Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh

Chương Thời Gian Vui Vẻ - Hạnh Phúc Của Chúng Ta....cảm Ơn Anh


trước sau

1 tuần sau

Trong 1 tuần vừa qua, Lâm và Phong ở bên cạnh chăm sóc nó và cũng giành rất nhiều thời gian để đưa nó đi chơi, ăn những món ăn thật ngon tuy rằng rất bận nhưng vẫn muốn ở bên cạnh nó

Trong 1 tuần này, hắn vùi đầu vào công việc, ko quan tâm mọi thứ bên ngoài chỉ cúi đâu vào làm việc Lâm từng liên lạc với hắn nhiều lần nhưng hắn ko nghe máy

Tại bệnh viện

- Anh này, tại sao anh lại giành nhiều thời gian cho em vậy - nó hỏi Lâm, giờ trong nó xanh xao vô cùng

- Anh chỉ muốn bù đắp cho em trong thời gian em phải đau khổ thế thôi - Lâm cười nhẹ, lòng anh đau nhói

- Vậy tại sao em đc ra viện rồi lại phải nhập viện - Nó hỏi tiếp

- Chỉ là anh lo vết thương của em chưa lành mà thôi - Lâm nói giọng hơi khàn anh luôn muốn mỉm cười trước mặt nó, chí ít trong thời gian này, anh sẽ luôn cười sẽ ko để nước mắt rơi để nó ko phải lo lắng mà ra đi

- Anh à sao anh lại khóc - nó đưa tay lên mặt Lâm, lau nhưng giọt nước mắt đang rơi như mưa

Anh ko thể kìm đc lòng mình nữa, anh càng kiên cường bao nhiêu thì đau lòng bấy nhiêu, nước mặt chảy ra lúc 1 nhiều hơn

- Đừng khóc anh có chuyện gì thì cư nói với em - NÓ ôm Lâm vào lòng nói

- Chỉ là anh nghĩ tới 1 câu truyện buồn nên mới khóc thôi - Lâm trấn an nó

- Vậy ạ thế anh hãy nghĩ tới những chuyện vui đi như vậy anh sẽ ko khóc nữa, anh hãy nghĩ tới khi ba ra tù, lúc đó chúng ta sẽ đoàn tụ gia đình và sẽ tạo nên nhiều kỉ niệm đẹp hứa với em nhé đừng bao giờ khóc nữa - nó đưa ngón út lên trước mặt Lâm

- Ừ chắc chắn đó - anh xúc động nói

- Anh .....em...và....ba sẽ tạo...nên...thật..nhiều...những kỉ....niệm đẹp..thật đẹp - Lâm nghẹn họng nói

- Anh nói chẳng lưu loát j cả nhưng ko sao à anh này, sau này anh đừng xuống bếp nữa để em trổ tài nhé - nó cười nói

- Ừ - Minh vuốt nhẹ tóc nó đau lòng nhìn nó cố gắng mỉm cười

Ở bên ngoài cửa, Phong cố ko gây ra tiếng động, anh cố nén những giọt nước mắt ko để nó tuôn trào, lau đi những giọt nước mắt đau thương cố gắng nặn ra 1 khuôn mặt tươi cười chỉnh lại quần áo anh bước vào

- Băng hôm nay anh mua món em thích này - Phong cao giọng nói

- Vịt nướng ạ - nó hớn hở nói

- Ừ ăn nhiều vào nha- Phong nói

- Tất nhiên rồi món sở trường của em mà - Nó cười nói rồi quay ra ngấu nghiến miếng thịt 1 cách ngon lành, Phong và Lâm nhìn nó ăn lòng đắng vô cùng, cái mặt nó ăn ngon lành thế kia ko biết còn đc nhìn thấy ko nữa

- Tới giờ tiêm rồi mời người nhà bệnh nhân ra bên ngoài bác sĩ cần gặp - Cô y tá đc chỉ định tiêm cho nó nói với Phong và Lâm

- Đi thôi Lâm - Phong cười gượng nhìn Lâm

- Ừ - Lâm trả lời bùn hiu

Bên ngoài phòng bệnh

- Bác sĩ em tôi bệnh tình có triển biến gì tốt hơn ko - Lâm hoi bác sĩ

- Hiện tại tiến triển rất tốt.....nhưng......dù thế nào đi nữa cái kết vẫn là........như các cháu thấy đó ung thư dạ dày là căn bệnh quái ác ko chỉ em cháu mà còn rất nhiều người mặc phải, nếu như ở giai đoạn đầu chúng tôi có thể chữa khỏi nhưng mà......đã ở giai đoạn cuối rồi....chúng tôi rất tiếc....hãy dành nhiều thời gian cho em cháu....ta có việc rồi ta đi trước - bác sĩ nói xong rồi đi luôn

"Choang

1 tiếng động phá vớ âm thanh tĩnh lặng, Phong và Lâm giật mình quay lị thấy nó với 2 hàng nước mắt

- Băng à bọn anh chỉ là......- Lâm đau lòng nhìn em gái mình

- Sao anh lại nói dối em - nó hét lên rồi khuỵ người xuống, trông nó vô vọng vô cùng

- Băng à...bọn anh ...... - Phong muốn giải thích nhưng cái j đó đã làm họng của anh nghẹn lại ko thể nói đc

- Cuối cùng các người chỉ thương hại kẻ sắp chết như tôi sao - nó buông 1 câu làm cho Phong và Lâm đau lòng rồi chạy đi

Nó đau khổ cùng tuyệt vọng, nó sắp chết rồi ư, ko thể đợi đc khi ba ra tù cả nhà cùng đoàn tụ, đau tim nó đau lắm hoá ra anh Hai và Phong chỉ là thương hại kẻ sắp chết như nó, nó chết rồi thì họ có đau lòng ko, có khóc vì nó ư, sẽ nhớ nó ư.....ko đâu thời gian là tất cả, kể cả có đau lòng bao nhiêu thời gian trôi rồi nỗi đâu đó cũng tan biến đi vài phần rồi cuối cùng là lãng quên.....

Nó chạy thẳng ra xe phóng đi ra biển...có lẽ chỉ có biển mới thấu hiểu đc tâm rạng của nó lúc này.....

Khi tới nơi nó chạy ra thật nhanh xô vào làn sóng đang dạt vào bờ

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - nó hét lên cũng oà khóc luôn

- Tại sao.....Tại sao lại.........ko cho tôi.........đc ở bên người mình yêu.........ít nhất cũng để tôi.....đc ở với người quan trọng của mình chứ....nếu tôi ko đc yêu....thì tôi cũng trả trách ông đâu....nhưng ít ra....ít ra cũng phải....cho tôi đc ở........cùng người quan trọng đói với tôi ....... người tôi cần bảo vệ............tại sao vậy......ông thật độc ác..... - nó khóc oà những lời nói của nó tựa như những lời ở sâu trong trái tim đến lúc phải đc nói ra

Sau 1 hồi phát tiết giờ người nó ướt như chuột lột đi vào bờ ngồi trên bờ cát 1 mình

- *hắt xì*......lạnh thật - nó nói giọng hơi khàn

- mặc vào đi - 1 giọng nói quen thuộc vang lên đó là hắn từ lúc nó đên đây hắn cũng ở đó nhưng chỉ ở trong xe nhìn nó ko nghe đc những gì nó nói chỉ phỏng đoán như nó có chuyện j đó bực mình cần đc phát tiết ra

- Sao anh lại ở đây - nó hỏi lạnh nhạt

- Chỉ là buồn chán quá nên tìm nơi để hóng gió ai ngờ gặp em ở đây - hắn nói nhẹ nhàng trong giọng nói ẩn chứa sự nhớ nhung

- Anh nghe hết rồi à - nó hỏi hắn 1 lần nữa lại lạnh nhạt

- Ko chỉ thấy em đang tức giận thôi......Trời lạnh rồi - hắn nói đồng thời ngồi sát vào nó hơn

- Trả anh áo, tôi sợ sẽ làm dơ nó..... thôi tôi đi đây anh ở lại mạnh khoẻ - nó cởi áo ra đưa cho hắn rồi cũng đứng lên

- Em nói vậy là có ý gì - hắn níu kéo nó, bàn tay nó lạnh quá, khuôn mặt gầy gò đi nhiều, xanh xao lắm

- Ko có j cả chỉ là chúc anh mạnh khoẻ thôi - nó nói rồi gỡ tay hắn ra tiếp tục bước đi nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiên trái tim nó đau nhói

- Chúng ta phải trải qua bao nhiêu đau đớn nữa....để tình yêu của đôi ta mới có thể hoàn thành - hắn hỏi nó vu vơ mà cũng chứa chan bao nhiêu hàm ý, bao nhiêu sự chờ mong, cùng bao nhiêu hờn dỗi

-......- nó ko nói cả nước mắt nó lại rơi.....đã thề rằng sẽ ko rơi nước mặt vì tình yêu này.....sẽ ko rơi vì người đàn ông này.....sẽ khoá chặt cửa trái tim lại.....đóng băng hồi ước của chúng ta lại mà sao chỉ vì câu nói đó mà lại rơi nước mắt 1 lần nữa chứ

- Đừng buồn nhé em.....Vì anh sẽ ko bao giờ từ bỏ tình yêu này...Chúng ta sẽ ko hối tiếc vì đã gặp đc nhau phải ko ? - Hắn hỏi nó, câu hỏi chứa đựng bao nhiêu tình yêu của hắn...bao nhiêu sự đau thương chờ mong và cả đau đớn nữa cả hai đã đau khổ nhiều vì tình yêu này vậy tại sao lại ko tha thứ cho nhau rồi cùng làm lại 1 lần nữa chứ

- Ngay cả khi trước mắt...nếu như chỉ là nếu như thôi tôi chết đi thì anh sẽ lại yêu người khác phải ko - nó nói....biết chắc chắn sẽ ko thể ở cahj bên nhau thì đừng yêu nữa hãy biến yêu trở thành sự thù hận để cho nhau đỡ phải đau khổ dằn vặt để cho nhau đc thoải mái hơn em nguyện nhận hết đau thương về phía mình

- KO đâu Anh vẫn sẽ yêu em mãi mãi - hắn nói thật to lên làm trái tim nó hạnh phúc vô cùng chỉ cần câu nói này thôi nó cũng mát nguyện lắm rồi...cảm ơn anh nhiều lắm ít ra anh đã mang lại cho em chút ấm áp trước khi em đi

- Thôi đừng nói j nữa đừng hứa hẹn j nữa chỉ làm nhau đau khổ thêm mà thôi - nó nói rồi chạy vào xe phóng đi

- Chỉ có em là độc ác thôi....em ko biết anh đâu khổ đến nhường nào đâu Băng à - hắn nói khoé mắt cay cay thật là ! hắn ko thể kìm nổi nước mắt của mình nữa

Truyện convert hay : Phúc Bảo Thập Niên 70

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện