Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Ăn nhiều một chút, nuôi mập lên


trước sau

Hàn Thiên Hữu không hề chậm trễ bày ra một kế hoạch cũng không hề cao thâm khó lường gì.


Cứ cho là máy tính có thể bị mở ra là do hắn, nhưng bây giờ hắn đã đổi mật mã nếu vẫn bị mở được thì có thể xác định là do nhóc con, có thể nhóc là một con sóc có lai lịch không nhỏ.


Hàn Thiên Hữu cực kì chờ mong nhóc con dưới mắt hắn sẽ yên lặng để lộ bí mật gì.


Mà người đang nhảy vào bẫy, à không, sóc đương sự đang trợn tròn đôi mắt đen, cái miệng ba cánh mím chặt, không dám để lộ đầu lưỡi ra một chút, nhìn nhóc cực kì nghiêm túc.


Mắt nhỏ đen bóng dõi theo ngón tay của Hàn Thiên Hữu bấm bàn phím, qua lại chuyển động, cậu theo dõi chặt chẽ mật mã hắn vừa mới nhập lại, ghi nhớ kĩ trong đầu, yên lặng lặp lại mười mấy lần đến khi đảm bảo không thể sai nữa, ghi tạc trong lòng.


Sau đó giả bộ đáng yêu nằm dài trên bàn làm việc của Hàn Thiên Hữu, híp mắt bắt đầu ngủ gà ngủ gật.


Cậu tính toán ngủ dưỡng sức một chút, chờ cậu ngủ no rồi, tinh thần tỉnh táo, đến lúc Hàn Thiên Hữu nghỉ trưa cậu sẽ dùng trộm máy tính của hắn.


Cứ quyết định như vậy đi ~\(≧▽≦)/~


Hàn Thiên Hữu nhìn nhóc con vô thức ôm lấy cái đuôi của mình, cuộn thành một nhóc con tròn vo lông xù, ánh mắt hắn toát ra một chút bất đắc dĩ và sủng nịnh, sự cưng chiều kia hiện rõ trên con ngươi của hắn, bộ dáng ôn nhu của mình hắn đều chưa từng phát hiện.


Ngón tay vuốt ve lông mềm mượt phía sau lưng nhóc con, thấy nhóc thật sự ngủ rồi, hắn còn tưởng là đang giả bộ.


Thả nhóc con đang ngủ say vào ổ, Hàn Thiên Hữu tiếp tục quay ra xử lí công việc, ăn cơm trưa sau đó đến phòng cách vách nghỉ ngơi như mọi ngày.


Thoạt nhìn không có gì khác thường.


Sau khi hắn ăn com xong, vẫn tiếp tục chuẩn bị đồ ăn cho nhóc con, bột được pha thơm ngào ngạt, nhóc con đang ôm cái đuôi ngủ bỗng ngửi được mùi đồ ăn thơm bèn mơ màng mở mắt.


Lúc ăn nhóc con có hơi ngơ ngác, ăn xong rồi được Hàn Thiên Hữu ôm theo ngủ trên giường lớn.


Cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, để ý hắn nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng, cậu mới dám mở mắt ra từ từ chui ra khỏi ổ chăn, trộm trốn xuống giường.


Cậu rất cẩn thận, lúc bước đi còn thường xuyên quay đầu lại nhìn coi Hàn Thiên Hữu có tỉnh lại hay không.


Chắn chắn hắn không có thức dậy, cậu mới trôi chảy bò xuống giường, có thể nói là chạy vụt đi trong nháy mắt.


Phòng ngủ không có đóng chặt cửa, còn chừa một cái khe hở nhỏ, nhóc con cẩn thận chui ra phía ngoài.


Mà lúc nhóc con đi ra ngoài không bao lâu, Hàn Thiên Hữu đang ngủ trên giường liền mở mắt, hắn nhìn theo bóng dáng nhóc chạy đi, khóe miệng cong cong, ánh mắt mang theo một tia cười nhạt.


Hình như hắn đối với việc này rất vui vẻ, biểu cảm vui sướng khó nhịn.


Xác nhận được chuyện này rồi thì tâm trạng của hắn rất tốt, lần nghỉ trưa này so với trước giờ đều an tâm hơn.


Còn sóc nhỏ vừa chạy ra khỏi phòng thì hưng phấn trèo lên máy tính trên bàn làm việc.


Hôm nay cậu đã tính toán thời gian không lãng phí chút nào, chờ lúc Hàn Thiên Hữu ngủ lập tức chạy đi, có gần hai tiếng để cậu lên mạng.


Hoàn hảo~


Bò lên bàn làm việc ấn nút nguồn, chờ đợi máy tính khởi động xong rồi nhập vào mật mã cậu đã học đi học lại không biết bao nhiêu lần.


Mật mã chính xác!


Làm giỏi quá! Cậu muốn hoan hô sự thông minh tài trí của mình, nhìn xem Hàn Thiên Hữu có đổi mật mã thế nào căn bản không bao giờ ngăn được bước chân cậu.


╰(*°▽°*)╯


Cậu tự kiềm chế không kêu lên mấy tiếng chít chít hoan hô, nhưng mà thân thể vẫn rất thành thật, cái đuôi phía sau mông mập mạp đắc ý vẫy vẫy, xoắn đến xoắn đi.


Có kinh nghiệm lần trước, lần này cậu dùng máy tính rõ ràng thuần thục hơn nhiều, ít nhất kỹ năng đánh chữ đang vèo vèo tăng lên.


Đăng nhập vào tài khoản trên diễn đàn, hộp thư luôn trống rống bỗng xuất hiện mười mấy tin nhắn chưa đọc.


Cậu kích động vươn móng vuốt nhỏ, run rẩy di trên bảng cảm ứng, mười mấy tin có tám cái là do Khương Hàn Vũ gởi, còn chín cái là của Tạ Tử Ngọc, hai người này là bạn thân nhất của cậu, có thể nói là thân như người nhà vậy, nhìn thấy nhiều tin nhắn như vậy vậu kích động sắp khóc tới nơi.


Mở tin nhắn của Khương Hàn Vũ.


“…Là cậu?”


“Trộm tài khoảng, đúng không?”


“Ngươi có ý đồ gì, có chuyện cứ nói thẳng, Tiểu Vũ không giống như ngươi.”


Tin nhắn được trả lời vào buổi sáng hôm sau, cậu suy đoán Khương Hàn Vũ đã xem được tin nhắn cậu gởi bằng di động.


“Ngươi là ai, tại sao dùng được tài khoản này, những lời ngươi nói có ý gì?”


Móng vuốt nhỏ chạm đến bảng cảm ứng, cậu mở tất cả tin nhắn ra, xem một hồi mắt rưng rưng, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra, nhỏ trên bàn làm việc.


Bạn thân không có quên cậu, cũng không vì lời cậu nói vô lí mà xóa bạn hay chặn cậu mà rất tri kỉ nói: “Nếu Âu Dương Thiếu Vũ kia không phải là thật thì người thật đang ở đâu? Làm ơn nói cho tôi, tôi là bạn thân của Tiểu Vũ, cậu ấy rất đơn thuần, đừng làm hại cậu ấy.”
Chưa hết, Khương Hàn Vũ còn để lại phương thức liên lạc khác, cũng một mã số thẻ và mật mã, nói cho cậu dùng.


Cậu nhớ rõ Khương Hàn Vũ là người luôn có vẻ khốc khốc, còn trẻ mà tính cách khá trầm lặng làm người ta cảm giác hắn rất lạnh lùng, mặc dùng cũng hơi đẹp trai nhưng tính cách như vậy làm hắn dần dần trở nên thật muộn tao, có đôi khi rất muốn tám chuyện với nhau, kết quả hắn nói lắp, sau đó xấu hổ nên không thích nói chuyện nữa.


Hiện tại hắn tri kỉ như vậy, cậu cảm thấy người bạn này quá tốt không có chỗ chê, không ngờ hắn còn có một mặt khác tình cảm vậy.


Nhóc con lông đỏ ngồi xổm trước màn hình laptop, cái mũi phấn hồng hít hít, nước mắt lưng tròng chảy xuống từng giọt từng giọt. Thoạt nhìn nhóc vô cùng thương tâm, nghiêm túc ngồi trên bàn làm việc, phía sau cũng không cần gì dựa vào vẫn ngồi vững vàng được, một bên khóc một bên dùng móng nhỏ lau nước mắt. Tuy vậy nhóc luyến tiếc di dời tầm mắt ra khỏi máy tính, nên cứ khóc như suối phun.


Còn người bạn khác của cậu là Tạ Tử Ngọc thì có vẻ hấp tấp kích động vô cùng, mỗi một tin nhắn trả lời đều viết rất nhiều, cường điệu bấm rất nhiều dấu chấm than, bình thường hắn có vẻ hơi lỗ mãng nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự quan tâm của hắn.


Xem xong tin nhắn hồi âm của hai bạn thân, nhóc con trầm tư.


Cậu rất muốn nhanh chóng trả lời cho bạn thân mình chính là Tiểu Vũ, cậu còn sống cũng rất an toàn, không có chuyện nguy hiểm gì.


Nhưng mà cậu uể oải nhìn cặp móng vuốt nhỏ của mình, còn có cái đuôi phía sau, như vậy làm sao có thể giải thích với bạn cậu, chuyện cậu bị biến thành một con sóc con chứ.


Nhớ lại chuyện buổi tối mình biến trở lại thành người, cậu như được tiếp thêm dũng khí và hy vọng. Hôm trước chỉ lo hưng phấn kích động, cậu đều quên cảm nhận một chút xem cảm giác biến thành người là gì rồi, nghĩ đến đây cậu bắt đầu tính toán lần sau phải hảo hảo cảm nhận, chờ nắm được bí quyết rồi xử lí chuyện của mình xong, cậu sẽ đi gặp lại nhóm Tiểu Hỏa.


Sau khi nghĩ thông suốt, cậu bắt đầu gõ chữ, liếc mắt nhìn góc phải màn hình, cậu tự hỏi mới không để ý một chút mà đã qua một giờ.


Mắt nhỏ lập tức tỏ vẻ kinh hoảng.


Không thể lãng phí thời gian nữa.


Đơn giản tóm tắt lại thân phận của cậu, cũng nhắn với hai bạn hoàn cảnh tương đối phức tạp của mình, tạm thời sẽ không thể gặp mặt với họ được, chờ có cơ hội nhất định cậu sẽ đến tìm.


Hơn nữa nhắc nhở họ, nếu không tin cậu có thể thử Âu Dương Thiếu Vũ Kia một chút.


Trả lời tin nhắn xong cậu nhìn đồng hồ một cái, thấy có thể dùng trộm máy tính một chút nữa, cậu liền nhờ Khương Hàn Vũ hỏi thăm sức khỏe của ông bà ngoại, cậu cũng không chắc Khương Hàn Vũ và Tạ Tử Ngọc có tin tưởng hay không, chỉ có thể hy vọng trong lòng.


Xong xuôi cậu lần nữa xóa hết lịch sử lên mạng của máy tính, tắt máy rồi chậm rì rì trở lại phòng nghỉ.


Lần này gây án thật thành công, Hàn Thiên Hữu không có tỉnh lại, trong lòng nhóc con thật vui vẻ.


Đúng vậy, ai mà nghĩ tới một con sóc nhỏ có thể biết sử dụng máy tính chứ.


Lần đầu tiên còn chột dạ run sợ, lần này cậu như ngựa quen đường cũ, thành thạo vô cùng, tuy cậu cũng hơi run một chút nhưng đồng thời cũng có cảm giác kích thích kì lạ.


Không có bị bắt được~


Xem ra mai mốt có thể thoải mái tiếp tục làm như vậy.


Cùng lần trước lén lút còn ngủ cùng một giường, cậu thấy mình giống như vợ nửa đêm trốn ra lại sợ bị chồng bắt gặp. Lần này cậu bình tĩnh hơn nhiều, bò lên trên giường chui vào trong chăn, vừa nằm xuống đã ngủ, một chút áp lực tâm lý cũng không có.


Dù cho là chuyện tốt hay xấu, chỉ cần làm được trót lọt một lần thì sẽ có lần thứ hai.


Là một con sóc nhỏ thông minh, đương nhiên cậu cũng giống vậy.


Không hề trì hoãn, cậu nhân lúc Hàn Thiên Hữu nghỉ trưa trộm dùng máy tính hai tiếng đồng hồ, mệt mỏi nằm sấp xuống giường, ngủ bù hai tiếng không thành vấn đề.


Mà hết thảy mọi chuyện nhóc con làm dường như hoàn mỹ không hề có sơ hở hoàn toàn đều rơi vào mắt tổng tài đại nhân.


Bây giờ, Hàn Thiên Hữu đang xem nhóc con dùng trộm máy tính của hắn trong giờ nghỉ trưa, hắn chăm chú nhìn video, bên tai là vệ sĩ đang báo cáo điều tra nhóc con đã truy cập những gì.


“... Chúng tôi đã liên lạc với bên công ty điều tra, buổi tối hôm trước rạng sáng 1 giờ 15 phút di động của ngài bị người khác sử dụng, tổng cộng gửi đi bốn tin nhắn, nội dung tin nhắn chúng tôi đã in ra đây.” Lần này là hai vệ sĩ mặc đồ đen tới báo cáo.


Hắn mở hồ sơ trong tay ra, rút một tờ giấy đặt lên bàn làm việc.


Hàn Thiên Hữu gật đầu, biểu tình rất nghiêm túc, hắn dường như mê mẫn không rời

mắt khỏi màn hình máy tính, chỉ duỗi tay lấy tờ giấy vệ sĩ đưa qua.


“Sau đó chúng tôi điều tra lịch sử truy cập trong máy tính, in ra mấy tin tức quan trọng, tất cả đều ở đây.” Sau đó là mấy tờ giấy nữa.


Lúc này Hàn Thiên Hữu mới di chuyển tầm mắt khỏi màn hình, nhìn hai vệ sĩ đang đứng chờ lệnh.


Đầu tiên hắn tùy ý đọc mấy tờ giấy, đại khái xem qua nội dung phía trên, mặc dù nhìn thấy tin tức ngoài ý muốn nhưng hắn cũng không chớp mắt lấy một cái.


“Tôi cho các cậu điều tra chuyện nhà Âu Dương tới đâu rồi?” Hắn lạnh giọng hỏi.


Chuyện của Âu Dương Chấn Vũ và việc máy tính, di động của Hàn tổng là hai chuyện khác nhau, người trước bất kì ai cũng có thể điều tra, chỉ cần có năng lực, mà người sau liên quan tới chuyện bí mật của bản thân Hàn tổng.


Vì vậy một chuyện chỉ cần báo cáo lại là được, còn chuyện còn lại chỉ có hai vệ sĩ ngươi biết ta biết, người khác không hiểu được nên phải in ra giấy để cho Hàn tổng xem.


“Hàn tổng, chúng tôi điều tra được một số chuyện của Âu Dương Chấn Vũ. Ông ta vốn sinh ra trong gia đình nghèo túng, lợi dụng thiên kim Lý gia mới được cơ hội bộc lộ, ông ta giỏi bày mưu, kiên nhẫn một mặt làm bộ si tình, một bên lại nuôi vợ bé con riêng bên ngoài, điển hình là kiểu người trong ngoài không giống nhau, chuyện này ông ta giấu rất kĩ, gần đây mới bị điều tra ra.”


“Lý Tuyết Như là vợ Âu Dương Chấn Vũ, dịu dàng hiền huệ chỉ ở nhà giúp chồng chăm con, người này tính tình mềm mỏng, đến chết cũng không biết chồng ở bên ngoài ngoại tình còn có con riêng.”


“Âu Dương Thiếu Vũ là con trai của ông ta, tính tình dịu ngoan giống mẹ Lý Tuyết Như, cũng ngây thơ, cậu ta không được ba thương, cùng chết không rõ ràng với mẹ mình...”


“Khoan đã...!”


Hàn Thiên Hữu đang nghe vệ sĩ báo cáo đột nhiên ngẩn đầu, ánh mắt sắc bén, hắn cắt ngang lời vệ sĩ.


Ngón tay hắn bởi vì kinh ngạc gõ gõ xuống bàn làm việc.


Cộp!


Tiếng gõ như đánh vào đầu vệ sĩ, bọn họ có chút khẩn trương không hiểu tại sao tổng tài đại nhân nghe tới đây thì sắc mặt liền thay đổi.


“Từ Từ, cậu nói Âu Dương Thiếu Vũ đã chết?” Hàn Thiên Hữu cau mày, mày hắn nhíu lại dường như có thể kẹp chết con ruồi.


“Cậu ta chết như thế nào, lúc đó bao nhiêu tuổi?” Không đợi vệ sĩ mở miệng, hắn hỏi thêm lần nữa.


May mắn vệ sĩ đã điều tra trước chuyện này, không uổng công trình bày.


“Là mất trong một tai nạn giao thông liên hoàn, chiếc xe của họ tương đối xui xẻo, cả tài xế, Lý Tuyết Như và Âu Dương Thiếu Vũ ba người đều ngã xuống vách núi chết, lúc đó Âu Dương Thiếu Vũ mười bảy tuổi.”


Hàn Thiên Hữu ngồi trầm mặc trước máy tính hồi lâu, ngón tay vẫn gõ gõ mặt bàn, lát sau hắn lại hỏi: “Nếu Âu Dương Thiếu Vũ đã chết, vậy người hiện tại là ai?”


Vệ sĩ trả lời: “Là con riêng của Âu Dương Chấn Vũ và tình nhân bên ngoài, phẩu thuật thẩm mĩ thành bộ dạng giống với Âu Dương Thiếu Vũ. Hiện tại ông ta đang chuẩn bị cưới tình nhân kia, nghe nói cô ta là thanh mai trúc mã của ổng.”


Hàn Thiên Hữu trầm ngâm gật đầu, kế hoạch của Âu Dương Chấn Vũ thật đúng là hoàn hảo, vừa có tình yêu vừa có con trai, sự nghiệp còn tưởng chiếm lấy càng nhiều.


Tỷ như quyền lợi, danh vọng.


Vợ trước hoàn toàn bị ông ta lợi dụng, cả xương cũng không bỏ lại. Lợi dụng Lý Tuyết Như để lập nghiệp ở thủ đô, khi đứng vững chân rồi thì lúc xử lí không hề nương tay. Ngay cả con trai cũng coi như từ bỏ, còn lấy thân phận của cậu ta lợi dụng vô cùng tốt.


Lý lão gia có hai con gái, một người gả xa bên nước ngoài, cuộc sống ổn định, còn một người gả vào một gia đình đang xuống dốc. Lý lão gia không giống với các đa phần gia tộc ở đây, nhiều người quan hệ phức tạp, đều muốn chiếm đoạt tài sản không thuộc về bản thân. Nhưng Lý lão gia có không ít tài sản và cổ phần công ty đều được Âu Dương Thiếu Vũ thừa kế sau này.


Sự tham lam khó lấp đầy của ông ta, Âu Dương Chấn Vũ gì cũng có thể làm.


Hàn Thiên Hữu vừa nghe tới, lập tức muốn đến tìm Âu Dương Chấn Vũ tính toán.


Đã có thể quang minh chính đại chiếm cơ nghiệp Lý gia, còn có cưới được người mình thích, bước lên đỉnh nhân sinh,


“... Tiếp tục điều tra về Âu Dương Thiếu Vũ, ý tôi là người thật kia, cẩn thận ra về vụ tai nạn giao thông liên hoàn. Còn có Khương Hàn Vũ và Tạ Tử Ngọc, quan hệ của ba người họ cũng phải tra rõ ràng.” Suy tư một hồi, Hàn Thiên Hữu ra lệnh.


Hai vệ sĩ nghe xong mới rời khỏi văn phòng.


Hàn Thiên Hữu cầm lấy tài liệu vệ sĩ điều tra, là mấy tin nhắn được gửi từ điện thoại của hắn, còn có một phần là giữa trưa hôm nay nhóc con dùng trộm máy tính của hắn, toàn bộ được điều tra ra.


Tuy rằng tin tức điều tra được không nhiều lắm, hắn liên kết với mấy lần trùng hợp nhìn thấy hành động kỳ quái của nhóc con, còn có video trong máy tính, rất nhiều chứng cứ chứng minh suy đoán của hắn là đúng.


Hôm trước thiếu niên trần trụi xuất hiện trong phòng ngủ của hắn chính là con sóc nhỏ hắn nuôi.


Hắn đang nuôi một nhóc con không giống sóc bình thường~


Nhóc có thể biến thành người, không biết thế nào hắn bỗng tưởng tượng đến hình ảnh có một ngày chuyện phát sinh rõ ràng trước mặt hắn. Nghĩ đến lúc có một thiếu niên trần trụi nằm trong lòng ngực hắn, hình ảnh kia làm hắn kích thích run rẩy giống như linh hồn bị sét đánh trúng, có cảm giác tê dại.


Xác định nhóc con có thể biến thân, hắn càng biết rõ thân phận của nhóc.


Thì ra nhóc con thật sự là người biến thành.


Ý nghĩ chợt lóe qua, Hàn Thiên Hữu


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện