Nam Tấn Thất Hoàng Tử

Chương 34


trước sau

Advertisement
Lễ mừng thọ tổ chức từ sau trưa mãi cho đến tối muộn, trên vũ đài biểu diễn đủ loại ca múa, hí khúc, tạp kĩ, nhất là loại ảo thuật mới mẻ chưa từng thấy kia, được người xem vô cùng ủng hộ.

Hoàng thượng một bước cũng không rời đi, liền ngay cả bữa tối cũng là giải quyết trên thành cung, thuận tiện phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị nhiều hơn một ít, sai người phân phát cho dân chúng phía dưới, lại thắng được dân chúng tán thưởng.

Tam công chúa chưa từng thấy qua những thứ này, bởi vì Bắc Tần rất ít khi có cơ hội tổ chức loại lễ mừng lớn như vậy, vì thế hướng phía dưới nhìn chằm chằm không chớp mắt, sợ bỏ lỡ tiết mục độc đáo, nhìn đến thích thú cũng đi theo các phi tần bên cạnh cùng vỗ tay.

Ánh mắt Cách Ca từ khi bắt đầu lễ mừng cũng không từng di động quá, luôn dừng ở nữ tử bên người Thái tử kia, xuyên qua đám người, yên lặng nhìn, trong lòng một trận đau đớn.

Tô Tích Thủy hôm nay trang dung phi thường xinh đẹp, sặc sỡ loá mắt, nhưng là không biết vì sao tâm tình vẫn không tốt, xuất thần nhìn biểu diễn mới lạ bên dưới, không biết nghĩ đến cái gì.

Thái tử bên cạnh ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trên người Dung phi, chưa từng dừng trên người mình, hắn là tướng công của mình, trong lòng lại chưa bao giờ từng có mình. Nghĩ đến từ khi thành thân tới nay, Thái tử đối mình không hề quan tâm, dị thường lạnh lùng, Tô Tích Thủy trong lòng một trận chua sót.

Có lẽ lúc trước không nên quyết tuyệt, ta hôm nay có lẽ sẽ không phải trải qua cuộc sống như này có phải hay không?

Cảm nhận được ánh mắt dừng lại trên người mình thật lâu kia, Tô Tích Thủy thở dài, không biết nên như thế nào cho phải.

Rõ ràng vẫn luôn nhắc nhở chính mình, quên đi hết thảy quá khứ, quên đi những lời thề non hẹn biển, nhưng khi cảm giác được một tia thống khổ trong ánh mắt kia, Tô Tích Thủy trong lòng cũng khổ sở theo, tâm đóng băng thật lâu đột nhiên rung động một hồi.

Chúng ta rốt cuộc cũng không thể quay lại như xưa!

Quay đầu, chống lại ánh mắt từ đầu tới cuối chưa từng rời đi kia, cách biển người, hai người yên lặng nhìn nhau.

Từ sau ngày ấy, Cách Ca đã rất nhiều năm không dám quang minh chính đại nhìn Tô tỷ tỷ, cố gắng quên đi nàng, nhưng là không quên được, nhắm mắt lại, trong mộng như trước hồi tưởng thời gian khoái hoạt ngày xưa. Có lúc cũng tình cờ nhìn lén đối phương, tương tư khổ sở.

Hôm nay, Cách Ca rốt cuộc không thể khống chế chính mình, lần đầu tiên cố lấy dũng khí nhìn thẳng người luôn tưởng niệm trong lòng. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tô tỷ tỷ, Cách Ca cảm nhận được khí lạnh như băng bao trùm trong lòng, đau thấu tâm can.

Liền như vậy nhìn, mãi đến khi Tô tỷ tỷ thu hồi ánh mắt, Cách Ca quay đầu, nhắm mắt lại, một giọt lệ nơi khoé mắt phiêu tán trong gió.

Cách Ca không biết là, này chính là lần cuối cùng nàng có thể yên lặng nhìn Tô tỷ tỷ như vậy, lần sau gặp mặt, có lẽ...

Tam công chúa bên cạnh đột nhiên cảm giác trên mặt giống như có cái gì bị gió thổi đến, nâng tay sờ, kinh ngạc nhìn giọt nước mắt nơi đầu ngón tay không biết là của ai, quay đầu, nhìn Cách Ca đang nhắm mắt lại, trầm mặc không nói.

Loading...

Xa xa Thanh Vũ thấy hết thảy, nàng không hiểu hai người từng yêu nhau sâu đậm, vì sao biến thành như vậy. Tô tỷ tỷ rõ ràng rất thích tiểu thất, vì cái gì lại quyết tuyệt rời đi, dứt khoát gả cho Thái tử, là thật thích Thái tử? Hay là vì tiểu thất?

Ta sau này cũng sẽ thay đổi sao? Sẽ rời đi tiểu thất sao? Thanh Vũ yên lặng tự vấn trong lòng, hỏi tim mình.

Có lẽ đợi đến ngày nàng biết tiểu thất là nữ tử, nàng sẽ hiểu được tâm tình của Tô Tích Thủy đi.

Lúc phía trên thành cung mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng, trên vũ đài phía dưới biểu diễn đến đoạn cao trào.

Trên vũ đài đột nhiên bay đến một quả đào thật lớn, trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, quả đào đột nhiên vỡ ra, một vũ cơ dị quốc xinh đẹp cầm một quả đào ánh vàng rực rỡ xuất hiện trên vũ đài.

Theo vũ cơ hô lớn: "Chúc ngô hoàng vạn thọ vô cương!" là lúc toàn bộ diễn giả trên vũ đài đều quỳ xuống hô chúc mừng, dân chúng, binh lính chung quanh cũng bị cuốn hút, đều quỳ xuống đất chúc Hoàng thượng vạn thọ vô cương.

Các hoàng thân quốc thích trên thành cung theo đà cũng nhân cơ hội đưa lên lễ vật chúc mừng Hoàng thượng.

Các hoàng tử cùng công chúa đồng loạt quỳ xuống, cấp Hoàng thượng dập đầu, lớn tiếng nói: "Chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, thọ cùng trời đất!" Sau đó cùng đưa lên lễ vật đã chuẩn bị.

Thái tử đưa lên là một pho tượng bạch ngọc thọ tinh vô giá vô cùng trân quý, thuần trắng không tạp chất. Nhưng là Hoàng thượng cũng chỉ nhìn qua, không nói gì thêm.

Nhị hoàng tử đưa lên là một bộ Nam Tấn thế lực đồ, ở trên bản đồ có thể thấy được qua nhiều năm, phạm vi biên quan Nam Tấn không ngừng gia tăng, diện tích lãnh thổ tăng lên không ít.

Hoàng thượng cầm bản đồ cười ha ha, đám người chung quanh đều phụ hoạ nói Hoàng thượng anh minh, Nam Tấn không ngừng cường đại linh tinh, Hoàng thượng nhìn Nhị hoàng tử hài lòng nở nụ cười, còn không quên vỗ vỗ bả vai Nhị hoàng tử.

Thái tử ở một bên thấy vậy liền nổi trận lôi đình. Các hoàng tử còn lại đưa lễ vật đều là đại đồng tiểu dị, nhưng cũng không có nổi trội.

Một hồi lễ mừng thọ vô cùng náo nhiệt ở mọi người cười vui trung chấm dứt, theo ánh trăng mông lung mà về.

Trong Đông cung.

Tô Tích Thủy nhìn Thái tử ngồi ở thượng toạ không yên lòng uống trà nhẹ giọng nói: "Điện hạ đêm qua đi đâu?"

Thái tử vừa nghe cả người run lên, chén trà trong tay rớt xuống, vỡ nát trên sàn, nước trà văng ướt quần.

Tô Tích Thủy vội vàng đi tới dùng khăn lụa giúp Thái tử lau, lại bị Thái tử dùng sức đẩy sang một bên, không cẩn thận đụng vào góc bàn, thống khổ khinh ngâm.

Thái tử không chút nào để ý, chỉ vào cửa đối Tô Tích Thủy rống lớn: "Chuyện của bản cung không tới phiên ngươi quản, lập tức cút cho bản cung!"

Thị nữ hồi môn bên người Thúy nhi vội vàng nâng tiểu thư nhà mình dậy, đối Thái tử vội la lên: "Tiểu thư là thê tử kết tóc của điện hạ, điện hạ như thế nào có thể đối tiểu thư như vậy!"

Thái tử nguyên bản vì chuyện tối hôm qua mà tâm tình không tốt, hiện tại nghe được Thúy nhi nói, cơn tức càng lớn, bước nhanh đến trước người Thúy nhi quăng một cái tát, Thúy nhi bị đánh ngã. Thái tử vẫn chưa hết giận, lại đạp mạnh mấy cái, cuối cùng vẫn là vì Tô Tích Thủy ôm lấy Thúy nhi mới dừng.

"Đừng tưởng rằng bản cung không biết người ngươi nhớ trong lòng là ai, đêm nay cùng lão thất mắt qua mày lại làm bản cung là người mù a! Bản cung cảnh cáo ngươi Tô Tích Thủy, ngươi đường đường là Thái tử phi, nếu còn muốn nam nhân khác, bản cung khẽ khiến ngươi chết rất khó xem!" Thái tử cầm áo Tô Tích Thủy uy hiếp nói.

Lúc này Thái
Advertisement
tử thấy Tam hoàng tử đi đến, buông Tô Tích Thủy ra, thấp giọng nói: "Còn không mau cút cho bản cung!"

Tô Tích Thủy trầm mặc nhìn Thái tử, đỡ Thúy nhi rời đi.

Ngoài phòng, Thúy nhi trên mặt sưng đỏ khóc hỏi: "Tiểu thư, ngài vì cái gì phải gả cho Thái tử? Lúc trước ngài cùng Thất hoàng tử không phải rất tốt sao?"

Tô Tích Thủy ngẩng đầu nhìn ánh trăng mông lung, nhẹ giọng thở dài: "Có một số việc ngươi sẽ không hiểu được, ta cùng nàng, quay lại không được! Huống hồ, Thái tử đã cứu mạng ta, ta không có cách nào cự tuyệt."

Thúy nhi cúi đầu không nói cái gì, nàng biết trong lòng tiểu thư kỳ thực rất khổ sở, từ hai năm trước đến giờ đều không có cười quá.

Trong phòng, Thái tử một phen giữ chặt lão tam đem chuyện tình tối hôm qua nói ra, hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, hiện tại chỉ có thể nhờ lão tam nghĩ biện pháp.

"Tam đệ, hiện tại làm sao bây giờ?" Thái tử lo lắng hỏi.

"Hoàng huynh trăm ngàn lần đừng rối loạn, chuyện này trừ ngươi cùng Dung phi ra, còn có ai biết? Hoàng huynh là như thế nào đi đến đó? Buổi tối là không thể tự do ra vào hậu cung." Tam hoàng tử trầm tư dò hỏi.

Thái tử vội vàng hoang mang nói: "Bản cung như thế nào biết, tối hôm qua uống rượu, rõ ràng là muốn đến chỗ Tô Tích Thủy tiện nhân kia, nga, chính là chỗ của đại tẩu ngươi, kết quả không biết như thế nào bị mang đến chỗ của Dung phi..." Thái tử nói được một nửa liền ngừng lại, sắc mặt dị thường khó coi, chẳng lẽ, bị người tính kế.

Vội vàng gọi hạ nhân tới, hỏi tối hôm qua là ai đi Tam hoàng tử phủ tiếp hắn, hạ nhân vội vàng báo lại, hạ nhân tối hôm qua tiếp Thái tử hồi cung đã mất tích, hiện tại cũng chưa hồi cung, Thái tử tức giận đến đập vỡ chén cùng ấm trà trong tay.

Đợi cho hạ nhân đi rồi, Tam hoàng tử nhặt lên bị ném vỡ ấm trà, nhẹ nhàng đặt trên bàn.

Thái tử thấy vậy liền nổi trận lôi đình, lớn tiếng nói: "Lão tam, hiện tại đã là lúc nào, ngươi còn có tâm tư làm này, mau nghĩ biện pháp." . Truyện Xuyên Không

Tam hoàng tử trầm trọng nói: "Trừ ngươi cùng Dung phi ra còn có cái hạ nhân mất tích kia, không còn ai biết chuyện này sao?"

Thái tử nghĩ nghĩ, phi thường khẳng định gật đầu.

Tam hoàng tử nhìn Thái tử làm động tác cắt cổ.

"Ý của ngươi là~~" Thái tử không xác định hỏi.

"Ân! Chỉ có như vậy mới có thể cắt đứt hậu hoạn, nếu không Thái tử vị của hoàng huynh ngươi khó giữ được không nói, thậm chí còn có thể nguy hiểm tới tính mạng." Tam hoàng tử nói.

Trong mắt Thái tử hiện lên chút hung quang, cắn răng một cái, giết.

Bên trong Thất hoàng tử phủ, Cách Ca lẳng lặng ngồi dưới tán cây của khoả mai thụ chết héo, từ từ nhắm mắt lại không biết đang nghĩ cái gì.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Cách Ca vẫn đang nhắm mắt nghĩ là Tình tỷ tỷ đến đây, bởi vì vĩnh viễn chỉ có Tình tỷ tỷ có thể tìm được nàng.

"Tình tỷ tỷ, ta muốn ở một mình."

Đối phương cũng không có trả lời nàng, đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, Cách Ca lúc này mới cảm thấy khác thường, mở mắt ra liền thấy Tam công chúa ngồi ở bên cạnh.

"Ngươi... Ngươi như thế nào đến đây?" Cách Ca hoảng sợ, nữ nhân ngực lớn này không phải vẫn luôn không quan tâm nàng sao, hôm nay cư nhiên một mình chạy đến đây, tuyệt đối có vấn đề, trăm ngàn không thể khinh thường.

Tam công chúa lười trả lời, ngẩng đầu nhìn mai thụ chết héo phía trước, tò mò hỏi: "Buổi tối không ngủ được, chạy tới nơi này xem khô thụ ngẩng người, ngươi thật sự không phải uống lộn thuốc?"

"Ngươi... Ngươi quản làm gì?" Cách Ca tức giận gần chết, ngươi mới uống lộn thuốc, cả nhà ngươi mới uống lộn thuốc!

"Phải không? Đêm nay cùng Thái tử phi còn có cái gì Trưởng công chúa mắt đi mày lại, cảm giác không tồi đi! Không thể tưởng được khẩu vị của ngươi thực đặc biệt, cư nhiên thích chính mình tỷ tỷ cùng đại tẩu, kích thích sao?"

Tam công chúa khinh phiêu phiêu hai câu nói, tiểu thất sợ tới mức hồn phi phách tán.

"Uy~ ngươi đừng nói lung tung!"

Cách Ca bất an nhìn nữ nhân bên cạnh này, có bệnh đi! Buổi tối không ngủ được, đi nơi này châm chọc bổn hoàng tử, là trả thù bổn hoàng tử sao?

Tam công chúa quay đầu, ý vị sâu xa nhìn Cách Ca nói: "Hai nữ nhân thực sự có thể quá cả đời? Một nữ nhân thật sự có thể cấp nữ nhân khác hạnh phúc?"

Cách Ca cúi đầu trầm mặc không nói.

Tam công chúa nhìn Cách Ca, ánh mắt xuyên thấu qua bầu trời đêm tối đen, nhìn phía phương Bắc xa xôi, nhẹ giọng thì thào tự nói: "Yêu là cái gì?"

Cách Ca ngẩng đầu nhìn đối phương, nhỏ giọng nói thầm: "Này lão sư lại không dạy qua, ta như thế nào biết."

Vốn thật đẹp ý cảnh, liền như vậy bị Cách Ca phá hủy, Tam công chúa mạnh quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Cách Ca, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi có nghĩ tới ta hay không? Ta về sau làm sao bây giờ?"

Cách Ca bị Tam công chúa nhìn đến lạnh cả người, thật cẩn thận nói: "Ngươi cảm thấy Hoa nhi thế nào? Muốn ta giới thiệu cho các ngươi nhận thức hay không? Thảo nhi cũng không sai..."

Cách Ca thao thao bất tuyệt nói, phàm là nữ tử còn chưa lập gia đình trong phủ, đều kể một lần, một chút cũng không phát hiện Tam công chúa bên cạnh sắc mặt đã muốn biến thành màu đen, cả người run run.

Lúc kể tới nữ tử chưa lập thất ở Tứ hoàng tử phủ cùng Ngũ hoàng tử phủ, Tam công chúa rốt cuộc ngồi không yên, đứng phắt dậy, không nói hai lời, mặt âm trầm vội vàng rời đi.

Cách Ca nhìn bóng dáng Tam công chúa đùng đùng nổi giận nở nụ cười, nàng không nói cho nàng, nữ tử cùng nữ tử thật sự có thể quá cả đời.

- ---****----

Thật xin lỗi, ra muộn rồi.

Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Hung Mãnh
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện