Nam Thiền

Thạch Tinh


trước sau

Lần này chính là ba bên tụ họp, vừa vặn cả ba người này đều chán ghét lẫn nhau. Di Ninh cùng Đông Quân nhìn nhau không vừa mắt, hai người ngoài cười nhưng trong không cười nghênh tiếp ở trước cửa Tây Đồ thành.

"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Di Ninh hiền giả uy danh hiển hách ở phía đông. Sao vừa mới chớp mắt đã bị phụ thân điều tới nơi này rồi? Đông Quân gõ quạt xếp trong tay, tự nói tự hiểu, "Chắc là — hành sự bất lực mà. Hiện giờ cuộc sống ở phía tây thế nào rồi? Lần sau nếu như biết là ngươi, ta sẽ không tới đâu."

"Tuy rằng ta sức lực đơn bạc, nhưng là nguyện tận sức mọn trợ giúp đại nghiệp sớm thành, không thể so với kẻ du thủ du thực, vô cớ sinh sự được. Di Ninh cũng không thèm nhìn hắn, nói, "Tiếng kêu than dậy khắp tứ phương đất trời, Đông Quân ngươi lại uống rượu hưởng lạc, ngược lại đúng thật là tự có lối đi riêng, cực kì tiêu sái."

"Đó là tất nhiên." Đông Quân lạnh nhạt nói, "Không phải chủng tộc của ta, suy nghĩ cũng sẽ khác. Ta vốn là tà ma, thấy người chết, đương nhiên phải cao hứng, muốn uống rượu."

Hai người bọn họ vốn không thường xuyên gặp nhau, chỉ là tính cách Đông Quân xưa nay vẫn luôn bị người chỉ trích, hắn liền hành vi phóng đãng, thường uống rượu mua vui, không để ý tới sự đời, liền bị Di Ninh coi là ứng cử viên số một cho người ham ăn biếng làm, từng nhiều lần nêu ý kiến chê trách.

Di Ninh không muốn tranh chấp với hắn, quay đầu lại mới phát hiện Tịnh Lâm vừa rồi vẫn còn ở đây đã không thấy đâu.

"Không cần tìm nữa." Đông Quân nói, "Thanh điểm thi thể là trách nhiệm của y."

Tịnh Lâm và Thương Tễ sóng vai đi cùng nhau, lúc này mặt trời vừa mới mọc lên từ phương đông, thành trì tối tăm đêm qua nhìn không rõ giờ đã bại lộ dưới ánh mặt trời.

Tịnh Lâm nói: "Đêm qua may mà có đề nghị của ca ca, mới có thể bảo vệ được toàn bộ người trong thành này."

"Ta bất quá là biết thời biết thế, mấu chốt vẫn là ở chỗ đệ." Thương Tễ bước qua một thi thể, nói: "Thi thể trong thành muốn xử trí như thế nào?"

Tịnh Lâm phóng tầm mắt nhìn qua, đều là người chết. Một số đã bị chất thành đống, bị ngâm vào nước, bắt đầu có mùi thối rữa. Y nói: "Thiêu hủy. Ác khí của tà ma vẫn còn lưu lại, để lâu dài e sẽ trở thành dịch bệnh."

"Đa số đã sinh giòi biến sắc, muốn xử trí cũng không phải chuyện dễ." Sắc mặt Thương Tễ hơi trắng, dường như đối với tình cảnh bực này vẫn còn chưa quen.

Tịnh Lâm đưa khăn cho hắn, Thương Tễ liền che lại miệng mũi. Hắn kỳ thực cũng không phải là sợ sệt, mà bởi vì là khứu giác quá đỗi nhạy bén, ở đây cũng không có cách nào sử dụng như thường được. Chiếc khăn này cũng chỉ là loại bình thường, nhưng bởi vì đã ở cùng Tịnh Lâm quá lâu, dẫn đến có điểm mùi vị mát lạnh tỉnh thần, cũng là mùi vị của Tịnh Lâm. Ngón út Thương Tễ hơi cong, hắn đè lên khăn, thấp giọng ho khan một chút.

Tịnh Lâm không nhìn ra có chỗ nào không đúng, chỉ nói: "Xác thực không dễ, tốn thời gian tốn lực."

Bàn tay Thương Tễ nắm khăn tay bị cộm thứ gì đó, hắn không có biểu hiện gì, chỉ nói: "Vậy bắt đầu từ nơi này đi, hài đồng không ít."

Hai người nói xong thì ngồi xổm xuống, Tịnh Lâm lật người đứa bé lại. Đứa bé bị ngâm trong nước đã lâu, cơ thể đã hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể nhìn ra tay chân gầy gò, giống như được tạo ra từ cành cây khô héo. Tịnh Lâm vốn cho là đứa bé này bị tà ma cắn chết, nhưng trên người lại chẳng hề thấy vết tích cắn xé.

"Sao lại không thấy chảy máu." Thương Tễ vừa nói vừa đẩy đầu đứa bé lộ ra cái cổ, "Thì ra là đã có người lau sạch sẽ."

Miệng vết thương trên cổ thi thể hết sức tròn trịa, vết tích đỏ hồng nhăn nheo, giống như là bị bỏng.

"Không phải là bị cắn chết." Tịnh Lâm cùng Thương Tễ liếc nhau một cái, tâm y bỗng nhiên trầm xuống, khó giải thích được có chút bất an. Y kéo quần áo của đứa bé ra, thấy trên hai cổ tay, hai cổ chân đều bị người ta cắt ra miệng vết thương, máu cả người đều bị rút sạch đi không còn chút dư thừa.

"Phía nam không có yêu quái ăn máu người." Thương Tễ đánh giá vết thương kia, nói: "Trông vết thương này, giống như bị cắt ra từ một lưỡi dao cực mỏng. Đệ đã đi khắp cả Trung Độ, có biết người nào hay dùng đao kiểu này không?"

"Chưa từng nghe thấy." Tịnh Lâm nói, "Đao mỏng lại cực sắc bén, nếu gặp phải kẻ thù thì khó mà giành chiến thắng, trừ phi là người có tu vi phi phàm, có thể vừa cương vừa nhu, vận chuyển như thường."

"Ta cũng biết một loại." Thương Tễ nói: "Ở bắc địa có một loài chim năm màu. Lông của nó mỏng như cánh ve, cựa kì sắc bén. Chỉ là loài chim này khi vỗ cánh che ngợp bầu trời, nếu tạo ra vết thương như này thì chưa bao giờ có."

Tịnh Lâm lùi lại một bước, đi xem mấy cỗ thi thể ven đường. Kỳ quái chính là, trên thi thể phàm nhân đều có vết tích cắn xé, chỉ có trên thi thể hài đồng lại không có vết cắn.

"Ngay cả tà ma cũng không ăn." Vạt áo của Tịnh Lâm bị gió thổi tung bay, y nói, "Chẳng lẽ là do người làm."

"Người bình thường có tay nghề tốt như vậy, cũng không có lực uy hiếp đến thế." Thương Tễ buông khăn tay ra, nói, "Huống hồ có một chuyện đêm qua ta còn chưa hiểu rõ."

"Chuyện gì?"

"Ta nghe nói Cửu Thiên môn phái đệ tử ra ngoài đều là tu vi đã ổn định, đạt đến tiểu thành cao thủ." Thương Tễ ngồi xổm trước mặt Tịnh Lâm, một đôi mắt đen kịt thâm trầm, "500 người được phân trông coi bảy trấn ba thành trì, trong tình thế nguy cấp cũng có thể giữ được mấy ngày, tại sao toàn quân lại bị diệt sạch."

Tịnh Lâm cùng hắn nhìn nhau chốc lát, nói: "Huynh đối với Cửu Thiên môn tựa hồ đặc biệt hiểu rõ."

"Đây là tất nhiên." Thương Tễ hơi tiếc nuối nói, "Ta đã từng muốn đầu nhập vào Cửu Thiên môn, nhưng đáng tiếc thiên phú không đủ, bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Huống hồ bây giờ Cửu Thiên đảm nhiệm chức trách đứng đầu, nhất cử nhất động đều phải chịu sự chú ý, muốn biết được chuyện, còn sợ không có chỗ hỏi thăm sao?"

Tịnh Lâm nghe thấy lời ấy, lại có ý nghĩ khác. Y cảm thấy trong lời nói của Thương Tễ tựa hồ ngầm có ý nhắc nhở, khiến y tự nhiên hiểu ra, vừa rồi chỉ là Thương Tễ vô tâm nói như vậy, bởi vì thần sắc của hắn quá mức thoải mái vô tư, ngược lại khiến Tịnh Lâm thẹn thùng vì đã dò xét hắn.

Tịnh Lâm dời ánh mắt: "Việc này nghi điểm tầng tầng, còn cần phải hỏi rõ Huy Án."

Hai mắt Huy Án quấn băng vải, thận trọng nghiêm chỉnh ngồi ở mép giường. Hắn nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng Tịnh Lâm, không khỏi âm thầm thấp thỏm, lên tiếng gọi "Quân thượng."

Tịnh Lâm dựa cửa sổ mà ngồi, Thương Tễ không vào theo, vì hắn chỉ là một "Thương nhân bình thường", không tiện can dự quá nhiều vào chuyện bên trong Cửu Thiên môn, từ sớm đã tìm lý do tránh đi.

Suy nghĩ trong lòng Tịnh Lâm dồn dập, trong miệng lại vẫn lạnh nhạt, chỉ hỏi hắn:"Ngươi đem những chuyện biết được mấy ngày này nói hết ra đi."

"Đêm đó mây đen gió lớn, vì để tránh ta ma, trong thành không cho đốt đèn vào ban đêm, vì vậy xung quanh một mảnh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Thám báo ban ngày tra xét huyết hải, mãi đến tận đêm cũng không thấy trở về, thủ tướng liền dự liệu huyết hải sắp tới rồi, vì vậy sai chúng ta khoác áo dạ hành đi bố trí bùa chú, tăng mạnh đề phòng. Chỉ là đợi đến đêm khuya, ta trông giữ trên tường thành quan sát thấy, rõ ràng huyết hải đã lan tràn về hướng bên trái, vừa vặn tránh né thành trấn, tránh được một kiếp. Thủ tướng cảnh giác, không dám thả lỏng, chúng ta liền trắng đêm ngồi xổm trông coi tường thành, nhưng chưa từng có tà mà tới gần. Cứ như vậy liên tục canh giữ ba ngày, vào một buổi sáng sớm, chợt nghe thấy cửa thành phía bắc đã bị phá, chỉ thấy huyết hải cuồn cuộn tràn vào, trong đám sương mù mông lung tà ma nuối đuôi nhau kéo vào, bùa chú trông giữ thành lại không hề có tác dụng, trong nháy máy liền tử thương vô số."

"Cửu Thiên môn đề hai chữ 'Can đảm'giữ trước cửa chính, thủ tướng cùng các đệ tử không một ai lâm trận bỏ chạy, toàn bộ dùng thân thể làm tường chắn, ngăn trở sóng máu." Âm thanh Huy Án khàn đi, "Bị chết hơn nửa, mắt thấy thành đã bị nhấn chìm, thủ tướng muốn đi đốt phong hỏa đài, đã thấy một đường phía bắc đều đã bị vây kín ngay cả sương mù cũng không thể phá nổi, liền biết bên ngoài trăm dặm Thất tinh trấn cùng hai thành chắc chắn đã gặp nạn, vì vậy phái ta ra roi thúc ngựa đi truyền tin. Không dám lừa gạt quân thượng, trước đó mắt ta vẫn chưa bị mù, vượt trăm dặm đường bất quá là việc nhỏ nhấc tay là xong, chỉ cần dựa vào một đôi mắt ưng nhận biết vật nhỏ. Bên trong sương mù mờ mịt, chỉ có ta có thể phân biệt rõ ràng đường đi."

"Vì vậy ta một người một ngựa, xuyên qua sương mù chạy về hướng Thất tinh trấn. Nhưng là quân thượng, từ trước cho tới nay, tà ma tuy rằng giả dối khó trừ, lại quen thói độc lai độc vãng, mặc dù lần này có kết hợp lại, cũng bất quá là ba, bốn con. Nhưng mà lần này ta cưỡi ngựa ở trên đường, nhìn thấy trong sương mù huyết hải, chúng nó lại hội tụ thành nhóm, hỗn tạp thành đàn. Ta bị Tham Tương truy đuổi, tên hết cung gãy, hai mắt bị sương mù gây thương tích, may mắn được thủ vệ canh giữ Thất tinh trấn cứu mạng. Chỉ là bọn họ cũng gặp phải trùng kích của huyết hải, đang chuẩn bị giục ngựa về hướng nam, truyền tin tức cho chúng ta!"

Hai đầu đồng thời bị tập kích, chẳng trách lực lượng không đủ, là bởi vì căn bản không có cứu binh, lại bi huyết hải bao vây kẹp chặt, phong hỏa không thể truyền đi, khoái mã cũng chạy không kịp.

"Thời điểm ngươi đến Thất Tinh trấn." Tịnh Lâm hỏi, "Người đã chết sao?"

"Hai mắt ta đã mù, không nhìn thấy gì. Thế nhưng nghe thủ vệ Thất Tinh trấn nói, lần này bị tập kích vội vàng, có thể không phải ngẫn nhiên." Huy Án cúi đầu im lặng giây lát, nói, "Quân thượng không giống mấy vị công tử khác, là người thường xuyên bôn ba khắp nơi trừ ma, vì vậy quân thượng so với người khác càng hiểu rõ hơn, lần này bị tập kích phi thường quái dị. Trước kia đều là tà ma xâm lấn, sau đó huyết hải mới che phủ, khi nào từng có chuyện huyết hải xâm lấn trước. Trong lòng ta nghi ngờ trong đó tất có nguyên cơ, nếu là do thi thể trong thành tích tụ oán khí, huyết hải tràn đến cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thế nhưng là một thành trấn đang tốt đẹp, còn có chúng ta trấn thủ, sao lại vô duyên vô cớ có nhiều người chết như vậy."

Sau một hồi Tịnh Lâm mới nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi,việc này giao cho ta điều tra."

Tịnh Lâm ra khỏi cửa phòng Huy Án, thấy Thương Tễ cùng Di Ninh đứng ở xa xa đang nói chuyện. Y có chuyện trong lòng, trước giờ lại không hợp với Di Ninh, liền chỉ gật đầu với hắn, hai người ngay cả đến lời chào hỏi cũng hời hợt.

Thương Tễ nói tạm biệt với Di Ninh, cùng Tịnh Lâm đồng hành, nói: "Đã hỏi được chuyện đệ muốn biết chưa?"

Tịnh Lâm nói: "Vẫn là khó bề phân biệt."

"Ta vừa mới đi dạo một vòng trong thành, thời điểm đi ra liền gặp hiền giả, hỏi được chút chuyện."

Tịnh Lâm nghiêng đầu: "Chuyện gì?"

Thương Tễ hỏi ngược lại: "Đệ có muội muội sao?"

"Có một người." Tịnh Lâm nói, "Tuổi nhỏ nhiều bệnh, quanh năm sống trong núi, chưa từng xuống trần gian."

"Nói vậy Cửu Thiên Quân rất là trân ái."

"Tất nhiên." Tịnh Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Ngay cả là các huynh đệ, cũng rất yêu thương nàng."

"Chẳng trách." Thương Tễ nói.

"Chẳng trách?" Tịnh Lâm nhìn về phía hắn.

"Nghe nói Cửu Thiên Quân chiêu mộ hài đồng từ khắp các nơi, ý muốn mở Cửu Thiên tư thục. Đã như thế, vừa có thể cùng muội muội ngươi làm bạn, cũng có thể vì Cửu Thiên môn chọn được hạt giống tốt." Thương Tễ giống như không sợ hãi nói, "Ưu tiên những đứa trẻ không cha không mẹ, không nhà để về."

Tịnh Lâm nghe xong dường như đã nghĩ đến điều gì đó.

Đêm đến, Thương Tễ ở căn phòng ngay cạnh phòng Tịnh Lâm. Dưới ánh đèn hắn mở khăn tay của Tịnh Lâm ra, thấy bên trong có cất giấu một viên phật châu. Không phải cái khác, chính là viên phật châu ngày ấy ở Nam Thiền luận đạo. Không ngờ Tịnh Lâm vẫn còn giữ lại, còn để trong khăn tay ngày ngày mang theo.

Thương Tễ xoay viên phật châu, phạm hương sớm đã biến mất, còn lại đều là mùi vị của Tịnh Lâm. Mùi vị này tựa như nửa tháng trước lượn lờ quanh chóp mũi Thương Tễ, làm cho hắn chậm chạp tránh không thoát.

Bệ cửa sổ phút chốc bị mở ra, một cái đầu hồ ly thò vào. Hoa Thường chỉ chen đầu vào, nhỏ giọng hô: "Chủ nhân kéo ta một cái!"

Thương Tễ bất động, nói: "Ngươi truyền lời xong thì có thể rời đi, không cần vào làm gì."

Hoa Thường đành phải chân trước víu lấy cửa sổ, cái đuôi lay động ở bên ngoài, nàng nói: "Tỷ tỷ hỏi, người khi nào thì trở lại nha!"

"Cái này còn phải xem thiên ý." Thương Tễ nắm viên phật châu, nói: "Cửu Thiên môn gần đây có phái người đi không?"

"Phái đến một tên tiểu tử thối." Hoa Thường nói, "Làm xằng làm bậy, hung hăng càn quấy! Hắn muốn chúng ta thoái nhượng trăm dặm, cho hắn dựng thành!"

"Ngươi hỏi hắn trước." Con ngươi Thương Tễ sắc bén, "Nợ đã đền xong chưa."

Hoa Thường còn nói: "Còn có a, tỷ tỷ gần đây có thu nhận đồ đệ, thiên phú dị bẩm, tư chất vô song, nhưng đáng tiếc là một phàm nhân, còn là một tiểu tử đần độn ngu ngốc. Có thể bồi dưỡng sao? Nếu như có năng lực, thì giữ lại vậy."

"Xem ra ngươi cũng rất yêu thích." Thương Tễ nói.

"Ta mới không thích người phàm!" Hoa Thường dựa vào cửa sổ lắc lắc hai tai, liều mạng chui vào bên trong, lại đột nhiên rít lên một tiếng.

"Có người bắt lấy đuôi của ta!" Hoa Thường kinh hãi đến biến sắc, hoảng loạn quay đầu lại nhìn, tiếp tục hô lên, "Là một cục đá tinh!"

Thương Tễ lập tức đánh đổ cây nến, lăn ra đất, không nhúc nhích, tựa như hôn mê bất tỉnh.

Truyện convert hay : Nhà Ta Ảnh Hậu Siêu Ngọt

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện