Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

Chương 35


trước sau

Hứa Tri Lục nhìn chằm chằm tin nhắn này đến ngẩn người, chưa kịp trả lời thì tin nhắn mới lại đến.
Thẩm Tư Diên: cho nên không thể đánh giá người khác được.
Hứa Tri Lục cúi mắt nhìn tin nhắn mới của hắn gửi đến, cảm thấy có chút khó xử. Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Đường Mộng ở bên cạnh đã kêu lên: "Aaaaaaaaa Tri Lục!!!!! Cậu bạn này của em là sao đây! Đang thả thính em đó, em không nhận ra sao?"
"Ôi trời ơi! Quá đỉnh rồi!!!!"
Hứa Tri Lục hoàn hồn, nhìn đi nhìn lại hai tin nhắn của Thẩm Tư Diên, nghi ngờ nói: "Không phải rất thô lỗ sao?"
Đường Mộng mở to mắt nhìn cô: "Em nói gì cơ?"
Hứa Tri Lục: "Chính là như vậy, cũng quá sến rồi"
Đường Mộng ngây ngốc, hoài nghi nhìn Hứa Tri Lục một chút, nhéo nhéo mặt cô: "Em thực sự nghĩ như vậy?"
Hứa Tri Lục gật đầu.
Đường Mộng cạn lời. Cô trầm mặc một lát có chút không biết nói gì, liếc nhìn màn hình điện thoại của Hứa Tri Lục: "Trước không nói là sến hay không sến, chị cảm thấy cậu ta tuyệt đối là có ý với em"
Mắt Đường Mộng sáng như đèn huỳnh quang nhìn Hứa Tri Lục, dùng ánh mắt chân thành nhất để biểu đạt tâm tư với Hứa Tri Lục. "Chắc chắn luôn ấy, em phải tin chị"
"......" Hứa Tri Lục im lặng, không biết nói gì. "Em thì cảm thấy không phải" Cô tiếp tục tự phủ định: "Em thấy có thể vì hắn chỉ quen mỗi em, vì vậy chỉ nhìn mình em"
Đường Mộng không tin nổi nhìn cô giống như người sống trên núi vậy: "Tri Lục, em rốt cuộc là sinh vật gì vậy?". Cô không khỏi kinh ngạc: "Em làm sao cứ khăng khăng rằng cậu ta không thích mình vậy?"
Hứa Tri Lục tiếp tục im lặng không biết phải giải thích thế nào, nhìn hướng Đường Mộng: "Nói chung là không thể nào có khả năng đó được"
(Ôi tôi mệt với bà Tri Lục này quá cơ, vất mẹ mấy chg nhì nhằng này đi nhảy mẹ sang đoạn tỏ tình luôn bây giờ =.= Mn đồng ý không? Để tôi nhảy cái nào =.=)
Đường Mộng mắt trắng dã nhìn cô: "Chị đột nhiên có chút thương cảm với anh bạn kia của em"
Hứa Tri Lục "......."
Đợi Đường Mộng đi rồi, Hứa Tri Lục vẫn nhìn chằm chằm tin nhắn của Thẩm Tư Diên rất lâu, muốn trả lời lại một câu nhưng cuối cùng lại không hồi tin nhắn nào cả.
Thực sự, cô có chút không biết phải trả lời như thế nào. Thẩm Tư Diên gửi tới một dấu hỏi chấm. Hứa Tri Lục làm như không thấy. Hắn tiếp tục.
Thẩm Tư Diên: ? Sao không hỏi nữa
Hứa Tri Lục tìm được bậc thanh đi xuống: Hỏi cái gì cơ? Đây là bạn cùng lớp nhờ tôi hỏi thôi.
Thẩm Tư Diên: ừ, tôi lại cứ nghĩ cô muốn biết cơ.
Hứa Tri Lục: tôi không muốn biết
Thẩm Tư Diên nhìn tin nhắn, đại khái có thể mường tượng ra cảm xúc của cô khi nhắn câu này. Thẩm Tư Diên mỉm cười, không tiếp tục trêu chọc cô.
Thẩm Tư Diên: Vậy ăn nhanh lên, ăn xong thì gọi cho tôi.
Hứa Tri Lục: còn lâu mới xong
Cô không nói chuyện cùng Thẩm Tư Diên nữa, bắt đầu nhập cuộc. Có người quen cũng có người lạ, Hứa Tri Lục không muốn cùng người lạ giao lưu, trừ lúc nói hai ba câu với bạn cùng lớp và cô giáo ra thì cơ bản chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ ăn uống.
Tiệc liên hoan kết thúc, Đường Mộng lại đến hỏi cô: "Có cùng mọi người bắt xe về không?"
Hứa Tri Lục đang muốn gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều quan trọng: "Em gửi tin nhắn cho bạn em đã"
Nghe xong, Đường Mộng trêu chọc nhìn cô: "Gửi, gửi, gửi ngay đi! Bạn em đến đón em sao?"
"Không đâu" Hứa Tri Lục nói: "Chỗ này cách khách sạn khá xa"
Đường Mộng quay lại nhìn cô: "Hay là chúng ta đánh cược đi"
Hứa Tri Lục kinh ngạc nhìn cô: "Đánh cược?"
"Cược cậu bạn đó đích thân đến đây đón em, thế nào?"
Hứa Tri Lục: "......cược cái này có ý nghĩa gì đâu, hắn nhất định sẽ không đến"
Đường Mộng hừ hừ hai tiếng: "Em đừng quản xem có ý nghĩa gì hay không, chỉ cần nói cược hay không thôi"
Hứa Tri Lục nhìn dáng vẻ tự tin của Đường Mộng, lại nghĩ tới hiểu biết của mình về Thẩm Tư Diên: "Cược". Cô nói: "Em cược là không đến, chỗ này quá xa"
"Chị cược là đến, em mau gọi điện thoại đi, lát phải đi rồi"
"Ồ"
Hứa Tri Lục từ ghế lô đứng dậy đi đến một góc gọi điện thoại cho Thẩm Tư Diên.
"Xong rồi sao?" Thanh âm lành lạnh của Thẩm Tư Diên truyền tới hòa cùng cảnh sắc ban đêm, nghe đến đặc biệt rõ ràng.
Hứa Tri Lục sờ sờ tai, nhẹ 'ừm' một tiếng: "Cũng sắp kết thúc rồi, không phải anh nói tôi gọi cho anh sao?" Cô nói tiếp: " Anh về khách sạn ăn cơm chưa, có cần tôi cầm chút đồ về cho không?"
Nghe xong, Thẩm Tư Diên mỉm cười nói: "Không cần đâu". Hắn ngừng một lát, hỏi tiếp: "Định về như nào?"
"Cùng mọi người gọi xe về"
Thẩm Tư Diên: "An toàn không?"
"Cô giáo và mọi người đều đi cùng, rất an toàn, sao vậy?"
Thẩm Tư Diên trầm mặc vài giây: "Cần tôi qua đó không?"
Hứa Tri Lục ngây người: "Qua đâu? Chỗ tôi á?"
"Ừ"
Nghe xong, Hứa Tri Lục nâng mắt nhìn bầu trời đen thăm thẳm, trong thành phố không thể nhìn thấy sao trời, ngay cả trăng cũng không thể thấy quá rõ ràng. Cô cảm nhận quang cảnh về đêm, im lặng vài giây: "Không cần đâu, từ khách sạn qua đây quá xa, tôi tự về cùng họ được"
Thẩm Tư Diên cũng không miễn cưỡng: "Vậy cô lên xe rồi thì gửi định vị cho tôi"
Hứa Tri Lục bĩu môi: "Được rồi"
-
Cúp điện thoại, cô đi vào bên trong.
Đường Mộng nhìn cô: "Thế nào?"
Hứa Tri Lục mắt cong cong nhìn cô, duỗi tay ra: "Đến đây đi, chị thua rồi"
Đường Mộng trừng mắt: "Sao có thể, chị đoán sai á?"
"Đúng vậy" Hứa Tri Lục nói: "Em đã nói rồi mà, hắn không đến đâu, chỗ này quá xa". Cô nhướn mày nhìn Đường Mộng: "Em hiểu hắn mà"
Đường Mộng vuốt cằm nhìn cô đánh giá: "Có phải em ngăn cản người ta đến đúng không?"
"Không có"
"Cậu ta có nói với em là cần cậu ta đến đón không?"
Hứa Tri Lục "......."
Nhìn biểu tình của Hứa Tri Lục, Đường Mộng biết mình đã đoán đúng rồi. "Chị đoán đúng rồi phải không?" Cô kinh hỉ nói: "Cậu ta hỏi, sau đó em liền cự tuyệt"
Hứa Tri Lục không nhịn được phản bác: "Chỉ là thuận tiện hỏi một câu thôi"
Đường Mộng lắc đầu: "Nhưng nếu em nói cần, cậu ta nhất định sẽ đến, vì vậy em thua rồi, chị thắng"
"......" Kiểu lô-gích này, dường như Hứa Tri Lục  vẫn cảm thấy khó mà trả lời. Cô nhìn Đường Mộng nửa này mới thì thầm nói: "Chị đừng đi múa nữa, chuyển sang nghề thầy bói đi"
Đường Mộng bật cười, khoác lên vai cô: "Bói người khác thì chịu, nhưng trường hợp của em thì quá rõ ràng rồi, chỉ cần suy nghĩ theo cách bình thường thì đều có thể đoán đúng"
Nghe xong, Hứa Tri Lục cũng hiểu được chút chút, lấy tay chỉ về mình: "Ý chị là em suy nghĩ không được bình thường?"
Đường Mộng gật đầu: "Chẳng lẽ em không tự thấy thế sao? Em đối với chuyện này, cực kỳ bài xích" Cô cúi đầu nhìn Hứa Tri Lục: "Có phải em từng bị đả kích gì nghiêm trọng đúng không? Cảm thấy em không thích nói về chuyện tình cảm lắm"
Hứa Tri Lục trầm mặc.
Hai người đối mắt rất lâu, cô thành thực thừa nhận: "Chị làm thầy bói, thực sự kiếm ra tiền đó"
Đường Mộng "....."
Hai người nhạt nhẽo nói được một lúc thì tan cuộc, cùng với cô giáo gọi xe về. Trên đường, Đường Mộng vẫn luôn nói ra suy nghĩ của mình không ngừng, đoán ra đủ loại nguyên nhân. Lúc đoán ra được, Hứa Tri Lục cũng đã mặc kệ cô rồi.
Đường Mộng chỉ nhìn cô cười, vào thang máy trong khách sạn xong, cô nhẹ giọng nói: "Tri Lục, chị cảm thấy em nên nghiêm túc suy nghĩ chút, có một số chuyện dám nghĩ thì mới có kết quả"
Điều này, Hứa Tri Lục cũng không phản bác. Cô gật đầu nhìn Đường Mộng: "Em biết rồi, chị Đường Mộng"
Phòng hai người họ ngay bên cạnh nhau. Về đến phòng, Hứa Tri Lục nhắn tin cho Thẩm Tư Diên nói mình đã về đến nơi. Thẩm Tư Diên liền lập tức trả lời lại.
Mấy ngày sau đó, hai người họ vẫn duy trì mối quan hệ không lạnh không nóng. Hứa Tri Lục lại cùng cô giáo đi sang thành phố khác, lần này Thẩm Tư Diên cũng không đi theo, hắn về nhà.
Người đã về nhà rồi nhưng kỳ nghỉ hè này hắn đối với Hứa Tri Lục dường như vẫn luôn xuất hiện. Mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn cho cô, thỉnh thoảng nói về chút việc hàng ngày, ví dụ như Thẩm mẹ hôm nay lại than thở với hắn, nói hối hận khi sinh ra một đứa con trai như hắn, lại có lúc hỏi cô, lúc nào mới kết thúc biểu diễn.
Hứa Tri Lục tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng cũng có chút hưởng thụ khi nói chuyện trao đổi với Thẩm Tư Diên. Tìm không ra nguyên nhân, chỉ là cảm thấy rất thoải mái. Cũng không có nghĩ sâu xa gì, chỉ thuận theo tự nhiên, cô cảm thấy như này rất tốt. Không cần đòi hỏi quá nhiều, cũng không cần đoán trước tương lai sẽ ra sao.
Cả kỳ nghỉ hè, trừ lúc đi múa, Hứa Tri Lục còn rút thời gian tham gia cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh toàn quốc, cả người bận không kịp thở. Cô thật may mắn, cuộc thi toàn quốc đạt được giải nhì, một vạn tiền thưởng tuy không lấy được, nhưng cũng được tám nghìn, cô cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Suốt kỳ nghỉ hè ngoài Hứa cha gọi cho cô hai cuộc điện thoại thì cô cùng Hứa mẹ và Hứa Tri Giai cũng chẳng có liên hệ gì. Hứa Tri Lục cảm thấy tự tại, cô mong về sau vẫn có thể yên ổn như vậy mà sống, cô cũng không cần phần tình cảm này, chỉ mong có thể an ổn hưởng thụ cuộc sốngmà thôi.
Trước khi khai giảng một tuần, cô về đến nhà. Thẩm Tư Diên, Thành Tống và Tân An An đích thân đến bến xe đón cô. Hứa Tri Lục kéo hành lý đi ra, Tân An An liền chạy tới.
"Aaaaaaaa Tri Lục! Nhớ bà chết mất!" Cô trực tiếp ôm lấy Hứa Tri Lục, không nhịn được kêu lên: "Hiu hiu hiu, sao bà có thể nhẫn tâm hơn một tháng cũng không quay lại lấy một lần!"
Hứa Tri Lục cười cười, ho khan hai tiếng, vỗ vỗ lên vai Tân An An: "An An, bình tĩnh chút, tôi sắp nghẹt thở rồi"
Tân An An a lên một cái, mới buông cô ra. "Xem nào, có phải gầy đi rồi không"
Hứa Tri Lục đối diện với ánh mắt đánh giá của Tân An An, cong cong miệng cười: "Có sao?"
Tân An An vuốt cằm nhìn một vòng, cười cười lắc đầu: "Hình như là không". Cô lại cười rộ lên: "Chỉ là xinh hơn rất nhiều thôi"
Hứa Tri Lục cười.
Thành Tống cũng gật gù: "Nói không sai. Hơn một tháng không gặp, cảm thấy sắp không nhận ra rồi"
Hứa Tri Lục nhướn mày: "Khoa trương vậy?"
Thành Tống chỉ chỉ: "Không tin cô hỏi anh Diên đi"
Hứa Tri Lục vô thức xoay đầu. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Thẩm Tư Diên hình như lại cao thêm một chút, hắn mặc quần bò lửng cùng áo thun, trông rất sạch sẽ gọn gàng. Hắn mới cắt tóc nữa, mắt sáng mày kiếm, có cảm giác đẹp trai không giống như ngày thường.
Hứa Tri Lục ngẩn người nhìn đầu tóc ngắn của hắn mấy giây.
"Anh Diên, đang nói với anh đó?" Thành Tống nhìn chằm chằm hai người: "Hứa Tri Lục có phải xinh đẹp hơn nhiều so với trước kia thì càng có khí chất đúng không"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng, lãnh đạm nói: "Đúng vậy"
Thành Tống "......" Hắn có chút ghét bỏ nhìn Thẩm Tư Diên: "Thật sự không được câu gì hay ho khác"
Hứa Tri Lục đối diện ánh mắt của Thẩm Tư Diên, làm như lạnh lùng né tránh. "Có khi thật sự không có gì thay đổi"
Thẩm Tư Diên cứng họng, nhìn cô chằm chằm. Thực sự là có thay đổi, cả một kỳ nghỉ hè, cô cũng không bị cháy nắng, ngược lại còn trắng lên không ít, khí chất cũng giống như hai người kia nói, xinh hơn rất nhiều. Cô vẫn mặc đơn giản soóc bò áo thun, vẻ đẹp thanh xuân tràn đầy.
Thẩm Tư Diên thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: "Đi thôi, đi ăn cơm trước đã"
Thành Tống và Tân An An im lặng nhìn nhau đầy khó hiểu.
"Đi đi đi" Tân An An thu lại sự hiếu kỳ, kéo Hứa Tri Lục: "Vừa quay lại, bà muốn ăn gì nhất?"
Hứa Tri Lục lập tức nói: "Lẩu ếch đi, thế nào?"
Tân An An : "Tôi cũng nghĩ vậy đó"
Hai cô gái đã quyết định xong, còn hai người con trai nhiệm vụ chỉ là đi theo. Thẩm Tư Diên cầm lấy hành lý của cô đi ra trước. Hắn để lái xe đi tới, bốn người học lên xe, vừa đủ chỗ.
Thành Tống bị đuổi lên ngồi chỗ phó lái, Hứa Tri Lục ngồi ở giữa ghế sau, một bên là Tân An An, một bên là Thẩm Tư Diên. Do ngồi như vậy nên thi thoảng chân hai người vô tình chạm vào nhau.
Cô có chút khó xử ngồi dịch sang một bên. Thẩm Tư Diên thì vẫn trấn định, sau khi lên xe vẫn nhìn điện thoại, cũng không nói chuyện.
"Có mệt không" Tân An An ở bên cạnh cô thì thầm: "Bà không biết đâu, tôi ở nhà chán muốn chết đây này"
Hứa Tri Lục bật cười: "Cũng không đến nỗi đó chứ?". Tuy rằng hai người không gặp nhau nhưng hầu như ngày nào cũng nói chuyện với nhau. Kỳ nghỉ này, Tân An An tham gia học thêm, còn học chung lớp với Thành Tống nữa, ngày nào cũng gặp hắn cho nên cô mỗi ngày đều buôn với Hứa Tri Lục về Thành Tống.
Tân An An trợn mắt nhìn cô: "Có gì làm đâu, chán như con gián". Hứa Tri Lục cười cười không vạch trần cô.
Tân An An nói: "Còn mấy ngày nữa mới khai giảng, bà có định làm gì không?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Chưa nghĩ tới, trước cứ ngủ 1 ngày đã"
"Được, nghĩ muốn đi đâu chơi thì chúng ta cùng đi, vẫn chưa cùng nhau đi chơi lần nào cả kỳ rồi"
"Được"
Hai người bên cạnh náo nhiệt tám chuyện, cũng không bận tâm hai người kia có thấy phiền hay không. Thẩm Tư Diên để cho lái xe đưa hành lý của Hứa Tri Lục về nhà trước, sau đó đưa bọn họ đến trung tâm thương mại để ăn lẩu. Bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn cơm, người không nhiều, cũng không cần xếp hàng.
Sau khi vào, bốn người bắt đầu 'đại khai sát giới'. Thẩm Tư Diên và Hứa Tri Lục bị xếp ngồi cùng một bên. Lúc cô vào nhà vệ sinh xong quay về liền không thấy Tân An An và Thành Tống đâu.
"An An bọn họ đâu?"
Thẩm Tư Diên nhìn qua cô: "Bọn họ đi xếp hàng mua trà sữa rồi"
Hứa Tri Lục ừ một tiếng, coi như đã hiểu.
Thẩm Tư Diên đưa cốc nước cho cô: "Uống chút nước đi"
"Ừm, cảm ơn" Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Anh hôm nay không bận gì sao?"
Nghe xong, Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Tôi lúc nào thì bận?"
Hứa Tri Lục bĩu môi: "Ai biết được"
Thẩm Tư Diên buồn cười, lạnh nhạt nói: "Tôi không bận". Hắn nhìn Hứa Tri Lục uống gần hết cốc nước mới nói: "Lúc nãy....."
"Sao cơ?" Hứa Tri Lục quay sang nhìn hắn.
Thẩm Tư Diên ngừng một lát, thấp giọng nói: "Xác thực là xinh lên không ít"
Hứa Tri Lục "......" Cô có chút giật mình, mặt không biểu tình 'ồ' một tiếng: "Vậy hả, cảm ơn nha"
Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Chỉ thế thôi sao?"
Hứa Tri Lục lườm hắn, ngữ khí ngay thẳng: "Không thì sao? Lời khen này của anh cũng quá miễn cưỡng rồi"
Thẩm Tư Diên cạn lời. "Chỗ nào miễn cưỡng?" Ánh mắt hắn sáng lên nhìn cô: "Lời tôi nói là thật, lúc nãy là do chưa kịp phản ứng lại thôi"
Hứa Tri Lục cúi đầu chậm rãi mím môi uống nước không nói gì. "Ờ"
Thẩm Tư Diên nhìn biểu tình trên gương mặt cô, không nhịn được cười: "Chỉ có vậy?"
Hứa Tri Lục quay sang nhìn hắn: "Không thì anh muốn thế nào? Muốn tôi cũng khen anh sao?"
Thẩm tường thành xuất hiện: "Được thôi, cô khen đi"
Hứa Tri Lục: ".......tôi không nói ấy, chẳng có gì để khen". Cô lẩm bẩm: "Nhưng tôi thấy anh có chút đen đi"
Thẩm Tư Diên "....." hắn bị chọc cười, không nhịn được giơ tay vỗ nhẹ đầu cô: "Nói gì vậy"
Hứa Tri Lục kiêu ngạo hừ hừ: "Vốn dĩ như vậy, anh thành da đen rồi"
Thẩm Tư Diên: "Con trai đen một chút thì có làm sao?". Hắn dừng chút lại nhìn Hứa Tri Lục: "Cô không thích đen sao?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Nhất dáng nhì da anh có hiểu không, anh đã như vậy mà đi phơi đen, càng không dám nhìn"
Lúc này, Thẩm Tư Diên nghe ra được ý mỉa mai của cô. Hắn vỗ nhẹ lên gáy cô, giọng nói ẩn ý cười: "Tôi như vậy là như thế nào?"
Hứa Tri Lục cãi cố: "Tự anh hiểu"
"Tôi lớn lên trông xấu sao?"
Hứa Tri Lục quay đầu, vân đạm phong khinh liếc hắn một cái: "Trông cũng tàm tạm"
Thẩm Tư Diên "..... Xác định"
"Đúng"
Thẩm Tư Diên ngẫm nghĩ nhớ lại một chút: "Nhưng tôi nhớ trước kia có người khen tôi lớn lên đẹp trai, nói mắt tôi rất đẹp, mũi cao, còn nói môi tôi gợi cảm, người đó không phải cô sao?"
Hứa Tri Lục nắm chặt cốc trong tay, mặt quẫn bách nhìn hắn: "Anh nhớ nhầm rồi, tôi không nói mấy lời đó". Cô tuyệt đối không thừa nhận bản thân đã từng nói mấy lời đó. Dù sao hắn cũng không có bằng chứng, lời nói gió bay mà
Thẩm Tư Diên nhìn tai của cô đang đỏ lên, phì cười: "À"
Hứa Tri Lục nói dối tai sẽ đỏ lên, từ nhỏ đã có phản ứng như vậy rồi, hai người quen biết nhau lâu như vậy, đối với hành động nhỏ của cô khi nói dối, hắn biết rất rõ.
Hứa Tri Lục gật đầu, đang muốn khẳng định thêm lần nữa 'đúng' 'chính là vậy đó', Thẩm Tư Diên đột nhiên nhấc tay, chạm lấy tai cô. Do hắn hay chơi bóng rổ, ngón tay không nhẵn mịn như người bình thường, có chút thô ráp, đốt ngón tay hơi lộ ra sượt qua, khiến người ta nhộn nhạo.
Hứa Tri Lục cứng đờ người, vẻ mặt không tin nổi quay lại nhìn hắn, đều quên mất việc phải gỡ tay hắn xuống trước.
"Anh đang-------"
Lời vẫn chưa nói hết, đồng tử thâm trầm của Thẩm Tư Diên sáng lên, hấp dẫn cô, hắn thấp giọng hỏi: " Vậy sao tai cô lại đỏ lên rồi."
(hú hồn chim én, mệt quá =.=)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện