Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 471


trước sau

Advertisement

Chương 471: Câu chuyện sói đến rồi

 

Gió đêm hơi lạnh, nhưng trong lòng của ba người họ còn lạnh hơn cả gió, Mạc Du Hải im lặng ma sát sợi dây thừng trói ở trên người, nhưng sợi dây thừng lại không có một chút dấu hiệu bị đứt gãy nào cả, sắc mặt của hai người khác càng trở nên tái nhợt hơn.

“Đại ca, người đã bị trói mang đến đây rồi” Một người áo đen canh giữ ở cổng khi nhìn thấy một người đàn ông đi đến từ ánh trăng, vội vàng khẩn trương cúi đầu báo cáo, trong mắt tràn đầy sợ hãi, âm thanh khàn khàn trầm thấp.

Gật đầu, trên gương mặt người đàn ông mang ý cười vỗ vỗ vào bả vai của người áo đen, mắt nhìn thẳng, đẩy cửa đi vào, nụ cười trên gương mặt càng trở nên âm trầm hơn.

“Các vị, các vị cảm thấy thế nào, hình ảnh cũng không tệ lắm đúng không?” Người đàn ông đó nhìn thoáng qua ba người đang lưng tựa lưng ngồi dưới đất, trong giọng nói tràn đầy ý khiêu khích, liếc mắt nhìn về phía màn ảnh ở trên tường.

Nhìn thấy người đi đến, Mạc Dụ Hải không giãy dụa nữa, trực tiếp dùng ánh mắt giống như một mũi tên bắn về phía người đang đi đến này: “Người sau lưng anh là ai?”

Ánh mắt có chút lạnh lẽo, người đàn ông che mặt nhìn Mạc Du Hải đang tra hỏi, trong lòng cũng không khỏi chấn động, chỉ trong một câu nói, mà người này đã đoán ra được anh ta không phải là một thanh đạo thật, thật sự không đơn giản. Khễ lau cái mũi một chút, người đàn ông che mặt xoay người, bình tĩnh nhìn về phía màn ảnh, thỉnh thoảng lại chép miệng một cái: “Thật là một cô gái xinh đẹp, đáng tiếc không bao lâu nữa cho dù có ta không bị chết đói, thì cũng sẽ bị hun chết mà thôi.”

Nghe tiếng cười của người đàn ông, đôi mắt có chút ứ máu của Kiều Duy Nam hung hăng nhìn về phía người đàn ông che mặt: “Rốt cuộc thì anh là ai? Có chuyện gì thì làm với mấy người đàn ông chúng tôi, làm khó một người phụ nữ thì có gì đáng tự hào đầu cơ chứ?

Vài tiếng rống tràn ngập lửa giận hình như đã hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông che mặt, anh ta quay đầu lại, thản nhiên liếc mắt nhìn ba người một chút, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Cũng bởi vì cô ta là người trong lòng của ngài Hải đây mà thôi.”

“Chân trái của anh đã từng bị đạn bắn bị thương, ở mắt cá chân có xăm hình Thanh Long, anh là Nam Bả sao?

Giữa lông mày của Mạc Du Hải cau lại, nhìn người đàn ông che mặt, âm thanh không nhanh không chậm mà nói, trong lòng lại trầm xuống, trong ấn tượng, thì anh và người đàn ông này chưa từng có ân oán nào cả, thậm chí có thể nói là cho dù có phóng đại bác mà chạy thì cũng không đạt tới loại quan hệ đó.

Cả người đột nhiên giật mình, người đàn ông che mặt một mặt kinh ngạc nhìn về phía Mạc Du Hải, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc: “Ngài Hải còn quen biết Nam Bá sao?” Đương nhiên không quen biết.

Trong lòng anh khẽ cười lạnh, dựa vào phản ứng của người đàn ông che mặt, Mạc Du Hải cũng đã khẳng định được suy đoán trước đó của anh: “Nam Bá, đối phương cho anh bao nhiêu tiền, lại khiến cho dù anh biết rõ đây là việc làm có thể mất mạng, vậy mà cũng dám nhận?”

Người đàn ông ho sặc sụa vài cái, ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi, khiến cả miếng vải đen che ở miệng cũng bị bóp méo vài phần: “Mạc Du Hải, bây giờ anh chính là người ngay cả thân mình cũng khó đảm bảo, tôi khuyên anh vẫn là tự quan tâm đến mình nhiều hơn thì tốt hơn đấy”

Khi lại nhìn thấy Hạ Nhược Vũ lại bị nước bẩn cọ rửa người một lần nữa, sắc mặt của Mạc Du Hải không khỏi càng trở nên lạnh lùng hơn vài phần, cả người đều có một dòng khí lạnh lẽo đang xoay tròn,

Một mình Hạ Nhược Vũ đang ở cống thoát nước lặng lẽ nhìn dòng nước bẩn lần lượt chảy qua, sau khi trải qua một thời gian đã không còn cảm giác buồn nôn như lúc đầu, trên mặt của cô không khỏi xuất hiện một nụ cười bất

lực.

“Thật sự là không nghĩ đến khả năng thích ứng của mình lại mạnh như vậy.” Hạ Nhược Vũ ung dung phun ra mấy chữ, sắc mặt hồng hào trên mặt đã dần biến mất, cho đến tận sau khi thích ứng được, cô mới cảm nhận được sự đau đớn ở trên đùi.

Khẽ nhắm mắt lại, Hạ Nhược Vũ đã thấy rõ ràng vết thương ở bắp chân và ở bụng sau khi bị ngâm trong nước, bên ngoài đã bắt đầu trở nên trắng bệch, nhưng nước màu đen ở xung quanh cô vậy mà lại biến thành màu đỏ thẫm.

Cô hung hăng nuốt một ngụm nước chua đang cuồn cuộn ở trong dạ dày, một lần nữa dùng lực ở trên tay, lúc này mới phát hiện tay chân đã hơi có cảm giác, xem ra máu bị mất đi cũng đồng thời mang theo một phần tác dụng của thuốc.

Không dám suy nghĩ nhiều, Hạ Nhược Vũ cắn răng vịn vách tường đứng lên, cong người vận vách tường đi, hai chân run lên từng bước một đi về phía trước, trên gương mặt vẫn như cũ mang theo một nụ cười thản nhiên,

“Du Hải, mau nhìn kìa! Tiểu Vũ, cô ấy đã có thể hành động rồi!”

Kiều Duy Nam bỗng nhiên đem ánh mắt nhìn về phía màn ảnh trên tường, nhìn thấy Hạ Nhược Vũ cầm lấy đèn pin di động chậm rãi di chuyển, cả người đều cảm thấy giật mình, vừa rồi chỉ cần nhìn dáng vẻ của cô, anh ta cũng biết cô đã bị bỏ thuốc, vậy mà không nghĩ đến cô vẫn có thể hành động được.

Nghe tiếng, Mạc Du Hải quay đầu nhìn chằm chằm trán của Hạ Nhược Vũ đang đổ mồ hôi, trái tim lập tức trầm xuống, sự đau lòng trong mắt rõ ràng đến mức không nói thành lời: “Xem ra cô ấy đã bị thương rồi, có một lượng máu lớn đã chảy ra”.

“Quả nhiên không hổ danh là người phụ nữ của Mạc Du Hải, quả nhiên là không tầm thường” Người đàn ông che mặt nhìn theo ánh mắt của mấy người bọn họ, cũng đưa mắt nhìn sang màn ảnh trên tường, trong mắt toát ra cảm giác rất phức tạp.

Trong lòng người che mặt cũng rất rõ ràng, thứ có thể thực sự trói buộc Mạc Du Hải ở đây cũng không phải chỉ là mấy sợi dây thừng nhập khẩu đặc biệt

này, mà là người phụ nữ ở trong màn hình này, hiện tại người phụ nữ này mặt thấy sắp không thể kiểm soát được nữa, kết quả tiếp theo rất khó dự đoán được

“Đển…”

Người che mặt quay người nhìn về phía ngoài cửa, muốn gọi mấy người đang canh gác ở ngoài cửa đi vào, nhưng âm thanh còn chưa kịp phát ra, trên cổ đã cảm thấy một trận lạnh buốt, một cỗ sát ỷ lạnh lẽo từ đầu đến chân khiến cả người anh ta sững sờ tại chỗ. Trên miệng phát ra một tiếng cười tà mị, trên mặt của Kiều Duy Nam tràn đây nụ cười không bị trói buộc, giọng nói không lớn không nhỏ nói: “Chúng ta đến đây rồi, có việc gì muốn nói thì cứ nói đi.”

“Các ngài ơi, tôi chỉ là một tên sai vặt làm việc khổ sở mà thôi, cái sự việc có hai mặt này tôi thực sự không biết gì cả đầu” Người đàn ông che mặt cả người đều đang bị dọa đến mức phát run, trong âm thanh tràn đầy sự run rẩy, đến nỗi cả đầu lưỡi cũng trở nên lắp bắp.

Một củ đẩm trực tiếp đánh vào bụng của người đàn ông che mặt, Mạc Du Hải hoạt động tay chân một chút, cả người lạnh lẽo giống như một toà băng, nhìn xuống người đàn ông đang quỳ một chân ở dưới đất, nói: “Gọi điện thoại cho người phía sau lưng anh đi.” Kể cả khi nói chuyện, Mạc Du Hải cũng không quên một mực nhìn về phía màn hình trên tường, nhìn thấy trên trán của Hạ Nhược Vũ ngày càng dày đặc mồ hôi, trong lòng của anh giống như cực kì trống rỗng lại bị đâm một vết thương, đau đớn đến mức muốn chết đi.

Người đàn ông che mặt run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ngón tay run run rẩy vấy bẩm một số điện thoại, sau khi bấm xong, đợi sau khi điều Du Nam ra hiệu, bật loa ngoài lên.

“Đại ca, cứu em với!” Người đàn ông che mặt nhìn số điện thoại vừa mới gọi xong, cuống họng lập tức hét to, cả người giống như một người đang trôi nổi ở trên biển nhiều ngày, thật vất vả mới bắt được một cọng cỏ cứu mạng.

“Rầm!” Một tiếng rầm vang lên, Kiều Duy Nam không nói hai lời đã dùng chuôi dao đánh vào đầu của người đàn ông che mặt, sau khi nhìn thấy anh ta ngất đi, lúc này mới hung hăng mắng một câu thô tục.

“Tôi là Mạc Du Hải, không cần biết ông là ai, những ngày tháng sau này của ông chắc chắn cũng sẽ không tốt đẹp đâu” Nói xong, Mạc Du Hải liên trực tiếp cúp điện thoại, ánh mắt thản nhiên rơi vào trên người Tân Bảo Nhi đang có chút ngạc nhiên ở đằng sau lưng.

Sau khi bị người đàn ông này nhìn chằm chằm vài giây đồng hồ, Tần Bảo Nhỉ cảm thấy mỗi lỗ chân lông ở trên người cô ta đều đã đổ chút mồ hôi lạnh: “Du, Du Hải, thế nào rồi?”

“Không sao cả, về sau chú ý an toàn, sở dĩ lần này tôi đã đến, hoàn toàn là dựa vào mặt mũi của ông nội mà thôi, lần tiếp theo, thì cô tự cầu phúc đi”.

Lạnh lùng nói xong, Mạc Du Hải liền nhấc chân đi ra ngoài, ánh sáng lạnh lùng trong mắt hoà lẫn cùng với ánh trăng: “Đúng rồi, cô hẳn là đã nghe thấy câu chuyện sói đến rồi đúng không”

Cho đến tận khi hai người đàn ông đều đã đi qua người cô ta, Tần Bảo Nhi mới kịp phản ứng được ý tử của Mạc Du Hải, đáy lòng không khỏi dâng lên một tia sợ hãi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện