Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Tỏ tình thành công !


trước sau

Emili vô cùng tức giận, hàng lông mày cau lại. - Cái gì vốn là của cậu ? Chỗ giấy tờ đó là tôi mất bao nhiêu công sức mới lấy về được. Thế mà cậu —— !

_ Tôi làm sao ? Cô mất bao nhiêu công sức lấy về thì chủ sở hữu ban đầu của số giấy tờ đó cũng là người nhà họ Trác chúng tôi.

Cô ta tức điên lên chỉ tay vào mặt Trác Tường Vi. Tháo bỏ biểu cảm quyến rũ vốn có.

Phùng Tiểu Văn đứng yên một chỗ xem hai người nói qua nói lại, bản thân nhận thấy cậu không nên ăn cái bánh lúc nãy.

Để dành bây giờ ăn sẽ tạo cảm giác hóng biến hơn.

Emili lườm Trác Tường Vi, cô ta không thể tin có một ngày một người từng trải như cô ta lại bị dắt mũi bởi một tên nhóc chưa học hết cấp ba.

Cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào lên khiến cho bản thân Emili không thể tự chủ mà bóc trần chính lớp mặt nạ sexy bấy lâu của mình.

_ Thằng khốn ! Đều tại mày ! Tại mày nên Trác Tường Vi mới dắt mũi tao ! Đều là tại mày cả ! Vì mày là con hoang của La gia nên Trác Tường Vi mới nhắm vào tao. Vì tao đang hợp tác với La Vĩnh Kì !

Lần đâu tiên trong ba mươi mấy năm cuộc đời, Phùng Tiểu Văn mới cảm nhận được cái gọi là cuộc sống thật vi diệu.

Mà nghĩ kĩ lại thì tất cả mấy vụ drama có cậu hóng hớt, về sau bọn họ đều sẽ kêu tên cậu, chửi cậu là đồ con hoang này kia làm cho cậu không khỏi suy nghĩ, bọn họ ra đường có mang não theo không ?

Vụ Phương Yến Như bị người ta đánh ghen hội đồng, rồi vụ bà cô ngực bò này nữa. Rõ ràng không phải lỗi của cậu, thế mà bọn họ cứ làm như không chửi được cậu một hai câu là tổ tiên tám đời nhà họ không được yên nghỉ ấy.

_ Này bà chị, tôi hỏi nhé ? Chuyện chị và Trác thiếu gia đây gặp mặt hay hẹn hò hì đó có liên quan đến tôi không ? - Phùng Tiểu Văn đẩy Trác Tường Vi đang chắn trước mặt qua một bên, tồi nhẹ giọng nói chuyện với Emili Ruston.

_ Đương nhiên là có ! Vì nó thích mày nên mới làm quen vơi tao đó thôi ! - Cô ta hét lên lần thứ N trong ngày, cái âm thanh nghe còn chói tai hơn là dàm loa trường cậu khi có sự kiện.

Mà Phùng Tiểu Văn cũng nắm bât trọng điểm cực nhanh, quay sang nhìn Trác Tường Vi đang không hề bối rối chút nào. - Cậu thích tôi ?

_ Ừ —— Tôi thích cậu. - Trác Tường Vi khẳng định.

_ Từ bao giờ mà ——- !

Bản thân Phùng Tiểu Văn dạo gần đây mới xác định được mình có cảm giác đối với Trác Tường Vi, nhưng cậu có nghĩ thế nào cũng không đoán được Trác Tường Vi cũng có ngày thích lại mình.

Hiện tại trong đầu cậu chỉ tồn tại duy nhất một câu hỏi : Tại sao người này lại thích mình được nhỉ ? Trong suy nghĩ của cậu Trác Tường Vi là nam phụ của tiểu thuyết não tàn, là người thừa kế duy nhất của Trác gia. Một người như vậy sao lại có thể thích một đứa chẳng có gì ngoài tai tiếng như cậu ?

_ Thật ra ngay từ ngày đầu tiên em lái chiếc Motor đó đến trường là tôi đã để ý đến em rồi, thân hình em rất nhỏ nhắn, nhìn kiểu cũng thấy em thuộc dạng thư sinh yếu ớt. Ai mà ngờ được một người như vậy dám lái Motor đến trường cơ chứ ?

Trác Tường Vi nhớ lại lần đầu hắn nhìn thấy Tiểu Thiên Thiên của hắn, là lần đầu Phùng Tiểu Văn đi học sau khi tới thế giới này.

Giữa muôn vàn người như vậy, kẻ trước nay chưa từng để ý người khác như Trác Tường Vi lại không thể rời mắt khỏi thân hình nhỏ bé của cậu thiếu niên.

Mãi đến khi cậu khuất bóng sau dãy hành lang dài.

_ Chính tôi cũng không hiểu cảm giác lúc đó của mình là gì, chỉ đặc biệt muốn quen biết em, muốn nói chuyện với em. Muốn che chở cho em, muốn được em ỉ lại. Xin lỗi —— Tôi cũng không biết đó có phải là yêu hay không, tôi chỉ biết Trác Tường Vi muốn dành cả đời để ở cạnh La Mạn Thiên.

Phùng Tiểu Văn được người mình thích tỏ tình, đương nhiên là cậu rất vui, nhưng lại giống như có một tảng đá đè nặng lên trái tim cậu.

Người mà Trác Tường Vi thích, là bản thân cậu sau khi xuyên tới đây, điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nếu như hôm nay Trác Tường Vi nói người mà hắn thích là La Mạn Thiên trước đây, cõ lẽ cậu sẽ từ bỏ.

Nhưng vì người mà hắn cảm thấy thích là cậu, vậy nên cậu cũng muốn đáp lại tình cảm của hắn. - Cậu thật sự thích tôi hả ? Thích thật không ?

_ Tôi nói rồi, tôi không biết đó có được gọi là yêu không, nhưng tôi muốn ở bên cạch em —— một đời.

Trác Tường Vi cố gắng kìm nén xúc động muốn ôm người về nhà nói rõ từng chữ một. Lần đầu khuôn mặt kiêu ngạo xuất hiện vẻ căng thẳng.

Phùng Tiểu Văn không nói gì mà chỉ cười rộ lên. Giờ phút này cậu thật sự cảm thấy rất rất vi diệu. Từ việc cậu xuyên không cho đến việc Trác Tường Vi thích cậu. Rồi chính cậu cũng thích Trác Tường Vi.

Mà người thấy vi diệu không phải chỉ mình Phùng Tiểu Văn mà còn có Trấn Tiểu Trì luôn im lặng xem diễn.

Không mới giây trước còn cãi nhau ai lừa dối tình cảm ai hay sao ? Quay đi quay lại một giây sau đã thành hiện trường tỏ tình tim hồng bay phấp phớt rồi ?!!

Cầu câu trả lời ! Online ! Cần gấp @@ !


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện