Nằm Xuống! Cướp Đây!

45: Điệp La Hán


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Beta: Meo Meo.

Điệp La Hán: Một trò chơi thể thao truyền thống.

Xếp hình La Hán là một loại trò chơi, hoạt động thể thao hoặc biểu diễn, trong đó hai hoặc nhiều người được xếp thành nhiều kiểu khác nhau.

Trong thời cổ đại, hình dạng bao gồm các vị la hán nhiều tầng ngồi xếp bằng, do đó có tên là "các vị la hán xếp chồng lên nhau", dần dần phát triển thành nhiều kỹ thuật khác nhau.

Những người trên giá, chồng lên nhau thành nhiều dạng khác nhau, là một trong những màn biểu diễn thể dục dụng cụ và nhào lộn.

Thường xuất hiện trong các pha nguy hiểm trong rạp xiếc, biểu diễn hoạt náo và biểu diễn khiêu vũ.

Hình ảnh minh họa bên dưới.

Điệp La Hán.


Đối với sở thích xấu xa của Mộc Phàm, Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh không còn lời nào để nói, bởi vì trước đó lúc rời Hắc Phong Sơn Trại, Mộc Phàm cũng viết trên người bọn sơn tặc sáu chữ to Vật sở hữu của Mộc Phàm, chẳng qua màu sắc lần này không phải vàng, mà là màu đỏ Mộc Phàm luôn nhớ mãi không quên.

Vừa vặn trên khuôn mặt người đàn ông mặt sẹo có sáu chữ đỏ chói Vật sở hữu của Mộc Phàm, ngươi nói xem vì sao ngươi nhất định phải dùng phương thức tàn bạo Mất nhân tính như thế...!
"Ta sợ sau này ta sẽ không nhận ra bọn gã." Mộc Phàm đàng hoàng trịnh trọng nói, tuyệt nhiên không cảm thấy làm vậy có gì sai.

Cậu không giỏi nhớ tên và dung mạo của người khác, thường nhớ người ta bằng hơi thở tựa như loài thú, ngoại trừ Cô Độc Hiên Hàn — Người có loại hơi thở nổi bật, những người khác thực sự không dễ nhớ.

"Con muốn nhiều đàn em như vậy làm gì?" Điện Thiên Ảnh rất tò mò về điều này, Mộc Phàm không giống một người thích kết bè kết phái.

"Giúp con làm việc, con muốn bọn gã giúp con tìm ra người mạnh nhất thiên hạ." Nói xong, Mộc Phàm liếc mắt nhìn Cô Độc Hiên Hàn một cái: "Mặc dù bây giờ con đã có mục tiêu tạm thời."
"Mục tiêu tạm thời? Ai?"
"Là y." Mộc Phàm chỉ chỉ Cô Độc Hiên Hàn, tỏ vẻ ngoài y ra thì còn có thể là ai.

Điện Thiên Ảnh vừa nghe Mộc Phàm nói Cô Độc Hiên Hàn là người mạnh nhất thiên hạ lập tức nổi giận đùng đùng, đứng phắt dậy bất mãn trợn to mắt, khuôn mặt có mấy phần tương tự Mộc Phàm làm biểu cảm kỳ quái: "Y? Núi băng di động mặt mày vô cảm? Y sao có thể là người mạnh nhất, Điện Thiên Ảnh mạnh hơn y nhiều!"
Điện Thiên Ảnh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình thua Cô Độc Hiên Hàn, hai người họ vốn dĩ chính là kẻ thù không đội trời chung, nhiều năm trước cũng từng giao thủ nhưng bất phân thắng bại, tuy rằng hắn không quan tâm lắm đến danh tiếng của mình trong giang hồ, thế nhưng nghe thiếu niên nói hắn vẫn cảm thấy khó chịu.

"Điện Thiên Ảnh?"
"Chính là Hoàng Cung đệ nhất ảnh vệ, Điện Thiên Ảnh chắc chắn đẹp trai hơn y và mạnh hơn y!!" Điện Thiên Ảnh gật đầu cam đoan.

"Trước kia con cũng nghe Thánh Lăng Kiêu nói qua, Điện Thiên Ảnh thật sự mạnh như vậy?" Mộc Phàm mở to mắt nhìn Điện Thiên Ảnh, hoàn toàn không biết người trước mắt mình là Điện Thiên Ảnh.

"Mạnh, rất mạnh! Một ngón tay có thể nghiền chết Cô Độc Hiên Hàn!"

"Thật ư?" Một ngón tay có thể đè chết Cô Độc Hiên Hàn, mạnh mẽ quá.

Dù là cậu, cậu cũng không thể dùng một ngón tay nghiền chết Cô Độc Hiên Hàn.

"Tất nhiên, khi có cơ hội gặp nhau con sẽ biết.

Cô Độc Hiên Hàn không là gì cả, hoàn toàn không thể so sánh cùng Điện Thiên Ảnh.

Điện Thiên Ảnh mới thật sự là con quái vật, mạnh mẽ không giống nhân loại.

Hơn nữa ngoại trừ giỏi võ công, lớn lên đẹp trai xuất sắc, nhân phẩm của hắn thậm chí còn tốt hơn % # @ & *" Điện Thiên Ảnh bắt đầu khoe khoang, khoe một chút liền không dừng được miệng.

Cũng ở trong xe ngựa, toàn thân Cô Độc Hiên Hàn điên cuồng toả ra hơi lạnh, y biết xe ngựa không phải là nơi lý tưởng để đánh nhau, chờ lát nữa xuống y nhất định để cho người này đẹp mặt!
"Anh mạnh hay là Điện Thiên Ảnh mạnh?" Mộc Phàm quay đầu nhìn Cô Độc Hiên Hàn, dĩ nhiên câu hỏi về đề tài bản thân y.

"Chưa phân ra thắng bại." Đây là sự thật.

"Cái gì chưa phân ra thắng bại, rõ ràng Điện Thiên Ảnh mạnh hơn ngươi!" Điện Thiên Ảnh ngồi bên cạnh bất mãn.

"Lão già bớt nói vài lời đi, im lặng sẽ khiến ngươi cụt tay thiếu chân à." Nếu không phải người này là cha Mộc Phàm, y thật sự muốn khâu miệng lão già lại, y ưa thích yên tĩnh, rất không thích loại người ồn ào như vậy...!
Điện Thiên Ảnh hiển nhiên bị hai chữ Lão già kia kích thích, lập tức ngây người, nhất thời không lấy lại tinh thần.


Thời điểm lấy lại tinh thần thì xe ngựa đã dừng lại, đến bữa cơm họ vẫn còn cách thị trấn người kế tiếp một đoạn đường, vì vậy họ phải giải quyết lương thực nơi dã ngoại.

Điện Thiên Ảnh thấy Mộc Phàm chuẩn bị xuống xe, ngay tức khắc kéo cậu vào trong lòng, dáng vẻ muốn có bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu.

"Con trai, tin tưởng cha, cha từ trước đến nay sẽ không bao giờ nói dối lừa gạt con, Điện Thiên Ảnh đích thực mạnh hơn Cô Độc Hiên Hàn.

Thật đó, ta thề!" Lời thề son sắt, hắn tuyệt đối không thừa nhận yếu hơn Cô Độc Hiên Hàn!!
"Chúng ta phải ăn cơm." Câu trả lời Mộc

Phàm không liên quan chút nào câu trước của hắn, bỗng chốc Điện Thiên Ảnh không hiểu ý đồ của cậu.

"Thế nên?"
"Cha có biết tất cả thức ăn cha ăn dọc đường đi đều do Cô Độc Hiên Hàn nấu không?" Mộc Phàm nhìn người đàn ông toả ra hơi lạnh sau lưng Điện Thiên Ảnh, cậu cảm thấy cần phải để cho người cha trên danh nghĩa này biết được cái gì gọi là hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt.

"Vậy thì sao? Con đến tột cùng muốn nói cái gì?"
Mộc Phàm nhìn chằm chằm Điện Thiên Ảnh thấy hắn không hiểu, lắc đầu một cái: "Coi như con chưa nói gì đi."
"Để ta nói cho ngươi biết em ấy muốn nói cái gì.

Ý của em ấy là ngươi lát nữa không cần ăn cơm." Cô Độc Hiên Hàn mặt lạnh lùng vô cảm.

"Dựa vào cái gì!! Ngươi có tư cách nói như thế!!" Điện Thiên Ảnh giận dữ chỉ vào Cô Độc Hiên Hàn, ngươi là cái thá gì!
"Không dựa vào cái gì, dựa vào lát nữa đồ ăn do ta nấu."
"..." Điện Thiên Ảnh im lặng.

"Không phải ngươi nói Điện Thiên Ảnh mạnh hơn ta sao? Nếu Điện Thiên Ảnh mạnh như vậy, ngươi tìm hắn đòi thức ăn đi." Cô Độc Hiên Hàn vung tay lên, quyết định bữa cơm này của Điện Thiên Ảnh biến mất không thấy tăm hơi.

Vì vậy, trưa hôm nay, mấy người Cô Độc Hiên Hàn, Mộc Phàm, Sát Văn Thiên và Dĩnh Vô Tuyết vây quanh bên đống lửa, ăn thỏ nướng Sát Văn Thiên bắt về, da giòn nhiều thịt, nồng đậm mùi hương gia vị thơm phức, khiến mũi người mềm nhũn, trong miệng không ngừng chảy nước bọt.


Điện Thiên Ảnh một mình lẻ loi ngồi xổm dưới gốc cây lớn đối diện mà đỏ mắt ghen tị, dáng vẻ đáng thương làm cho Mộc Phàm rốt cuộc nhịn không được ném đùi thỏ cho hắn, giữa đường bị Cô Độc Hiên Hàn dùng cục đá bắn văng ra.

Mộc Phàm nhìn chằm chằm đùi thỏ rơi trên mặt đất với vẻ vô cùng lãng phí, cũng không ném cho Điện Thiên Ảnh miếng thịt nào nữa.

Điện Thiên Ảnh cắn môi dưới nhìn chòng chọc đùi thỏ trên mặt đất, căm hận sâu sắc...!
Đêm hôm đó, Điện Thiên Ảnh gặp phải cơn ác mộng đầu tiên từ trước tới nay, hắn mơ mình biến thành con lừa, Cô Độc Hiên Hàn đứng ở phía trước treo đùi thỏ không ngừng để hắn cắn, hắn tiến một bước, đối phương lùi một bước, hắn tiến hai bước, đối phương lùi hai bước...!Hắn làm sao cũng không ăn được đùi thỏ.

Khoảnh khắc hắn tức giận đến mức nhào tới cắn vào đùi thỏ, Cô Độc Hiên Hàn biến mất, đùi thỏ biến thành cái đùi to lớn giống như ngọn núi khổng lồ đè lên người hắn, ho khan đến mức thiếu chút nữa nôn ra mật!!!
Trước khi tắt thở Điện Thiên Ảnh bị dọa tỉnh ngủ, lại phát hiện Mộc Phàm đè trên người mình.

Nhưng mà cơ thể Mộc Phàm không nặng như vậy mới phải, Điện Thiên Ảnh nghiêng đầu nhìn một cái, giận đến mức suýt ho ra máu!!
Bởi vì chưa tới thị trấn, họ vẫn phải nghỉ ngơi ở trong xe ngựa, lần này ai cũng không chịu nhường ai, vì vậy ba người tình nguyện chen chúc trong một chiếc xe ngựa.

Cô Độc Hiên Hàn ôm Mộc Phàm ngủ một bên, ai nào ngờ, Mộc Phàm trở mình!!
Mộc Phàm trở mình, ừ thì không vấn đề gì.

Thế nhưng, lúc ngươi trở mình đừng kéo theo Cô Độc Hiên Hàn cùng nhau lăn đến được không!! Các ngươi là trẻ sinh đôi dính liền, không thể tách rời à, ngay cả trở mình cũng cùng nhau đè trên người ta!!
Thế nên, cảnh tượng hiện giờ là:
Điện Thiên Ảnh làm tấm đệm phía dưới, Mộc Phàm đè trên người hắn, mà Mộc Phàm còn kéo theo một người — Cô Độc Hiên Hàn, y dường như đè trên người Mộc Phàm ngủ rất say, ngày thường Cô Độc Hiên Hàn thoạt nhìn đối với Mộc Phàm cẩn thận biết bao, lúc ngủ thế mà không chút khách khí gác đầu lên trên bụng Mộc Phàm, không sợ đè chết cậu hả!
Cả hai cùng đè trên người Điện Thiên Ảnh.

Thật ra thì không chỉ hai người, nếu Điện Thiên Ảnh có thể đứng lên, hắn sẽ phát hiện một cục tròn lông xù nằm tại lưng Cô Độc Hiên Hàn, không sai, chính là Nhị Hắc...!
Chơi trò xếp chồng lên nhau sao?
Mẹ kiếp, bảo sao không nặng như vậy!!! Ngay cả ác mộng cũng xuất hiện!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện