Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 28:


trước sau

Advertisement
Chương 28: CÓ Ý ĐÀN ÁP

Vì ăn mừng Đường Anh được nhậm chức, Thẩm hầu gia tự móc tiền túi mang nàng đi đặt mua trang phục.

Lý do của hắn cũng rất đầy đủ: "Ngươi cũng không thể mặc bộ y phục này đến Cấm Kỵ Ti?"

Đường Anh: ". . ." Nàng thật đúng là nghĩ như vậy.

Ngày thường mặc dù Thẩm Khiêm chưa từng chất vấn giới tính của Đường Anh, nhưng nhìn vẻ mặt nàng, lập tức la lên: "Ngươi có còn là nữ nhân hay không?"

Đường Anh rất vô tội: "Vào Cấm Kỵ Ti không phải sẽ được phát y phục sao?" Cần gì phiền phức như vậy.

Sau khi Thẩm hầu gia bị Đường Anh đả kích, hận không thể mang theo nàng thay đổi từ đầu đến chân, y phục bốn mùa của nữ tử, đồ trang sức, trâm vòng, phát quan, ngay cả ngọc bội túi thơm bên hông đều chuẩn bị đầy đủ, bị Đường Anh hung ác cản lại, thỉnh thoảng không thể chối từ thì nàng mới chọn lấy một áo choàng cổ tròn, một áo choàng cổ bẻ coi như xong.

Thẩm hầu gia cảm giác anh hùng không đất dụng võ, trước mặt Phó Sâm oán thán Đường Anh tiết kiệm: "Ngươi nói nếu như nam nhân nào cưới nàng vào cửa, tâm tư đều không đặt ở chuyện trâm vòng ăn mặc của nữ tử, vậy nên cũng bớt được bao nhiêu chuyện thị phi."

"Thị phi?" Phó Sâm cũng không hiểu rõ lời Thẩm hầu gia.

Cơ thiếp trong phủ của Thẩm hầu gia và hồng nhan bên ngoài có cơ hội gặp mặt, vì một chiếc váy hoặc là một cây trâm đều có thể xảy ra vô số phong ba, trước kia hắn vì thế mà dương dương tự đắc, cả ngày rồi nhặng vây quanh. Từ khi ở chung với Đường Anh một thời gian, mới giật mình những ngày đơn giản có hiệu quả tĩnh tâm, bức họa con tuấn mã gần đây hắn vẽ rất có tiến bộ.

"A Sâm, ngươi cần phải đối với tiểu Anh. . . à không Trương cô nương tốt hơn một chút, nàng thật đúng là cô nương tốt!"

Nhờ Thẩm hầu gia nhắc nhở, Phó Sâm cũng cảm thấy mình đưa một xấp tư liệu của Cấm Kỵ Ti, còn kêu Hùng Dự giới thiệu chuyện trong Cấm Kỵ Ti còn chưa đủ chu đáo, ngoại trừ đưa hai mươi lượng bạc cho Đường Anh, còn đưa một thanh kiếm cho nàng.

Năm ngày sau, Đằng Vân đã có thể vòng quanh chuồng ngựa đi hai vòng, Phó Anh Tuấn cách hàng rào dùng lỗ mũi khịt khịt xem thường nó, Đường Anh sờ con này một cái, lại sờ con kia một cái, giống như mẫu thân lần đầu tiên rời khỏi nhà: "Các ngươi phải ngoan ngoan ở nhà, chờ ban đêm ta sẽ trở về."

Phó Sâm trở mình lên ngựa ở cửa chính, hỏi Hùng Dự theo hầu: "Nàng đâu?"

Hùng Dự một mặt ý cười: "Trương cô nương. . . đang cáo biệt hai con ngựa."

Phó Sâm: ". . ."

** ** ** ** ** **

Mấy ngày gần đây, người trong hai bộ của Cấm Kỵ Ti đều nghe nói có người mới đến, hơn nữa võ nghệ cao cường, tính tình kiêu ngạo.

Lời này ban đầu là từ bộ Hoàng Tự truyền ra, còn truyền rằng có mũi có mắt, nói là người mới cho rằng người của Cấm Kỵ Ti hào nhoáng bên ngoài, bất quá cũng chỉ là một đám vô dụng cuồng vọng.

Những người sáng lập ra bộ Phượng Tự đều đang đàm tiếu: "Đám tiểu nha đầu của bộ Hoàng Tự lại đang trò quỷ gì vậy?"

Nhưng mà lời đồn càng truyền càng quyết liệt, đến nỗi có người từ ban đầu kiên quyết không tin rồi cũng dao động: "Chuyện này có thật hay không? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Trong khi Đường Anh không hay biết gì, ngày nàng vào Ti không biết có bao nhiêu con mắt vụng trộm nhìn chằm chằm nàng.

Phó Sâm có lẽ nghe được một chút lời đồn, cố ý đàn áp, cho nên ngày đầu tiên nàng vào Cấm Kỵ Ti cố ý đi chung với nàng.

Ngựa Đường Anh chậm hơn hắn một nửa, sau lưng còn có mấy kỵ hộ vệ đến đứng chật cả cửa Ti, tung người xuống ngựa, tự có tạp dịch tới dẫn ngựa đi.

Phó Sâm tự mình dẫn Đường Anh bước vào cửa lớn của Cấm Kỵ Ti, ngay trước mặt rất nhiều người dặn dò một câu: "Buổi tối chờ ta bận xong thì cùng trở về."

Ttrong lòng Đường Anh giật mình.

—— Phó đại nhân đây là cố ý gia tăng độ khó cho nàng khi vừa vào chức nghiệp sao?

Nếu Cửu công chúa nhìn thấy nàng cùng Phó đại nhân hẹn nhau đi đi về về, không biết bình giấm có trào ra như sóng vỗ không?

Nhưng đối diện với hai mắt thâm thúy trầm tĩnh của nam tử, cũng chỉ có thể ngơ ngác đáp một tiếng: "Được."

Phó Sâm phái Hùng Dự mang nàng đi bộ Hoàng Tự, lúc này mới không nhanh không chậm bước đến hành lang, rảo bước vào công giải.

Lưu Trọng cùng Lôi Kiêu trốn ở một bên bí mật quan sát, trơ mắt nhìn Phó đại nhân đi mất hút mới ra khỏi chỗ bồn hoa, chỉ vào phương hướng rời đi của Đường Anh: "Nàng nàng nàng không phải. . ." mã phu trong phủ Đại nhân sao?

Lôi Kiêu: "Ta làm sao có cảm giác quan hệ của cô nương này cùng đại nhân không bình thường?"

Lưu Trọng: "Đại nhân coi trọng cô nương này như vậy, đây là. . . đang cự tuyệt Cửu công chúa, lấy cô nương này làm lá chắn?"

Lôi Kiêu bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng lẽ là Cửu công chúa nghe được tin tức, cho nên mới có tin đồn từ bộ Hoàng Tự truyền tới?"

Hai người cảm giác như biết rõ toàn bộ sự thật, một mặt hứng thú: "Được rồi được rồi, ngươi và ta trở về ràng buộc những thủ hạ của mình, miễn cho hỏng chuyện tốt của đại nhân."

Cấm Kỵ Ti kiên định là đảng phái của hoàng đế, trong cuộc tranh đấu kịch liệt giữa các đảng phái với các hoàng tử thì từ đầu đến cuối đều làm ngơ, nếu Phó Sâm với công chúa thành thì bọn hắn phải đi đâu và về đâu.

"Đừng nha lão ca!" Lôi Kiêu cười xấu xa: "Người bộ Hoàng Tự phí công sức như thế, vì để mọi người cùng chung kẻ thù, chúng ta tốt xấu gì cũng phải phối hợp, làm ra dáng vẻ đã mắc câu."

Lưu Trọng hung ác đập tay vào vai hắn, làm bả vai Lôi Kiêu tê dại mới nói: "Sao ta lại cảm thấy ngươi không có ý tốt? Nghe nói qua hai ngày nữa ngươi sẽ lên đường đi Lĩnh Nam, ngươi ở đây đào hố trước, sau đó chờ người bộ Hoàng Tự nhảy, đến lúc đó một chút cũng không liên quan đến tiểu tử nhà ngươi đúng không?"

Lôi Kiêu xấu hổ vò đầu: "Nào có nào có, lão ca ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Đây không phải là suy nghĩ vì tiền đồ đại nhân chúng ta sao."

Đường Anh - người trong cuộc - hoàn toàn không biết gì cả, nàng đi theo Hùng Dự đến bộ Hoàng Tự, đầu tiên là đi bái kiến Cửu công chúa, lại nhận các loại bào phục, tự có người mang nàng đi thay y phục.

Kiến trúc quan nha của Cấm Kỵ Ti được xây dựng theo kiểu hình chữ 品, hai khu dưới đáy đều có công giải riêng, và phần đỉnh của chữ là phần dùng chung.

*Quan nha: đại khái gần giống như nha môn

Cửu công chúa đợi Trương Anh đổi bộ công phục của Cấm Kỵ Ti, lúc này mới triệu nàng đến: "Bản công chúa mặc kệ sau lưng ngươi có ai, nhưng nơi đây là Cấm Kỵ Ti, trung thành là hàng đầu. . ." Cuối cùng không cam lòng hỏi: "Hôm nay là Phó đại nhân mang ngươi tới?"

Hôm nay Đường Anh vô cùng nhu thuận trung thực, đây là sở trường của nàng, ở trước mặt Đường Nghiêu nàng thật sự là một nữ nhi hiểu chuyện, tuân thủ nghiêm ngặt quy định trong quân doanh, nhưng không có Đường Nghiêu bên cạnh liền hận không thể đâm trời thủng một lỗ, nàng chỉ giấu giếm phụ thân của nàng mà thôi.

"Thuộc hạ không biết cửa lớn của Cấm Kỵ Ti đi hướng nào, cho nên mới mặt dạn mày dày đi theo đại nhân tới." Trước khi Nguyên Thù thay đổi sắc mặt, nàng vội vàng tiến lên trước nhỏ giọng nói: "Về sau nếu công chúa muốn có một chân chạy truyền tin, lấy thuộc hạ làm cầu nối, há không thuận tiện?"

Một câu của nàng, lập tức khiến Cửu công chúa bỗng nhiên mở mang.

Phó Sâm lạnh lùng khó tiếp cận, cho dù là công sự trong Ti thì cũng thường phái thuộc hạ xử lý, ngày thường có lẽ để tránh hiềm nghi, có thể không đối mặt với nàng thì nhất định sẽ không để xảy ra, nàng đưa điểm tâm qua đều không nhận, làm như không thấy nàng đang lấy lòng hắn, khiến Cửu công chúa buồn rầu cực kỳ.

Nha đầu trước mắt đến từ Phó phủ, bây giờ lại là thuộc hạ của nàng, nếu là thông qua nha đầu này có thể tiếp xúc nhiều hơn với Phó Sâm, coi như nha đầu này có tâm tư không nên có, chẳng lẽ còn sợ không bắt thóp được nàng? Đến sau này. . . xử lý cũng dễ dàng!

Sau khi nghĩ thông suốt, trên mặt Nguyên Thù hiện lên ý cười.

"Đã như vậy, ngươi cùng A Vinh đi làm quen hoàn cảnh bên ngoài trước, cũng nên có hiểu biết với chuyện của Cấm Kỵ Ti, miễn cho khi làm việc bị bó tay bó chân."

A Vinh đợi đã vài ngày, vết thương trên lưng bây giờ còn ẩn ẩn đau, nhưng mà mặc dù bên ngoài nàng ta ương ngạnh, thì trước mặt Nguyên Thù lại nghe theo như mèo nhỏ, hơn nữa ở bên cạnh công chúa từ nhỏ đến lớn, quen thuộc tính cách của Nguyên Thù, nhịn đau bỏ ra mấy ngày liền để công chúa hết giận.

Lúc này nàng ta bước lên trước tâng bốc Đường Anh: "Bộ Phượng Tự và bộ Hoàng Tự của chúng ta, ngoại trừ công sự, bình thường rất ít liên hệ, có tiểu Anh muội muội một tầng quan hệ này, về sau bàn bạc công sự, hoặc là mời mọc việc tư, nhất định sẽ càng thêm thuận tiện."

Nếu sau này công chúa muốn tự mình mời riêng Phó đại nhân, nhất định phái tiểu tiện tì này đi mời, nếu mời không được, xem công chúa trừng trị nàng như thế nào.

Ám chỉ của A Vinh Nguyên Thù quả nhiên nghe hiểu, giữa lông mày đã nổi lên sự vui mừng, đối với Đường Anh cũng càng thân mật: "Hôm nay ngươi vừa đến, chuyện gì cũng không quen, đầu tiên đi dạo một vòng đi, đợi qua hai ngày làm quen lại làm việc cũng không muộn."

Đường Anh đi theo A Vinh cáo lui, mới ra phòng làm việc của công chúa, nàng ta liền đổi một bộ sắc mặt khác, trào phúng nàng: "Ban đầu ngươi nói sẽ xử lý tỷ muội chúng ta một phen, sau khi mọi người nghe được đều bị hù run lẩy bẩy, cho nên sau này còn phải mời tiểu Anh muội muội chiếu cố nhiều hơn nha!"

"Không dám." Từ lúc đầu Đường Anh cũng đoán được A Vinh sẽ không cho nàng sắc mặt tốt, lật mặt dễ như trở bàn tay, cho nên nàng cũng không định giả vờ trước mặt A Vinh —— cho dù có giả vờ như thế nào thì cũng không có tác dụng gì.

A Vinh không nghĩ tới nàng vậy mà dõng dạc, lập tức tức đến nỗi một gương mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo: "Lời nói này, không biết còn tưởng là ngươi đã lên làm chỉ huy sứ của Cấm Kỵ Ti nữa."

Đường Anh mặt lộ vẻ vui mừng: "Ngày đầu tiên muội muội nhậm chức, A Vinh tỷ tỷ đã cầu chúc muội muội mau thăng quan, thật sự là quá cảm tạ tỷ tỷ!"

A Vinh tức quá giậm chân một cái, hận không thể cho nàng một cái vả miệng.

"Ngươi lợi hại như vậy, tự mình chậm rãi đi dạo đi." Nàng ta uốn éo bỏ đi mất.

Đường Anh cũng không có trông cậy vào việc có thể chung đụng cùng với A Vinh, nàng mang theo thái độ nhập gia tùy tục chậm rãi đi dọc theo hành lang, gặp người thì chào hỏi.

Nhưng mà có một số người của bộ Hoàng Tự sớm có khúc mắc với nàng, một phần những người khác thì coi như không có khúc mắc, cũng nghe nói người mới rất là cuồng vọng, nhìn thấy nàng chào hỏi cũng giả không nghe thấy, quay người rời đi.

Đường Anh cũng không giận.

Nàng từng trải qua những phong ba lớn hơn nữa, một chút này đối với nàng mà nói ngay cả mưa bụi cũng không tính là gì, nàng vừa đi vừa nhớ kỹ con đường lúc đến, quen thuộc hoàn cảnh chung quanh. Kết quả càng đi càng lệch, mơ hồ còn nghe được nữ tử kêu khóc cầu xin tha thứ.

Đó là những căn phòng dùng đá xây thành hàng dài, chỉ có cửa sổ cực nhỏ, cổng có bà tử hùng hổ dữ dằn trông coi, nhìn thấy nàng tới, xem phục sức của nàng và độ tuổi, cũng là người bên cạnh Nguyên Thù công chúa, liền hỏi: "Công chúa có gì phân phó?"

Đường Anh nhìn hai bên một chút, nhưng không người bên cạnh, nhân tiện nói: "Công chúa kêu ta đi chung quanh một chút nhìn, quen thuộc hoàn cảnh trước, qua hai ngày lại làm công sự."

Đây là nguyên câu nói của Nguyên Thù công chúa, nhưng mà nàng dùng để nói đơn giản với bà tử trước mắt mà thôi.

Nhưng mà bà tử giữ cổng lại hiểu sai ý, còn tưởng nàng là hồng nhân bên người công chúa, thái độ cung kính dẫn nàng đi vào: "Bên trong có chút bẩn thỉu, cô nương muốn ngậm một miếng trà thơm, dùng khăn che miệng mũi lại đi vào hay không?"

"Không cần." Đường Anh từ trong ví móc ra một nắm tiền cảm tạ bà tử: "Đại nương vất vả, uống chén trà cho trơn cổ."

Bà bà kia lập tức cười thành một đóa hoa: "Đa tạ cô nương!" Cho nàng tiến vào.

Chương 28: CÓ Ý ĐÀN ÁP

Vì ăn mừng Đường Anh được nhậm chức, Thẩm hầu gia tự móc tiền túi mang nàng đi đặt mua trang phục.

Lý do của hắn cũng rất đầy đủ: "Ngươi cũng không thể mặc bộ y phục này đến Cấm Kỵ Ti?"

Đường Anh: ". . ." Nàng thật đúng là nghĩ như vậy.

Ngày thường mặc dù Thẩm Khiêm chưa từng chất vấn giới tính của Đường Anh, nhưng nhìn vẻ mặt nàng, lập tức la lên: "Ngươi có còn là nữ nhân hay không?"

Đường Anh rất vô tội: "Vào Cấm Kỵ Ti không phải sẽ được phát y phục sao?" Cần gì phiền phức như vậy.

Sau khi Thẩm hầu gia bị Đường Anh đả kích, hận không thể mang theo nàng thay đổi từ đầu đến chân, y phục bốn mùa của nữ tử, đồ trang sức, trâm vòng, phát quan, ngay cả ngọc bội túi thơm bên hông đều chuẩn bị đầy đủ, bị Đường Anh hung ác cản lại, thỉnh thoảng không thể chối từ thì nàng mới chọn lấy một áo choàng cổ tròn, một áo choàng cổ bẻ coi như xong.

Thẩm hầu gia cảm giác anh hùng không đất dụng võ, trước mặt Phó Sâm oán thán Đường Anh tiết kiệm: "Ngươi nói nếu như nam nhân nào cưới nàng
Advertisement
vào cửa, tâm tư đều không đặt ở chuyện trâm vòng ăn mặc của nữ tử, vậy nên cũng bớt được bao nhiêu chuyện thị phi."

"Thị phi?" Phó Sâm cũng không hiểu rõ lời Thẩm hầu gia.

Cơ thiếp trong phủ của Thẩm hầu gia và hồng nhan bên ngoài có cơ hội gặp mặt, vì một chiếc váy hoặc là một cây trâm đều có thể xảy ra vô số phong ba, trước kia hắn vì thế mà dương dương tự đắc, cả ngày rồi nhặng vây quanh. Từ khi ở chung với Đường Anh một thời gian, mới giật mình những ngày đơn giản có hiệu quả tĩnh tâm, bức họa con tuấn mã gần đây hắn vẽ rất có tiến bộ.

"A Sâm, ngươi cần phải đối với tiểu Anh. . . à không Trương cô nương tốt hơn một chút, nàng thật đúng là cô nương tốt!"

Nhờ Thẩm hầu gia nhắc nhở, Phó Sâm cũng cảm thấy mình đưa một xấp tư liệu của Cấm Kỵ Ti, còn kêu Hùng Dự giới thiệu chuyện trong Cấm Kỵ Ti còn chưa đủ chu đáo, ngoại trừ đưa hai mươi lượng bạc cho Đường Anh, còn đưa một thanh kiếm cho nàng.

Năm ngày sau, Đằng Vân đã có thể vòng quanh chuồng ngựa đi hai vòng, Phó Anh Tuấn cách hàng rào dùng lỗ mũi khịt khịt xem thường nó, Đường Anh sờ con này một cái, lại sờ con kia một cái, giống như mẫu thân lần đầu tiên rời khỏi nhà: "Các ngươi phải ngoan ngoan ở nhà, chờ ban đêm ta sẽ trở về."

Phó Sâm trở mình lên ngựa ở cửa chính, hỏi Hùng Dự theo hầu: "Nàng đâu?"

Hùng Dự một mặt ý cười: "Trương cô nương. . . đang cáo biệt hai con ngựa."

Phó Sâm: ". . ."

** ** ** ** ** **

Mấy ngày gần đây, người trong hai bộ của Cấm Kỵ Ti đều nghe nói có người mới đến, hơn nữa võ nghệ cao cường, tính tình kiêu ngạo.

Lời này ban đầu là từ bộ Hoàng Tự truyền ra, còn truyền rằng có mũi có mắt, nói là người mới cho rằng người của Cấm Kỵ Ti hào nhoáng bên ngoài, bất quá cũng chỉ là một đám vô dụng cuồng vọng.

Những người sáng lập ra bộ Phượng Tự đều đang đàm tiếu: "Đám tiểu nha đầu của bộ Hoàng Tự lại đang trò quỷ gì vậy?"

Nhưng mà lời đồn càng truyền càng quyết liệt, đến nỗi có người từ ban đầu kiên quyết không tin rồi cũng dao động: "Chuyện này có thật hay không? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Trong khi Đường Anh không hay biết gì, ngày nàng vào Ti không biết có bao nhiêu con mắt vụng trộm nhìn chằm chằm nàng.

Phó Sâm có lẽ nghe được một chút lời đồn, cố ý đàn áp, cho nên ngày đầu tiên nàng vào Cấm Kỵ Ti cố ý đi chung với nàng.

Ngựa Đường Anh chậm hơn hắn một nửa, sau lưng còn có mấy kỵ hộ vệ đến đứng chật cả cửa Ti, tung người xuống ngựa, tự có tạp dịch tới dẫn ngựa đi.

Phó Sâm tự mình dẫn Đường Anh bước vào cửa lớn của Cấm Kỵ Ti, ngay trước mặt rất nhiều người dặn dò một câu: "Buổi tối chờ ta bận xong thì cùng trở về."

Ttrong lòng Đường Anh giật mình.

—— Phó đại nhân đây là cố ý gia tăng độ khó cho nàng khi vừa vào chức nghiệp sao?

Nếu Cửu công chúa nhìn thấy nàng cùng Phó đại nhân hẹn nhau đi đi về về, không biết bình giấm có trào ra như sóng vỗ không?

Nhưng đối diện với hai mắt thâm thúy trầm tĩnh của nam tử, cũng chỉ có thể ngơ ngác đáp một tiếng: "Được."

Phó Sâm phái Hùng Dự mang nàng đi bộ Hoàng Tự, lúc này mới không nhanh không chậm bước đến hành lang, rảo bước vào công giải.

Lưu Trọng cùng Lôi Kiêu trốn ở một bên bí mật quan sát, trơ mắt nhìn Phó đại nhân đi mất hút mới ra khỏi chỗ bồn hoa, chỉ vào phương hướng rời đi của Đường Anh: "Nàng nàng nàng không phải. . ." mã phu trong phủ Đại nhân sao?

Lôi Kiêu: "Ta làm sao có cảm giác quan hệ của cô nương này cùng đại nhân không bình thường?"

Lưu Trọng: "Đại nhân coi trọng cô nương này như vậy, đây là. . . đang cự tuyệt Cửu công chúa, lấy cô nương này làm lá chắn?"

Lôi Kiêu bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng lẽ là Cửu công chúa nghe được tin tức, cho nên mới có tin đồn từ bộ Hoàng Tự truyền tới?"

Hai người cảm giác như biết rõ toàn bộ sự thật, một mặt hứng thú: "Được rồi được rồi, ngươi và ta trở về ràng buộc những thủ hạ của mình, miễn cho hỏng chuyện tốt của đại nhân."

Cấm Kỵ Ti kiên định là đảng phái của hoàng đế, trong cuộc tranh đấu kịch liệt giữa các đảng phái với các hoàng tử thì từ đầu đến cuối đều làm ngơ, nếu Phó Sâm với công chúa thành thì bọn hắn phải đi đâu và về đâu.

"Đừng nha lão ca!" Lôi Kiêu cười xấu xa: "Người bộ Hoàng Tự phí công sức như thế, vì để mọi người cùng chung kẻ thù, chúng ta tốt xấu gì cũng phải phối hợp, làm ra dáng vẻ đã mắc câu."

Lưu Trọng hung ác đập tay vào vai hắn, làm bả vai Lôi Kiêu tê dại mới nói: "Sao ta lại cảm thấy ngươi không có ý tốt? Nghe nói qua hai ngày nữa ngươi sẽ lên đường đi Lĩnh Nam, ngươi ở đây đào hố trước, sau đó chờ người bộ Hoàng Tự nhảy, đến lúc đó một chút cũng không liên quan đến tiểu tử nhà ngươi đúng không?"

Lôi Kiêu xấu hổ vò đầu: "Nào có nào có, lão ca ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Đây không phải là suy nghĩ vì tiền đồ đại nhân chúng ta sao."

Đường Anh - người trong cuộc - hoàn toàn không biết gì cả, nàng đi theo Hùng Dự đến bộ Hoàng Tự, đầu tiên là đi bái kiến Cửu công chúa, lại nhận các loại bào phục, tự có người mang nàng đi thay y phục.

Kiến trúc quan nha của Cấm Kỵ Ti được xây dựng theo kiểu hình chữ 品, hai khu dưới đáy đều có công giải riêng, và phần đỉnh của chữ là phần dùng chung.

*Quan nha: đại khái gần giống như nha môn

Cửu công chúa đợi Trương Anh đổi bộ công phục của Cấm Kỵ Ti, lúc này mới triệu nàng đến: "Bản công chúa mặc kệ sau lưng ngươi có ai, nhưng nơi đây là Cấm Kỵ Ti, trung thành là hàng đầu. . ." Cuối cùng không cam lòng hỏi: "Hôm nay là Phó đại nhân mang ngươi tới?"

Hôm nay Đường Anh vô cùng nhu thuận trung thực, đây là sở trường của nàng, ở trước mặt Đường Nghiêu nàng thật sự là một nữ nhi hiểu chuyện, tuân thủ nghiêm ngặt quy định trong quân doanh, nhưng không có Đường Nghiêu bên cạnh liền hận không thể đâm trời thủng một lỗ, nàng chỉ giấu giếm phụ thân của nàng mà thôi.

"Thuộc hạ không biết cửa lớn của Cấm Kỵ Ti đi hướng nào, cho nên mới mặt dạn mày dày đi theo đại nhân tới." Trước khi Nguyên Thù thay đổi sắc mặt, nàng vội vàng tiến lên trước nhỏ giọng nói: "Về sau nếu công chúa muốn có một chân chạy truyền tin, lấy thuộc hạ làm cầu nối, há không thuận tiện?"

Một câu của nàng, lập tức khiến Cửu công chúa bỗng nhiên mở mang.

Phó Sâm lạnh lùng khó tiếp cận, cho dù là công sự trong Ti thì cũng thường phái thuộc hạ xử lý, ngày thường có lẽ để tránh hiềm nghi, có thể không đối mặt với nàng thì nhất định sẽ không để xảy ra, nàng đưa điểm tâm qua đều không nhận, làm như không thấy nàng đang lấy lòng hắn, khiến Cửu công chúa buồn rầu cực kỳ.

Nha đầu trước mắt đến từ Phó phủ, bây giờ lại là thuộc hạ của nàng, nếu là thông qua nha đầu này có thể tiếp xúc nhiều hơn với Phó Sâm, coi như nha đầu này có tâm tư không nên có, chẳng lẽ còn sợ không bắt thóp được nàng? Đến sau này. . . xử lý cũng dễ dàng!

Sau khi nghĩ thông suốt, trên mặt Nguyên Thù hiện lên ý cười.

"Đã như vậy, ngươi cùng A Vinh đi làm quen hoàn cảnh bên ngoài trước, cũng nên có hiểu biết với chuyện của Cấm Kỵ Ti, miễn cho khi làm việc bị bó tay bó chân."

A Vinh đợi đã vài ngày, vết thương trên lưng bây giờ còn ẩn ẩn đau, nhưng mà mặc dù bên ngoài nàng ta ương ngạnh, thì trước mặt Nguyên Thù lại nghe theo như mèo nhỏ, hơn nữa ở bên cạnh công chúa từ nhỏ đến lớn, quen thuộc tính cách của Nguyên Thù, nhịn đau bỏ ra mấy ngày liền để công chúa hết giận.

Lúc này nàng ta bước lên trước tâng bốc Đường Anh: "Bộ Phượng Tự và bộ Hoàng Tự của chúng ta, ngoại trừ công sự, bình thường rất ít liên hệ, có tiểu Anh muội muội một tầng quan hệ này, về sau bàn bạc công sự, hoặc là mời mọc việc tư, nhất định sẽ càng thêm thuận tiện."

Nếu sau này công chúa muốn tự mình mời riêng Phó đại nhân, nhất định phái tiểu tiện tì này đi mời, nếu mời không được, xem công chúa trừng trị nàng như thế nào.

Ám chỉ của A Vinh Nguyên Thù quả nhiên nghe hiểu, giữa lông mày đã nổi lên sự vui mừng, đối với Đường Anh cũng càng thân mật: "Hôm nay ngươi vừa đến, chuyện gì cũng không quen, đầu tiên đi dạo một vòng đi, đợi qua hai ngày làm quen lại làm việc cũng không muộn."

Đường Anh đi theo A Vinh cáo lui, mới ra phòng làm việc của công chúa, nàng ta liền đổi một bộ sắc mặt khác, trào phúng nàng: "Ban đầu ngươi nói sẽ xử lý tỷ muội chúng ta một phen, sau khi mọi người nghe được đều bị hù run lẩy bẩy, cho nên sau này còn phải mời tiểu Anh muội muội chiếu cố nhiều hơn nha!"

"Không dám." Từ lúc đầu Đường Anh cũng đoán được A Vinh sẽ không cho nàng sắc mặt tốt, lật mặt dễ như trở bàn tay, cho nên nàng cũng không định giả vờ trước mặt A Vinh —— cho dù có giả vờ như thế nào thì cũng không có tác dụng gì.

A Vinh không nghĩ tới nàng vậy mà dõng dạc, lập tức tức đến nỗi một gương mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo: "Lời nói này, không biết còn tưởng là ngươi đã lên làm chỉ huy sứ của Cấm Kỵ Ti nữa."

Đường Anh mặt lộ vẻ vui mừng: "Ngày đầu tiên muội muội nhậm chức, A Vinh tỷ tỷ đã cầu chúc muội muội mau thăng quan, thật sự là quá cảm tạ tỷ tỷ!"

A Vinh tức quá giậm chân một cái, hận không thể cho nàng một cái vả miệng.

"Ngươi lợi hại như vậy, tự mình chậm rãi đi dạo đi." Nàng ta uốn éo bỏ đi mất.

Đường Anh cũng không có trông cậy vào việc có thể chung đụng cùng với A Vinh, nàng mang theo thái độ nhập gia tùy tục chậm rãi đi dọc theo hành lang, gặp người thì chào hỏi.

Nhưng mà có một số người của bộ Hoàng Tự sớm có khúc mắc với nàng, một phần những người khác thì coi như không có khúc mắc, cũng nghe nói người mới rất là cuồng vọng, nhìn thấy nàng chào hỏi cũng giả không nghe thấy, quay người rời đi.

Đường Anh cũng không giận.

Nàng từng trải qua những phong ba lớn hơn nữa, một chút này đối với nàng mà nói ngay cả mưa bụi cũng không tính là gì, nàng vừa đi vừa nhớ kỹ con đường lúc đến, quen thuộc hoàn cảnh chung quanh. Kết quả càng đi càng lệch, mơ hồ còn nghe được nữ tử kêu khóc cầu xin tha thứ.

Đó là những căn phòng dùng đá xây thành hàng dài, chỉ có cửa sổ cực nhỏ, cổng có bà tử hùng hổ dữ dằn trông coi, nhìn thấy nàng tới, xem phục sức của nàng và độ tuổi, cũng là người bên cạnh Nguyên Thù công chúa, liền hỏi: "Công chúa có gì phân phó?"

Đường Anh nhìn hai bên một chút, nhưng không người bên cạnh, nhân tiện nói: "Công chúa kêu ta đi chung quanh một chút nhìn, quen thuộc hoàn cảnh trước, qua hai ngày lại làm công sự."

Đây là nguyên câu nói của Nguyên Thù công chúa, nhưng mà nàng dùng để nói đơn giản với bà tử trước mắt mà thôi.

Nhưng mà bà tử giữ cổng lại hiểu sai ý, còn tưởng nàng là hồng nhân bên người công chúa, thái độ cung kính dẫn nàng đi vào: "Bên trong có chút bẩn thỉu, cô nương muốn ngậm một miếng trà thơm, dùng khăn che miệng mũi lại đi vào hay không?"

"Không cần." Đường Anh từ trong ví móc ra một nắm tiền cảm tạ bà tử: "Đại nương vất vả, uống chén trà cho trơn cổ."

Bà bà kia lập tức cười thành một đóa hoa: "Đa tạ cô nương!" Cho nàng tiến vào.

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Đan Đế
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện