Thông tin truyện Nắng Sớm Lên

Nắng Sớm Lên

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Sủng

Lượt xem:

89

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

tieucutewordpress
Website không giữ bản quyền truyện,để báo cáo bản quyền vui lòng email về [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 14342 lượt

REVIEW NẮNG SỚM LÊN


Tác giả: Vô Khả Phi
Thể loại: Hiện đại, duyên trời tác hợp, nữ phóng viên thời tiết có quá khứ đau buồn - nam kiến trúc sư tài giỏi bị liệt nửa thân dưới, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, hệ chữa lành - cứu rỗi, nhẹ nhàng, ấm áp, thâm tình, HE
Độ dài: 28 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
“Mọi sự gặp gỡ trên đời đều là duyên phận, chẳng có đúng sai.” *
Chính nhờ chuyến đi trở về quê hương sau bao năm xa cách làm việc nơi đất khách quê người là định mệnh đưa đẩy hai con người ôm trong lòng những tâm sự trĩu nặng gặp nhau.
Phương Hòa là một phóng viên thời tiết làm việc tại thành phố Lam phương Bắc. Cô vốn là người hướng ngoại, hoạt bát nhưng sau khi trải qua vô số những điều thất vọng, dần dà cô không còn thành thật với bất kỳ ai như thời trẻ nữa.
Một nỗi đau trong quá khứ, một nỗi dằn vặt vì để mất đi người bạn thân thiết năm xưa đã khiến cô buộc phải rời khỏi quê hương hòng quên đi những đau đớn ấy. Vậy mà bao năm khi quay về, mọi thứ dường như đã thay đổi, nỗi đau năm ấy cũng dần vơi đi nhưng lòng cô vẫn chẳng nhẹ nhõm hơn chút nào.
Chính lần trở về này mà cô đã gặp được Tưởng Thần, một người đàn ông bất hạnh liệt nửa thân dưới sau vụ tai nạn thảm khốc.
Ban đầu hai người chỉ đơn giản là khách trọ thuê cùng một homestay, nhưng dần dần sự nhiệt tình và vui vẻ của bà chủ Thanh Tử đã giúp hai người kết nối và trở thành bạn bè.
Trong khoảng thời gian ở trọ, Phương Hòa biết được Tưởng Thần là một kiến trúc sư, biết được anh cũng đang sống tại thành phố Lam, biết được anh là một người tuy vẻ ngoài lạnh nhạt và hờ hững nhưng thực chất bên trong anh lại tốt bụng đến nhường nào.
Anh là người giúp cô trút bỏ được những day dứt khắc khoải trong lòng về cái chết của người bạn thân Y Y, sự lắng nghe âm thầm của anh làm Phương Hòa nhẹ nhõm hơn nhiều. 
Sau những ngày chung đụng, Tưởng Thần luôn cho cô cảm giác anh là người trưởng thành, đáng tin cậy và bình yên. Thậm chí vào lúc cô mờ mịt nhất thì chính anh là người trao cô con đường hy vọng phía trước.
Để rồi sau khi quay trở về thành phố Lam, những ấn tượng và tình cảm bạn bè ban đầu của hai người dần bén rễ sang một thứ tình cảm khác. Dù tiếp xúc với nhau trong một khoảng thời gian có chút ngắn ngủi, nhưng chẳng biết tự khi nào mà Phương Hòa lại quan tâm đến Tưởng Thần quá nhiều.
Cô không hiểu tại sao lại có một người đàn ông trong như nước và êm như rượu đến vậy, tại sao mỗi động tác của anh đều như một nhát búa nhỏ từng chút từng chút gõ vào cô, khiến lòng cô cuồn cuộn gợn sóng.
Sự hiểu biết và tình cảm của một tuần có thể sâu sắc đến nhường nào? Phương Hòa không chắc nhưng sự quan tâm và lo lắng cho anh đã rõ mồn một trước mặt, vậy nên cô không thể bỏ qua.
Cô chọn giãi bày thẳng lòng mình nhưng Tưởng Thần chỉ xem như cô đang say rượu nói bừa, nghĩ rằng chỉ cần cô ngủ dậy một giấc sẽ quên mất nó mà thôi nhưng anh đâu biết khi say con người ta mới nói ra những điều thật lòng!
Tưởng Thần biết Phương Hòa là một cô gái tốt, song với cơ thể tàn tạ này, anh tự chăm sóc cho mình đã không dễ dàng, sao còn có thể trở thành bến bờ của một người khác kia chứ? Hơn hết đối phương lại là một cô gái rất tốt? 
Anh nói rằng anh không quen gửi gắm hy vọng vào tương lai. Anh không thể mạo hiểm làm tổn thương cả hai để chấp nhận tấm chân tình của cô gái ấy, anh nói anh không có phúc nhận lấy tấm lòng của cô.
Có lẽ Tưởng Thần không biết, đối với cô anh đã vô cùng dũng cảm, đã vô cùng tuyệt vời đến thế nào!
Con người ta khi rơi vào khốn cảnh sẽ dễ dàng bỏ cuộc và mất đi sự quyến luyến về cuộc sống này. Chẳng phải dù mất đi khả năng sử dụng thân dưới nhưng anh vẫn dựa vào đôi tay mình để trở thành một kiến trúc sư được bao người trọng dụng đó sao? Chẳng phải dù hay gặp nhiều vấn đề trong cuộc sống nhưng anh đã cắn răng và hoàn thành tất thảy một cách khó khăn nhưng bền bỉ đó sao?
“We can choose how to respond to the experience of falling in love, but we cannot choose the experience itself.”
Bạn có thể chọn cách yêu một ai đó, nhưng bạn không thể ngăn cản việc yêu họ.
Phương Hòa tựa như mặt trời bất chợt xuất hiện trong mùa đông khiến Tưởng Thần bất giác muốn đuổi theo. Anh hoài nghi bản thân liệu rằng mình có thể cho cô một sức mạnh tương tự hay không, nếu không, anh thà không phải là mặt trời của cô.
Nhưng rồi người có tình cũng sẽ trở về bên nhau. Bao do dự, bao lưỡng lự chần chừ trước khi bước vào mối quan hệ yêu đương trong Tưởng Thần đã tan biến khi nghe tin đoàn làm việc của cô gặp phải một trận sạt lở. Phản ứng đầu tiên của anh là chạy ngay đến bên cạnh cô và khi ấy anh mới hiểu, dù có thế nào thì Tưởng Thần cũng bằng lòng thử một lần, bằng lòng ở bên cạnh Phương Hòa mỗi khi cô cần anh.
Cô nói: “Anh còn có em.”
Đúng vậy, vì có cô mà cuộc sống của anh không chỉ dừng lại ở chữ “sinh” mà thực sự đang “sống”.
Phương Hòa mang đến cho Tưởng Thần những hơi ấm mà anh đã thiếu mất bấy lâu nay, mà Tưởng Thần cũng đã đưa con người thật của cô trở về. Cuộc sống không hoàn hảo, con người cũng không hoàn hảo, song chỉ cần tìm được một người sẵn lòng chấp nhận những thiếu sót của mình đồng thời bản thân cũng sẵn lòng chấp nhận những thiếu sót của đối phương là đủ rồi.
Endless love - tình yêu vô hạn, chẳng bao giờ kết thúc. Có lẽ đây là một từ để tóm gọn lại chuyện tình yêu của Phương Hòa và Tưởng Thần. Hai người không phải là một cặp đôi hoàn hảo nhất nhưng tình cảm họ trao nhau là hoàn hảo nhất. Chỉ một cuộc gặp tình cờ đã đem đến một nguồn sáng mới cho cả hai con người lòng mang đầy tiếc nuối.
“Nắng sớm lên” của Vô Khả Phi đem đến cho mình những cảm xúc quá đỗi ấm áp, mình ngưỡng mộ Tưởng Thần vì đã không bỏ cuộc kể cả khi bản thân anh lâm vào đường cùng, cũng ngưỡng mộ Phương Hòa vì đã dũng cảm theo đuổi tình yêu và ở bên chàng trai dầu rằng anh ấy chẳng hoàn hảo như bao người ngoài kia. Nếu bạn đang tìm một câu chuyện sưởi ấm tâm hồn thì đừng chần chừ mà chọn em nó nhé!


Advertisement

Bình luận truyện