Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Trách Anh Có Mắt Nhìn Quá Tốt


trước sau

Advertisement


“Gần đây có vẻ cháu lao lực quá độ, thành ra bệnh tình chuyển biến xấu không chừng.

Ngày mai cháu đến bệnh viện tái khám thử xem sao, tìm bác sĩ chuyên ngành càng tốt.

Lần trước cháu tìm cái người họ Triệu kia, chẳng khác gì tên lừa đảo cả.”
Ông cụ Hình khẽ biến sắc nhưng rất nhanh đã nở nụ cười vô hại, đưa ra lời khuyên nhủ.

Phong Đình Quân rũ mắt nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
“Không sao.

Công ty gần đây nhiều việc, cháu không có thời gian.”
“Thì ra là vậy.

Đình Quân, tâm huyết cả đời chú đều giao cả vào tay cháu.

Cháu tuyệt đối đừng khiến chú thất vọng!”
“Chú Hình, chú cứ yên tâm! Cháu đương nhiên sẽ không khiến chú thất vọng!”
“Ừm, chú tin cháu.”img
Ông cụ Hình lộ ra dáng vẻ đau xót, thương tiếc nhìn Phong Đình Quân.

Những lời ám chỉ về Thời Ngọc Minh khiến đôi mắt anh trở nên sắc bén.  
“Thôi, đừng nhắc về cô ta nữa.

Đi, chúng ta đến ăn nào.”
Trên bàn cơm, ngoại trừ món cá chưng thơm lừng kia, những món khác cũng được phối vào không chỉ đẹp mắt mà còn rất vừa miệng.

Phong Đình Quân đợi ông cụ Hình bắt đầu ăn thì mới cầm đũa.
“À phải rồi, suýt chút nữa thì quên.

Cô Ngô kia lai lịch, tính tình như thế nào?” 
“Cháu đã điều tra xong xuôi cả rồi.


Bố mẹ là công nhân viên chức, gia đình bậc trung.

Tính tình hướng nội, không thích tạo vòng xã giao bên ngoài.” 
Phong Đình Quân tách xương cá, bỏ thớ thịt trắng như tuyết vào bát ông cụ Hình.

Đối phương nghe xong liền gật gù.
“Phụ nữ thế này là lựa chọn không tồi.

Ở nhà làm việc, giúp chồng dạy con cái, đặc biệt sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cháu.”
“Vâng.” 
“Tìm ngày thích hợp để tổ chức đám cưới đi.”
“Vâng ạ.”
“Còn Cố Quân Nhi, cháu tính toán như thế nào?”
“Chú Hình, chú thấy sao?”
“Hiện tại tòa án đã xử cô ta tù chung thân, cứ trực tiếp tống vào tù là được.

Hơn nữa cái thai trong bụng cũng chưa chắc là con của cháu, sau khi sinh ra thì đưa đến viện mồ côi.

Đình Quân, chú là người tin vào phật pháp, Phật luôn dạy con người phải có lòng dạ từ bi.

Hôm nào cháu thu xếp, gửi một số tiền thay chú đến viện mồ côi, xem như tích đức.”
“Cháu biết rồi.”
Dùng bữa xong, Phong Đình Quân gọi người lái xe thay đến.

Nhưng tài xế này lái xe tệ hơn hẳn, chạy quanh co hồi lâu không nói, còn đi vào con đường xấu, đất đá gập ghềnh khiến anh càng thêm mệt mỏi.

Tài xế cũng biết kỹ thuật lái xe của bản thân, không ngừng xin lỗi.
“Ngại quá, lần đầu tôi chạy con đường này…” 
“Cứ chạy theo bản đồ là được.”
“Vâng…”
Tài xế mở định vị, dựa theo chỉ dẫn mà chạy.

Sự thật chứng minh bản đồ điện tử vẫn vô cùng đáng tin cậy, chưa đầy năm phút xe đã từ con hẻm nhỏ chạy ra đến đường lớn.
Loảng xoảng! 
“Anh…anh…Tôi…”
Thanh âm va chạm phát ra vô cùng lớn.

Phong Đình Quân ngồi ở ghế sau, thân thể chúi về phía trước, suýt chút nữa thì đập cả mặt vào lưng ghế.

Anh mím môi, nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống kiểm tra.
Xe mà tài xế lái đã đâm vào đuôi chiếc Porsche.

Va chạm lần này mạnh đến mất đuôi xe đối phương đều biến dạng.

Mà chủ nhân chiếc Porsche trên tay xăm kính, tóc nhuộm đỏ hung, dáng vẻ hùng hổ, vừa nhìn qua liền biết không dễ chọc.
“Bao nhiêu tiền?”
Phong Đình Quân giơ tay, ngăn lại cái miệng đang muốn hét toáng lên của đối phương.

Tóc đỏ thoáng sửng sốt, sau đó lập tức nhe răng trợn mắt, duỗi ra hai ngón tay
“Tao nói cho mày biết, hôm nay mày xui rồi! Biết bố tao là ai hay không hả! Ngày hôm nay, không bồi thường đủ con số này thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Phong Đình Quân cau mày, buồn bực lùi về sau.

Trên người đối phương nồng nặc mùi thuốc lạ, anh không chịu nổi.
“Bảy tỉ? Đọc số tài khoản đi.” 

Tóc đỏ bấy giờ ngơ ngác.

Thật ra đuôi xe bị đụng không đến mức nghiêm trọng, hơn nữa còn bảo hiểm đến từu công ty, căn bản chẳng tốn mấy đồng cả.

Hắn chi muốn ra oai một chút, bởi vì đối phương bước xuống từ con Maybach trông rất đắt tiền.

Bảy triệu đối với người kia mà nói ắt hẳn không thành vấn đề.

Ai ngờ đâu thằng ngu này vừa há miệng, lại đền bù tận bảy tỉ cho hắn?
“Đây! Có ngay đây!” 
Tóc đỏ ngay lập tức vui vẻ lấy điện thoại ra, Phong Đình Quân nhanh chóng chuyển khoản.

Hắn vừa nhận được thông báo liền lái xe chạy mất hút, rất sợ Phong Đình Quân bất chợt đổi ý.
“Thật sự xin lỗi anh…Tôi không cố ý đâu.

Chỉ có điều, nơi này ánh sáng mờ quá, hơn nữa còn không có đèn đường, tôi nhìn không rõ.”
“Mờ quá?”
Phong Đình Quân nhíu mày, tài xế gãi đầu. 
“Đúng vậy.

Tôi giơ bàn tay lên cũng không thấy rõ nữa là.”
“Anh bị cận à?”
Phong Đình Quân cảm thấy khó hiểu, cho dù xung quanh không có đèn đường thì anh vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ vô cùng rõ ràng.
“Không, mắt tôi mười trên mười cả đấy!”
“Vậy tại sao chạy xe lại thấy mờ ảo?” 
Bên cạnh có một tài xế chạy qua, nghe thấy hai người nói chuyện liền hạ kính chắn gió xuống, ló đầu ra giải thích.
“Cậu đừng làm khó tài xê nữa.

Đường như thế này, bố ai mà nhìn rõ được.

Cũng không phải lỗi do cậu ta đâu, tôi thường đi qua đây mấy lần rồi, đèn đường thường xuyên xảy ra vấn đề, mấy lúc thế là tối om ngay.”
“Đúng đó.

Tôi từng viết giấy đóng góp ý kiến, bảo nên sớm sửa chữa lại đèn đường hoặc dựng thêm.

Chứ như thế này, sao mà lái xe.”
Tài xế từ phía sau chạy lên cũng phụ họa nói theo.

Phong Đình Quân nhíu mày, không trả lời.


Những người khác đều cảm thấy tối mù mịt, riêng anh lại nhìn rõ mọi thứ.

Chẳng lẽ, trách mắt anh quá tốt?
Nghĩ đến chuyện này, anh khẽ bật cười.

Mà tài xế đứng bên cạnh bấy giờ lại ấp úng.
“Chuyện bồi thường…Xe này, tôi quả thật không có khả năng đền.

Tôi mới chạy thay không bao lâu, trong nhà con trai vẫn chờ tiền lương để đóng học phí…” 
“Ừm, chuyện bồi thường không cần đâu, công ty bảo hiểm sẽ giải quyết.

Nhưng tai nạn lần này do anh gây ra, vậy nên tôi sẽ không trả tiền.”
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Phong Đình Quân nhàn nhạt trả lời, đối phương như trút được gánh nặng, không ngừng cái đầu cảm ơn, thở phào nhẹ nhõm
“Anh đi đi.”
“Vâng…Thật sự xin lỗi…”
Đối phương rời đi, Phong Đình Quân nhanh chóng gọi đến công ty bảo hiểm để giám định mức độ thiệt hại.

Trong lúc chờ người đến, anh dùng điện thoại để xem qua văn kiện, đồng thời phát hiện phòng nhân sự vừa gửi mình đơn xin nghỉ việc của Như Ngọc cùng bảng tổng kết lương.  
Tuy đối phương chỉ giữ chức vụ thư ký nhưng đây chính là thư ký của tổng giác đốc, vậy cho nên việc cô nghỉ phải qua sự xét duyệt của anh.

Anh nhìn qua một hồi, cuối cùng bảo phòng nhân sự thanh toán hẳn một năm lương cho đối phương.
Thành phố Hòa Văn quá mức náo nhiệt, cho dù đã lên đèn thì người qua lại vẫn không hề ít đi.

Bởi vì xe anh xảy ra chuyện nên đoạn đường này vô tình trở nên khá ùn tắc.

Thẩm Như Ý dùng sức nhấn kèn xe. 
“Xảy ra tai nạn kiểu này làm lỡ biết bao nhiêu việc của người khác! Thật là, Thời Ngọc Minh, cậu không gấp chắc! Nhanh chóng kêu mình quay đầu đi nào!”
“Mình không gấp! Ba năm rồi, nơi này vẫn không thay đổi gì!”
“Không, thay đổi vô cùng lớn đấy!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện