Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Mãnh Liệt Trùng Sinh


trước sau

Doãn Thiên trợn mắt, tròng trắng vằn vện tơ máu đỏ tươi, hết sức dữ tợn.

Cậu cứng đờ ngồi trên băng ghế, dường như máu nóng đã bị nhịp tim mỗi lúc một cao dồn ra ngoài cơ thể, đầu óc rền vang chấn động như bị thủy triều khổng lồ công kích, ánh mắt vô định, cảnh vật và con người phía trước vỡ tan tành rất nhiều mảnh Mosaic lộn xộn mơ hồ.

Vốn tưởng sự hi sinh của Ngải Nhĩ Đề đã là tin dữ đau lòng nhất trời đông giá rét, nào ngờ những sự hi sinh bi tráng vẫn tiếp tục nối đuôi nhau mà tới.

Ngày 24 tháng 12, Christmas Eve, nhiệm vụ lấy tên “Đêm Cầu Vồng” lặng lẽ triển khai.

Đại đội trưởng Lạc Phong của đội đặc công Liệp Ưng dẫn theo các tinh anh từ trung đội Một và trung đội Hai, xông vào hang ổ buôn lậu vũ khí khổng lồ mang tên “Mưa Rào” tại biên giới Trung Quốc – Pakistan, bắt sống 8 thủ lĩnh tội phạm.

Nhưng ở giai đoạn cuối của cuộc giao tranh, hơn mười tội phạm châm lửa đốt kho đạn. Vụ nổ liên hoàn kéo theo ngọn lửa cao tới ngút trời, 23 đặc công hi sinh ngay giữa trung tâm vụ nổ, 31 người chiến đấu bên ngoài bị trọng thương, trên đường đưa đi cứu chữa, 9 người hi sinh, không một ai trong những người còn lại thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.

Trong các đội viên hi sinh ngay tại trận có đội trưởng trung đội tinh nhuệ số Hai Vương Nhất Cách, còn có tay súng bắn tỉa đệ nhất sắp xuất ngũ làm cha Trâu Tử Triều.

Còn linh hồn của Liệp Ưng, đại đội trưởng Lạc Phong, hiện đang nằm trong phòng phẫu thuật, tiến hành trận chiến oanh liệt nhất cuộc đời.

Đối thủ của anh, là Tử Thần vạn năng.

Chạng vạng, tuyết ngừng, trời trong, tà dương lơ lửng phía chân trời, Doãn Thiên dõi mắt nhìn theo, nhớ tới câu “tà dương như máu”, bỗng gượng cười thành tiếng.

Cuối cùng trực thăng cũng cất cánh, không có bất cứ ai nói chuyện, cabin tĩnh lặng như thể điểm cuối con đường là một bãi tha ma đổ nát.

Đại doanh Liệp Ưng hôm nay, cũng có khác gì bãi tha ma đâu chứ?

Hai trung đội tinh nhuệ đã không còn, đại đội trưởng sống chết chưa rõ, lá cờ Liệp Ưng đổ xuống, nát tan dưới đất, mặc cho người khác tha hồ giẫm đạp.

Doãn Thiên dùng hai tay bưng trán, hốc mắt khô khốc tới đau buốt, cậu không khóc được, ngũ tạng lục phủ giống như bị một bàn tay khổng lồ túm chặt, quặn đau theo mỗi lần trái tim nảy lên, cơn đau đổ dồn về bộ não.

Cậu nhớ tới người vợ mang bầu của Trâu Tử Triều, lại nghĩ tới người bạn gái thanh mai trúc mã của Ngải Nhĩ Đề.

Cái rét kết tủa thành mũi dùi băng sắc nhọn, hết mũi này tới mũi khác đâm vào xương tủy cậu, đóng đinh cậu lên bức tường đen ngòm.

Bức tường ướt sũng, tại những nơi bị dùi băng xuyên thủng, chất lỏng buốt giá trào ra.

Đó là máu đỏ, và nước mắt đục ngầu.

3 tiếng trên trực thăng đối với Doãn Thiên dài như một thế kỷ, lúc xuống đất, cậu thoáng thấy có người bị cáng nâng đi, về sau mới biết người ngất xỉu là Lương Chính.

Có lẽ không một ai đau đớn hơn Lương Chính lúc này.

Hắn từng là đội trưởng trung đội Một, những chiến sĩ đã hi sinh đều là đồng đội từng kề vai chiến đấu cùng hắn.

Nếu không mắc sai lầm dẫn tới bị điều khỏi cương vị đội trưởng, người dẫn đội xuất chinh phải là hắn, chứ không phải “đội trưởng tạm thời” Lạc Phong.

Doãn Thiên không thể tưởng tượng nổi lúc này Lương Chính đang phải trải qua những gì, thậm chí cậu còn không dám đặt mình vào hoàn cảnh của hắn để suy nghĩ.

Quân nhân có lợi hại hơn nữa thì vẫn chỉ là người phàm mà thôi.

Cơ thể tạo nên từ máu thịt, sao có thể chống chọi với cơn đau như lật cả tòa nhà?

Trực thăng đỗ lại ở sân bay, Tần Nhạc giữ vững vẻ bĩnh tĩnh chỉ huy mọi người rời khỏi cabin, nhưng ngay khoảnh khắc cửa cabin đóng lại, anh quỳ sụp xuống đất, gào khóc như một đứa trẻ tuyệt vọng, không thể chống đỡ.

Doãn Thiên nhìn anh bị dìu đi, lần đầu tiên cảm giác anh và Lương Chính thực ra cũng chẳng phải sĩ quan huấn luyện nghiêm khắc gì, thậm chí cũng chẳng phải đặc công anh dũng hùng mạnh, mà chỉ là hai con người bình thường, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào mà thôi.

Trực thăng đưa các đội viên huấn luyện tuyển chọn thẳng về doanh trại Liệp Ưng. Bầu trời u ám, Tứ Xuyên rất ít khi có tuyết rơi, tuyết hóa thành lệ, từng giọt từng giọt rót xuống các đội viên.

Đại doanh trống trải, trung đội Một và Hai đã không còn, năm hết Tết đến, bốn trung đội khác hầu hết phải chấp hành nhiệm vụ an ninh bên ngoài, các đội viên còn lại gần như đều đang ở bệnh viện chiến khu.

Doãn Thiên trông thấy vợ của Trâu Tử Triều.

Không ai dám nói với chị chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng có lẽ bởi thân phận đặc thù của người chồng, dường như chị đã nhận ra tin dữ, nỗi lo lắng hằn sâu giữa chân mày, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Chị không dám mất bình tĩnh, bởi chị đang mang cốt nhục của Trâu Tử Triều.

Nếu anh đi, cốt nhục này chính là kỷ niệm duy nhất anh để lại.

Doãn Thiên đầu óc mơ màng, giữa lúc hỗn độn, hình như có ai đó chui vào chăn cùng cậu, khẽ thì thầm bên tai cậu, “Đêm lạnh quá, cậu ôm tôi cái đi.”

Ninh Thành không thể kiên cường hơn cậu, không thể dũng cảm hơn cậu.

Cả hai đều là công tử áo gấm bát vàng từ bé tới lớn, sao có thể gánh chịu tới hai tin dữ tử vong trong cùng một ngày.

Ngày hôm đó trôi qua trong mơ màng, Lương Chính và Tần Nhạc mãi không về, chẳng biết vợ của Trâu Tử Triều được đón đi từ bao giờ, có thể là đi tới nhà xác nhận thi thể tan nát của chồng, cũng có thể là đi tới nhà tang lễ nhận một bình tro cốt nhỏ nhoi.

Doãn Thiên nghĩ, có lẽ Trâu Tử Triều bị nổ tung, cả tro bụi cũng không để lại.

Đội viên hậu cần ở lại doanh trại nói, Trâu Tử Triều là sĩ quan xuất ngũ, căn bản không có tên trong danh sách hành động. Nhưng bởi “Đêm cầu vồng” cực kỳ quan trọng, anh đã vài lần báo cáo thẳng với Lạc Phong, xin được gia nhập tổ hành động, còn hoãn thời gian rời khỏi đơn vị tới khi nhiệm vụ kết thúc.

Lạc Phong rất khó xử, một mặt quả thật rất cần anh, nhưng mặt khác lại không muốn để anh gặp nguy hiểm ngay khi vừa xuất ngũ.

Anh nói chuyện với Lạc Phong suốt đêm, cuối cùng Lạc Phong đồng ý thỉnh cầu này.

Đội viên hậu cần thở dài, “Ai ngờ chuyện này lại xảy ra.”

Bất kể Lạc Phong hay Trâu Tử Triều, hoặc các đặc công tinh nhuệ thuộc trung đội Một và Hai, khi quả quyết xông pha về phía “Mưa rào”, hẳn đã tính trước tất cả các khả năng trong bụng.

Khả năng thắng lợi trở về, khả năng một đi không trở lại.

Nhưng họ vẫn không chùn bước, bởi vì một số việc bắt buộc phải có người làm, trước khi hoàn toàn cởi bỏ quân phục mặc trên người, họ không thể thuyết phục bản thân mình lùi bước.

Dù biết lần đi này sẽ không thể quay về.

Các chiến sĩ ở doanh trại chống khủng bố Ca Ba Nhĩ nói trong khoảnh khắc phát nổ, chắc Ngải Nhĩ Đề không phải đau đớn quá nhiều.

Nếu vậy hẳn là Trâu Tử Triều ra đi cũng nhẹ nhàng…

Xạ thủ bắn tỉa xuất sắc nhất Liệp Ưng, có lẽ không phải trải qua tra tấn khi tan biến.

Nhưng Doãn Thiên nghĩ, sự tra tấn ấy chắc chắn sẽ rơi xuống đầu người vợ của anh.

Có rất nhiều cách để qua đời, hi sinh, tạ thế, khuất bóng…

Nhưng bất kể theo cách nào, dẫu đường đường chính chính hoặc được ca tụng ra sao, người ra đi vẫn sẽ không bao giờ trở lại.

Hiếm hoi nắm được tay nhau giữa luân hồi, một thoáng buông lỏng, chẳng ngờ lại thành ly biệt suốt cuộc đời.

Còn về kiếp sau, ai dám vọng tưởng xa vời như thế?

Nơi ít thay đổi nhất trong doanh trại là bãi huấn luyện chó.

Dù bi thương cách nào, các giáo viên huấn luyện chó nghiệp vụ vẫn phải chăm sóc thật tốt cho những chiến hữu không biết nói này.

Chỉ có điều những chú chó quân đội thật sự quá thông minh, dường như chúng đã ngửi được gì đó, nỗi bất an hằn sâu trong từng ánh mắt.

Doãn Thiên và Ninh Thành đứng bên ngoài bãi huấn luyện, nhìn những chú chó quân đội kiên trì luyện tập, tìm mãi không thấy bóng Lạc Diệp. Đáy lòng Doãn Thiên chùng xuống, vội vàng chạy vào bãi huấn luyện chặn đường một huấn luyện viên, kinh ngạc hỏi, “Có phải chó của đội trưởng Lạc cũng…”

Huấn luyện viên mặt mày tiều tụy, lắc đầu đáp, “Trước lúc xung trận, nó ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ nên bị bệnh, trạng thái không tốt, đội trưởng Lạc không mang nó theo.”

“Vậy nó…”

“Hình như nó biết rồi, không ăn không uống, cũng không cho bác sĩ lại gần. Vốn đang bệnh, bây giờ chỉ sợ… không chống đỡ được bao lâu nữa.”

Ninh Thành siết chặt nắm tay, âm thanh khô khốc, “Chúng em đến thăm nó được không?”

Huấn luyện viên gật đầu, đưa hai người qua khu cách ly thật dài, mở cửa một gian chuồng, nói, “Ở đây này.”

Doãn Thiên ngồi xổm bên cạnh cửa, vừa thử gọi “Lạc Diệp”, một giọt nước mắt đột nhiên lăn xuống.

Khoảnh sân trước chuồng yên tĩnh, gian chuồng xi măng sau bậc thềm cũng lặng thinh.

Huấn luyện viên nói, “Nó đang ở bên trong, không chịu ra ngoài, cũng không cho bọn tôi vào.”

Doãn Thiên cố nén nghẹn ngào, lại gọi, “Lạc Diệp.”

Vẫn không có động tĩnh.

Ninh Thành bước vào sân, huấn luyện viên kéo tay cậu, “Nó thấy người là cắn, cậu không mặc áo bảo hộ, đừng…”

“Không sao.” Ninh Thành nhẹ nhàng gạt tay huấn luyện viên, bước từng bước vào gian chuồng bằng xi măng.

Doãn Thiên nghe thấy một tiếng gầm gừ đầy cảnh cáo phát ra, vừa gọi “Ninh…”, Ninh Thành đã khoát tay, hạ giọng nói, “Yên tâm.”

Đến trước cửa chuồng xi măng, cậu gõ cửa một lần, gọi, “Lạc Diệp.”

Tiếng gầm gừ tắt lịm, chốc lát sau, sự tĩnh lặng biến thành từng tiếng rên rỉ xót xa.

Ninh Thành ngoái lại, ngoắc Doãn Thiên, “Lại đây.” Sau đó quay lại gian chuồng xi măng, dịu dàng nói, “Lạc Diệp đừng sợ, bọn tao đến thăm mày đây.”

Doãn Thiên dè dặt đi tới, vừa nhìn vào trong, nước mắt đã tuôn trào.

Lạc Diệp ngày nào dũng mãnh thiện chiến, giờ đây nằm rạp trong góc tối âm u, hai con ngươi đen láy nhòe đi vì nước mắt, hai chân trước còn ôm vật gì đó màu đỏ nho nhỏ.

Nhìn kỹ lại, đó là món đồ chơi để cắn, có hình lá phong.

Ninh Thành khom lưng, vươn tay ra, “Lạc Diệp, lại đây nào.”

Lạc Diệp nhìn hai người, cố gắng đứng dậy, bốn chân lại không chống đỡ nổi cơ thể, nó ngã xuống, phát ra một tiếng gào ngắn ngủi.

Doãn Thiên không chịu được nữa, rảo bước tiến vào chuồng, gọi, “Lạc Diệp! Lạc Diệp!”

Lạc Diệp nằm dưới đất nhìn cậu, phần lông đen và nâu trên mặt dính bết vào nhau vì nước mắt.

Ninh Thành cũng bước đến, cầm lấy chân trước từng bị thương của nó, dịu dàng vuốt ve, một lần lại một lần nói, “Lạc Diệp, đừng sợ.”

Hai người hợp sức bế Lạc Diệp ra ngoài, huấn luyện viên không dám tin vào mắt mình nữa, lặng lẽ nói, “Ôi… ôi… Trừ đội trưởng Lạc, nó chưa nghe lời ai bao giờ.”

Lạc Diệp được đưa tới phòng thú y trong doanh trại, lúc bác sĩ kiểm tra, Ninh Thành luôn ở bên cạnh nó. Doãn Thiên tự hầm một nồi canh xương, lọc hết phần thịt ngon nhất trộn cùng thức ăn chó, cẩn thận khuấy đều, đợi hết nóng mới đưa tới trước mặt Lạc Diệp.

Lạc Diệp há miệng, nằm trên giường truyền dịch, gian khổ liếm đồ ăn. Doãn Thiên đưa thịt đã cắt nhỏ tới bên miệng nó, nén nước mắt nói, “Lạc Diệp ngoan, Lạc Diệp ngoan, ăn rồi sẽ hết đau.”

Mấy ngày sau, cuối cùng Lương Chính và Tần Nhạc cũng trở lại, cùng với một số đội viên từ các trung đội khác.

Lương Chính mặt mũi xanh xao, đôi mắt đen ngòm không còn ánh sáng, trông như chợt già đi vài mươi tuổi, nhìn thấy các đội viên huấn luyện tuyển chọn cũng chẳng nói một lời, đôi môi nứt nẻ mở hé, chỉ phát ra một tiếng thở dài không giống tiếng người.

Trạng thái của Tần Nhạc tốt hơn một chút, nhưng Doãn Thiên trông thấy rất nhiều tóc bạc trên đầu anh.

Anh còn chưa tới 30 tuổi.

Tần Nhạc bố trí ổn thỏa cho Lương Chính, đưa các đội viên đến một gian phòng họp không lớn, bóng đèn nhấp nháy hồi lâu, cuối cùng phụt tắt.

Trời đầy mây, trong căn phòng u ám, áp suất không khí dường như cũng giảm xuống.

Vài lần chuẩn bị lên tiếng, Tần Nhạc đều khựng lại.

Doãn Thiên nhìn anh, không biết anh đang cố nén nghẹn ngào hay đang khổ tâm sắp xếp lại những lời muốn nói.

Một lát sau, Tần Nhạc chống tay lên bàn, khó khăn mở miệng, “Đội trưởng Lạc đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa tình lại, bác sĩ nói… cho dù tỉnh lại, anh ấy cũng không thể đảm đương các nhiệm vụ tác chiến của đặc công nữa.”

Trái tim Doãn Thiên chùng xuống như bị buộc vào tảng đá lớn, im hơi lặng tiếng rơi xuống vực sâu không đáy.

“Trung đội Một và Hai coi như tan rã, chỉ cứu được 5 người trong các đội viên trọng thương, người bị thương nhẹ nhất đã được đưa vào trung tâm phục hồi tâm lý.” Khi nói, Tần Nhạc thở rất mạnh, hai tay chống lên cạnh bàn, tựa hồ chỉ một giây sau, anh sẽ là người tiếp theo ngã xuống.

Phía sau anh có một chiếc ghế dựa, nhưng anh không muốn ngồi.

Giống như chất giọng của anh, dù run rẩy không thể kìm chế, nhưng vẫn cứng cỏi, mạnh mẽ.

“Tuy nhiên, Liệp Ưng sẽ không sụp đổ.”

Doãn Thiên và Ninh Thành đồng thời ngước lên, chạm tới ngọn lửa quyết liệt cháy bùng trong mắt anh.

Lần đầu tiên hai cậu nhận ra, sĩ quan Tần luôn tươi cười dịu dàng lại có đôi mắt cháy bỏng như vậy.

Tần Nhạc hít sâu một hơi, đảo mắt qua từng đội viên, trịnh trọng nói, “Sau khi thảo luận với cấp trên, tôi và đội trưởng Lương, chính ủy, đội trưởng 4 trung đội còn lại đã quyết định, kỳ huấn luyện tuyển chọn năm nay kết thúc tại đây.”

Doãn Thiên vô thức rướn người lên, không biết “kết thúc tại đây” là có ý gì.

Tần Nhạc trông thấy cậu, chậm rãi nói, “Chúng tôi sẽ xây đựng lại trung đội tinh nhuệ số Một và Hai, lựa chọn các cá nhân xuất sắc nhất trong số 26 người các cậu và 4 trung đội còn lại, những người không được chọn sẽ phân vào trung đội Ba, Bốn, Năm, Sáu.”

“Tất nhiên, bây giờ các cậu vẫn chưa phải là đội viên chính thức của Liệp Ưng, đi hay ở do chính các cậu quyết định.”

“Nếu chọn ở lại, bất kể cuối cùng được phân vào trung đội nào, các cậu đều sẽ là thành viên của Liệp Ưng, nếu chọn ra đi, các cậu sẽ trở về đơn vị cũ, vẫn được tôn trọng như trước.”

Yết hầu Doãn Thiên khẽ lăn lăn, cơ thể hơi tê tê, chân cậu không nhúc nhích được, đành phải ngồi im trên ghế.

26 người có mặt, gần như đều dùng một tư thế nhìn lại Tần Nhạc.

Tai họa bất ngờ lại cho họ cơ hội bước thẳng qua bậc cửa Liệp Ưng.

Là vui hay buồn đây?

Cuối phòng họp vọng ra một tiếng nghẹn ngào bị đè nén, ánh mắt Doãn Thiên ngưng đọng, không quay đầu lại cũng biết là Chu Tiểu Cát.

Đứa nhỏ thuần khiết kia, rõ ràng đã nhẫn nhịn bao nhiêu ngày, khi nghe thấy tin tức này lại bật khóc.

Trên sa mạc Nam Cương, lúc phát hiện cả nhóm bị sĩ quan lừa gạt, cậu như trút được gánh nặng mà rằng, “Đây là việc tốt mà”.

Bởi vì bị lừa gạt, nên các tiền bối không phải hi sinh.

Thiện lương đến mức này, sao có thể đeo tấm băng tay Liệp Ưng được đánh đổi bằng sinh mệnh của mấy chục tiền bối ngã xuống?

Tiếng nghẹn ngào dần dần lớn lên, trở thành tiếng nức nở.

Khóc có thể truyền nhiễm, giống như bệnh tật vậy.

Tần Nhạc dừng một lát, hai tay rời khỏi cạnh bàn, thẳng lưng lên, vẻ như không chú ý tới các đội viên cúi đầu lặng lẽ chùi nước mắt, chỉ nói, “Mọi người về suy nghĩ đi, có thể gọi điện cho đội trưởng đơn vị cũ, hoặc gọi cho người nhà cũng được, phòng truyền tin vẫn mở đấy. Suy nghĩ kỹ càng rồi trưa mai báo lại cho tôi.”

“Dù đi hay ở, tôi và đội trưởng Lương đều… đều chúc phúc cho các cậu.”

Doãn Thiên quay sang bên cạnh, thấy Ninh Thành mím chặt môi, không biết đang nghĩ gì.

Trước khi tan họp, Tần Nhạc còn tuyên bố một sự kiện, “Lãnh đạo chiến khu hi vọng đội trưởng Lương có thể tiếp nhận trọng trách chỉ huy, nhưng tình trạng của đội trưởng Lương thật sự…”

Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu, “Chiến khu đã xin chỉ thị từ tổng bộ đặc công, tổng bộ sẽ nhanh chóng cử một giám sát lâm thời đến chỉ đạo công việc thường ngày của chúng ta. Trước mắt tôi vẫn chưa biết là ai, nhưng nghe nói có thể là một tướng quân bộ binh với kinh nghiệm phong phú.”

Tần Nhạc nói xong thì bỏ đi ngay, còn rất nhiều chuyện đang chờ anh xử lý.

Lương Chính đã suy sụp, tại Liệp Ưng bây giờ, anh là trụ cột duy nhất của hai trung đội tinh anh.

Có đội viên ngồi lại, có người đứng dậy bỏ ra ngoài. Doãn Thiên nắm tay Ninh Thành, lòng bàn tay dán mu bàn tay, đều lạnh buốt.

Quách Chiến đi tới, khẽ nói, “Tổ chúng ta họp chút nhé.”

6 người ngồi quanh một chiếc bàn vuông bên cửa sổ. Hai mắt Chu Tiểu Cát đỏ hoe, thỉnh thoảng hít mũi. Giang Nhất Chu nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt. Vương Ý Văn cúi đầu, hai tay kéo kéo góc áo rằn ri.

Ninh Thành nắm tay Doãn Thiên dưới mặt bàn, lành lạnh, nhưng có thể xuyên thấu qua làn da, cảm nhận được dòng máu của người kia.

Quách Chiến hỏi, “Có ai muốn rút lui không?”

Trầm ngâm khoảng 10 phút, một người nghẹn ngào nói, “Em gọi về cho ba mẹ một lát đã.”

Người vừa lên tiếng chính là Giang Nhất Chu.

Doãn Thiên nhìn cậu, cậu lại né tránh nhìn sang chỗ khác.

Đầu ngón tay Doãn Thiên giật giật, hiểu rằng đây là lúc phải tạm biệt người đồng đội ưu tú này rồi.

Dũng cảm tham gia tuyển chọn đặc công là một chuyện, thật sự làm nhiệm vụ của đặc công lại là chuyện khác.

Chứng kiến những sự hi sinh oanh liệt như vậy, dù là quân nhân dũng cảm nhất, nội tâm cũng khó tránh khỏi dao động.

Huống hồ họ mới chỉ là những đứa trẻ chừng hai mươi tuổi đầu mà thôi.

Không ai có thể chỉ trích người lùi bước, họ đã đủ kiên cường rồi.

Doãn Thiên tự hỏi, vậy còn mình thì sao?

Còn Ninh Thành thì sao?

Ninh Thành siết chặt nắm tay, thay cho lời tuyên thề trầm lặng.

Chu Tiểu Cát nói, “Em… em không gọi về đâu.”

“Em nhát gan, ý chí cũng không kiên định, nghe thấy giọng của mẹ, chắc chắn em sẽ muốn về ngay.”

Cậu nói gấp gáp, hô hấp cũng dồn dập, Quách Chiến nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, an ủi, “Cứ từ từ nói.”

Vương Ý Văn hỏi, “Gà con, không phải em sợ làm đặc công hả? Sao bây giờ lại…”

Chu Tiểu Cát ngập ngừng, “Bây giờ em cũng sợ lắm.”

“Sợ chết, sợ tàn phế… Nhưng em không muốn bỏ đi!”

“Em không bằng các anh, không bằng các tiền bối đã hi sinh, nhưng chắc là em vẫn có ích.”

“Có lẽ em không vào được trung đội Một và Hai, nhưng em vẫn có thể bổ sung chỗ trống cho trung đội Ba, Bốn, Năm, Sáu.”

Cậu nói rất nghiêm túc, xót xa ngập tràn trong đôi mắt, “Em không thể bỏ đi được.”

Cơ hội của cậu được đổi lại bằng tính mạng của những người đã khuất, cho dù sợ hãi, cậu cũng không thể từ bỏ trọng trách này.

Rời khỏi phòng họp, Doãn Thiên và Ninh Thành đi qua phòng truyền tin trống trải.

Dừng chân một lát, Doãn Thiên nói, “Vất vả lắm mới có cơ hội, sao chẳng ai gọi về nhà thế nhỉ…”

“Sao cậu không đi?” Ninh Thành tựa vào tường hỏi.

“Tôi ấy hả?” Cậu rũ mắt, “Cậu biết hoàn cảnh gia đình tôi rồi còn gì, ba tôi sẽ đồng ý cho tôi ‘lùi bước’ sao?”

Ninh Thành khẽ mím môi, “Cũng đúng.”

“Cậu thì sao?”

“Hả?”

“Sao cậu không gọi về nhà?”

Ninh Thành không đáp lại, chỉ nói, “Tôi cảm giác Gà con thông minh thật đấy.”

“Gà con?”

“Nó nói đúng. Nếu gọi điện thoại, nghe thấy giọng ba mẹ, nó sẽ không ở lại được nữa.”

Doãn Thiên nhíu mày, “Nhưng cậu và ba mẹ đâu có khăng khít như thế?”

“Tôi lại càng không được.” Ninh Thành nhún vai, “Nếu họ biết tôi ở lại Liệp Ưng nguy hiểm cỡ nào, chắc chắn đêm nay sẽ dùng hết các mối quan hệ lôi tôi về nhà.”

“Nghĩa là cậu định ở lại sao?”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ra đi lúc này.”

Hai người đối diện một lát, Giang Nhất Chu lướt qua họ để bước vào phòng truyền tin, vẻ mặt hơi lúng túng, khẽ nói câu “Xin lỗi”.

Doãn Thiên muốn nói rằng, cậu không có lỗi với bất cứ ai cả, nhưng lại khó nhọc nén lời.

Ninh Thành kéo cổ tay cậu, nói, “Đi thôi.”

Cậu hỏi, “Đi đâu?”

“Đi thăm Lạc Diệp.”

Lạc Diệp đã khá hơn nhiều, nhưng tinh thần vẫn căng thẳng tột độ, không ăn đồ huấn luyện viên cho, cũng không ra sân tập luyện, luôn ngồi nghiêm chỉnh bên cửa chuồng, chăm chú dõi mắt nhìn về phía trước.

Nó đang đợi Lạc Phong trở về.

Ngươi duy nhất có thể đến gần nó là Ninh Thành và Doãn Thiên.

Đã nhiều ngày, hai người thường xuyên đến bãi huấn luyện chó, cho nó ăn, giám sát nó uống thuốc, lấy quả bóng nhỏ trước sân chơi với nó.

Nhưng hai người cũng không thể dụ nó ra sân huấn luyện, nó không chịu bỏ đi, sợ không đón được Lạc Phong về.

Sống mũi Doãn Thiên chua xót, cậu ôm nó vào lòng, dỗ dành như dỗ con, “Đội trưởng Lạc đi công tác nước ngoài, một thời gian nữa mới về được, mày phải nghe lời tao và Ninh Thành, không thì lúc ảnh về bọn tao sẽ mách ảnh, ảnh biết mày hư, ảnh sẽ không thương mày nữa đâu.”

Hình như Lạc Diệp nghe hiểu, mạnh bạo cọ cọ cổ cậu, miệng phát ra những tiếng ư ử vừa ấm ức vừa nũng nịu.

Nhìn Doãn Thiên dỗ Lạc Diệp, Ninh Thành đột ngột hỏi, “Cậu vẫn ở lại Liệp Ưng hả nhóc?”

Doãn Thiên không biết tại sao cậu hỏi câu này, ngước lên đáp, “Hồi trước nói cậu rồi còn gì? Nếu tôi qua được sát hạch, chắc chắn ba tôi sẽ cho tôi làm sĩ quan, sau đó ở lại Liệp Ưng vài năm, chưa biết chừng sẽ được chuyển sang đơn vị nào đó ít nguy hiểm hơn.”

Cậu thở dài, giọng điệu mang vẻ tự giễu, “Nhà tôi quan liêu hủ bại lắm, tất nhiên tôi thăng quan tiến chức nhanh hơn đám tư sản các cậu rồi. Tuy nhiên cậu cũng chẳng còn cơ hội ganh đua với tôi đâu, ngày này sang năm cậu phải xuất ngũ rồi còn gì.”

Ninh Thành cầm quả bóng nhỏ của Lạc Diệp trong tay, nhào nặn một lát mới nói, “Tôi không định xuất ngũ.”

“Sao?”

“Tôi không định xuất ngũ đâu.”

Doãn Thiên giật mình, ánh mắt sâu thẳm, “Nhưng nhà cậu?”

“Chắc chắn ba mẹ sẽ ép tôi về.” Giọng Ninh Thành rất trầm, lại chất chứa niềm kiên định khác thường, “Nhưng tôi cảm giác tôi có thể vùng vẫy thêm chút nữa.”

Doãn Thiên nhìn thẳng vào mắt cậu, suy nghĩ tại sao cậu đột nhiên đổi ý.

Là vì sự ra đi của Ngải Nhĩ Đề? Hay bởi “Đêm cầu vồng” oanh liệt?

Ninh Thành ném quả bóng, vẻ như đùa bỡn, “Nè.”

“Gì?”

“Tôi lợi hại lắm phải không?”

Không ngờ Ninh Thành lại hỏi chuyện này, Doãn Thiên sửng sốt một giây, khóe miệng giật một cái, sau đó khách quan đáp, “Lợi hại lắm.”

“Nếu tôi lợi hại như vậy mà lại xuất ngũ, Liệp Ưng sẽ thành thiên hạ của đám gà nhép quan liêu hủ bại như cậu và Gà con.” Ninh Thành vò đầu, “Tôi không yên tâm lắm.”

Doãn Thiên định chửi một câu “Cút mẹ mài đi”, nhưng cổ họng căng lên, dường như trong thân thể có mạch nước ngầm mênh mông, dòng nước chầm chậm trào dâng theo xương sống cậu.

Người yêu cậu đang dùng một câu đùa sứt sẹo để nói với cậu rằng — Tôi muốn ở bên cậu, dù gia đình tôi ngăn cản cách nào, tôi vẫn muốn ở lại… Tập luyện cùng cậu, chiến đấu cùng cậu.”

Đôi mắt Ninh Thành rất dịu dàng, sâu thẳm nhìn cậu, “Lạc Diệp cũng không giao cho cậu được, nó thích tôi.”

Lạc Diệp “Gâu” một tiếng, cái đuôi rậm rạp gõ lộp bộp, chẳng biết là tán thành hay phản bác.

Doãn Thiên hít sâu một hơi, giả bộ đắc ý nói, “Cậu tưởng bở quá đấy, cấp bậc của cậu không so được với tôi đâu, dù sao tôi cũng là thiếu gia quyền thế ba đời, chỗ này là địa bàn của tôi rồi.”

Ninh Thành khẽ cười, nhẹ nhàng đá đá cẳng chân cậu, “Tôi cảm thấy tôi khá giống đại đội trưởng nhiệm kỳ tới đấy.”

“Cậu ấy hả?” Doãn Thiên nhướn mày, chuyển đề tài, “Mấy hôm trước tôi mơ thấy đội trưởng Lạc, vào cái đêm trước khi xảy ra chuyện ấy.”

Làn gió đảo qua khoảnh sân, sượt qua mặt ran rát.

“Đội trưởng Lạc nói với tôi rằng, ảnh là đại đội trưởng nên ngày nào cũng được chơi điện thoại.” Doãn Thiên ôm Lạc Diệp thật chặt, đáy lòng quặn đau, giọng điệu vẫn ra vẻ sôi nổi, “Tôi cảm giác ảnh đang tha thiết biểu đạt hi vọng với tôi.”

“Hi vọng cậu lên làm đại đội trưởng ấy hả?”

“Thông minh!”

Ninh Thành tươi cười vả bốp một cái sau ót cậu, “Điện thoại là của tôi, hai vạch bốn sao cũng là của tôi nốt!”Hết chương 61

Truyện convert hay : Đỉnh Cấp Thần Hào

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện