Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Kiểu Viết Chữ Thanh Mảnh


trước sau

Advertisement


Thời điểm xem mắt, cô gái nào cũng nên dịu dàng ôn nhu hơn một chút đúng không?
Huống chi là xem mắt với một người đàn ông như Phong Đình Quân.
Hai người trước đây cũng chỉ gặt mặt ba lần, hơn nữa trong đó hai lần còn là mẹ của của cô theo đi cùng, lần gần đây nhất mới xem như hai một người gặp mặt riêng nhưng ở bên cạnh Phong Đình Quân có một người trợ lý đi theo.
Ngô Mẫn Mẫn đến cùng vẫn còn giữ chút cố chấp và mong manh của một cô gái nhỏ: “Mỗi người đều có rất nhiều mặt, tôi có thể rất ôn nhu, nhưng tôi cũng biết nóng tính tức giận.”
“Hử.”  
“Không được, người phụ nữ vừa rồi, hôm nay anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích, nếu không thì tôi không cưới nữa!”
Nói đoạn, Ngô Mẫn Mẫn tự giật mạng che mặt của mình, ném xuống đất, tức giận đi đến ngồi xuống chiếc sô pha cách đó không xa, quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh, phụng phịu.
Trên mặt Phong Đình Quân càng lúc càng biểu thị sự mất kiên nhẫn, cuối cùng rốt cục cười lên một tiếng: “Fine.”
Ngô Mẫn Mẫn không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Tôi đồng ý.”
“Anh…chính là vì người phụ nữ kia?”
Phong Đình Quân lạnh mặt nói: “Không có liên quan gì đến cô ấy, cô Ngô, vào lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tôi đã nói rất rõ ràng, tôi cần chính là một người vợ ôn nhu, đơn thuần, không can thiệp vào chuyện riêng của tôi, ngay từ đầu tôi đã cho là cô là người phù hợp, nhưng mà hiện tại bây giờ, tôi có vẻ đã nhìn lầm rồi.” 
Ngô Mẫn Mẫn nổi nóng, trong nháy mắt đứng lên: “Anh đây là đang tìm vợ sao?   Anh chính là đang tìm một con rối thì có?”
“Không sai, tôi cần thân phận của một người đã kết hôn, nhưng tôi không muốn bỏ quá nhiều sức lực để quan tâm đến phụ nữ.

Cuộc hôn nhân này, kỳ thực chính là để giải quyết nhu cầu, tôi cho cô một cuộc sống tốt, để cô tiến vào xã hội thượng lưu, mà cô chỉ việc không nghe không hỏi là được rồi, cuộc giao dịch này rất công bằng.”
“Anh coi hôn nhân như một thoả thuận giao dịch?”
Phong Đình Quân vẫn lạnh lùng như cũ: “Nếu như không phải người mình yêu, thì kết hôn với ai cũng đều như thế, chẳng lẽ cô Ngô cô yêu tôi?” 

“Được, kết toán cho cô tiền lương một ngày.” 
“Không phải vậy.” Trần Quân Ninh nhỏ giọng nói: “Chân của tôi thế này…nên tính là tai nạn lao động chứ?”
Phong Đình Quân thấy tức cười: “Lừa bịp tôi?”
“Không phải không phải, tôi nào dám vậy! Là tôi cảm thấy bản thân mình quá xui xẻo, vừa mới đi làm ngày đầu tiên, liền chứng kiến ông chủ và vợ sắp cưới của ông chủ chia tay, còn bị trẹo chân, nếu công việc còn bị mất, phải tự mình đi khám bệnh…tôi thực sự không còn tiền nữa.”  
Phong Đình Quân không có kiên nhẫn nghe: “…cô thật nhiều lời.”
“Ngược lại dù sao cũng sắp bị đuổi việc…à không phải, bị đánh trượt, tôi cũng không sợ đắc tội anh nữa cho nên muốn nói cái gì liền nói cái đó.

Tổng giám đốc Phong, người trong xã hội thượng lưu các anh kết hôn, đều đơn giản khắt khe như vậy sao? Tùy tiện chọn một người, chỉ cần phù hợp yêu cầu là được rồi, cũng không để ý là yêu hay không yêu, có thích hay không, chỉ cần phù hợp thì có thể lập tức kết hôn?”
Phong Đình Quân lấy điện thoại di động ra, vừa lướt vừa trả lời: “Người khác như thế nào tôi không biết, tôi như vậy.”
“Vậy đời này anh đã từng yêu chưa?” 
“…Nói nhảm.”
“Vậy tại sao không cưới người con gái mà anh yêu?”
Phong Đình Quân trừng mắt nhìn cô một cái: “…cô học đại học ngành nào?”
“Tôi á? Chuyên ngành thư ký!”
Anh cười lạnh: “Tôi còn tưởng rằng cô học chuyên ngành hài kịch.”
“Ha ha ha ha tôi đúng là đã từng tham gia vào câu lạc bộ hài kịch của trường, hơn nữa còn đạt giải nhất cuộc thi hài kịch mà tổ văn của trường tổ chức trong đêm hội đón tết nguyên đán nữa!”
“…Ha, thật lợi hại nhỉ.”  
“Haha, tổng giám đốc Phong, tôi cảm thấy anh không giống lúc nãy chút nào.”

“Không giống như thế nào?”
Trần Quân Ninh sờ cằm một cái, nói: “Theo như tôi quan sát, anh rất giống như có hai nhân cách, một cái vô cùng thành thục chững chạc, một cái đặc biệt ấu trĩ nóng vội.”
“Hử?”  
“Lúc nói chuyện với Ngô tiểu thư, còn có lúc làm việc, rất giống với một tảng băng giá lạnh, tới gần một chút thì sẽ rét cóng chết người.

Nhưng mà lúc nói chuyện với chị gái vừa nãy, lại cực kỳ nóng nảy ấu trĩ, như kiểu hai người khác nhau vậy.”
Phong Đình Quân nhất thời sửng sốt, không nói lời nào.
Trần Quân Ninh lại tiếp tục nói liên miên lải nhải: “Nhưng bây giờ nói chuyện với anh trong chốc lát, tôi cảm thấy khí chất lạnh lùng xa cách của anh thật ra chỉ là ngụy trang, thật ra anh là người hiền hòa dễ gần.

Đúng rồi tổng giám đốc Phong, chúng ta chờ Ngô tiểu thư rồi mới đi sao?”
“Không cần chờ, bây giờ đi luôn.”
“Vậy để tôi lái xe.”  
“Không cần, tôi gọi người lái thay rồi.”
Người lái thay ở cách đó không xa, rất nhanh đã tới, vừa ngồi lên xe, ngay lập tức nhịn không nổi nuốt xuống một ngụm.
Là xe Maybach!
Anh ta còn chưa từng lái loại xe tốt như vậy!.


Truyện Teen Hay
“Cao ốc tập đoàn Phong Khởi.” Phong Đình Quân nói địa

Advertisement
chỉ xong, liền nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Trần Quân Ninh cũng lên xe, nhiều đoạn đường bị tắc vì mưa to, trên phần mềm chỉ đường, tất cả các con đường đều hiện lên màu đỏ đáng sợ.
“À, tôi biết một con đường nhỏ, bình thường ít người qua lại nên sẽ không bị tắc.”
Phong Đình Quân khẽ mở mắt, tò mò nhìn cô.
Trần Quân Ninh vỗ ngực một cái: “Tổng giám đốc Phong, anh yên tâm đi, mặc dù bây giờ tôi đã là vò đã mẻ lại sứt, nhưng tôi sẽ mau chóng đưa anh đến công ty sau đó đi tới bộ phận nhân sự làm thủ tục tai nạn lao động! Chậm trễ các cô ấy có thể tan làm mất!”
Phong Đình Quân dứt khoát im lặng, quay đầu đi tiếp tục chợp mắt.
Trần Quân Ninh cho rằng anh đã ngầm đồng ý, vì vậy vươn lên cạnh ghế tài xế để chỉ đường cho anh ta.
Rẽ trái rẽ phải bảy tám lần, cuối cùng thật sự đến được cao ốc tập đoàn Phong Khởi.
Người lái xe thay cũng kinh ngạc: “Giỏi quá cô gái, cô còn thông thuộc đường xá hơn tôi.”
Trần Quân Ninh cười khúc khích.
Trở lại công ty, Phong Đình Quân trực tiếp trở lại phòng làm việc của mình, còn Trần Quân Ninh rất tự giác đi đến bộ phận nhân sự làm thủ tục xin từ chức, đương nhiên phải làm thủ tục liên quan đến tai nạn lao động trước đã.
Sau khi hoàn thành xong mọi việc, cô thận trọng cầm đơn từ chức đi vào văn phòng Tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Phong?”  
Phong Đình Quân hình như đang nhìn ví tiền của anh ấy, thấy cô đi vào, rõ ràng có một chút luống cuống, nhanh chóng gấp lại ví tiền để sang một bên, nhíu mày hỏi  “Chuyện gì vậy?”
“Đây là đơn xin từ chức của tôi, còn có giấy tai nạn lao động, phiền anh kí tên cho.”
Hai tờ đơn được đặt trên bàn làm việc của anh.

Từng dòng từng nét chữ thanh mảnh, viết rất đẹp…
Thời Ngọc Minh cũng viết kiểu chữ thanh mảnh này, lúc đó, chính là anh mỗi ngày đều đôn đốc cô ấy luyện chữ…
Trong buổi phỏng vấn ngày hôm nay, không có lấy một ứng cử viên nào anh thấy hài lòng.


Nhưng duy nhất có chữ viết trên bản sơ yếu lý lịch được viết tay lập tức hấp dẫn thu hút ánh mắt anh.  
Xã hội hiện đại, phần lớn đều dùng điện thoại di động và máy vi tính đánh chữ, viết tay rất hiếm, lúc bình thường cũng không cần đến, chứ không nói gì đến việc chăm chỉ vất vả luyện viết loại nét chữ thanh mảnh này.
Đặc biệt là chữ “Minh” này, lực bút, cấu tạo, còn có thói quen viết nét cuối hất lên như thế…thật sự quá giống.
“Biết hôm nay vì sao tôi chọn cô làm thư kí của tôi không?”
Trần Quân Ninh lộ vẻ mặt bối rối: “…Không biết ạ.” 
“Bởi vì chữ viết của cô rất đẹp.”
“Hả?” Trần Quân Ninh thấy khó hiểu, không nhìn trình độ, không nhìn kinh nghiệm làm việc, chỉ là vì chữ viết của cô ư?
“Ở lại đi, tiền lương của cô tăng gấp đôi.”
Phong Đình Quân trực tiếp đưa hai tờ đơn ở trên bàn làm việc vào máy cắt giấy: “Đồng ý không?”
Làm sao có thể không đồng ý chứ?
Trần Quân Ninh mừng rỡ như điên: “Đồng ý, đồng ý, trăm lần nguyện ý!”
“Nhưng tôi cũng có ba yêu cầu dành cho cô.”
“Tổng giám đốc Phong nói đi!”  
“Thứ nhất, mỗi ngày báo cáo công việc của cô phải viết tay để nộp cho tôi.”
“Được ạ! Anh thích kiểu viết chữ thanh mảnh, tôi sẽ viết!”  
“Thứ hai, tôi cho cô ba ngày để xử lý vết thương ở chân cô, không cần biết cô dùng biện pháp gì, ta không muốn để cho người khác nói tôi tuyển một người tàn tật làm thư ký, tôi gánh không nổi cái danh này.”
“Không vấn đề! Tôi bảo đảm ba ngày sau còn có thể đi được cà kheo! Thứ ba là gì ạ?”
“Thứ ba…” Phong Đình Quân chần chờ một chút: “Cô và cô ấy, phải giữ được mối quan hệ tốt, nếu như cô ấy có khó khăn gì, hoặc có bất kỳ hành động gì, phải kịp thời nói cho tôi biết.”
Trần Quân Ninh trừng mắt nhìn: “Cô ấy là ai ạ?”  
Câu hỏi vừa dứt, cô liền kịp phản ứng, nhanh chóng bịt miệng mình lại, gật gật đầu như gà mổ thóc..

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện