Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Con trai bá đạo ngầu lòi lại siêu chu đáo! (1)


trước sau

Advertisement

Edit and Beta by Thiên Bách Nguyệt

- -------????--------

Khi mọi người đang khiếp sợ đến mức không thể quản nổi bản thân, Cố Nguyên đang ước lượng 800 tệ trong túi, đồng thời kéo khóa va li lại, suy nghĩ xem tiếp theo bản thân nên làm gì giờ.

Vì đang tự hỏi quá chuyên chú nên cô không nghe thấy mọi người bên cạnh nói gì.

Ngay lúc cô đứng lên, chắc do ngồi xổm lâu nên trước mắt cô hơi tối sầm lại.

Hôm nay sau khi rời khỏi viện nghiên cứu cô chỉ mới ăn cơm trên máy bay, giờ có chút đói, trước kia cô lại rất dễ hạ đường huyết.

Bỗng một bóng hình thoáng qua, liền có một đôi tay rắn chắc lễ phép đỡ vai cô.

Sở dĩ nói lễ phép, là bởi vì lúc đỡ lấy cô, rất lễ phép thích đáng, sẽ không làm người ta cảm thấy bị mạo phạm. (xúc phạm)

Cô kinh ngạc nhìn qua, đập vào mắt là một nam nhân mặt mày sắc bén vẻ mặt lạnh lùng, ngũ quan lập thể*, mày kiếm mắt sáng, ngoại trừ vẻ mặt quá mức nghiêm túc ra thì cô chắc một trăm phần trăm người nam nhân này là mẫu hình tiêu chuẩn của nam chính trong mấy tiểu thuyết ngôn tình trước kia cô xem qua.

(*Kiểu ngũ quan cân đối rất đẹp, chi tiết hỏi bác goolge là có ngay)

Quan trọng là, người nam nhân này bây giờ còn tốt bụng đỡ vai cô, săn sóc lễ phép.

Từ lúc ra khỏi viện nghiên cứu, cô vẫn luôn trong trạng thái bất an, đột nhiên có một người tỏ lòng tốt với cô như vậy, Cố Nguyên cảm động đến mức không muốn rời*, cô vội cười một cái, ngượng ngùng nói: "Tiên sinh, cảm ơn cậu, tôi không sao."

(*không muốn di chuyển khỏi vòng tay của anh con trai ý:v)

Nam nhân nhìn cô, nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Mẹ à, không cần khách khí."

Cố Nguyên: "???"

Đám hàng xóm xung quanh, còn có Cố Nguyệt, Bành Tử Hàm, cả đám y như người da đen mặt chấm hỏi*, không thể tin nổi nhìn nam nhân trước mặt mười phần khí phách lại có tiền.

(*cái này chắc ai cũng biết nhưng vì Thiên ko up ảnh được thôi thì ai không biết lên mạng search là được, thông cảm!)

Bây giờ một màn này nữa, càng là há hốc mồm, thiếu chút nữa cho rằng đây chỉ là ảo giác của chính mình?

Có ý gì đây? Một nam nhân xa hoa có tiền như vậy lại gọi Cố Nguyên là mẹ?

Nhưng Cố Nguyên mới bao lớn?

Mọi người không hẹn mà cùng nhất trí ném ánh mắt về phía Cố Nguyên, chỉ thấy vẻ mặt cô vừa đơn thuần lại mờ mịt, giống như không rõ chuyện gì đang diễn ra.

Nếu ngươi nói cho bọn họ là một cô gái ngây ngô như vậy sinh một thằng con mà trông còn thành thục ổn trọng hơn cô ta một trăm lần, ai tin?!

Cố Nguyệt không thể tin nổi, Bành Tử Hàm trợn mắt há mồm.

Nam nhân cúi đầu nhìn về phía Cố Nguyên, chỉ thấy Cố Nguyên bởi vì quá mức khiếp sợ mà hơi hơi há miệng, mở to hai mắt khó tin mà nhìn chính mình (nhìn ổng không phải nhìn bản thân Cố Nguyên).

Mày kiếm của anh khẽ nhếch, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, bất quá thanh âm lại chậm lại: "Ngài đúng thật là mẹ của con, chuyện này cho phép con từ từ giải thích với ngài, tình huống hiện tại của ngài hình như không tốt lắm, không bằng tìm một nhà ăn, trước tiên chúng ta dùng* tạm một chút gì đã?"

(*từ này bên trung cũng gần giống ăn gì đó những kiểu cung kính hơn)

Dùng chút gì đó, đại não ngốc ngốc của Cố Nguyên tự động dịch thành là ăn một bữa cơm?

Cổ họng khát khô giật giật, quả thật giờ cô cần ăn một bữa cơm, bụng vì quá đói mà ục ục kêu lên.

Nhưng là ——

Cô nhìn nam nhân, bất đắc dĩ mà nói: "Có khả năng là anh nhận sai người rồi, tôi không phải mẹ anh——"

Nói đến một nửa, cô dừng lại.

Trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói của bác sĩ Trần muốn nói lại thôi ở sân bay.

Năm quả trứng của cô giống như năm anh em hồ lô, đã phá vỏ mà ra*, biến thành năm thằng con đại tiện nghi tung tăng nhảy nhót!

(*Anh em hồ lô hay Hồ lô biến

Advertisement
hình là 1 hoạt hình cũ của Trung Quốc, nhân vật là 7 anh em được sinh ra từ quả hồ lô, phá vỏ là phá vỏ hồ lô như phá vỏ trứng để ra đời)

Lớn nhất đã 24 tuổi!

Cô không dám tin đánh giá nam nhân trước mặt, bỏ qua không nói tới cái bộ dạng quá mức già dặn và lãnh khốc, chỉ nhìn đến bộ dáng ước chừng khoảng hơn hai mươi, cho nên, đây có thể là con trai cô?

Biết mình có năm thằng con tiện nghi là một chuyện, nhưng tận mắt thấy lại là một cú sốc khác.

Nam nhân trầm mặc nhìn cô, phảng phất nhìn ra được nghi vấn của cô, gật đầu, khẳng định nói: "Không sai đâu mẹ à, con nói, con là con của ngài."

Dưới chân Cố Nguyên mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.

Nam nhân săn sóc mà đỡ lấy cánh tay cô: "Đi, mẹ, trước tiên con đưa mẹ đi ăn cơm đã."

Cố Nguyên chỉ cảm thấy cả người trống rỗng mềm nhũn, không biết vì đói hay do quá kích động, cô gật đầu, suy yếu nói: "Được, được..."

Vì thế, trong mắt của hàng xóm xung quanh đều là khiếp sợ không thể hiểu nổi, nhìn Cố Nguyên hầu như là được nam nhân kia nửa đỡ đi đến trước chiếc xe dài hơn cái Rolls-Royce.

Lúc lên xe, đã sớm có trợ lý cung kính mở cửa xe.

Nam nhân nâng tay lên, che ở trên nóc xe tránh cho Cố Nguyên bị đụng đầu.

Cố Nguyên cảm kích mà nhìn thoáng qua 'con trai' biết săn sóc, ngồi vào trong xe.

Mà trong tiểu khu, mọi người ở đây thiếu chút là nghi ngờ đầu họ có vấn đề, bọn họ xin giải thích nhìn về phía Cố Nguyệt: "Rốt cuộc chuyện này là sao thế?"

Cố Nguyệt cả người đều lâm vào mờ mịt "Cái này, cái này tôi đâu biết, cô ta sao lại đột nhiên có một thằng con lớn như vậy? Cô ta sinh khi nào?"

Bành Tử Hàm lại đột nhiên kích động: "Mẹ, đó là dì con đó, dì ruột, vừa rồi người kia là con trai dì con, vậy đó chính là anh họ con! Sao mẹ lại không giữ chân người ta lại!"

Đám hàng xóm: "..."

Này cũng đúng!

...

Cố Nguyên hiện tại cả người đều phê phê, giống như cô bé lọ lem lần đầu đi vào cung điện, cảm thấy mọi thứ xung quanh hết thảy đều không chân thật.

Con trai cô đưa cô đến một nhà hàng đặt biệt xa hoa ưu nhã, còn gọi cho cô rất nhiều món ăn.

Thật sự là cô đang rất đói, cũng liền không khách khí.

Cô ăn vô cùng thích thú, đồ ăn của nhà hàng cao cấp thật sự rất ngon, ăn ngon đến mức cô muốn khóc.

Ăn cơm no rồi, cô hài lòng lau lau miệng, tò mò đánh giá cậu con trai đại tiện nghi.

Cô nhìn ra được cậu con trai này tuy đến một nụ cười cũng không thèm cho nhưng tổng thể phải nói là đặc biệt lễ phép, đặc biệt có phong độ, cũng phi thường chu đáo hiếu thảo.

"Mẹ, con xin tự giới thiệu trước, con tên là Quý Kỳ Sâm, năm nay 23 tuổi, trên y học mà nói thì con là con của ngài." Quý Kỳ Sâm lễ phép nói.

"À." Đối mặt với con trai lớn như này, cả người Cố Nguyên vẫn là ngây ngốc, cảm thấy hết thảy đều là phim bom tấn khoa học viễn tưởng: "Cái kia... Anh* nói anh năm nay 23 tuổi?"

(Lúc này má Nguyên vẫn hơi ngốc lăng chưa tiếp thu hết nên Thiên để 'anh')

Cô nhớ rõ bác sĩ Trần nói, con trai lớn nhất đã là 24 tuổi?

"Đúng vậy." Quý Kỳ Sâm gật đầu.

"Vậy anh có biết ——" Cố Nguyên nói chuyện đến đây có chút khó khăn, cô gian nan tìm kiếm một phương thức thích hợp để miêu tả: "Lúc ấy tôi có để lại 5 quả trứng, anh có biết tung tích của họ không?"

Không biết 5 cái trứng này có cùng một cha không? Bọn họ xem như là anh em đúng không?

Quý Kỳ Sâm nhìn bộ dạng Cố Nguyên nhíu mày sầu não không biết làm thế nào giải thích, lập tức hiểu rõ.

"Ba con năm đó đạt được--"

_10/10/2020

(Thiên tách chương theo bản Trung nên nó ngắt giữa chừng vậy đó)

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện