Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 42


trước sau

Giang tông chủ lúc nào mở miệng cũng luôn mang ba phần châm chọc, chỉ là lúc này đây, không phải mỉa mai người khác, mà lại là chính mình. Bỗng nhiên, hắn nói:

"Thực xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người:

"Ngươi không cần xin lỗi."

Chuyện tới hiện giờ, căn bản không phải là ai xin lỗi ai. Ngụy Vô Tiện lại nói:

"Coi như ta trả lại Giang gia."

Giang Trừng ngẩng lên, mắt tràn đầy tơ máu, vành mắt đỏ đỏ nhìn Ngụy Vô Tiện, giọng khàn khàn:

"Còn phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ của ta?"

Ngụy Vô Tiện đè huyệt thái dương:

"Được rồi. Chuyện đã qua. Đừng nhắc lại nữa."

Không phải hắn không muốn nhắc lại chuyện xưa. Hắn chỉ không muốn nhớ lại cái cảm giác bị mổ đan lúc còn thanh tỉnh, cũng không muốn hết lần này tới lần khác nhai lại việc nỗ lực nhiều thế nào, trả giá lớn ra sao.

Nếu ở kiếp trước bị vạch trần chuyện này, hắn trái lại sẽ hơn phân nửa cười ha ha ha ha an ủi Giang Trừng: "Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, ngươi nhìn ta nhiều năm như vậy không có kim đan mà vẫn có thể hô mưa gọi gió. Muốn đánh ai thì đánh, muốn giết ai thì giết". Có điều ở hiện tại, hắn không thể ra vẻ tiêu sái vân đạm phong khinh như vậy được. Thực lòng mà nói, hắn thật sự không tiêu sái được nữa rồi.

Loại sự tình này dễ dàng thông suốt như vậy sao?

Không thể nào.

Ngụy Vô Tiện lúc mười bảy tám tuổi, kỳ thực kiêu ngạo không khác gì Giang Trừng. Đã từng sở hữu linh lực mạnh mẽ, thiên tư hơn người. Dù cả ngày mò cá bắn chim, suốt đêm trèo tường trêu người, vẫn có thể đứng đầu, bỏ xa các đồng môn chăm chỉ học tập tới mười tám con phố.

Nhưng là, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn lại trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến việc mình cả đời này không thể đi theo con đường chính đạo được nữa, cả chuyện vĩnh viễn không thể xuất ra được chiêu kiếm đẹp đẽ kinh ngạc, làm người khác trân trối nghẹn họng được nữa. Sau lại hắn lại nghĩ, nếu Giang Phong Miên không có mang hắn về Liên Hoa Ổ, khả năng hắn đời này vô duyên với tiên đạo, căn bản sẽ không biết trên đời còn có một con đường huyền bí mỹ lệ như vậy, chẳng qua chỉ là tiểu lưu manh lưu lạc đầu đường xó chợ gặp chó liền chạy. Hoặc đổi lại ở nông thôn trộm đồ ăn, thổi sáo, ngày ngày lưu manh, không có chuyện tu luyện, càng không thể có cơ hội kết đan, vậy thì trong lòng ắt dễ chịu hơn rất nhiều. Coi như báo đáp cũng được, chuộc tội cũng được. Coi như chưa từng có viên kim đan kia. Cứ tự nhủ với mình như thế thật nhiều, mới có thể trưng ra ngoài cái bộ mặt tiêu sái ngông nghênh, thuận tiện còn có thể ở trong lòng nửa thật nửa giả ca ngợi cảnh giới của chính mình.

Chính là, kia đã là chuyện của kiếp trước. Ngụy Vô Tiện nói:

"Ách, ngươi...cũng đừng nhớ kỹ nữa. Tuy ta biết, với tính cách ngươi, khẳng định sẽ vẫn luôn nhớ kỹ, có điều... phải nói như thế nào đây..."

Hắn nắm chặt tay Lam Vong Cơ, đối Giang Trừng nói:

"Hiện tại ta thật sự cảm thấy... Mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Qua lâu rồi, không cần thiết phải để trong lòng."

Giang Trừng hung hăng lau mặt, lau đi nước mắt, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại. Lúc này, Nhiếp Hoài Tang trên người còn đắp áo ngoài của Lam Hi Thần, ung dung tỉnh dậy. Hắn ai ôi ai ôi nho nhỏ kêu vài tiếng, miễn cưỡng bò lên, lơ mơ hỏi:

"Ta đang ở đâu?"

Cùng lúc, từ sau miếu Quan Âm truyền đến một trận thanh âm xuy xuy quái dị, giống như có thứ gì xì ra, sau một lát, đám tu sĩ đào đất kia kêu lên thảm thiết. Mấy người trong miếu thần sắc đột biến, có một mùi gay mũi rất nhỏ bay ra. Lam Hi Thần lấy tay áo che mặt, giữa chân mày ẩn ẩn vẻ lo lắng. Ngay sau đó, hai thân ảnh lảo đảo vọt ra. Tô Thiệp đỡ Kim Quang Dao, sắc mặt hai người đều tái nhợt, thanh âm kêu rên sau điện vẫn còn tiếp tục. Tô Thiệp hỏi:

"Tông chủ, ngươi thế nào rồi?!"

Trán Kim Quang Dao vã ra chút mồ hôi lạnh:

"Không sao. Vừa rồi may nhờ có ngươi."

Tay trái hắn buông thõng không nhấc lên nổi, toàn bộ cánh tay đều phát run, tựa hồ cố nén thống khổ, tay phải vươn vào trong ngực lấy ra một cái dược bình, muốn mở ra nhưng dùng một tay lại không tiện. Thấy thế, Tô Thiệp vội tiếp nhận dược bình, đổ ra viên thuốc bỏ vào lòng bàn tay hắn. Kim Quang Dao cúi đầu, nhíu mày nuốt xuống, chân mày nhanh chóng giãn ra. Lam Hi Thần do dự một lát, hỏi:

"Ngươi làm sao vậy?"

Kim Quang Dao nao nao, trên mặt lúc này mới có tí huyết khí, miễn cưỡng cười trả lời:

"Nhất thời vô ý."

Hắn lấy thuốc bột ra xoa lên tay, mu bàn tay trái tới cổ tay trải một mảng đỏ, nhìn kỹ lại, làn da giống như bị luộc chín, cơ thịt thối rữa. Kim Quang Dao lại xé xuống vạt áo trắng tuyết, ngón tay có chút phát run:

"Mẫn Thiện, quấn chặt cổ tay ta."

Tô Thiệp hỏi:

"Có độc?"

Kim Quang Dao gật đầu:

"Độc khí vẫn còn chưa lan lên. Không đáng ngại, điều tức một lát có thể bức ra."

Tô Thiệp xử lý miệng vết thương cho hắn xong, Kim Quang Dao lại muốn ra sau điện xem xét, Tô Thiệp vội can:

"Tông chủ, để ta đi!"

Cỗ mùi gay mũi kia dần dần tiêu tán, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đứng dậy. Chỉ thấy một cái hố sâu, đống đất bên cạnh chất thành một khối cao, một cỗ quan tài tinh xảo đẹp đẽ đặt nghiêng một bên, phía trên còn có một cái rương đen nhánh, cả hai đều được khai mở, còn có làn khói trắng từ đó chậm rãi tỏa ra. Mùi gay mũi kia chính là khói trắng này, tất nhiên là độc trí mạng. Bên cạnh quan tài ngổn ngang lộn xộn toàn là thi thể, đều là mấy tên tu sĩ vừa rồi khổ cực đào đất, giờ đã hóa thành từng khối tử thi nát rữa, trên người áo bào kim tinh tuyết lãng cũng bị cháy đen chỉ còn cái mảnh vụn, có thể thấy được độc tính của khói trắng này nghiêm trọng thế nào. Kim Quang Dao nhào lên phía trước, lấy kiếm khí xua tan khói độc, mũi kiếm hướng cái rương đen nhánh kia gẩy một chưởng. Rương sắt lật nhào, không có gì cả. Hắn rốt cuộc nhịn không được, thất tha thất thểu bổ nhào vào quan tài bên cạnh, huyết sắc vừa mới khôi phục trong khoảnh khắc đều mất hết. Nhìn biểu tình của hắn cũng biết, trong quan tài cũng là trống không. Lam Hi Thần tới, cũng thấy được thảm trạng sau điện, khiếp sợ nói:

"Ngươi đến tột cùng ở chỗ này chôn thứ gì? Thế này là sao??"

Nhiếp Hoài Tang chỉ nhìn thoáng qua, đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất nôn khan không ngừng. Kim Quang Dao môi run rẩy, chưa nói được lời nào. Một đạo tia chớp đánh xuống, phản chiếu lên mặt hắn một mảnh trắng bệch. Biểu tình của hắn thực sự đáng sợ, khiến cho Nhiếp Hoài Tang rùng mình một cái, ngay cả nôn cũng không dám lớn tiếng, che miệng núp phía sau Lam Hi Thần, không biết đang lạnh hay đang sợ, run bần bật. Lam Hi Thần quay đầu lại an ủi hắn vài câu, thấy thái độ ôn nhu, hòa ái của Kim Quang Dao lúc trước đều biến mất. Ngụy Vô Tiện nói:

"Trạch Vu Quân, ngươi coi như oan uổng Kim tông chủ rồi. Những thứ kia, căn bản không phải do hắn chôn. Mặc dù ban đầu là hắn chôn, hiện tại hẳn là đã bị người khác đánh tráo rồi."

Tô Thiệp giơ kiếm chỉ hắn, lạnh lùng nói:

"Ngụy Vô Tiện! Có phải hay không ngươi lại làm trò quỷ gì?!"

Ngụy Vô Tiện cười cười:

"Không phải ta không khiêm tốn. Nếu là ta giở trò quỷ, tông chủ của ngươi hiện tại chỉ sợ bị thương không phải chỉ mỗi cánh tay. Kim tông chủ, ngươi còn nhớ rõ trên Kim Lân đài nhận được lá thư Tần Tố đưa cho ngươi không?"

Ánh mắt Kim Quang Dao chậm rãi dời về phía hắn. Ngụy Vô Tiện tiếp tục:

"Nói cho Tần Tố những chuyện tốt ngươi làm chính là thị nữ của Tần phu nhân trước kia, tên Bích Thảo. Nhưng việc Bích Thảo đột nhiên quyết định vạch trần ngươi, chẳng lẽ ngươi tin là sau lưng không có người giật dây sao? Còn có vị Tư Tư cô nương bị ngươi nhốt lại kia, là ai cứu nàng, là ai chỉ nàng cùng Bích Thảo tới Vân Mộng Giang thị ở trước mặt tất cả mọi người nói ra bí mật của ngươi? Hắn nếu có thể một năm một mười tra ra cái quá khứ bí ẩn của Kim tông chủ ngươi, đi trước một bước đến đây đem thứ ngươi muốn, đào lên đổi thành khói độc, chờ ngươi tới tặng cho ngươi, sao lại không có khả năng?"

Lúc này, một tăng nhân lên tiếng:

"Tông chủ, đất nơi này có dấu vết đào bới. Đã có người đào qua rồi!"

Quả nhiên, có người đã nhanh chân hơn hắn. Kim Quang Dao xoay người một quyền đánh vào khoảng không phía trên quan tài, người khác thấy không rõ biểu tình của hắn, chỉ thấy đầu vai hắn hơi phát run. Ngụy Vô Tiện cười:

"Kim tông chủ, ngươi có nghĩ tới không, đêm nay ngươi là bọ ngựa, nhưng là còn có một con hoàng tước. Người kia nhìn chằm chằm vào ngươi, giờ này khắc này, nói không chừng liền ở chỗ tối tăm nhìn lén nhất cử nhất động của ngươi. Không đúng, nói không chừng, cũng không phải người..."

Sấm rền từng trận, mưa rơi tầm tã. Nghe được ba chữ "Không phải người" kia, trên mặt Kim Quang Dao nháy mắt hiện lên thần sắc sợ hãi.

Tô Thiệp cười lạnh:

"Ngụy Vô Tiện, ngươi bớt bày ra ngữ điệu đe dọa phô trương thanh thế đi..."

Kim Quang Dao giơ lên tay phải ngăn Tô Thiệp, tia sợ hãi xuất hiện trên mặt hắn trong giây lát rồi biến mất, các loại cảm xúc nhanh chóng được khống chế:

"Đừng phí lời với hắn. Xử lý miệng vết thương trên người ngươi một chút, đợi ta tán độc, lập tức cùng mấy người còn lại chuẩn bị xuất phát."

Tô Thiệp nói:

"Tông chủ, vậy đồ vật bị đào kia thì sao?"

Kim Quang Dao môi có chút trắng bệch:

"Nếu đã bị đào đi rồi, vậy nhất định không tìm về được. Nơi đây không nên ở lâu."

Tô Thiệp:

"Vâng!"

Mới vừa rồi Tô Thiệp bị Tiên Tử cấu xé, cắn bị thương không ít chỗ, cánh tay, ngực cùng quần áo đều tổn hại, đặc biệt là ngực, vết cào nhập thịt thấu xương, trên bạch y lộ ra rất nhiều vết máu, nếu không xử lý, càng kéo dài sợ là không tiện ứng phó mấy tình huống bất chợt. Kim Quang Dao từ trong ngực lấy ra một gói thuốc đưa cho hắn, Tô Thiệp hai tay tiếp nhận:

"Vâng."

Quả nhiên không cùng Ngụy Vô Tiện nhiều lời nữa, xoay người sang chỗ khác, cởi bỏ quần áo xử lý vết thương trên người. Tay trái bị độc bỏng rát của Kim Quang Dao vẫn không nghe hắn sai khiến, đành phải ngồi dưới đất chuyên tâm điều tức lui độc tố. Các tu sĩ còn lại cầm kiếm trong miếu Quan Âm đi tới đi lui, giám sát tuần tra. Nhiếp Hoài Tang nhìn đao kiếm sáng loáng đến trợn mắt, bên người không có hộ vệ, cũng không dám thở mạnh, núp phía sau Lam Hi Thần, đánh mấy cái hắt xì.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Tô Thiệp này đối người khác âm dương quái khí, đối Lam Trạm là oán khí sâu nặng, mà đối với Kim Quang Dao thì lại đầy tôn kính."

Hắn nghĩ xong, không kiềm chế được quay qua nhìn Lam Vong Cơ. Ai ngờ, vừa lúc bắt được một tia hàn ý trong mắt y lóe lên. Chỉ thấy Lam Vong Cơ đi đến trước người Nguỵ Vô Tiện, chặn ánh mắt của Lam Tích Vụ ở sau lưng, lạnh lùng nói với Tô Thiệp:

"Quay người lại."

Tô Thiệp hiện tại đang cúi đầu bôi thuốc lên ngực, chếch người so với bọn họ, chợt nghe thấy ngữ khí không được phép trái lệnh này của Lam Vong Cơ, không tự chủ được liền quay lại. Hắn xoay người, Giang Trừng cùng Kim Lăng đều mở to hai mắt. Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện cũng nháy mắt thu lại. Ngụy Vô Tiện không thể tin được nói:

"Thế mà lại là ngươi!"

Tô Thiệp lúc này mới nhận ra có gì đó bất ổn, lập tức kéo áo lại che ngực. Có điều, mấy người đối mặt với hắn vừa rồi đã nhìn được rõ ràng chỗ ngực bị lộ. Trên một mảng da gần tim hắn, có chi chít mấy cái lỗ đen dầy đặc, lớn nhỏ không đều, nhìn rất dữ tợn. Dấu vết của ác chú "Thiên sang bách khổng"!

Hơn nữa, đây cũng không phải vết ác trớ sau khi bị người khác hạ chú. Bởi nếu bị như vậy, xem mấy cái lỗ thủng khuếch tán đến trình độ này, thì nội tạng thậm chí Kim Đan của Tô Thiệp lúc này hẳn đã mọc ra đầy lỗ đen, tuyệt đối không thể sử dụng linh lực. Có điều, hắn vẫn có thể liên tục sử dụng Truyền Tống phù, cái tiêu ngốn biết bao linh lực. Vậy thì dấu tích kia liền chỉ có một giải thích – nhất định là hắn đi hạ chú người khác, bị lời nguyền phản phệ mới lưu lại dấu vết!

Năm đó, Ngụy Vô Tiện không phải không cố gắng đi tìm người hạ chú, vì thanh danh của chính mình. Nhưng chung quy biển người mênh mông tìm không được, về sau sự việc lại phát sinh đi quá xa, tìm được người hạ chú cũng chưa chắc chuyện được giải quyết, hắn không ôm hy vọng nữa. Ai ngờ tối nay, lại là đi mòn gót tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Kim Lăng không hiểu, Nhiếp Hoài Tang đại khái cũng không hiểu, nhưng Lam Hi Thần lại nhìn Kim Quang Dao, nói:

"Kim tông chủ, đây không phải liên quan tới trận chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo sao?"

Nghe được mấy chữ "chặn giết ở Cùng Kỳ đạo", Lam Tích Vụ đang được Nguỵ Vô Tiện ôm trước người mắt chợt khẽ động. Những năm này sự tình liên quan đến Di Lăng lão tổ mà nàng nghe được đều đặc biệt nhắc đến việc này. Chả lẽ đó cũng là một âm mưu của Kim Quang Dao? Nàng nóng lòng muốn đi nhìn mấy người kia một chút, lại bị Nguỵ Vô Tiện đằng sau lưng đè lấy vai, trước mặt bị thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Lam Vong Cơ toàn bộ che chắn, đành phải có chút nghiêng người, đúng lúc đó nhìn thấy được Kim Quang Dao. Người kia một đầu ống tay áo đều nát bấy, trên cánh tay lộ ra một mảng đỏ ửng, rõ ràng là trúng kịch độc. Nhưng trên mặt hắn lại như cũ treo lên một nụ cười mỉm không rõ ý vị. Hắn hướng về phía Lam Hi Thần, nói:

"Ngươi vì cái nghĩ như vậy?"

Giang Trừng lạnh lùng:

"Việc này còn phải hỏi sao? Kim Tử Huân nếu không bị nguyền rủa, những chuyện sau đó cơ bản sẽ không phát sinh! Một lần tận giệt, giúp ngươi giải quyết hai người ngang vị là Kim Tử Hiên cùng Kim Tử Huân, ngươi muốn kế thừa Lan Lăng Kim thị nên dọn sạch tất cả chướng ngại. Việc Tô Thiệp hạ chú, hắn là thân tín của ngươi, hắn là do ai sai sử, còn phải hỏi?!"

Kim Quang Dao không cho ý kiến, vẫn đang chuyên tâm điều tức độc tố. Ngụy Vô Tiện giận quá hóa cười, nhìn chằm chằm Tô Thiệp nói:

"Ta đắc tội gì với ngươi? Ta cùng ngươi không oán không thù, thậm chí căn bản còn không quen!"

Kim Quang Dao nói:

"Ngụy công tử, ngươi không phải là rõ ràng nhất sao? Không oán không thù là có thể bình an vô sự được à? Sao có thể, trên đời này nguyên bản ai chẳng không oán không thù, nhưng kiểu gì cũng sẽ có người gây chuyện trước."

Giang Trừng căm hận:

"Tiểu nhân âm độc!!!"

Ai ngờ, Tô Thiệp lại cười lạnh:

"Ngươi đừng tự cho mình đúng, ai nói ta là vì hãm hại ngươi mới hạ chú Kim Tử Huân? Ta lúc ấy căn bản cũng chưa quy về dưới trướng tông chủ, ta hạ chú chẳng qua bởi vì ta muốn làm như vậy!"

Ngụy Vô Tiện hỏi:

"Vậy ngươi cùng Kim Tử Huân có thù oán gì?"

Tô Thiệp gằn giọng:

"Loại người không coi ai ra gì như hắn, ta gặp tên nào giết tên đó!"

Tô Thiệp vừa lên tiếng, Lam Tích Vụ liền quay đầu nhìn sang. Hắn ta khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ, giống như là đã nhịn đủ, đến bây giờ đúng là vò mẻ không sợ rơi, đem tâm tình trong lòng phát tiết ra:

Tô Thiệp: "Chẳng lẽ không phải sao? Lam Vong Cơ nếu không phải được đầu thai vào nơi gia thế tốt, hắn có tư cách gì mà không coi ai ra gì như vậy? Dựa vào cái gì luôn nói ta bắt chước hắn?! Thế nhân đều khen hắn phẩm cách thanh cao, tiên môn danh sĩ Hàm Quang Quân phẩm cách thanh cao mà lại đi cùng Di Lăng lão tổ tội ác tày trời vạn người thóa mạ làm chuyện bẩn thỉu xấu xa? Đúng là trò cười!"

Dừng lại một chút, hắn ta giống như là bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Lam Tích Vị đang an tĩnh quan sát mình. Cặp mắt lưu ly cực thiển kia vô cùng giống Lam Vong Cơ, làm cho hắn giận càng thêm giận, ngữ khí trào phúng mở miệng:

"Đúng, còn có thứ này..."

Hắn đưa tay chỉ Lam Tích Vụ đang đứng bên cạnh người Lam Vong Cơ, thần sắc giống như vô cùng đắc ý:

"Sản phẩm do Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ cấu kết mà thành, lúc đầu thật sự là kiến Huyền môn bách gia lòng người sôi sục, phải không?"

"Di Lăng lão tổ, ngươi biết nàng ta bị người đời đối đãi như thế nào không? Ha ha, ngày đó ta là chính mắt nhìn thấy, nhìn xem Đích tiểu tiểu thư của Lam gia các ngươi thì như thế nào? Còn không phải là trên Kim Lân đài bị người ra ném đá ném bùn, cuối cùng bị xô xuống bậc thang cũng không ai đến đỡ!"

"Ai dám quản a? Đây chính là huyết mạch của Di Lăng lão tổ ngươi, người ta đều sợ chính mình bị vấy bẩn đi."

Hắn ta nói thật thống khoái, cũng không chú ý đến mấy người trước mặt đột nhiên trầm mặt xuống. Bàn tay Nguỵ Vô Tiện đặt trên vai Lam Tích Vụ có chút siết lại, hốc mắt phiếm hồng, vừa giống châm chọc lại như tự giễu lên tiếng:

"Thế mà lại do loại người như ngươi..."

Chính vị hạng người này, mới dẫn đến trận tận giệt ở Cùng Kỳ đạo, để về sau hắn phạm phải một loạt sai lầm không thể cứu vãn. Mà sau khi hắn thân thể tiêu tán, con của hắn cũng vì loại người này mà vẫn bị khi dễ... Thật là buồn cười, nguyên nhân gây ra những sự việc năm đó, lại là một kẻ không đáng để mắt tới.

Kim Quang Dao giống như nhìn thấu tâm tư của hắn:

"Ngụy công tử, ngươi cũng không thể nghĩ vậy được."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên:

"Ồ? Ngươi biết ta nghĩ gì sao?"

Kim Quang Dao nói:

"Đương nhiên, cái này không dễ đoán sao. Ngươi đơn giản là đang nghĩ, ngươi bị oan. Kỳ thật, ngươi không oan. Giả như Tô Thiệp không hạ chú Kim Tử Huân, Ngụy tiên sinh ngươi cũng sẽ sớm hay muộn bị bao vây tiễu trừ bởi nguyên nhân khác."

Hắn mỉm cười nói tiếp:

"Bởi vì người như ngươi chính là như vậy, nói dễ nghe một chút thì là hào hiệp trượng nghĩa phóng lãng bất kham, còn nói khó nghe, chính là nơi nơi đắc tội. Trừ phi những người mà ngươi đắc tội cả đời bình an, nếu không chỉ cần bọn họ gặp bất trắc, hoặc bị người khác ngáng chân, đối tượng hoài nghi đầu tiên nhất định sẽ là ngươi, đối tượng trả thù đầu tiên nghĩ tới cũng nhất định sẽ là ngươi. Mà điểm này, ngươi là vô pháp khống chế."

Ngụy Vô Tiện thế nhưng lại cười:

"Làm thế nào bây giờ? Ta cảm thấy ngươi nói rất có lý."

Kim Quang Dao tiếp tục:

"Hơn nữa nếu ở Cùng Kỳ đạo mà ngươi không mất kiểm soát, ngươi có dám chắc cả đời sẽ không mất kiểm soát hay không? Cho nên, loại người như ngươi nhất định đoản mệnh. Ngươi xem, nghĩ như vậy có phải dễ chịu đi nhiều hay không?"

Giang Trừng liền tức giận:

"Ngươi con mẹ nó mới đoản mệnh!"

Hắn không quan tâm đến vết thương trên người, nắm lấy Tam Độc muốn nhào lên, tức khắc máu tươi điên cuồng tuôn ra, Kim Lăng vội ấn hắn trở về. Giang Trừng không thể nhúc nhích, trong lòng oán hận, hét lên:

"Cái đồ con trai kỹ nữ nhà ngươi, vì muốn trèo cao không màng tới cái gì liêm sỉ, còn không phải ngươi sai Tô Thiệp làm?! Ngươi muốn lừa ai!"

Nghe được bốn chữ "Con trai kỹ nữ", vẻ tươi cười của Kim Quang Dao liền ngưng trệ.

Hắn nhìn Giang Trừng, suy tư một lát rồi nhàn nhạt mở miệng:

"Giang tông chủ, bình tĩnh một chút đi, ta hiểu tâm tình của ngươi lúc này. Ngươi hiện tại hỏa khí lớn như vậy, đơn giản là đã biết chân tướng chuyện Kim Đan, nghĩ lại hành động nhiều năm qua, bản tính kiêu ngạo của ngươi cảm thấy một chút áy náy, cho nên nóng lòng tìm một tên hung thủ cho kiếp trước của Ngụy công tử, một kẻ giúp hắn thoái thác tất cả trách nhiệm, sau đó quất roi thảo phạt, coi như hả giận báo thù cho Ngụy công tử, thuận tiện giảm bớt một chút gánh nặng cho chính mình. Đương nhiên, còn giảm bớt đi sự áy náy của ngươi đối với Tích Vụ, đem nàng mang về Liên Hoa Ổ dưỡng dục sáu năm... Thật là khó tin, khi đó còn không ít người nghĩ ngươi sẽ trực tiếp giết nàng."

"Nếu ngươi cảm thấy việc từ "thiên sang bách khổng" đến tận giệt Cùng Kỳ đạo, tất cả đều là do ta một tay mưu đồ có thể giảm bớt được phiền não của ngươi, như vậy cũng không vấn đề, thỉnh tùy ý. Nhưng ngươi phải hiểu là, Ngụy công tử rơi vào kết cục như vậy, ngươi cũng có trách nhiệm, hơn nữa là trách nhiệm rất lớn. Vì cái gì dẫn nhiều người như vậy cực lực thảo phạt Di Lăng lão tổ? Vì cái gì hô hào kêu gọi người khác đi cùng, dù có liên quan tới họ hay không? Vì cái gì hắn thân cô thế cô bị người người đuổi đánh? Thật sự chỉ có tinh thần trượng nghĩa giệt trừ tà ác sao? Đương nhiên không phải. Một phần nguyên nhân, chính là do ngươi."

Giang Trừng cười lạnh một tiếng, Lam Hi Thần biết Kim Quang Dao lại đang muốn gây bất hòa, thấp giọng quát:

"Kim tông chủ!"

Kim Quang Dao bất vi sở động, tiếp tục mỉm cười chậm rãi mà nói: "... Lúc ấy Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị tam gia tranh chấp, giành hết những phần lớn, những người khác chỉ có thể ăn chút tép riu. Mà ngươi, vừa mới gây dựng lại Liên Hoa Ổ, nếu phía sau lưng còn có một Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện nguy hiểm vô hạn, ngươi cảm thấy những gia tộc khác sẽ vui vẻ chấp nhận một gia chủ trẻ tuổi được trời ưu ái như vậy sao? May mắn thay, quan hệ của ngươi cùng sư huynh ngươi có vẻ không tốt lắm, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, đương nhiên sẽ tận lực quạt gió thêm củi cho các ngươi trở mặt phản bội. Bất kể nói như thế nào, việc không để Vân Mộng Giang thị thêm cường đại, chính là giúp chính mình thêm cường đại. Giang tông chủ, trước đây biểu hiện thái độ của ngươi đối với sư huynh ngươi luôn tốt, các ngươi lập thành một cái liên minh kiên cố khiến người khác không phá vỡ nổi, khiến người khác biết khó mà lui không thử châm ngòi ly gián, chuyện xảy ra về sau nếu ngươi có một tia khoan dung, sự tình cũng sẽ không biến thành như vậy. A, lại nói tiếp, chủ lực bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương cũng có phần của ngươi..."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Xem ra 'Con trai kỹ nữ' thật sự là điểm yếu của Kim tông chủ a? Cũng khó trách ngươi lại giết chết Xích Phong Tôn."

Đề cập tới Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần thần sắc thay đổi. Vẻ tươi cười của Kim Quang Dao cũng ngưng lại, sau đó hắn liền đứng lên. Hắn điều tức, thử thử ngón tay trái, năm ngón tay rốt cuộc có thể chuyển động linh hoạt, lập tức hô:

"Gọi người xuất phát."

Tô Thiệp nói:

"Vâng!"

Hai gã tăng nhân một tả một hữu bắt trụ Lam Hi Thần, đang muốn mở đại môn, Kim Quang Dao bỗng nhiên nói:

"Ta thế mà quên mất."

Hắn chuyển hướng Lam Hi Thần:

"Tính ra, Trạch Vu Quân bị phong bế linh mạch cũng sớm giải khai được huyệt đạo rồi đi."

Tu vi của Lam Hi Thần so với hắn cao hơn quá nhiều, Kim Quang Dao nếu muốn phong bế linh mạch Lam Hi Thần, cần phải mỗi canh giờ phong một lần, nếu không, Lam Hi Thần sẽ tự mình giải thoát. Hắn đi đến trước người Lam Hi Thần, nói:

"Đắc tội."

Kim Quang Dao đang muốn vươn tay, bỗng nhiên trước mặt rớt xuống một thứ. Hắn cảnh giác mở mắt, tập trung nhìn, này lại là một khối thân thể vặn vẹo!

Một nữ nhân trần trụi toàn thân màu đỏ nằm rạp trên mặt đất, mặt mũi úp sấp, vặn vẹo thân thể cùng tứ chi, muốn bò về phía Kim Quang Dao. Tô Thiệp cầm kiếm đâm tới, nữ nhân kia hét lên một tiếng, bỗng nhiên quanh thân bốc cháy. Nàng lại đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo tiếp tục vươn tay về phía Kim Quang Dao. Thân thể cùng mặt mũi trong đám lửa bị thiêu đến cháy đen, cặp mắt toát ra cừu hận cực hạn. Tô Thiệp nhấc kiếm chém nàng tan thành mây khói. Kim Quang Dao lui về phía sau vài bước, đạp phải một vật, quay đầu nhìn lại, là hai cỗ thân thể khác đang dây dưa, một người duỗi tay bắt được mắt cá chân hắn. Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng huýt sáo, Tô Thiệp oán hận kêu lên:

"Ngụy Vô Tiện!"

Không biết khi nào, tượng Quan Âm trong miếu lại bị người lấy máu tươi vẽ mấy đường phù chú cuồng loạn. Trận nhãn trong miếu Quân Âm chính là bức tượng Quan Âm này. Nhưng hiện tại trận nhãn này đã bị Ngụy Vô Tiện nhân lúc không ai để ý phá bỏ, mấy thứ bị trấn bên trong đang liên tục lao ra bên ngoài! Bỗng nhiên, Kim Lăng la hoảng lên:

"Chuyện gì thế này?"

Giang Trừng chợt lấy tay phủi mạnh trên người hắn, nguyên lai vạt áo hắn tự nhiên bốc cháy. Kim Lăng vẫn còn tốt, có vài tên tăng nhân toàn thân như cái đuốc sống, lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết. Tô Thiệp cùng Kim Quang Dao trong lòng biết không thể không lau đi vết máu Ngụy Vô Tiện vẽ trên tượng Quân Âm, nhưng lại bị vướng víu bởi mấy tên tu sĩ đang lăn lộn cùng với mấy tà túy trần truồng không ngừng xuất hiện. Hung thi trần trụi cả nam lẫn nữ đều nghe theo mệnh lệnh của Ngụy Vô Tiện, không công kích đám người Giang Trừng cùng Kim Lăng, nhưng Kim Lăng vẫn đem Tuế Hoa dựng trước người:

"Đến tột cùng là thứ gì, ta chưa từng gặp qua tà túy như vậy..."

...như vậy dâm đãng, không biết liêm sỉ!

Lam Tích Vụ hỏi:

"Có thứ gì sao?"

Thấy nàng hỏi vậy, Kim Lăng vô thức nhìn về phía nàng, lại thấy Nguỵ Vô Tiện sớm đã đem con mắt của tiểu cô nương kia che lại, sắc mặt liền cứng đờ, nói:

"Không có gì!"

Kim Quang Dao trong mắt bốc hỏa, một chưởng đánh ra, hỏa quang bùng nổ. Hắn rốt cuộc xông được lên phía trước tượng Quan Âm, đang muốn lau đi phù chú của Ngụy Vô Tiện, đột nhiên sau lưng phát lạnh. Lam Hi Thần thanh âm trầm thấp truyền đến:

"Đứng yên!"

Kim Quang Dao còn muốn phản kích, Lam Hi Thần đánh một chưởng lên lưng hắn. Kim Quang Dao nói:

"Trạch Vu Quân... Ngươi... khôi phục linh lực."

Lam Hi Thần còn chưa trả lời, bên kia bội kiếm Nan Bình của Tô Thiệp hướng Ngụy Vô Tiện đâm tới, ai ngờ đánh lên phải một thanh kiếm khác, trên thanh trường kiếm này linh quang lưu chuyển trong suốt.

Tị Trần!

Hai kiếm tương kích, Nan Bình thế mà lại bị chẻ làm hai! Trong phút chốc, bàn tay Tô Thiệp nứt toạc làm máu tươi giàn giụa, cánh tay cũng bị ảnh hưởng khiến xương cốt gãy rắc. Chuôi kiếm rơi xuống đất, hắn dùng tay trái ôm lấy tay phải, sắc mặt như tro tàn. Lam Vong Cơ một tay cầm Tị Trần, một tay kia ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện, đem hắn cùng Lam Tích Vụ đang còn trong ngực chuyển tới phía sau bảo vệ. Ngụy Vô Tiện rất hưởng thụ phối hợp dựa vào người y. Tiểu cô nương đang bị người bịp mắt lại còn bị phụ mẫu đem kẹp vào giữa, cảm thấy có chút chật chội khó chịu.

Một loạt biến cố liên tiếp phát sinh trong điện, mất một lúc, mấy tên tu sĩ Lan Lăng Kim thị mới kịp phản ứng. Có điều trong lúc Tô Thiệp bưng lấy tay phải đầy máu, vết thương trước ngực hắn nứt toạc, mũi nhọn Tị Trần đã kề trên cổ họng Kim Quang Dao. Kẻ cầm đầu bị quản chế, tất cả bọn hắn đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lam Hi Thần đang muốn nói gì đó, thấy trong điện Quan Âm lúc này mặt ai cũng biến sắc, liền nói:

"Ngụy công tử, ngươi... ngươi trước thu mấy thứ này đi đã."

Mấy tà túy này không những trần truồng lở loét thương tích, còn phát tiếng rên rỉ làm người khác cực kỳ khó chịu, vừa nghe liền biết là tiếng gì. Bọn họ chưa bao giờ gặp qua hung linh dâm uế bất đến kham như vậy. Lam Hi Thần nghiêng mặt tránh nhìn, Giang Trừng sắc mặt xanh mét, Kim Lăng trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Ngụy Vô Tiện nhìn qua Lam Vong Cơ bên cạnh, nghĩ thầm, để cái tên hồi niên thiếu lỡ xem phải xuân cung đồ đã thẹn quá hóa giận này nhìn phải mấy thứ như vậy cũng thật quá đáng, vội giải thích:

"Ta vốn dĩ chỉ muốn thả ra tà túy bị trấn trong miếu Quan Âm, kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc ấy, ta biết đâu được sẽ thả ra cái loại này..."

Lúc này, Lam Vong Cơ chỉ mới nhìn thoáng qua mấy cái oán linh kia, ngay lập tức giống như Lam Hi Thần thu hồi ánh mắt, nhìn ra chỗ khác nói hai chữ:

"Đại hỏa."

Ngụy Vô Tiện lập tức gật đầu, nghiêm túc nói:

"Đúng. Oán linh này đều là bị thiêu chết. Xem ra ở đây đã từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, thiêu chết không ít người, sau đó Kim tông chủ vì muốn che giấu tai mắt kẻ khác, nên mới trấn áp những người bị thiêu chết này, khiến họ ác hóa thành hung linh, ở chỗ này tự mình xây cất một tòa miếu Quan Âm."

Lam Hi Thần nói:

"Kim tông chủ, trận hỏa hoạn này cũng liên quan tới ngươi sao."

Giang Trừng thanh âm lạnh lùng:

"Những oán linh đó đối hắn hận thấu xương, còn có thể không liên quan sao!"

Sau đó, chuyện xưa thuở thiếu thời của Kim Quang Dao bị người ta bóc ra

Về sau, Kim Quang Dao thuở thiếu thời kỳ chuyện xưa bị người bóc ra.

"Vì sao một đại gia chủ tiêu tiền như nước, mà lại không chuộc thân cho mẫu thân của ta, một cái việc hết sức nhỏ nhoi như thế? Rất đơn giản, bởi vì sợ phiền phức. Mẫu thân ta đợi nhiều năm như vậy, ở trước mặt ta bênh hắn, nói hắn có nỗi khổ thân bất do kỷ, thay hắn tưởng tượng ra bao nhiêu tình cảnh gian nan, rốt cuột nguyên nhân lại là hai chữ "phiền toái"; hắn đã nói là 'đặc biệt là mấy nữ nhân đọc qua sách, luôn tự cho mình hơn người, yêu cầu toàn mấy thứ không thực tế, là dạng phiền phức nhất. Nếu chuộc thân cho nàng về Lan Lăng, còn không biết nàng ta muốn dây dưa thế nào. Phải để nàng ta thành thành thật thật mà đợi, điều kiện của nàng còn tiếp khách được mấy năm nữa, nửa đời sau cũng không lo chi phí ăn mặc. Còn nhi tử a? Ai, đừng nhắc tới nữa'..."

Kim Quang Dao trí nhớ cực tốt, từng câu từng chữ thuật lại khiến người khác thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu tình say khướt của Kim Quang Thiện lúc nói. Hắn cười nói:

"Nhị ca, ngươi xem đứa con trai như ta, giá trị chỉ có bốn chữ: 'Ai, không đề cập tới'. Ha ha ha ha..."

Lam Hi Thần trên mặt đau xót:

"Cho dù phụ thân ngươi, hắn...nhưng ngươi cũng..."

Cuối cùng không nghĩ ra được từ nào thích hợp, muốn nói lại thôi, thở dài:

"Ngươi hiện tại nói mấy lời này, còn có ích gì."

Kim Quang Dao vừa cười vừa buông tay:

"Không có cách khác. Làm hết chuyện xấu, lại vẫn muốn người chiếu cố. Ta chính là người như vậy đấy."

Lúc nói đến chữ "người", hắn khẽ đảo cổ tay. Một sợi cầm huyền đỏ tròng lên cổ Kim Lăng. Kim Quang Dao khóe mắt còn ngấn lệ, trầm giọng: "Đừng nhúc nhích!"

Không kịp phòng bị tình huống này, Giang Trừng quát:

"Ngụy Vô Tiện! Ngươi không phải đã tước vũ khí hắn rồi sao!"

Dưới tình thế cấp bách, Giang Trừng thế nhưng lại trực tiếp kêu Ngụy Vô Tiện, ngữ khí phút này cùng thời niên thiếu không có gì sai biệt, Ngụy Vô Tiện cũng gào lại:

"Đúng là ta đã tước cầm huyền của hắn rồi mà!"

Lam Vong Cơ liếc mắt một cái nhìn ra huyền cơ, nói:

"Hắn giấu trong thân thể."

Những người khác nhìn theo chỗ y chỉ, thấy trên bạch y nơi mạn sườn của Kim Quang Dao có một mảng đỏ sẫm, đang dần dần lan rộng. Cầm huyền kia có màu đỏ, chính là vì bị nhuốm màu máu. Ngụy Vô Tiện lúc trước đương nhiên không tìm ra được vì Kim Quang Dao không có đem nó giấu trên người, mà là đem nó giấu trong thân thể. Sau một hồi nhiều lời, chờ khi cảm xúc của Lam Hi Thần bị hắn dao động, chờ khi người khác dời đi lực chú ý, thêm cả việc kích động Kim Lăng xông lên gần hắn, thời cơ chín muồi, nhân lúc không ai để ý nhanh chóng lấy ngón tay đâm thủng bụng, đem cầm huyền từ trong cơ thể móc ra.

Ai mà đoán được, vì lưu lại thủ đoạn này, Kim Quang Dao thế nhưng đối xử với chính mình như vậy. Cầm huyền kia dù có vô cùng nhỏ, nhưng cũng là kim loại dị vật, chôn lẫn máu thịt trong người, cảm giác tuyệt đối không có bao nhiêu vui sướng.

Giang Trừng thảm thương gọi:

"A Lăng!"

Ngụy Vô Tiện cũng không tự chủ được định ra tay, lập tức có người túm lại, quay đầu thấy Lam Vong Cơ, lúc này mới miễn cưỡng định thần, ổn định tâm trạng.

Kim Quang Dao bắt Kim Lăng đứng dậy, nói:

"Giang tông chủ không cần kích động như vậy, ta cũng chứng kiến A Lăng lớn lên. Ta cũng nói rồi, chờ một lúc ta sẽ thả A Lăng ra, hoàn hảo không thương tổn gì."

Giang Trừng hô:

"A Lăng ngươi chớ loạn động! Kim Quang Dao, ngươi muốn con tin, ta thay hắn, đều giống nhau!"

Kim Quang Dao thẳng thắn:

"Không giống nhau. Giang tông chủ ngươi bị thương, hành động không tiện sẽ níu chân ta."

Lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện đầy mồ hôi:

"Kim tông chủ, ngươi có quên mang theo thứ gì nữa không? Thuộc hạ trung thành của người vẫn còn ở bên này này."

Kim Quang Dao nhìn qua phía Tô Thiệp đang bị Tị Trần của Lam Vong Cơ áp chế, Tô Thiệp lập tức khàn giọng miễn cưỡng nói:

"Tông chủ không cần để ý tới ta!"

Kim Quang Dao nói:

" Đa tạ."

Lam Hi Thần nhàn nhạt:

"Kim tông chủ, ngươi lại lừa gạt ta thêm lần nữa rồi."

Kim Quang Dao nói:

"Chỉ nốt lần này thôi, sẽ không có lần sau."

Lam Hi Thần thở dài:

"Ngươi lần trước cũng nói như vậy. Ta đã không còn biết được, ngươi đến tột cùng có câu nào là thật."

Kim Quang Dao đang muốn mở miệng, một tiếng sấm nổ ầm ầm xưa nay chưa từng có vang lên. Tuy xa tận chân trời, lại như gần ngay bên tai, khiến cho hắn không tự chủ được run rẩy, đem lời muốn nói nuốt trở vào. Ngay sau đó, ngoài cửa miếu có ba tiếng "Đùng! Đùng! Đùng!" quỷ dị truyền tới.

Thanh âm này thay vì nói "Gõ cửa", chẳng thà nói "Phá cửa". Không giống như người dùng tay gõ, mà là dùng đầu, cuồng bạo đâm sầm vào cửa. Từng tiếng từng tiếng vang lên, cái khe trên cửa càng lúc càng to ra, biểu tình trên mặt Kim Quang Dao, cũng càng lúc càng vặn vẹo.

Vang đến tiếng thứ tư, then cửa rốt cuộc đứt gãy. Mưa bụi dày đặc theo một đạo thân ảnh đen tuyền đồng loạt phá cửa mà vào.

Cơ thể Kim Quang Dao run lên, vỗn dĩ định né tránh, nhưng mà rất nhanh kìm lại xúc động. Phương hướng thân hình kia phi vào cũng không phải tới chỗ hắn, mà là thẳng hướng Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ. Hai người ung dung chớp mắt tách ra, thực mau lại sáp lại đứng cạnh nhau. Quay đầu nhìn lại, Ngụy Vô Tiện gọi:

"Ôn Ninh?"

Ôn Ninh đang muốn phi vào tượng Quan Âm, đầu hướng xuống dưới chân chổng lên trời mất một lúc, thịch một tiếng ngã xuống, lúc này mới kêu:

" Công tử..."

Thấy hắn, Giang Trừng cùng Kim Lăng thần sắc đều có điểm khó coi. Nhiếp Hoài Tang lại hét lớn:

"Đại ca!!!"

Ngoại trừ Ôn Ninh vừa tiến vào ra, đứng ở cửa miếu còn một thân ảnh cao lớn nữa. Vóc dáng cứng rắn, sắc mặt xám xịt, hai mắt vô thần.

Chính là là Xích Phong Tôn, Nhiếp Minh Quyết!

Hắn giống như một tòa thiết tháp, ngăn cách Quan Âm miếu với mưa to gió lớn bên ngoài, cũng chặn luôn lối ra vào. Đầu cắm trên cổ, trên cổ hắn có thể nhìn thấy đường chỉ đen khâu vá chằng chịt. Đã có người đem đầu của hắn gắn vào thân thể không đầu lúc trước!

Lam Hi Thần kêu:

"Đại ca."

Kim Quang Dao cũng lẩm bẩm:

" Đại ca..."

Trong gian miếu, có ba người đều đối với thi thể của Nhiếp Minh Quyết kêu đại ca, nhưng ngữ khí hoàn toàn bất đồng. Kim Quang Dao trên mặt tràn ngập sợ hãi, cả người run rẩy. Vô luận là khi còn sống hay đã chết, người Kim Quang Dao sợ nhất, không thể nghi ngờ chính là vị nghĩa huynh tính tình dữ dằn, tuyệt không nhân nhượng này. Thân thể hắn run rẩy, tay cũng run theo, cầm huyền nhuốm máu đang bị gắt gao nắm trong tay cũng rung lên. Liền trong nháy mắt, Lam Vong Cơ bỗng nhiên rút ra Tị Trần, một kiếm chém xuống. Thoáng chốc, Lam Vong Cơ vọt đến trước người Kim Lăng, tay cầm theo một thứ. Mà lúc này Kim Quang Dao cảm giác thấy nơi cánh tay mình chợt nhẹ, nao nao, cúi đầu nhìn mới phát hiện, hắn không thấy tay phải đâu nữa. Tay phải của hắn bị chém đứt đang nằm trong tay Lam Vong Cơ, chính là cánh tay hắn nắm cầm huyền lúc trước. Máu tươi đột nhiên phun trào khiến Kim Quang Dao đau đến sắc mặt trắng bệch, cũng không còn sức mà thảm thiết, hắn chỉ lảo đảo lùi lại vài bước, muốn đứng cũng không vững được liền ngã sụp xuống đất. Vậy mà, chỉ có Tô Thiệp là lại kêu lên thảm thiết. Lam Hi Thần thoáng muốn tới đỡ hắn, cuối cùng lại thôi.

Lam Vong Cơ bẻ mấy ngón tay trên cánh tay đứt lìa của Kim Quang Dao để nới lỏng cầm huyền, Kim Lăng mới thoát hiểm. Giang Trừng đang muốn nhào tới xem hắn có bị thương hay không, Ngụy Vô Tiện lại tiến lên trước, nắm hai vai Kim Lăng, cẩn thận kiểm tra, xác định vùng da trên cổ hoàn hảo không tổn thương gì, một chút trầy da cũng không có, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm.

Lam Vong Cơ bình thường xuất kiếm luôn lưu lại ba phần đường sống. Nhưng, tình hình vừa rồi thật sự nguy cấp, cầm huyền kia sắc bén đến cực điểm, huyền sát thuật cắt thịt xẻ xương chỉ như băm dưa băm rau, mà tay Kim Quang Dao còn phát run, chỉ cần hắn động mạnh, hoặc trường hợp đáng sợ hơn, hắn quên mất mình đang giữ mạng người khác trong tay, nắm theo cầm huyền trốn chạy thì... Nếu không phải Lam Vong Cơ nhanh chóng quyết định, chuẩn xác chặt đứt cánh tay nắm cầm huyền của Kim Quang Dao, chỉ sợ Kim Lăng giờ phút này đầu đã lìa thân, máu tươi phun trào! Kim Lăng bị máu của Kim Quang Dao phun tới, hơn phân nửa thân người cùng non nửa khuôn mặt đều nhiễm vết máu, vẫn còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng. Ngụy Vô Tiện hung hăng ôm hắn:

"Lần sau cách xa mấy tên nguy hiểm ra một chút, tiểu tử thối, ngươi vừa rồi đứng gần như vậy làm gì!"

Nếu nhi tử duy nhất của Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên không còn trước mặt hắn, Ngụy Vô Tiện thật sự không biết phải làm sao nữa.

Kim Lăng không quen bị người khác ôm như vậy, khuôn mặt đang tái nhợt lập tức đỏ ửng, mạnh mẽ rãy ra khỏi ngực Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện càng dùng sức mà ôm lấy hắn, vỗ vỗ vai hắn thật mạnh rồi đẩy hắn ra chỗ Giang Trừng, nói:

"Đi! Đừng lại chạy loạn, đến bên cạnh cậu ngươi đi!"

Nhìn thấy Kim Lăng bỗng nhiên bị đẩu qua, Lam Tích Vụ đang muốn bước tới lại bỗng dừng lại. Ban đầu nàng định tiến đến xem xét vết thương trên cổ hăng, sau đó nghĩ lại, lại cầm kiếm trở về đứng trước người Nguỵ Vô Tiện, đề phòng Kim Quang Dao trước mặt lại lần nữa giở trò.

Giang Trừng bắt được Kim Lăng còn đang choáng váng đầu óc, nhìn Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, chần chừ một lát, đối Lam Vong Cơ thấp giọng nói:

"Đa tạ."

Tuy thấp giọng nhưng rất rõ ràng. Kim Lăng cũng nói:

"Đa tạ Hàm Quang Quân cứu mạng."

Lam Vong Cơ gật đầu, không nói gì, Tị Trần xéo mặt đất, mũi kiếm sáng trong không dính một vệt máu, đổi hướng nhắm ngay Nhiếp Minh Quyết. Ôn Ninh cũng chậm rãi bò dậy, tự mình bẻ lại cánh tay bị gãy, nói:

"Cẩn thận... Oán khí của hắn không thể coi thường."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện