Phụ thân nàng công vụ bộn bề, chỉ ở một lát liền rời đi, trước khi đi có dặn dò vị phu nhân chiếu cố nàng vài câu, sau đó cúi đầu cảm tạ. Vị phu nhân kia là Lam thị gia phó, gọi là Nguyệt phu nhân, cả hai vợ chồng bà đều sống ở là Lam gia, trượng phu của bà hiện đảm nhiệm công vụ của Lam gia ở nơi khác, Nguyệt phu nhân ở lại chiếu cố các tiểu nữ hài của Lam thị ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Còn hiện tại bà chỉ phụ trách chiếu cố một mình Lam Tích Vụ nàng, nói đây là ý của Tông chủ.
"Tông chủ... Bá phụ của ta?"
Lam Tích Vụ ngồi trước gương, nhìn Nguyệt phu nhân chải cho mình kiểu tóc Song bình kế, chính là kiểu tóc mà các tiểu cô nương Vân Mộng yêu thích, sau đó điểm thêm mấy cây trâm Ngọc Lan hoa, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng nhỏ nhắn của nàng trái lại thêm mấy phần đáng yêu. Này là cũng với tính cách là Lam Tích Vụ đối nghịch, nhưng bất quá Nguyệt phu nhân thích, nàng cũng liền để bà làm.
"Đúng vậy a. Tông chủ dạo này sự tình bận rộn, còn chưa tìm được thời gian qua nhìn Tiểu tiểu thư đâu"
Nguyệt phu nhân nhìn khuôn mặt từ đầu đến cuối lạnh lùng không chút biểu tình của Lam Tích Vụ. Quả thật là giống phụ thân nàng mười phần! Đây lòng không khỏi than thở, đúng là cha nào con nấy, cũng không hi vọng nàng cười một cái.
Hài tử này mới chỉ sáu tuổi, nhưng thân phận của mẫu thân nàng lại chú định tương lai của nàng sẽ không thể bình bình đạm đạm mà qua. Nàng là nữ nhi thân sinh của Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện a! Khi ấy nếu không phải là Giang gia cùng Lam gia mười phân tư thái ương ngạnh muốn bảo hộ đứa trẻ này thì nói không chừng năm ấy không ít người đã muốn đem nàng còn trong tã lót nghiền xương thành tro. Cho dù là hiện tại, bà cũng là nghe qua lời đàm tiếu của gia phó, biết tiên môn bách gia có bao nhiêu bất mãn với đứa trẻ này, chỉ là ngại một nửa huyết mạch còn lại của nàng mà không dám vọng động.
Trẻ con có tội gì a.
Nguyệt phu nhân trong lòng cảm khái, duy trì nụ cười nhìn tiểu cô nương khả ái trước mặt nói:
"Ngày mai đi Trúc