Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

★ Kiêm Gia Thương Thương ★


trước sau


Sở Vương mở tiệc trong quân, dùng món ngon Thục Châu khao thưởng tướng sĩ, đồng thời trấn an, bày tỏ thiện ý với hàng thần Phong Tộc.
Địch Kỳ Dã là muốn cho Cố Liệt ăn uống tử tế, chứ không phải ngồi ngay ngắn trên thủ tịch, giữ nề nếp lễ tiết mở tiệc chiêu đãi hàng thần, mỗi đĩa đồ ăn đều không gắp được đến ba đũa.
Đây căn bản là chuyện không như ý mình.
Cho nên tâm tình Địch đại tướng quân không tốt cho lắm, vẻ mặt soi mói mà cầm đũa chọn chọn nhặt nhặt, mặt dài ra thườn thượt còn hơn cả Vô Song.
Núi cao dễ thấy, tri kỷ khó tìm, cuối cùng ngay tri âm cũng không thèm ăn, ngự trù tỉ mỉ nấu nướng mỹ thực Thục Châu quả thực tủi thân đến muốn khóc.
Cũng may không có tên nào không có mắt đi trêu chọc Địch Kỳ Dã, đây chính là sủng tướng của Sở Vương, ai lại luẩn quẩn trong lòng đi chọc hắn không vui làm gì.
Một hồi yến hội ăn uống xong xuôi, trong lòng Phù Nhiễm bối rối ngổn ngang, yêu cầu của Sở Vương nhìn như rất đơn giản, một là đánh tan kỵ binh Phong Tộc, xếp vào Sở quân, hai là việc thay đổi thủ lĩnh Phong Tộc cần phải được Sở Vương đóng ấn phê chuẩn.

Chỉ cần làm được hai điểm này, sẽ chấp thuận cho Phong Tộc dọn trở về Thục Châu, hơn nữa bảo đảm coi Phong Tộc như bá tánh Đại Sở, đối xử bình đẳng.
Nhưng, chiêu thức này, thứ nhất đoạt binh quyền của thủ lĩnh Phong Tộc, thứ hai khống chế được quyền thừa kế thủ lĩnh Phong Tộc đời tiếp theo.
So sánh với việc hạn chế quyền lực của Đại Sở đối với thủ lĩnh Phong Tộc, đãi ngộ mà Đại Sở cho Phong Tộc có thể nói là phúc hậu, chỉ riêng lợi ích có thể ngồi ngang hàng với dân chúng Đại Sở, đã là điều mà triều đình Yến Triều chưa bao giờ cho.
Phù Nhiễm liều mạng bêu danh đời sau để tranh thủ được vị trí thủ lĩnh, giờ đây quyền lực kém xa Ngô Côn rất nhiều, trong lòng không phải không cảm thấy chênh lệch.

Nhưng nàng cũng biết rõ, Phong Tộc làm hàng thần, không có quá nhiều đường sống để cò kè mặc cả.

Đãi ngộ mà Đại Sở cho có thể coi là phúc hậu, nhưng đối với bản thân nàng mà nói, dù chỉ là vì suy xét cho nhi tử, nàng cũng nhất định phải dây dưa trao đổi thêm vài lần nữa với Đại Sở.
Địch Kỳ Dã lạnh nhạt bàng quan, chỉ cảm thấy toàn bộ thực khách ở đây, không có một người nghiêm túc thưởng thức nỗ lực của ngự trù, khiến người ta thổn thức.

Chính hắn cũng không có hứng thú ăn uống, nhân lúc mọi người không chú ý, chuồn đi trước.
Cố Liệt trơ mắt nhìn Địch tướng quân tự cho không ai chú ý đến mình, rất kiêu ngạo mà bỏ chỗ đi trước, lắc lắc đầu bất đắc dĩ.
Cái tính tình này cũng không biết do ai chiều chuộng ra nữa.
Sau yến hội, Cố Liệt từng bước xử lý chính vụ, trước mắt Phong Tộc đã hàng, bước tiếp theo, tất nhiên là diệt Yến.
Khi trốn về phía tây, Ngô Côn đã rút hết ngựa và kỵ binh trong tộc khỏi Ung Châu, hiện giờ Ung Châu lại khôi phục sự thống trị của Bắc Yến, chỉ cần đánh hạ ba châu cuối cùng này, toàn bộ thiên hạ liền sẽ thuộc về Sở Cố.
Nhưng, trong tất cả những đối thủ của Cố Liệt kiếp trước, khó dây nhất không phải là cường địch gặp phải thời còn trẻ khi thực lực còn chưa chủ, cũng không phải anh hùng võ lang chốn dân gian phải đối mặt sau này, mà đúng là Bắc Yến.
Chính cái gọi là kẻ không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Bắc Yến không chỉ là con rết trăm chân, dù chết cũng không ngã, mà các tướng lĩnh còn đều không có liêm sỉ gì, ngươi dám công thành, chúng dám trói dân lên cửa thành, ngươi muốn hoà đám, chúng bên này nói chuyện bên kia đấu võ, thậm chí đương trường trở mặt giữa cuộc hoà đàm, có thể giết một người tính một người.
Đến về sau, bọn chúng thậm chí còn lùa người già, phụ nữ và trẻ nhỏ lên tường thành, Sở quân tiến lên một tấc, bọn chúng liền ném xuống một người.

Dù có là bọn chúng vô sỉ, Sở quân cũng rơi vào thế bất nghĩa.
Bọn chúng vô cùng rõ ràng, chỉ cần Sở Cố đoạt được thiên hạ, mỗi kẻ trong chúng chắc hẳn đều sẽ phải chết, vậy nên chúng căn bản không ôm ảo tưởng, chết đến nơi rồi, có thể hưởng thụ thêm một ngày liển hưởng thụ thêm một ngày, chẳng sợ vô sỉ đến cùng, cũng phải cầu sinh.
Kiếp trước, trong quá trình tấn công tam châu Bắc Yến, Sở quân phải chịu thiệt rất nhiều lần, đồng thời cũng cung cấp thêm không ít tài liệu cho đời sau để tạo ra lời nhận xét “vô tình” về Cố Liệt.
Địch Kỳ Dã làm công thần lớn nhất, lại càng không cần phải nói, bị Bắc Yến ghê tởm nhiều lần nhất chính là hắn.
Cố Liệt nhíu mày suy ngẫm cẩn thận, tuy có thể mượn kinh nghiệm kiếp trước để phòng ngừa trước, nhưng những điều có thể dự phòng thực sự hữu hạn.
Đang ra sức vắt kiệt suy nghĩ, màn lều rung rung, bất chợt thò vào một gương mặt ngựa.
Vô Song hí một tiếng vui mừng, chào hỏi Cố Liệt.
“Chủ Công,” Địch Kỳ Dã lười biếng đi theo phía sau, “Tối nay ánh trăng trong sáng, Vô Song lại nhớ nhung ngài vô cùng, không biết liệu có hân hạnh, được ngài cùng ra ngoài dắt ngựa đi dạo với thuộc hạ hay không?”
*
Hồ cỏ lau ở Tần Châu khác với những cụm thưa thớt mọc rải rác ở ven hồ Thục Châu, hồ cỏ lau ở đây bừa một cái cũng rộng tới hàng trăm mẫu, đưa mắt nhìn không thấy bến bờ, vào đông tất cả đều khô héo, quả thực là cỏ khô liên miên.


Chập tối rơi xuống một trận tuyết nhỏ, giờ phút này trên những bông lau khô vàng đều phủ lên một tầng trắng muốt, tuyết trắng và ánh trăng trắng sáng chiếu tôn lên lẫn nhau, càng thêm hiu quạnh.
Cũng không hiểu sao lại phải dắt ngựa đi dạo giữa cái thời tiết lạnh chết người này nữa.
Vô Song siêng năng không biết mệt mà sán vào cạnh ngựa nâu, một bộ dịu dàng thắm thiết.
Cố Liệt day day trán, chế nhạo Địch Kỳ Dã: “Nếu ngươi muốn làm mai cho Vô Song, dắt hai đứa nó vào một cái lều là được rồi, tội gì ngươi ta phải ra ngoài đông lạnh thế này.”
Địch Kỳ Dã ỷ có áo khoác lông sói trắng hộ thân, cứ như không sợ lạnh, trả lời: “Chủ Công, ngày nào cũng ngồi dí trong lều chủ soái không tốt, ảnh hưởng đến khẩu vị đó.”
Cố Liệt khịt mũi coi thường.
Trăng sáng nhô lên cao, tuyết trắng bao trùm hồ cỏ lau mênh mông bát ngát, phảng phất giữa đất trời này chỉ còn lại hai người đang cưỡi ngựa mà đi.
Cảnh này khiến Cố Liệt bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước lập Sở đăng cơ, từng bước từng bước đi lên đài cao tế thiên ngày ấy.
Đế vương tự xưng, xưng cô xưng quả.
Hắn chợt nghe Địch Kỳ Dã tò mò hỏi: “’Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương’ *(1), là giống như thế này?”
*Cỏ lau xanh mướt, nước trắng thành sương
Cố Liệt quăng suy nghĩ kia đi, lắc đầu cười nói: “Đó là viết về hình ảnh cỏ lau xanh mướt vào sáng sớm cuối thu, giọt sương đọng trên lá kết thành mảng sương trắng.”
“Ra là vậy,” Địch Kỳ Dã nhướng mày, “’Sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương’*, thế tỷ phu à, tỷ tỷ ruột mà ta chưa từng gặp mặt, đang ở phương nào?”
*Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ
Thình lình bị Địch Kỳ Dã gọi một tiếng tỷ phu, Cố Liệt cũng không biết hắn vừa mới giật mình là do bị gió lạnh thổi trúng hay là bị chấn động tinh thần, buồn cười nói: “Ngươi để ý đến bọn họ làm gì.”
Địch Kỳ Dã xoè tay: “Ta chẳng hiểu sao lại trở thành một tên lừa đời lấy tiếng, còn không cho ta hỏi một chút à?”
“Vậy ngươi phải đi hỏi đồ đệ tốt của ngươi ấy,” Cố Liệt đá nồi trôi chảy, “Hắn là người khởi xướng.”
Địch Kỳ Dã tức cười: “Ngươi dám nói nếu không phải có ngươi ngồi nhìn mặc kệ, thì bọn họ dám châm ngòi thổi gió?”
Cố Liệt liếc mắt nhìn sắc mặt Địch Kỳ Dã, giải thích nói: “Đúng là ta có trách nhiệm vì sơ suất, nhưng nào có lỗi mặc kệ, lúc ta nghe nói đến, bọn họ đã truyền khắp đại doanh Sở quân rồi.

Ta có thể làm sao bây giờ? Nếu ta cố tình không cho phép bọn họ nói linh tinh, lại không nói rõ được lai lịch của ngươi, trời biết bọn họ còn sẽ tiếp tục truyền thành cái dạng gì.”
Cố Liệt nhắc tới đều cảm thấy buồn cười: “Ta biết ngươi sẽ không bằng lòng giả mạo hậu nhân của Công Tử Lịch, nên ta sao có thể mặc kệ bọn họ châm ngòi thổi gió?”
Sao có thể?
Địch Kỳ Dã kéo chặt dây cương, Vô Song dừng bước nghỉ chân, hắn quay đầu sang nhìn Cố Liệt.
Một hậu nhân sống sờ sờ của Công Tử Lịch, Đại Sở có thể thu hoạch nhiều ít thanh danh, tiện lợi trong giới văn nhân thư sinh, sao lại không thể? Một tướng quân thủ hạ không muốn có tính là gì?
“Sao vậy?”
Cố Liệt bị Địch Kỳ Dã nhìn đến không thể hiểu được.
Địch Kỳ Dã lại hơi cúi người tới gần, đặt kim long ngậm đuôi trên đầu đao của Thanh Long Đao lên ngực Cố Liệt.
Hắn rũ mắt, nhìn ngực Cố Liệt hỏi rằng: “Nếu ngươi có một trái tim nhạy bén, thông cảm cho người khác như vậy, sao ngươi nỡ lòng khoá nó lại, rồi ăn đến vô vị, tồn tại đến vô ái vô thú.”
Cố Liệt nhíu mày trầm mặc.
Hai người giằng co một lúc lâu sau, Vô Song bỗng nhiên ra sức liếm liếm liếm sườn mặt ngựa nâu, ngựa nâu có chút tức giận, hí lên cảnh cáo.
Bọn họ tách ngựa ra, tiếp tục giục ngựa về phía trước.
“Ta không rõ vì sao Phong Tộc một lòng về Thục,” Địch Kỳ Dã đột nhiên nhắc đến nghi hoặc lâu nay: “Ta cũng không quá hiểu vì sao Lục Dực tự nhận mình là người Sở, trong khi hắn rõ ràng sinh ra và lớn lên ở Thục Châu.

Bọn họ có được một loại kiên trì đến gần như cố chấp.

Ta biết đó là nỗi nhớ quê hương, nhưng ta vẫn không rõ.”

Cố Liệt nhìn nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi có nhớ nhà không?”
“Nhà?” Địch Kỳ Dã giương mắt nhìn sao trời vô tận trong đêm trăng, lặp lại trong vô thức, nói, “Ngươi đang nói tới cô nhi viện mà ta sinh ra, hay chỗ ở của ta trong quân đội? Nếu như thế có gì hay đâu để nhớ?”
“Vậy còn liên minh mà ngươi từng nhắc tới thì sao? Ngươi nhớ nó không?”
Địch Kỳ Dã lắc đầu quyết đoán: “Ta đang ở thời đại viễn cổ này, lại không thể tiếp tục cống hiến sức lực cho liên minh, nên nó cũng không liên quan gì đến ta nữa.”
Sự quyết tuyệt giống như đã từng quen biết khiến trái tim Cố Liệt thắt lại.
Cố Liệt chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn hiểu rõ, trước hết phải có một ngôi nhà.”
Hắn nhìn vào đáy mắt Địch Kỳ Dã, hoá hết những sầu lo sâu thẳm hơn cả biển rộng nơi đáy lòng thành ôn nhu, đưa ra lời mời thành khẩn: “Chỉ cần ngươi nguyện ý, Đại Sở chính là nhà của ngươi… Ngôi nhà do chính tay ngươi đánh hạ, do chính tay ngươi tham dự xây nên.”
Trong lòng Địch Kỳ Dã thật sự không có hứng thú với Đại Sở.
Nhưng bị Cố Liệt nhìn chăm chú như vậy, hắn rốt cuộc không có cách nào xem nhẹ một sự thật rõ ràng, hắn ý thức được hắn đối với Cố Liệt, chỉ sợ đã vượt qua phạm trù hứng thú rồi.
Cái này thật đúng là mới mẻ.
“Nhà sao,” Địch Kỳ Dã cuối cùng cũng tách ra ánh mắt nhìn nhau chăm chú với Cố Liệt, vui đùa nói: “Ta sợ Đại Sở chịu không nổi thôi.”
Cố Liệt thiệt tình không muốn để ý đến hắn nữa.
Địch Kỳ Dã bỗng nhìn lên bầu trời đêm, kể chuyện: “Ta từng có một thuộc hạ, hắn chúc ta kiếp sau bị nghiệp quật, Chủ Công, ngươi nói có phải hắn đặc biệt xấu bụng, nhẫn tâm không?”
Hắn lại ghé mắt nhìn Cố Liệt: “Hắn cũng họ Cố.”
Cố Liệt khó tin: “Chỉ vì cái này, mà ngươi không muốn coi Đại Sở là nhà?”
“Ngươi quên mất rồi, ta từng nói với ngươi, khi đó phần lớn tên của bọn ta đều do hệ thống rút thăm, dù nghe hay ho, nhưng thật sự không phải truyền thừa.

Nên không thể đại biểu cho điều gì hết.”
Địch Kỳ Dã cười giải thích, sau đó thở dài: “Ta là muốn nói, con người ta thù dai.

Người dám phạm ta, ta dám phạm người.

Tuy bình thường ta không so đo mấy việc nho nhỏ, nhưng nếu ngươi thật sự đắc tội ta, ta có thể làm ngươi nuốt xuống quả đắng, còn không có lý do để khóc, bởi vì lý lẽ đứng ở bên ta.”
“Hà tất làm nhục bản thân mình như thế,” Cố Liệt nhíu mày.
Địch Kỳ Dã cười cười: “Không phải ta nói đùa đâu.

Chỉ là, nói trước với ngài một tiếng thôi.”
Cố Liệt nghi hoặc khó hiểu.
Địch Kỳ Dã chớp chớp đôi mắt, vung dây cương quất Vô Song phi xa.
*
Chai xịt cầm máu phun khắp lưng Địch Kỳ Dã như không cần tiền, hắn nhẹ shh một tiếng, nhíu mày nói: “Đủ rồi.”
Phun nhiều nhờn nhờn dính dính, hắn ngại bẩn.
Cố Trường An đứng phía sau Địch Kỳ Dã khựng tay lại, bị chọc tức đến ha một tiếng, rồi sau đó khôi phục dáng vẻ cười tủm tỉm: “Cũng đúng, ngài đều sắp khẳng khái đi chịu chết, ta còn uổng phí sức lực này làm

gì.”
Địch Kỳ Dã kỳ quái mà nhìn cấp dưới giảo hoạt vẫn luôn cười như hồ ly này của mình, nghi hoặc: “Ăn thuốc nổ à?”
Cố Trường An cắn chặt răng, ép bản thân rời đi tầm mắt, không xem vết thương cháy bỏng bao phủ nửa vai lưng của Địch Kỳ Dã nữa, mạnh tay mạnh chân mà dọn dẹp hộp y tế khẩn cấp, chờ đến khi cất hết dược phẩm khí giới chưa dùng tới về chỗ cũ, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi một tiếng: “Thượng tướng.”
Địch Kỳ Dã lăn nhanh màn hình ánh sáng, nhanh chóng đọc như gió kiểm tra vũ khí, năng lượng dự trữ của cơ giáp, trên góc màn hình ánh sáng biểu hiện danh hiệu của cơ giáp: Vô Song.
Hắn không để ý mà lên tiếng: “Ừ?”

“Ngài là một vị tướng quân tốt.”
Địch Kỳ Dã kinh ngạc ngẩng đầu lên từ những ký hiệu số liệu đang không ngừng nảy lên, nhìn về phía cấp dưới, ngoài ý muốn phát hiện vẻ mặt nghiêm túc của Cố Trường An đứng ở đối diện.
Địch Kỳ Dã buồn cười nói: “Dù giờ cậu có khen tôi đến chết, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định.”
Cố Trường Anh như không nghe thấy lời trêu chọc của Địch Kỳ Dã, âm thầm nghiến chặt răng, tua lại một lần nữa, tiếp tục nói: “Ngài là một vị tướng quân tốt.

Năng lực tác chiến độc lập, bố trí chiến lược và ứng đối trên chiến trường của ngài là xuất sắc nhất trong số tất cả những tướng lĩnh của liên minh nhân loại.

Ngài cũng là một cấp trên tốt, mỗi người trong chúng tôi, đều từng được ngài dạy dỗ, đều từng được ngài trao cho cơ hội ra trận lập công.

Ngài là thượng tướng duy nhất còn sẽ tự mình bước lên chiến trường giết địch, hơn nữa ngài luôn gánh vác trách nhiệm cho thành tích của chúng tôi, chứ không ném cấp dưới ra làm kẻ chịu tội thay.”
Không khí này thật sự quá kỳ quái, Địch Kỳ Dã vừa định mở miệng, lại bị Cố Trường An cắt đứt, nói tiếp: “Ngài là nhân loại phản tổ trong cải tạo gien.

Khi đảng đối lập đắp nặn ngài thành hy vọng mới cho tương lai của nhân loại, ngài nói thẳng rằng ngài phản đối cải tạo gien; khi đám công văn lê thê của đảng chấp chính thổi phồng ngài là phương hướng tiến hoá của loài người, ngài nhắc nhở bọn họ, ngài chỉ là nhân loại phản tổ, sản phẩm thất bại của cải tạo gien.

Còn có tôi, nếu không phải ngài tin tưởng tôi, cho tôi cơ hội, hiện tại tôi hẳn sẽ đang ở nhà chăm sóc con cái, mà không có khả năng được đứng tại chỗ này.

Ngài bảo trì trung lập, sự tồn tại của bản thân ngài, chính là hy vọng và động lực bước về phía trước của tôi và rất nhiều người nữa.”
Địch Kỳ Dã không muốn cãi nhau với hắn, tránh nặng tìm nhẹ mà nói giỡn: “Câu đang muốn viết một quyển hồi ức lục tại chỗ cho tôi đấy à?”
Không khí nghiêm nghị khựng lại.
Cố Trường An kiên trì quan điểm của mình: “Vô luận có ra sao, chúng ta đều vẫn chưa đi đến nông nổi cần phải hi sinh ngài!”
“Đây là cái giá nhỏ nhất.”
“Vậy thực hiển nhiên, cái nhìn của ngài và tôi về ‘cái giá nhỏ nhất’ hoàn toàn bất đồng.”
Địch Kỳ Dã nheo mắt không kiên nhẫn, lời nói bắt đầu chọc thẳng vào tim phổi Cố Trường An: “Cậu biết rất rõ, nếu tôi không làm chuyện này, vị kia nhà cậu có lẽ chắc chắn sẽ phải chết.”
Cố Trường An phi thường chắc chắn: “Chúng tôi tình nguyện trả cái giá này.”
“Từ lúc nào cậu hành xử trở nên cảm tính như vậy,” Địch Kỳ Dã cố ý nói, “Các cậu tình nguyện, những người khác cũng tình nguyện hay sao? Cậu khẳng định đến thế à, rằng các chiến hữu cậu sẽ vì một câu trả lời dễ dàng của cậu mà đi chịu chết?”
Trầm mặc.
Trầm mặc trong dự kiến.
Cố Trường An buông ra khớp hàm cắn chặt, vuốt mặt chẳng biết nên làm sao, lắc đầu cười cười: “Cách hỏi như thế này, ngài hà tất ép tôi…… Tôi không có bất kỳ biện pháp nào để thuyết phục ngài từ bỏ, có phải không?”
Địch Kỳ Dã căn bản không trả lời.
“Được rồi.”
Cố Trường An nhìn Địch Kỳ Dã, đột nhiên cởi bỏ nút áo trên cổ tay, xắn tay áo sơ mi đồng phục: “Được rồi, nếu như vậy, tướng quân, tôi nói hai câu tiếng lòng cuối cùng.”
Hắn một bộ không nhịn được nữa muốn động thủ, khiến Địch Kỳ Dã rất hứng thú mà dựa vào bàn điều khiển nhìn, xem hắn rốt cuộc muốn nói gì.
“Tướng quân, vừa rồi tôi mới chỉ nói một nửa.

Ngài thực sự anh dũng bất khuất, lập trường kiên định, một vai khiêng lên tiên phong doanh, là thủ trưởng mà mỗi vị đại tá chúng tôi đều vui lòng phục tùng.”
Dừng một chút, Cố Trường An bổ sung: “Ngoại trừ sở thích dã man luôn đam mê với việc bắt chúng tôi nối thành ngữ.”
“Nhưng đồng thời,” Cố Trường An không nhịn được lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, “Ngài vĩnh viễn là kẻ mạnh cao cao tại thượng, ngài vĩnh viễn có biện pháp giải quyết hết thảy một mình.

Ngài không dựa vào chúng tôi, cũng không bằng lòng sinh ra bất cứ liên hệ nào với chúng tôi ngoài công việc.

Thậm chí, ngài cho chúng tôi cảm giác, như thể dù chúng tôi có phản bội ngài, ngài cũng sẽ không ngạc nhiên, ngài chỉ biết nhướng mày, bước lên Vô Song, lập tức bắt đầu tự hỏi nên nghênh chiến như thế nào.”
“Rõ ràng mỗi người chúng tôi đều tình nguyện đánh đổi tính mệnh này vì ngài —— đúng vậy, giống như điều ngài cố ý chỉ ra, tôi không có quyền lên tiếng thay cho chiến hữu của mình, nhưng tôi đảm bảo, mỗi một người trong chúng tôi, đều tin tưởng ngài vô điều kiện, thời khắc chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh của ngài!”
Địch Kỳ Dã không thể nhịn nổi nữa: “Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy các chiến hữu của cậu đang phải trả cái giá lớn vì sự trung lập của tôi hay sao.


Chính tay tôi đưa bọn họ đi chết!”
“Tôi thấy!” Cố Trường An cố nén xuống nước mắt nóng bỏng dâng đầy trong đôi mắt, trách móc nói, “Tôi cũng giống như ngài, nhìn thấy được chiến hữu của mình bị lửa đạn của người một nhà tập kích! Nhưng đây không phải lỗi của ngài.

Ngài cùng chúng tôi đều bị hãm hại bị phản bội.

Nhưng ngài rốt cuộc có muốn tin hay không, ngài không phải tứ cố vô thân, ngài là tướng quân của chúng tôi.

Mỗi người chúng tôi đều sẵn lòng chiến đấu đến chết vì ngài! Ngài không thể tha thứ cho bản thân vì đã ký xuống quân lệnh, vậy ngài nghĩ một chút đi, không có cách nào ngăn ngài đi chịu chết, tôi phải làm thế nào để tha thứ cho chính mình!”
Địch Kỳ Dã nói đương nhiên: “Là tôi quyết định muốn chịu chết, liên quan gì đến cậu.”
Giọng nói của Cố Trường An lập tức lạnh xuống: “Tự ngài nghe mà xem, câu này của ngài là tiếng người sao.”
“GCA95872.”
Thực hiển nhiên, Địch Kỳ Dã cũng không đánh giá cao dũng khí của Cố Trường An, gọi ra đánh số của hắn để cảnh cáo.
Chuông dự bị nhẹ nhàng tích một tiếng, giọng nói cứng nhắc, đơn điệu, không hề có tình cảm của AI vang lên trong khoang thuyền duy trì sinh mệnh: “Xin chuẩn bị sẵn sàng.”
Đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, Địch Kỳ Dã kéo ra nhắc nhở, cài đặt thời gian của cơ giáp khớp với thời gian tiêu chuẩn.
Cố Trường An mang theo ý định khích tướng mà chỉ ra: “Ngài thậm chí còn sợ sinh ra liên hệ với AI của ngài, ngay cả tính cách tối thiểu cũng không cho nó.”
Địch Kỳ Dã bình tĩnh trả lời: “AI không cần có tính cách.”
Cố Trường An tiến thêm một bước muốn chọc giận Địch Kỳ Dã: “Ngài chỉ là đề phòng sinh ra tình bạn với nó mà thôi, để đảm bảo nó có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.”
“Thì đã sao?” Địch Kỳ Dã chẳng hề để ý mà hỏi ngược lại, thật giống như hắn thực sự chẳng quan tâm AI đã làm bạn với hắn từ khi còn rất nhỏ chút nào, có thể đổi nó đi bất cứ khi nào hắn cần.
Nhưng hắn lại không phải thực sự vô tình, nếu không hắn sẽ không vì việc binh lính thủ hạ chết trong lửa đạn của người một nhà mà áy náy đến nỗi nhất định muốn chịu chết.
Đầu óc người này quả thực cứng hơn cả sắt.
Lại thất bại lần nữa, Cố Trường An thở dài chịu thua: “Ngài luôn đúng, không phải sao, ngay cả hiện tại, tôi cũng không có lập trường để chất vấn ngài.

Ngài đi chịu chết chính là vì muốn vạch trần chân tướng…… Ngài luôn đứng ở vị trí bất bại.”
Địch Kỳ Dã nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Thời gian sắp đến rồi.
“Tôi không có tín ngưỡng, không giống vị kia nhà tôi, tôi chưa bao giờ tin có kiếp sau.

Nhưng hiện tại, tôi thật sự hy vọng ngài có thể có kiếp sau, bị tình yêu quật tơi tả một lần…… Tôi nghiêm túc đó, yêu đương giúp người ta trưởng thành, lời tuyên bố của một người có kinh nghiệm từng trải đấy.” Cố Trường An ung dung thong thả mà kéo xuống ống tay áo vừa xắn lên ban nãy, cài lại cúc áo ngay ngay ngắn ngắn.
Địch Kỳ Dã câm nín nhìn hắn, căn bản không hiểu nổi ngay từ đầu cậu ta xắn tay áo lên làm cái gì.
Cố Trường An sửa sang lại đồng phục, ngẩng đầu lên cười tủm tỉm: “Ngài đừng nhìn, vốn tôi định lao lên tẩn ngài đấy.”
Địch Kỳ Dã cho hắn một ánh mắt “có gan cậu cứ thử xem”.
Cố Trường An nhún nhún vai như đang khiêu khích.
Sau đó, hắn nghiêm túc lên, bước lên một bước, đôi chân mang quân ủng đứng sát bên nhau, nâng tay chào theo nghi lễ quân đội với Địch Kỳ Dã: “Thượng tướng.”
Địch Kỳ Dã đáp lễ: “Đại tá.”
Cố Trường An vứt đi nụ cười giảo hoạt ngày thường, dùng một loại ánh mắt gần như bi thương chăm chú nhìn Địch Kỳ Dã, chân thành mà nói ra: “Đầu tiên tôi phải nói cho ngài rằng, bất luận ngài nghĩ ra sao, toàn bộ tướng sĩ trên dưới tiên phong doanh đều sẽ khắc ghi sự hy sinh của ngài, vĩnh thế không quên.”
Địch Kỳ Dã nâng tay lên, xác nhận thời gian đồng bộ cơ giáp trên màn hình.
Hắn cần phải đi.
Cố Trường An cười bất đắc dĩ, nghiêm túc đến lạ nói: “Sinh mệnh ra đời từ bụi sao nổ tung, bay vào ngân hà.”
“Chúng ta đều là những đứa con của sao trời.”
“Tướng quân, quan chỉ huy số hai của tiên phong doanh, GCA95872, cùng ngài cáo biệt.” Cố Trường An quỳ một gối xuống đất, tay phải duỗi thẳng đặt lên ngực, cảm nhận được trái tim đang nảy lên đầy gian nan, hít sâu, trang nghiêm niệm ra từ ngữ đưa ma của quân đội liên minh nhân loại, “Mong ánh sao chiếu rọi hành trình kiếp sau của ngài.”
——————————————————————-
Chú thích:
(1) Trích từ bài thơ Kiêm gia trong Kinh thi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện