dương Diễm cắn răng nói, "Dẫn binh xông vào vương phủ, ra tay đánh thân vương, bắt cóc con cháu tôn thất, có tội nào không phải tội chết. Hơn nữa, với tính tình Dương Quyết mà bị như vậy thì nhất quyết phải làm loạn đến long trời lở đất mới thôi. Hắn sẽ nghĩ cách để đẩy Vệ Trường Hiên vào chỗ chết cho bằng được."
Phương Minh biết y nói chẳng sai, cũng bắt đầu hoảng hốt, "Công tử, vậy phải làm sao đây?"
Dương Diễm gắng gượng chống tay lên giường, ho khan, "Nếu đã không tránh được thì đừng tránh nữa. Dương Quyết muốn đấu, ta đấu với hắn một trận."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện