Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 310


trước sau

Advertisement


Khi nói về tất cả những điều này, cô dường như có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Nhưng mà anh ấy không thể quay lại, mãi mãi sẽ không bao giờ quay lại nữa, mấy tháng ngày đó khi anh ấy đến bên đời em giống như một giấc mộng đẹp, bây giờ anh ấy đã rời xa em rồi, giống như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ vậy.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, ông trời thật sự vẫn còn rất tốt với em, khi em sắp không thể sống sót được nữa, lại cử anh ấy đến bên em, cho em một giấc mơ đẹp đẽ nhất.

Bây giờ anh ấy đã hoàn thành xong sứ mệnh, phải rời đi rồi, chỉ cần anh ấy vui vẻ, em sẽ không có chút vướng bận gì cả.”
Phong Đình Quân yên lặng lắng nghe, chậm rãi cởi mũ bảo hiểm ra, đặt tay lên chiếc xe máy.

Thời Ngọc Minh nói: "Chiếc xe mới mua sao?"
"Ừm, sáng hôm nay, đại lý ô tô mới khai trương, anh đi mua."
Nghĩ đến việc sáng sớm nay đã không gặp ai, Thời Ngọc Minh lại nhớ lại ly rượu huyết hươu vào đêm hôm qua.


"Anh tối hôm qua...!có sao không?"
Anh hỏi ngược lại: "Có thể có chuyện gì cơ?"
"Bắt canh lê kia...!khụ khụ." Thời Ngọc Minh có chút không tự nhiên mà cúi đầu xuống: "Em nghe chú Lâm nói là, chú ấy đã bỏ rượu huyết hươu vào trong đó, nghe nói tác dụng của cái đó...!rất mạnh.

Anh đi ra ngoài...!để giải quyết đúng không?"
"Em muốn hỏi cái gì?"
"Em không có ý thám thính gì chuyện riêng tư của anh, em chỉ là lo lắng cho anh."
Phong Đình Quân cười nhẹ: "Chính là bởi vì chuyện này, anh đã đi tắm nước lạnh, do đó nên mới bị ngã."
"...Hóa ra là như vậy."
“Thời tiết thay đổi, trời bắt đầu mưa, vết thương ở tay bắt đầu tái phát, dội thêm nước lạnh vào, hơi có chút…” Anh

Advertisement
lo lắng giải thích: “Nhưng mà bình thường anh vẫn tốt, sẽ không có tác dụng.

Em xem hôm nay, khi thời tiết tốt hơn, anh đến một chút công việc cũng không có, anh không phải là kẻ bất tài.


"
Thời Ngọc Minh không nói câu gì, vươn tay đẩy ống tay áo của anh lên.

“Đây là cái gì?” Cô chỉ vào những dấu của ngón tay đan chéo trên khuỷu tay anh, màu xanh xanh tím tím, nhìn thôi đã thấy kinh rồi.

"...Là tối hôm qua anh đã véo."
"Đau không?"
"Không đau." Con mắt của anh hơi cụp xuống, cẩn thận từng li từng tí quan sát phản ứng của cô: "Món canh lê đó thực sự rất mạnh, anh sợ rằng bản thân mình không thể kiềm chế được, cứ mỗi lần máu dồn lên, thì anh sẽ dùng lực nhéo thật mạnh, cái đau có thể cản trở được những điều tồi tệ đó."
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi: "Anh...!anh là kiềm chế như thế này sao?"
“…Ừm.” Anh gật đầu, rồi cười: “Phương pháp này rất hiệu quả.”
"Vậy thì tối hôm qua anh rời đi sớm như thế, là đi đâu vậy?"
"Đi gặp bác sĩ tâm lý, anh gần đây trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm, vấn đề về mất ngủ của anh rất nghiêm trọng, nhưng mà đêm hôm qua thật kì lạ anh đã ngủ được mà không cần dựa vào thuốc an thần, hơn nữa anh còn mơ thấy..."
Thời Ngọc Minh hỏi: "Mơ thấy cái gì?"
"Tôi đã mơ thấy đỉnh núi Vân Đài, chính là ở đây." Phong Đình Quân trầm giọng nói: "Thật thần kỳ, anh từ trước đến nay chưa bao giờ đến đây, nhưng mà phong cảnh ở đây giống hệt như trong giấc mơ của anh...!rất giống."
***.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện