Nắm Kịch Bản Trà Xanh Trong Tay, Tôi Với Tình Địch He Ngay

Tôi Mắng Cậu Ấy Bao Giờ?


trước sau

Thời Bắc Thanh cầm điện thoại nghiêm túc xem hết một lượt video mà Chu Tuyết gửi đến, bấy giờ mới thật sự yên tâm.

"Ổn rồi ổn rồi." Thời Bắc Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Đến tận khi đã về tới nhà cậu vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của hai con mèo nhỏ.

"Bọn họ có một con mèo mẹ, sau này sẽ để nó thử nuôi hai con mèo này, cậu không cần lo lắng quá đâu." Dụ Trần Thư nói.

Thời Bắc Thanh gật đầu, khuôn mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều. Xem xong video rồi, cậu lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, cả người cứng ngắc ngồi trên giường chờ Dụ Trần Thư đi trước.

Dụ Trần Thư biết được suy nghĩ của cậu, nhưng mà hắn không muốn đi, cũng ngồi im không hề nhúc nhích.

"Sao anh còn chưa về phòng đi?" Cuối cùng Thời Bắc Thanh cũng không chịu nổi nữa, mở miệng hỏi hắn.

"Cậu đuổi tôi đấy à?" Dụ Trần Thư hỏi lại.

Thời Bắc Thanh nghẹn lời, nhất thời không biết đáp lại Dụ Trần Thư thế nào.

Cậu cũng không biết Dụ Trần Thư đang cố ý làm gì nữa.

"Chẳng lẽ anh định ở đây cả đêm?" Thời Bắc Thanh nhìn Dụ Trần Thư bằng ánh mắt mất kiên nhẫn.

Dụ Trần Thư thấy Thời Bắc Thanh khó chịu, cũng không chơi nhây ở lì không đi nữa, cười khẽ một tiếng.

"Vậy thì, ngủ ngon nhé." Dụ Trần Thư nói với Thời Bắc Thanh bằng giọng điệu quan tâm thân thiết.

Thời Bắc Thanh không ngờ hắn lại chúc cậu ngủ ngon, sửng sốt đến đơ cả người. Rõ ràng cậu đang đuổi Dụ Trần Thư đi cơ mà?

"Ngủ... Ngủ ngon..." Thời Bắc Thanh do dự một lúc mới lên tiếng đáp lời.

Dụ Trần Thư gật đầu, không quấy rầy Thời Bắc Thanh nữa mà lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Dụ Trần Thư đóng cửa lại, Thời Bắc Thanh thở dài một hơi rồi quay người chui vào chăn ngủ tiếp.

Hai người sau, chương trình ghi hình vô cùng thuận lợi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chẳng qua là Thời Bắc Thanh cũng không nhàn rỗi, dành cả hai ngày ở trạm cứu trợ chăm sóc chó mèo.

Có đôi khi rảnh, Thời Bắc Thanh sẽ đi thăm hai con mèo mà cậu cứu về. Chúng vẫn còn được nhốt trong lồng sắt, tạm thời không ra ngoài được.

Buổi tối trước khi chương trình kết thúc, Thời Bắc Thanh ngồi trước máy quay viết ra những dòng tâm tình sâu sắc sau ba ngày trải nghiệm thú vị, viết xong thì nộp lại cho chương trình. Hoạt động cuối cùng đã quay xong, đạo diễn tuyên bố thời gian ghi hình của chương trình đến đây là kết thúc, các khách mời có thể đi luôn hoặc ở lại đây một đêm.

Suốt cả chương trình, Triệu Dịch luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cậu ta cũng là người đi về đầu tiên.

Những người còn lại cũng muốn về luôn trong đêm. Bọn họ còn có rất nhiều hoạt động khác, quay xong chương trình này lại lao ngay vào làm việc theo lịch trình đã đặt ra, người đại diện và trợ lý cũng sắp tới đón về rồi.

Chỉ có Thời Bắc Thanh không gọi ai tới đón, dù sao cậu cũng đã xin nghỉ nửa năm rồi, tạm thời không bận gì hết. Cậu đã dặn trợ lý Lâm Tây của mình sáng sớm mai hãy tới đón, ai mà ngờ được tối nay những người khác đã đi hết rồi.

Thời Bắc Thanh đứng im tại chỗ, nhìn mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

"Bắc Bắc, bây giờ em đang sống ở đâu?" Thẩm Tinh Nịnh dọn dẹp hành lý xong lại chạy đến bên cạnh Thời Bắc Thanh.

Khi anh hỏi cậu câu này, Dụ Trần Thư cũng đang im lặng nhìn về phía hai người, cuối cùng chỉ chăm chú nhìn Thời Bắc Thanh đợi câu trả lời của cậu.

Thời Bắc Thanh sửng sốt, lập tức nói cho anh biết địa chỉ của mình.

À mà hình như cậu vẫn chưa biết Thẩm Tinh Nịnh sống ở đâu.

Thẩm Tinh Nịnh nghe xong, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Cũng khá tiện đường đó, để anh đưa em về nhé."

"Thật không ạ?" Hai mắt Thời Bắc Thanh sáng lên: "Cảm ơn anh nhiều lắm, anh đợi một chút để em đi dọn đồ."

Thẩm Tinh Nịnh dịu dàng nở nụ cười, đưa tay khẽ xoa tóc cậu.

"Hay là cậu đi chung với tôi đi, tôi tiện đường hơn." Giọng nói của Dụ Trần Thư đột nhiên vang lên.

Hai người còn lại sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn về phía Dụ Trần Thư.

"À đúng rồi, anh quên mất, nhà Dụ Trần Thư gần nhà em hơn, đi bộ cũng đến nơi. Để cậu ấy đưa em về nhé." Thẩm Tinh Nịnh nói.

Nếu để anh đưa Thời Bắc Thanh về thì cũng phải mất kha khá thời gian, nhưng Dụ Trần Thư thì tiện đường thật.

Thời Bắc Thanh nghe anh nói xong thì vội vàng ôm lấy tay Thẩm Tinh Nịnh.

"Không cần đâu, em muốn đi với anh cơ." Thời Bắc Thanh sốt ruột nói.

"Nhưng mà để Dụ Trần Thư đưa em về sẽ nhanh hơn nhiều đó." Thẩm Tinh Nịnh không biết được suy nghĩ trong lòng Thời Bắc Thanh, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.

Thời Bắc Thanh quay đầu lại lườm Dụ Trần Thư một cái, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Tất cả là tại hắn, tự nhiên lại đòi đưa cậu về làm gì không biết.

Dụ Trần Thư cũng nhìn lại Thời Bắc Thanh, không hề tránh né, cứ lẳng lặng quan sát cậu như vậy.

"Sao thế? Sợ tôi chở cậu đi bán à?" Dụ Trần Thư nói.

Nếu nghe kĩ còn có thể nhận ra sự hờn giận trong giọng điệu của hắn.

Hắn thật sự không hiểu, tại sao Thời Bắc Thanh lại đối xử với mình như thế, lúc nào cũng muốn tránh né hắn.

"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn đi với anh thôi!" Thời Bắc Thanh nhanh mồm nhanh miệng nói ra lời thật lòng.

Chỉ là sau khi dứt lời, Thời Bắc Thanh lập tức hối hận.

Thẩm Tinh Nịnh vẫn còn đang đứng bên cạnh cậu, cậu không thể để lại ấn tượng xấu với anh được!

Quả nhiên, khi Thời Bắc Thanh quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Thẩm Tinh Nịnh đang vô cùng kinh ngạc: "... Em nói gì thế?"

Dụ Trần Thư nhíu mày, hắn cảm thấy mấy ngày nay Thời Bắc Thanh và Thẩm Tinh Nịnh có vẻ thân thiết hơn hắn nghĩ.

Thời Bắc Thanh chưa kịp nói gì thêm, Dụ Trần Thư đã cười nhạt một tiếng, nói: "Nếu đã như vậy thì tùy cậu."

Nói xong, Dụ Trần Thư lập tức đi lên xe mà trợ lý của mình đã chuẩn bị sẵn, đóng cửa lại đi luôn, toàn bộ quá trình vô cùng dứt khoát.

Sau khi Dụ Trần Thư đi được một lúc, Thời Bắc Thanh mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói với Thẩm Tinh Nịnh: "Anh ơi, không phải như thế đâu... Bình thường em không như vậy, chỉ là vừa rồi..."

Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Thời Bắc Thanh, Thẩm Tinh Nịnh bất đắc dĩ mỉm cười: "Anh biết, nhưng nếu đi cùng anh thì em không thể về nhà sớm bằng đi cùng Dụ Trần Thư."

"Không sao đâu ạ, chỉ cần được đi cùng anh Tinh Nịnh thì thế nào cũng được ạ."

Thẩm Tinh Nịnh cười, vỗ vỗ vai Thời Bắc Thanh: "Đi thôi, để anh giúp em thu dọn đồ đạc."

Thời Bắc Thanh gật đầu, quay người đi theo Thẩm Tinh Nịnh vào trong.

Khi ngồi trên xe của Thẩm Tinh Nịnh, Thời Bắc Thanh đột nhiên nghĩ tới Dụ Trần Thư.

Hình như vừa nãy hắn hơi giận phải không nhỉ?

Hắn giận cũng đúng thôi, cậu đối xử với hắn như thế hắn không giận mới lạ. Chỉ tại cái mồm nhanh hơn não này. Nhưng mà cũng tại hắn cơ, ai bảo Dụ Trần Thư không cho cậu đi chung với Thẩm Tinh Nịnh chứ.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Thẩm Tinh Nịnh vang lên bên tai Thời Bắc Thanh.

Thời Bắc Thanh lúc bấy giờ mới hoàn hồn, quay đầu sang nhìn anh: "Anh ơi, vừa nãy anh nói nhà Dụ Trần Thư rất gần nhà em, thế anh ta ở chỗ nào ạ?"

"À, cậu ấy ở cùng một khu chung cư với em đấy."

"!!!"

Thời Bắc Thanh giật mình nhìn Thẩm Tinh Nịnh.

Vậy thì đúng là tiện đường thật. Cậu cũng không ngờ là trùng hợp đến vậy, khó trách ở bữa tiệc lần trước cậu lại đụng phải Dụ Trần Thư.

Chuyện này đã xảy ra từ nửa năm trước rồi. Lúc đó cậu có hẹn với đạo diễn ở một bữa tiệc, đúng lúc Dụ Trần Thư cũng ở đó. Cậu không biết mình đã làm gì khiến Dụ Trần Thư ngứa mắt, khi bữa tiệc kết thúc, cậu tranh thủ vào WC một lát thì gặp phải hắn ở đây, còn bị mắng cho một trận nữa.

Hắn nói cái gì mà tuổi còn trẻ đã muốn đi đường tắt, hành động của cậu không hay ho chút nào. Rồi lại còn bảo cậu đừng mơ cao mơ xa quá, cứ tập trung quay phim cho tốt là được. Thời Bắc Thanh nghe xong mà tức đến lệch cả mũi.

Thế nên, cậu không thích Dụ Trần Thư không chỉ bởi vì hắn và thần tượng của cậu có nhiều fan CP thôi đâu.

Chỗ ở của Thẩm Tinh Nịnh cách nhà Thời Bắc Thanh khá xa. Trợ lý của anh đưa anh về nhà trước rồi mới lái xe đến khu chung cư của Thời Bắc Thanh, vậy nên khi cậu về tới nhà thì đã quá nửa đêm rồi. Thời Bắc Thanh xuống xe, lễ phép chào trợ lý của Thẩm Tinh Nịnh một tiếng.

Trên đường về nhà, Thời Bắc Thanh đã gọi điện cho người đại diện của mình thông báo cậu đã về tới nơi.

"Cậu Thời về rồi đấy à?" Bảo vệ trực ca đêm quan tâm hỏi han cậu một câu.

Thời Bắc Thanh quay đầu lại, kéo khẩu trang xuống chào chú bảo vệ: "Vất vả cho chú quá."

Nghe thấy câu này của Thời Bắc Thanh, chú bảo vệ phất phất tay: "Ầy, vất vả cái gì chứ, công việc của lũ trẻ các cậu còn vất vả hơn ấy. Vừa nãy tôi cũng thấy một cậu trai tầm tuổi cậu mới về."

"Cũng đành thế thôi, bận quá mà." Thời Bắc Thanh cười đáp.

Lúc kéo vali đi về phía tòa nhà, Thời Bắc Thanh nghĩ người mà bảo vệ nói có lẽ là Dụ Trần Thư.

Đang bận nghĩ linh tinh, Thời Bắc Thanh đột nhiên nhìn thấy Dụ Trần Thư đang ngồi một mình trên băng ghế đá cách đó không xa, hình như đã ngồi lâu lắm rồi.

Thời Bắc Thanh dừng bước, sững sờ đứng im tại chỗ.

Vào thời khắc này, ánh đèn đường cao áp trong khu chung cư rọi xuống, cả người Dụ Trần Thư như được bao bọc trong một vầng ánh sáng vàng nhạt, làm cho góc nghiêng thần tháng của hắn càng hoàn mỹ hơn.

Đúng lúc đó, Dụ Trần Thư quay đầu nhìn lại khiến Thời Bắc Thanh khẽ giật mình.

"Anh..." Thời Bắc Thanh mở miệng nhưng không biết nên nói gì.

Dụ Trần Thư nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, hừ lạnh: "Có xe thì không đi, về muộn tận nửa tiếng đồng hồ."

"Vậy anh ngồi đây làm gì, chỉ để chờ xem tôi về muộn bao nhiêu phút thôi hả?" Thời Bắc Thanh mất kiên nhẫn trả lời.

Cậu chưa từng gặp người nào kỳ lạ như Dụ Trần Thư.

Dụ Trần Thư không để ý đến lời cậu nói, lập tức đứng lên đi tới trước mặt Thời Bắc Thanh.

"Anh muốn làm gì?" Thời Bắc Thanh hoảng sợ lùi bước. Cậu sợ hắn sẽ đánh cậu.

Nhưng mà Dụ Trần Thư vẫn thản nhiên quan sát Thời Bắc Thanh, vươn tay cầm lấy vali hành lý kéo đi giúp cậu.

Mãi đến khi Dụ Trần Thư đi được một đoạn rồi Thời Bắc Thanh mới bình tĩnh lại, cậu vội vàng đuổi theo, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.

Chẳng lẽ hắn ngồi đây đợi hơn nửa tiếng chỉ để giúp cậu xách vali về?

Sau khi về đến nhà, Thời Bắc Thanh nói với Dụ Trần Thư: "Đến nhà tôi rồi."

Dụ Trần Thư gật đầu, tiện thể liếc nhìn số nhà của Thời Bắc Thanh.

"Tôi ở nhà số 5, có việc gì cần giúp thì cứ đến tìm tôi." Dụ Trần Thư nói.

Thời Bắc Thanh ngơ ngác gật đầu: "Tôi biết rồi."

Nói xong, Thời Bắc Thanh vội vàng kéo vali vào nhà, trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc, cậu hoàn toàn không hiểu Dụ Trần Thư muốn làm gì.

Dụ Trần Thư nhìn Thời Bắc Thanh vào nhà xong mới quay người rời khỏi.

Về đến nhà mình, Dụ Trần Thư tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường nghỉ ngơi. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần bốn giờ sáng rồi.

Nghĩ lại thái độ của Thời Bắc Thanh đối với mình trong thời gian này, hắn vẫn không tài nào hiểu được.

Hắn tự nhận mình chưa làm gì sai, hơn nữa còn đối xử với Thời Bắc Thanh rất dịu dàng lịch thiệp.

Vì thế, Dụ Trần Thư cầm lấy điện thoại, định gửi tin nhắn Weixin cho Thời Bắc Thanh hỏi cho rõ ràng. Không giải quyết được thắc mắc trong lòng này hắn sẽ không ngủ nổi mất.

Dụ Trần Thư lướt tìm tài khoản của Thời Bắc Thanh, thấy ảnh đại diện của cậu là một quả chanh được vẽ cách điệu.

Hắn không hiểu hội họa cho lắm, bấm thẳng vào khung chat bắt đầu soạn tin nhắn.

[Cậu có rảnh không, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.]

Ấn gửi đi.

Sau đó, Dụ Trần Thư thấy trên màn hình xuất hiện một dấu chấm than đỏ chót, đi kèm là một hàng chữ.

"Người nhận đã mở chế độ kiểm duyệt bạn bè, bạn không phải bạn bè của người này, xin hãy gửi lời mời kết bạn để tiếp tục cuộc trò chuyện."

Nhìn thấy hàng chữ này, Dụ Trần Thư ngỡ ngàng đến ngây người, một lúc sau mới ngộ ra Thời Bắc Thanh đã hủy kết bạn với hắn rồi.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là kết bạn lại, hỏi cho ra nhẽ, nhưng ngay sau đó hành động này đã bị bản thân hắn ngăn lại.

Nếu Thời Bắc Thanh đã hủy kết bạn với hắn thì khỏi cần hỏi cũng biết cậu có ý gì rồi, hắn còn đi quấy rầy Thời Bắc Thanh làm chi nữa.

Dụ Trần Thư đặt điện thoại xuống, buồn phiền lấy tay day day hai đầu lông mày, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa mới nhắm mắt chưa được bao lâu, chuông điện thoại của hắn lại vang lên. Dụ Trần Thư mở máy lên nhìn, người nhắn tin đến là Khâu Lâm, người đại diện của hắn.

[Cậu nhìn thấy bài đăng trên Weibo chưa? CP của cậu với Thời Bắc Thanh bây giờ đang hot lắm, chúng ta có cần đăng bài thanh minh không?]

Đây là chuyện họ thường phải làm, từ trước tới giờ Dụ Trần Thư đã bị gán ghép CP không biết bao nhiêu lần, bất kể là đi cùng ai cũng sẽ có người nói hai người rất đẹp đôi, nhưng phía Dụ Trần Thư chưa bao giờ trả lời về vấn đề này.

Chẳng qua bây giờ Dụ Trần Thư lại cảm thấy đây là một chuyện rất mới mẻ.

[CP của tôi với Thời Bắc Thanh hot lắm à?]

Đầu bên kia trả lời ngay lập tức.

[Đúng vậy, sao quan hệ của cậu với Thời Bắc Thanh đột nhiên lại tốt như thế? Lần trước cậu còn mắng cậu ta cơ mà.]

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Dụ Trần Thư không khỏi sửng sốt, vội vàng hỏi lại.

[Tôi mắng cậu ấy bao giờ? Không phải chúng tôi mới gặp nhau lúc quay chương trình này thôi sao?]

Một lúc lâu sau Khâu Lâm mới gửi đến một dấu chấm hỏi, sau đó là một tin nhắn thoại, Dụ Trần Thư vội vàng mở lên nghe.

"Cậu quên rồi hả? Lần trước cậu có hẹn với đạo diễn Lưu ở một bữa tiệc đấy nhớ không, Thời Bắc Thanh cũng ở đó. Sau khi bữa tiệc kết thúc cậu đi vào WC một lúc, chính miệng cậu nói với tôi cậu mắng cho Thời Bắc Thanh một trận trong WC còn gì."

Nghe xong tin nhắn thoại của Khâu Lâm, Dụ Trần Thư ngồi thẫn thờ trên giường, suy nghĩ về nhân sinh cuộc sống.

Hắn nhớ ra rồi.

Đây là chuyện của nửa năm về trước. Trong bữa tiệc hôm đó, Thời Bắc Thanh ngồi bên cạnh hắn.

Lúc ấy, Thời Bắc Thanh kính rượu đạo diễn Lưu, có nói một câu: "Đạo diễn Lưu, cháu nghe nói chú quen Thẩm Tinh Nịnh đúng không ạ?"

"Đúng vậy, thật ra Tiểu Nịnh là một trong những diễn viên mà chú thích nhất, cũng hợp tác với nhau được mấy bộ phim rồi." Đạo diễn Lưu cười đáp.

"Cháu cũng thích anh ấy lắm ạ, nghe nói chú Lưu đang quay một bộ phim Thẩm Tinh Nịnh đóng vai chính, cháu có thể đến làm khách mời không ạ?" Thời Bắc Thanh hỏi với vẻ mặt chờ mong.

Quan hệ giữ Dụ Trần Thư và Thẩm Tinh Nịnh khá tốt, coi như là bạn bè, cho nên hắn không khỏi liếc mắt sang nhìn Thời Bắc Thanh mấy lần.

Hắn cảm thấy vẻ ngoài của Thời Bắc Thanh cũng không đến nỗi nào, trắng trắng mềm mềm, cả người tỏa ra sự trẻ trung của thiếu niên.

Dụ Trần Thư vốn không phải người quen biết nhiều, hắn không biết Thời Bắc Thanh nên mới tưởng cậu là diễn viên mới vào nghề. Bởi vì trông cậu trẻ quá.

Có một thời gian hắn nghe nói trong cái giới này có một vài người vì danh lợi sẽ đến tiếp rượu cho đạo diễn, thậm chí có người không từ mọi thủ đoạn chỉ để lấy được vai diễn về tay mình.

Dụ Trần Thư vừa nghe xong câu nói của Thời Bắc Thanh đã lập tức cho rằng cậu cũng là người như vậy.

Truyện convert hay : Giả Ngoan

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện