Nếu Mệt Quá, Có Anh Đây.

Cha Nuôi.


trước sau

Advertisement
Lúc nãy Lưu Đào- thư kí của cô- đưa tài liệu đến, công việc mới một ngày không làm mà đã chất cao như núi. Cô ngồi trong phòng làm việc của thầy hiệu phó đến tận trưa.

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là âm thanh của chốt cửa.

Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi bước vào.

Bạch Vĩ ngửng mặt lên, khi thấy rõ người đứng ở của là ai thì nhất thời sửng sốt mấy giây.

"Cha nuôi." Cô vội đứng dậy, lễ phép cúi người chào hỏi.

Lưu Đằng là người bạn chí cốt của cha cô và cũng là hiệu trưởng của trường. Lúc trước, ông thường dạy cho cô rất nhiều thứ. Sau khi ba mẹ cô mất, cô không còn người thân, Lưu Đằng thời trẻ dồn hết tâm huyết vào công việc nên không lập gia đình, ông đã nhận nuôi và rất yêu thương cô. Nếu không nhờ có người cha nuôi này chú tâm bồi dưỡng thì chưa chắc Bạch Vĩ đã có được ngày hôm nay.

"Con đã làm xong việc chưa." Lưu Đằng cười hỏi, giọng nói hết sức thương yêu.

Ông rất yêu quý đứa con gái này. Có cốt khí, có chí tiến thủ, hơn nữa cũng rất giỏi giang, rất giống người bạn già của ông.

"Công việc của con cũng gần xong rồi ạ." Vẫn là chất giọng ấy nhưng trong lời nói của cô lại ẩn chứa sự kính trọng và dịu dàng của một đứa con ngoan.

"Cứ gác lại đó đi đã, đi ăn cơm, đã lâu rồi con không đến tìm ta chơi đấy, không phải quên người cha nuôi này rồi đi." Ông vờ trách cứ.

Cô cười khẽ một tiếng, gương mặt cũng hòa hoãn hơn, đáp: "Vâng."

Bạch Vĩ thu xếp một chút rồi cùng Lưu Đằng đi ra khỏi phòng.

Hai người đi đến một nhà hàng mang phong cách phương Tây cổ điển. Bạch Vĩ đã đặt sẵn phòng riêng, vừa đến nơi đã có người tiếp đón.

Khi ở trong xe cô đã tẩy trang. Hai cha con một người khí độ người người, mang phong thái của một bậc tiền bối, một người xinh đẹp mỹ miều, nhấc tay bước chân đầy vẻ tao nhã như một đại tiểu thư khuê các thời xưa, từ khi bước vào cửa đã thu hút không ít ánh mắt.

Hai người một trước một sau bước vào phòng riêng, món ăn được bưng vào theo sau. Hiệu suất làm việc của nhà hàng này thật sự rất nhanh, cô mới chỉ gọi điện ba mươi phút trước nhưng đã chuẩn bị đầy đủ.

"Nếu còn có yêu cầu gì thì quý khách nhấn vào nút màu đỏ này." Người phục vụ lịch sự nói rồi chỉ vào cái nút màu đỏ trên bàn.

Lưu Đằng: "Được."

Bạch Vĩ chỉ gật đầu.

"Chúc quý khách ngon miệng." Người phục vụ nói rồi đi ra khỏi phòng.

"Con gái à, con ăn nhiều chút đi, dạo này ta thấy con gầy lắm đấy, làm việc gì thì cũng phải chú ý sức khỏe, ăn uống điều độ. Công việc thì vứt bớt cho đám cấp dưới làm, những người kia cũng chẳng phải thùng cơm đâu.." Mấy người phục vụ vừa ra khỏi phòng, bộ dáng cao ngạo trầm ổn của Lưu Đằng đã lột ngay xuống, ông luôn ra một tràng dài.

Bạch Vĩ hơi giật giật khóe miệng, cha nuôi của cô hình như càng ngày càng nói nhiều.

Cô đáp "vâng" một tiếng rồi gắp thức ăn vào bát của ông.

Bạch Vĩ: "Cha nuôi cũng ăn nhiều một chút."

Lưu Đằng: "Được, được."

Lưu Đằng ăn được hai miếng, lại bắt đầu chương trình hỏi đáp.

"Công việc của con dạo này tiến triển thế nào?"

"Cũng ổn ạ, sắp tới có thể sẽ có một dự án hợp tác với Tập đoàn Tư Thị?" Cô kiên nhẫn trả lời.

Lưu Đằng nhướng mi: "Tư Thị?"

"Vâng." Cô cũng rất mong chờ dự án lần này hợp tác thành công. Mặc dù công ty cô bây giờ
Advertisement
cũng thuộc top đầu trong nước nhưng nếu so với Tư thị vươn ra cả thị trường quốc tế thì còn cách một khoảng khá xa.

Hai cha con người hỏi người đáp một câu, bầu không khí rất nhẹ nhàng.

Xong bữa trưa, Lưu Đằng về trường học còn cô thì gọi điện cho Lê lan- Đổng sự trưởng của Hoàng Huy một tiếng nói rằng mình sẽ đến công ty.

Lúc còn nhỏ, Bạch Vĩ được cha mẹ bảo vệ rất kĩ, ngoại trừ những người thân thích ra thì không có ai biết cô. Người ta chỉ nói, Bạch tổng của Hoàng Huy có một đứa con gái nhưng cũng không biết mặt mũi, vóc dáng ra sao.

Bước vào đại sảnh, mấy người tiếp tân thấy cô đi vào thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ lịch sự chào hỏi: "Chào tiểu thư, cô đến đây tìm người sao?"

Cô liếc xuống nhìn bộ đồng phục học sinh của mình một cái, đáp: "Đúng vậy."

"Vị tiểu thư này, không biết cô tìm..."

"Tiểu Vĩ."

Cô tiếp tân chưa nói hết câu, một tiếng gọi từ phía sau đã vang lên.

Cô quay lại, thấy một người phụ nữ trong bộ đồ công sở màu đen bước về phía này, có vẻ như vừa mới đi bàn chuyện hợp tác của một dự án nào đấy.

"Cô Lê." Bạch Vĩ lễ phép chào một tiếng.

Lê Lan gật đầu cười.

Còn mấy nhân viên tiếp tân thấy một màn này thì đã ngây ra như phỗng. Lê Đổng lạnh lùng không bao giờ cười của công ty đây sao? Không phải gặp trúng người giả rồi chứ?

"Cô ấy tìm tôi." Lê Lan lãnh đạm nói với mấy người tiếp tân, lúc này họ mới hoàn hồn lại. Dáng vẻ này thì đúng là Lê Đổng của bọn họ rồi.

"Cô Lê thật biết cách tìm nhân viên, đúng là có con mắt nhìn người tinh tường." Bạch Vĩ hiếm hoi khen người khác một câu, vừa liếc về mấy nhân viên kia.

Mấy người kia được khen mà "thụ sủng nhược kinh" *, nhìn ánh mắt dịu dàng của Lê Đổng thì cũng biết cô gái này không tầm thường.

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng hạnh mà thấy kinh sợ.

Lê Lan nghe câu nói của Bạch Vĩ, quay sang nói với nhân viên: "Tháng này các cô được tăng lương gấp đôi", rồi dắt cô đi vào thang máy dành cho Boss.

Đám nhân viên tiếp tân nghe câu nói kia của Lê Lan mà mừng như điên:

"Trời ạ, Lê... Lê Đổng sự vừa nói sẽ tăng lương cho chúng ta phải không?"

"Lại còn tăng gấp đôi nữa, đây không phải đang mơ đi, mau tát tôi một cái xem có đau không?"

"Không phải mơ đâu, là nhờ có cô đấy, may mà lúc nãy cô nói chuyện lịch sự với cô gái kia?"

"Xem ra cô gái này thật sự không đơn giản a..."

--- Minh Ngọc Tiêu Tiêu---

Truyện convert hay : Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện