Một lát sau, bọn người Nguỵ Vô Tiện bưng một nồi cháo gạo nếp nóng hôi hổi từ trong bếp đi ra. Nguỵ Vô Tiện nhìn một đám tiểu bối rất là nghe lời không có nhúc nhích, chưng ra một bộ dáng hài lòng, phân phó Lam Tư Truy cùng Kim Lăng bên cạnh mình:
"Cho mỗi người ăn một bát."
Lam Tích Vụ đứng dậy múc một bát, nhìn cháo gạo nếp màu hồng trong bát một lúc lâu mới đút cho một thiếu niên bên cạnh ăn, người này đúng lúc lại là Âu Dương Tử Chân. Hắn ta thấy Lam Tích Vụ tự mình đưa thìa tới, chẳng biết sao lại có chút đỏ mặt, ngượng ngùng há miệng một ngụm ăn vào. Bên cạnh hắn, Lam Cảnh Nghi lập tức phun hết những thứ vừa đưa vào mồm ra.
"Đây là cái gì, độc dược sao?!"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Độc dược cái gì, đây là giải dược! Cháo gạo nếp."
Lam Cảnh Nghi nói:
"Tạm thời không nói đến gạo nếp tại sao lại là giải dược, ta chưa từng thấy cháo gạo nếp nào cay như vậy."
Âu Dương Tử Chân cũng muốn phun ra, nhưng Lam Tích Vụ sắc mặt bình thản đang ngồi trước mặt nhìn hắn, nếu như hắn phun ra thì đảm bảo không còn mặt mũi mà nhìn nàng. Nghĩ vậy bèn lấy hết dũng khí, một ngụm ương ngạnh nuốt xuống, có và phần bộ dáng thà chết chứ không chịu nhục. Nuốt xuống xong, hắn liền cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều bị thiêu cháy, nhưng mà vẫn cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhìn Lam Tích Vụ nói:
"Đa, đa tạ Tích Vụ cô nương."
Lam Tích Vụ "Ân" một tiếng, xoay người tiếp tục cho người khác ăn. Cách đó không xa Nguỵ Vô Tiện đem một màn này thu vào mắt, trong lòng Lam Tích Vụ "Ân" một tiếng, xoay người tiếp tục cho người khác ăn. Cách đó không xa Nguỵ Vô Tiện đem một màn này thu vào mắt, trong lòng cười thầm nghĩ:
"Tiểu tử này quả là có ý tứ, nói không chừng sau này lớn lên sẽ thành một gã si tình."
Nghĩ xong, theo bản năng lại đưa mắt nhìn Lam Tích Vụ. Chẳng hiểu sao tiểu nữ hài này luôn làm hắn muốn để tâm nhiều hơn một chút. Ngày đó hắn đuổi theo Kim Lăng, lại không cẩn thận gặp phải Giang Trừng, rõ ràng thấy Giang Trừng đối với Lam Tích Vụ sau lưng mình đuổi đến không hề có một phần không kiên nhẫn giống như đối với tiểu bối khác của Lam gia, mà là dùng một thái độ phức tạp khó hiểu đối đãi với nàng. Về sau bị Kim Lăng lừa đi cũng không có giận chó đánh mèo với nàng, còn mang nàng về tận khách điếm rồi mới rời đi. Lam Tích Vụ rốt cuộc thân phận như thế nào? Ngay cả Giang Trừng cũng để ý nó như vậy. Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện không nhịn được lại giương mắt nhìn Lam Tích Vụ, thấy tiểu cô nương kia cũng đang tò mò nhìn mình thì hơi giật mình, cười cười nói:
"Tiểu Tích Vụ nhìn ta làm gì? Không lẽ bị ta mê đảo rồi?"
Lam Tích Vụ nghe hắn mồm miệng trơn tru hồ ngôn loạn ngữ thì sững sờ một chút. Kim Lăng