Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

49: Chương 43


trước sau


Bên trong thành Đàm Châu có nhiều hoa, khắp thành đầy các loại cây cối khoe sắc tuyệt đẹp.
Khi đoàn người Cô Tô Lam thị vào bên trong thành, đúng lúc mây tan mưa tạnh, người trên đường thưa thớt, vài vũng nước đọng trên mặt đất, lăn tăn gợn sóng, làn hơi nước mờ ảo giữa những chiếc lá xanh mướt và những bông hoa xinh đẹp.

Tình cờ một cơn gió nhẹ thổi qua, làn hơi nước rung rinh, khiến một đám tay áo trắng tung bay lên, trường thân ngọc lập, khí phách ngời ngời, thật là một phong cảnh như thơ như hoạ.
Dọc hai bên con phố dài là những quầy hàng nhỏ vừa tránh cơn mưa lúc nãy, giờ muốn bày hàng ra, mới bận rộn một chút, đã nhìn thấy một đám người như thần tiên từ từ đi đến, nhất thời khắp phố thường, lan truyền xì xào, nói là có người trong tiên môn đến chơi.
Đang chuẩn bị hỏi thăm khách điếm dọc đường để nghỉ ngơi, thì trên đường, có một người chắp tay tiến lên chào hỏi, tự giới thiệu là quản sự của một gia đình họ Lý trong thành.

Thấy Lam Vong Cơ đội ngọc quan mang thắt lưng, anh mi ngọc mạo, phong thái ung dung, rõ ràng là người đứng đầu của nhóm người, chỉ là mặt mày y lạnh lùng, như phủ một tầng sương giá, toàn thân toả ra khí tức người sống chớ gần, sau khi đi được vài bước, thì thấy sợ hãi, dừng bước chân.

Khoé mắt e ngại đảo qua, thấy một thiếu niên mặt mày ôn hoà, như thấy vị cứu tinh, vội vàng chắp tay thi lễ, nhẹ giọng nói với cậu ta một hồi.

Cuối cùng đưa ra một tấm danh thiếp, cúi đầu đứng một bên, yên tĩnh chờ hồi âm.
Lam Vong Cơ mới vừa bước vào khách điếm, Lam Tư Truy đã cầm danh thiếp đi đến: "Hàm Quang Quân, có một gia đình họ Lý trong thành, mời chúng ta đến phủ một chuyến, nói là trong nhà có chuyện lạ khó giải quyết cần sự giúp đỡ của tiên môn".
Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý, sau đó lại ra khỏi khách điếm.
Mọi người đi theo quản sự đến một căn nhà to cổng cao.

Trên cửa cổng treo vải bố trắng, hiển nhiên là trong nhà vừa mới có người mất.

Vào bên trong, giữa những hành lang vách tường điêu khắc, tôi tớ tì nữ đông đúc, tới tiền sảnh, một quan tài bằng gỗ sang trọng quàn ở đó, xung quanh một đám phụ nữ khóc lóc sướt mướt, mặt mũi sưng húp.
Mọi người Lam thị được chủ nhân của Lý gia mời đến sảnh bên hông.

Chủ nhân gia đình này tuổi trung niên để tang con gái, một phen nước mắt nước mũi ràn rụa kể lại sự việc.
Hoá ra, con gái ông 16 tuổi, xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng bị bệnh cấp tính mà chết.

Hôm qua mới vừa liệm, bạn bè thân thích đến viếng, buổi tối mọi người tan hết, ông cùng với phu nhân mấy ngày liền tang sự mệt mỏi, cộng thêm đau buồn quá độ, vốn muốn túc trực suốt đêm bên linh cữu, nhưng sức lực không chống đỡ nổi, đành phải nhờ một vài người bà con bình thường thân thiết canh chừng giùm.
Ai ngờ tới canh bốn, thi thể của Lý tiểu thư bật dậy từ trong quan tài, ngồi vững vàng trên linh sàng, mắt hơi mở, có vẻ bất bình gì đó.


Gia phó kinh hãi, chạy ào đến phòng ngủ chủ nhân, hai vợ chồng gắng gượng cơ thể ốm yếu, đi đến trước mặt con gái kiên trì khuyên nhủ một hồi, hỏi lúc còn sống có ước nguyện gì chưa thực hiện hay không, sẽ cố gắng hết sức để thoả mãn, chỉ cầu cho con gái có thể bình yên đi tới cầu Nại Hà, đầu thai kiếp sau.
Không biết là người chết không thể nói, hay vì nguyên nhân gì khác, thi thể không đáp lại câu nào, dung nhan vẫn xinh đẹp như lúc còn sống, phủ một ít phấn trang điểm che đi sắc mặt tái nhợt, vẫn hiện ra vẻ trắng nõn như băng như ngọc.

Đứng gần nhìn, trên mặt dường như lộ ra vẻ nhục nhã tức giận, mi tâm nhíu chặt, phẫn nộ bất bình.
Mọi người không có cách nào, đành mạnh mẽ đè thi thể xuống.

Sau đó một đêm trôi qua, không có chuyện gì lạ.

Nhưng trong lòng Lý lão gia lo sợ bất an, thứ nhất là sợ người chết bị tà tuý quấy nhiễu, thứ hai là sợ việc này không chấm dứt, lại phát sinh ra hệ quả.

Đúng lúc nghe trong thành đồn đãi, có người trong huyền môn đến, trong lòng mừng rỡ, vội sai người đi mời, xem thử có biện pháp gì không.
Sau khi nghe xong ngọn nguồn, Lam Vong Cơ đưa tiểu bối đến trước quan tài xem xét.

Bọn tiểu bối đối với chuyện sau khi chết không yên, thành tẩu thi quấy nhiễu người sống này cũng đã thấy rất nhiều, quen tay quen việc, sau một hồi phù khí vận pháp, vẫn không phát hiện thấy hiện tượng bất thường nào của tà linh, vì vậy phán đoán có thể là người chết chưa hoàn thành tâm nguyện khi còn sống.
Trần gian phàm tục, con người không phải là cỏ cây, lúc còn sống có vô vàn kiểu chấp niệm, người đó không có cách gì đạt được, thì bọn họ càng không thể nào giúp người đó đạt được, vì thế làm theo cách thông thường, bày trận pháp cầu an vong hồn, sau đó tấu khúc nhạc An nghỉ non nửa canh giờ.
Trước khi đi, Lam Vong Cơ hỏi thăm chủ nhân về phong tục túc trực bên linh cữu của nơi đây, biết được kéo dài bảy ngày, thì dặn dò Lam Tư Truy và mấy thiếu niên đi cùng mỗi ngày đến kiểm tra trận pháp, để bảo đảm không bị những người đến viếng phá hỏng.
***
Đêm khuya, chỉ một chút nữa là tới giờ hợi, Lam Vong Cơ trở về phòng, ngồi thiền trên giường.
Ánh nến lay động mấy phen chập chờn, chiếu lên người y giống như một bức tượng ngọc phạm lỗi bị đày xuống trần gian, nhắm mắt bế thần, không dính bụi trần, không phù hợp chút nào với lớp màn vải thô đầy bụi bặm che hai bên giường, và bộ bàn ghế tróc sơn xấu xí.
Bóng cây đung đưa in bóng lên khung cửa sổ, tiếng gió xào xạc, trong lòng bức tượng ngọc này cũng không bình thản như vẻ bề ngoài, mà mi tâm khẽ nhíu, tựa như lắng nghe, chờ đợi điều gì đó.
Đợi đến giờ hợi, vén vạt áo, bước xuống khỏi giường, cởi áo khoác, xếp gọn gàng, thổi tắt tất cả nến, nằm trở lại trên giường.
Khoảng chừng một khắc trôi qua, khung cửa sổ hé lên một góc nhỏ, đầu tiên là một cái đầu lâu, thật cẩn thận đi vào, sau khi xem xét động tĩnh trên giường hồi lâu, lại lui trở ra.

Đổi thành một cặp chân dài, lắc lư mấy cái giữa không trung, rồi giẫm lên mặt đất, thân mình làm một động tác Thiết bản kiều vô cùng mềm nhẹ, cả người giống như con cá trượt vào, nhẹ nhàng xoay người một cái, đứng vững vàng ổn định trên mặt đất.
Người mới tới mang đôi chân trần dơ bẩn, trên người chỉ mặc bộ trung y phong trần mệt mỏi, mái tóc đen dài được cột cao lên bởi mảnh vải xé tuỳ ý.

Mới vừa nhón mũi chân, trên giường liền truyền đến tiếng kẽo kẹt.


Người mới tới hoảng sợ, còn chưa đợi người trên giường kia có động tác gì, đã giống như lúc đi vào, nhấc khung cửa sổ, vụt nhảy ra ngoài, như mèo đêm trốn vào trong bóng tối.
Lam Vong Cơ: "...."
Một lát sau, y lại nằm trở về.

Kiểm tra túi khoả linh nang và túi càn khôn ở trong ngực, bóp mấy cái, sau đó hung hăng miết mạnh một hồi lên hình thêu hoa sen chín cánh đã bị sờn chỉ theo thời gian.
Mở to mắt nằm suốt một canh giờ.
Cho đến khi mi mắt trĩu nặng, xoa xoa huyệt thái dương, mới phát hiện mình vẫn đang mang mạt ngạch.

Tháo xuống, nắm trong tay một hồi, như suy nghĩ gì đó, lát sau, làm thành một vòng tròn, như thể cột vòng quanh một thứ gì đó, tiếp theo, chậm rãi thắt một nút kết.
Cầm lên nhìn một hồi, làm như sợ không đủ, sau đó lại thắt thêm một nút kết.
Qua một hồi, lại thắt thêm một cái.
Cuối cùng, thắt một hơi hơn mười cái, mới hả cơn giận.
Vuốt ve cái vòng tròn gồ ghề các nút thắt kia, không biết ở trong bóng tối bao lâu, rốt cuộc chịu không nổi, nhắm mắt ngủ.
***
Lại một lát sau, ngoài cửa sổ một giọng nói ép xuống cực thấp cất lên: "Tiền bối, ngươi thật sự nhìn thấy Lam Trạm ngủ rồi?"
Một giọng nói âm u khác nói: "Ngủ".
Nguỵ Vô Tiện rón ra rón rén chui vào trong phòng, sờ soạng tìm kiếm một hồi trong đống quần áo trắng ở cạnh giường, cho đến khi quậy thành một đống nhăn nhúm, "ủa" một tiếng, xoay người đi xung quanh một chặp, trợn tròn mắt.
"Sáng nay lúc bọn họ rời khỏi khách điếm kia ta đã trở về một chuyến, chủ quán nói phòng của ta đã dọn sạch, đồ đạc của ta chỉ có thể bị Lam Trạm mang đi...!nhưng sao lại tìm không ra nhỉ".
Cắn răng, nín thở ngưng thần, căng da dầu sờ soạng mấy cái ở cạnh giường, cũng không có.

Nhìn lướt qua Lam Vong Cơ đang ngủ say trên giường, ánh mắt dứt không ra.
"Lam Trạm lúc ngủ cũng thật đẹp...."
Ngây người một lát, Nguỵ Vô Tiện nheo mắt, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lung tung mặc niệm: "Sắc tức là không, không tức là sắc, A di đà Phật, quay đầu là bờ.

Không thể để sắc đẹp làm hỏng việc nha..."
"Nói xem đồ đạc của ta ở đâu??"
"Chẳng lẽ là, có nhẽ nào, không lẽ...!bị Lam Trạm vứt xuống mương trong cơn tức giận rồi hay sao??"

"......"
"Có cần hận ta đến vậy hay không??"
"Chuyện này đau đầu rồi đây, Âm hổ phù và Trần Tình không nói, nhưng quần áo giày vớ của ta đều ở trong đó, hiện giờ bộ dạng này, ăn mày bên đường còn có thể diện hơn ta, trên người chẳng có một thứ gì, không lẽ thật sự ta phải đi trộm?"
Một bụng tâm tư đang quay cuồng giằng xé, một bàn tay đột nhiên từ bên trong giường chụp về phía hắn, Nguỵ Vô Tiện nhanh như chớp, vất vả né qua, hai ba bước nhảy, tới bên cửa sổ.
Trên gối, Lam Vong Cơ vốn ngủ rất nông mở hai mắt ra, vừa quay đầu, chụp lấy thủ phạm khiến cho y suốt ngày tinh thần không yên ổn đang đứng bên cạnh mình.
Trái tim Lam Vong Cơ chợt thót lên, một bàn tay vươn ra như tia chớp, nhưng vẫn không chụp được gì.

Người nọ hoảng sợ, không kịp suy nghĩ đã vọt tới bên cửa sổ, đôi chân trần đang giẫm trên bệ cửa sổ.
"Nguỵ Anh!"
Người nọ giật mình, thân hình hơi khựng lại, cúi đầu không nói.
Lam Vong Cơ vịn giường bật dậy, sắp sửa nhào về phía hắn.
Nguỵ Vô Tiện vừa ngoái nhìn lại trong bóng tối, thoáng kinh ngạc, khoé môi vẫn treo một tia bực bội, không để lại lời nào, lập tức nhảy xuống.
Lam Vong Cơ không kịp quan tâm đến chuyện mang giày, tung người nhảy xuống, sau đó cũng chạy theo ra khỏi khách điếm.

Loanh quanh giữa mấy con hẻm nhỏ, vòng mấy vòng, cuối cùng chỉ nhìn thấy bóng dáng Nguỵ Vô Tiện thấp thoáng hiện lên ở nơi xa không thể đuổi kịp, sau đó biến mất không tăm hơi.
Trái tim Lam Vong Cơ nảy lên thình thịch, một lát, lại khôi phục sự yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức giữa trời đất vạn vật, dường như chỉ có thể nghe được tiếng vọng của sự trống trải đó.
***
Liên tiếp mấy ngày sau, bọn tiểu bối vẫn đi đến Lý gia để bày trận thi pháp, nhưng không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ.
Lam Cảnh Nghi hồ nghi nói: "Hàm Quang Quân mấy hôm nay làm sao vậy, tự nhốt mình trong phòng, xưa nay ngài ấy chưa từng như vậy".
Lam Tư Truy lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.

Trong đầu cậu mơ mơ hồ hồ có một suy nghĩ, vẫn chưa thành hình.
Từ sau khi trải qua trận chiến sinh tử ở hầm mỏ, thái độ của Lam Vong Cơ đối với Mạc Huyền Vũ đã hoàn toàn thay đổi.

Người khác có thể sẽ cho rằng trải qua sự việc này, Mạc Huyền Vũ liều chết giúp đỡ bọn họ thoát ra khỏi hầm mỏ, có ơn cứu mạng, cho nên Lam Vong Cơ hoà hảo với hắn, không so đo hiềm khích trước đây.

Nhưng Lam Tư Truy lại không dám đồng ý bừa, trong một lần săn đêm, cậu được Lam Vong Cơ cứu khỏi bàn tay của âm hồn tang thi, sau khi nhập môn càng lúc càng được coi trọng hơn, thường xuyên đi theo khắp nơi, tuy nói không phải nhất cử nhất động của Lam Vong Cơ đều theo sát tỉ mỉ, nhưng có một số việc cậu có thể dám nói khẳng định.
Sau khi Nguỵ Vô Tiện chết, cả người Lam Vong Cơ có thể nói là ở vào trạng thái mất hồn lạc phách, tuy trước mặt người khác vẫn gắng gượng mang dáng vẻ mưa gió không sờn, nhưng nội tâm sớm đã long trời lở đất, nếu không nhờ vào ngọn lửa phẫn nộ và hận ý thấu xương đối với Mạc Huyền Vũ, nỗ lực chống đỡ, thì sợ là đã hãm sâu vào trong vũng bùn.
Bởi vì bình thường Lam Tư Truy có khả năng lãnh đạo trong đám tiểu bối, tương đương với trợ thủ của Lam Vong Cơ, lúc ở bên ngoài, thông thường sẽ bố trí phòng sát phòng của y, để có thể bàn bạc bất kỳ lúc nào.

Cách một bức vách, lúc đêm khuya mộng về, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng giật mình hoảng hốt từ trong cơn ác mộng, những tiếng gọi người, những cái tên được gọi, từ đầu đến cuối chỉ có một.


Đã như thế, tại sao ngài ấy lại dễ dàng tha thứ cho Mạc Huyền Vũ, hung thủ cướp đi tính mạng của người mà ngài ấy vô cùng quan tâm?
Mà nay, trước một lời đánh cược chẳng qua là vu vơ đùa giỡn, ngài ấy đường đường là Hàm Quang Quân thế mà khom người xuống bếp, thái dưa xắt rau, nấu ăn với dầu mỡ, dáng vẻ thong dong, quả thực có thể nói là dung túng chiều chuộng.

Tuy rằng bề ngoài vẫn là vẻ mặt lạnh lùng gợn sóng bất kinh, nhưng nỗi căm hận nghiến răng, sự căm ghét khinh thường trước đó bị cuốn trôi sạch sẽ, lúc trước đa phần ánh mắt đều là vô cùng miễn cưỡng, hiện giờ, bảy phần sự chú ý là dành cho người nọ, ánh mắt giống như mật đường, dính lên người của người nọ.

Lời nói hành động cử chỉ, tẩy sạch mọi buồn bã chém giết liên tiếp mấy ngày qua, khoé miệng vương một ý cười ấm áp rất nhỏ khó phát hiện ra, khi cùng người nọ sóng vai đồng hành, bước đi dường như mang theo ba phần sảng khoái nhẹ nhàng.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, vào ban đêm, Lam Tư Truy loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã từ gian phòng bên cạnh, nghe được giọng nói âm trầm đến đáng sợ của Lam Vong Cơ, ngươi luôn luôn nhã nhặn thủ lễ, đuổi Mạc Huyền Vũ đi.
Sau ngày Mạc Huyền Vũ bỏ đi, Lam Vong Cơ liền bắt đầu tinh thần không yên.

Chỉ đến khi phát hiện người nọ vẫn lén lút theo sau bọn họ, suốt cả đoạn đường, thì sự sốt ruột giữa hai hàng lông mày mới hơi giãn ra.
Nhưng sau đó, liên tiếp mấy ngày, người nọ không xuất hiện nữa.

Không có nửa đêm lẻn vào lấy đồ đạc, cũng không có ló đầu ra nhìn trước ngó sau, hoàn toàn mất tăm.
Lam Vong Cơ buồn bực không vui, mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng, một mình tĩnh toạ tu luyện.
Thay đổi như thế, trong mắt Lam Tư Truy là không thể tưởng tượng được, chưa từng có người nào, có thể có sức ảnh hưởng lớn như thế đối với Lam Vong Cơ, tiến lên lùi xuống, mỗi một hành động, như có một sợi tóc mỏng manh vô hình, quấn quanh trên người ngài ấy, rút một cái là có thể điều khiển cả người, thân động, tâm động, buồn vui giận dữ, lên xuống được mất, khiến ngài ấy nếm trải tất cả chỉ trong một ngày.
Chỉ có một người có thể làm được.
Nguỵ Anh, Nguỵ Vô Tiện.
Nhưng Mạc Huyền Vũ sao lại có thể là Nguỵ Vô Tiện? Lam Tư Truy tuy có từng nghe qua một vài phương pháp hồi sinh hoặc hồn phách bám vào người sau khi chết, nhưng kiến thức nông cạn, không dám suy đoán ngông cuồng, nhưng lại không tiện hỏi thẳng Lam Vong Cơ, chỉ có thể đè nén sự nghi ngờ xuống không biểu lộ ra ngoài.
***
Đêm nay, lúc trăng tròn lên cao, cửa phòng Lam Tư Truy bị một loạt tiếng gõ cửa cấp bách.
Khoác áo mở cửa, lại là tiểu nhị với gương mặt ngại ngùng và tràn đầy xui xẻo.
Hoá ra Lý gia phái người tới tìm bọn họ, gõ cửa khách điếm một hồi, tiểu nhị còn buồn ngủ, lê người ra mở cửa, bị người quản sự kia sắc mặt tái nhợt hoảng sợ, bộ dạng vội vội vàng vàng mất hồn mất vía, chỉ nói muốn gặp tiên sư.

Tiểu nhị biết tiểu thư nhà hắn mới vừa qua đời không lâu, khuya khoắt tìm đến, đương nhiên không phải là chuyện tốt đẹp may mắn gì, rùng mình ớn lạnh, nhưng không dám kinh động đến Lam Vong Cơ, nên chỉ tới gõ cửa đánh thức Lam Tư Truy.
Lam Tư Truy nhanh chóng khoác áo sửa sang lại, mất một ít thời gian, ra tới cửa, quản sự hoảng hốt đến mức nói ngược nói xuôi không diễn đạt được hết ý, mất một lúc lâu, đại khái mới nghe ra hết câu chuyện: Thi thể tiểu thư Lý gia lại ngồi dậy, lần này dứt khoát nhảy ra khỏi quan tài, còn chạy nhảy lung tung khắp trong sân, gặp người là đánh!
Lam Tư Truy hỏi sơ qua trận pháp bố trí lúc ban ngày, có bị phá hỏng hay không, quản sự liên tục lắc đầu nói không có, tất cả gia phó nô dịch người thân lui tới, không ai dám động đến trận pháp đó.

Lam Tư Truy suy nghĩ kỹ càng một hồi lâu, đang chuẩn bị bẩm báo cho Lam Vong Cơ, thì lại có một đầy tớ của Lý gia vội vã chạy tới, vẻ mặt mừng rỡ lộ ra ngoài, nói có một vị cao nhân đã tới vào buổi đêm, chỉ huýt sáo vài tiếng, Lý tiểu thư đã ngoan ngoãn trở về nằm trong quan tài, không còn gây ồn ào nữa.
Quản sự kia bình tĩnh lại, lý trí lễ nghĩa quay trở về, vội vàng tỏ vẻ áy náy vì đã làm phiền Lam Tư Truy, lại nói mấy ngày vừa qua được sự quan tâm của các vị tiên sư, vất vả bố trí trận pháp, trân trọng mời các vị đến dùng cơm tại nhà sau khi trời sáng, để bày tỏ lòng biết ơn.
Lam Tư Truy tuy có nghi hoặc, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều vào lúc này, tiễn hai người của Lý gia đi, rồi trở về phòng nghỉ ngơi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện