Nắm Đấm Nho Nhỏ

Chương 39:


trước sau

Advertisement

Đào Tinh Úy đứng ở trước cửa đầy gió bắt đầu hóa đá.
Một tiếng “ách xì” vang lên, cả người cô cũng lung lay theo gió, gian phòng trước mắt bỗng trở nên không rõ ràng.
Tần Thận đứng dậy, đi qua đóng cửa sổ, thuận tiện kéo rèm cửa màu trắng lại.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh lại.
“Qua đây.”
Chỉ khi giọng nói nhẹ nhàng của anh bay đến bên tai cô, còn có tiếng vọng trầm bổng vừa lạnh vừa sắc.
“Sao anh lại ở đây……”
Đãi ngộ của bác sĩ đội quyền anh quốc gia so với những đội quốc gia khác tuy tốt hơn, nhưng tiền lương chết mỗi tháng cũng chỉ có sáu ngàn tệ, phụ cấp xuất ngoại với đội cũng ít đến đáng thương. Trừ lúc không có thi đấu lớn công việc có hơi nhàn rỗi một chút, còn có chính là có thể tiếp xúc với các quyền thủ nổi tiếng trong nước gần một chút, phần công việc này căn bản không có ưu điểm gì.
Anh là một bác sĩ khoa xương cũng có chút tiếng tăm trong giới, bối cảnh gia đình lại vững chắc như vậy, cho dù từ chức cũng không đến mức đến chỗ này……
Tần Thận: “Ngồi xuống đi.”
Đào Tinh Úy nắm chặt tay, cầm lấy tờ đơn trong tay, hít sâu một hơi sau đó đi qua.
Cô xoắn cánh tay lên, đặt ở trước mặt Tần Thận.
Trước kia ở bệnh viện số sáu, loại việc này đều do y tá làm, anh còn không có giúp mình châm kim rút máu bao giờ.
Động tác của anh rất nhanh, Đào Tinh Úy còn chưa cảm nhận được cơn đau thì đã kết thúc rồi.
Không thể không nói, tuy bác sĩ rất ít khi rat ay, nhưng năng lực nghiệp vụ thì không còn gì để nói.
Anh lấy một miếng bông tẩm cồn ấn lên chỗ vết thương của cô, “Tự mình ấn lấy.”
“Ờ.”
Đào Tinh Úy nhíu mày cúi đầu, lại đưa mắt đánh giá anh.
Nhìn như thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Cô thở dài một hơi, lại nhịn không được muốn chửi bậy: “Anh đến bệnh viện khác không được sao, làm gì phải đến chỗ này?’
Tần Thận dán hiệu số lên máu của cô sắp xếp lại, hơi mỉm cười: “Không phải nói rồi sao, như vậy có thể gần em hơn một chút.”
“Anh……??”

Đây là truy đuổi đến cùng không buông, cô ở nhà thì anh ở nhà đối diện; bây giờ về lại trong đội rồi, thì anh đến làm bác sĩ!
Đào Tinh Úy hơi tức giận, ném bỏ bông gòn trên tay. Mạch máu của cô vốn to, tay vừa cử động, máu bên trong lại bắt đầu chảy ra.
Tần Thận nhíu mày, lại lấy một miếng bông tẩm cồn khác ấn lên tay cô.
“Đừng có động đậy, vẫn còn chảy.”
Đào Tinh Úy nào còn tâm trạng quan tâm vài giọt máu này, phồng má vùng khỏi tay anh.
“Tôi không cần anh lo!”
Tần Thận nhìn chăm chăm cánh tay của cô, lúc tầm mắt nhìn đến mặt cô, lại nhiều thêm một phần ý cười: “Nhưng phải làm sao đây? Bây giờ anh là bác sĩ của em, em nhất định phải do anh lo rồi.”
“Anh……………”
Đào Tinh Úy tức giận đùng đùng ra khỏi gian phòng này.
Ngô Bình gọi cô lại: “Đào Đào, em còn vài mục chưa làm xong đây này? Sao đã đi rồi?”
Đào Tinh Úy xuýt chút nữa quyên chuyện này, bĩu môi chạy trở lại, chỉ người ở trong gian phòng đó, cáo trạng với Ngô Bình trước: “Chị Ngô, tên y đội mới đến đó…… anh ấy, anh ấy anh ấy!”
Ngô Bình thật sự không hiểu cô muốn nói gì, “Ồ, y đội mới đến đó sao? Thế nào, anh ta rất đẹp trai đúng không?”
“Không phải, anh ấy……”
Cơn giận này của Đào Tinh Úy còn chưa hòa hoãn lại.
Ngô Bình ngơ ngác lại cười bảo: “Tuy ngành học của anh ta là khoa xương, không ăn nhập gì với chuyên nghề của chúng ta, nhưng nghe nói anh ta tốt nghiệp thạc sĩ Hoa Đại, sau này còn học tiến sĩ ở nước ngoài, trên tay còn có rất nhiều đề tài y học độc quyền, vô cùng xuất sắc. Khi đó lãnh đạo của chúng ta đến tuyển người, vừa nhìn phần tóm tắt lý lịch này, thì nói người này về sau nhất định phải giữ lại.”
Tiền lương y đội của đội quốc gia thấp, công việc lại không ổn định, bây giờ không dễ tuyển người. Bình thường có cô gái nhỏ làm chuyên gia chăm sóc sức khỏe bằng lòng đến thử việc, lãnh đạo trong đội đều giống như sói như hổ.
Người đến này là một sinh viên xuất sắc của Hoa Đại, đương nhiên càng không muốn bỏ qua.
Đào Tinh Úy đen mặt: “Đã biết anh ấy xuất sắc như vậy, chẳng lẽ lúc tuyển người không nghĩ xem anh ấy tại sao muốn từ bỏ công việc tốt như vậy đến chỗ chúng ta……”
“Ờ, điều này lúc anh ta đến thử việc có nói rồi, nói anh ta trước kia từng thực tập trong đội quyền anh quốc gia, đối với hoàn cảnh công việc này vô cùng hài lòng, cảm thấy bệnh viện lớn áp lực quá lớn, cho nên……”
“Bốc phét!!”
Ngô Bình nhìn phản ứng này của Đào Tinh Úy, lập tức ngây người.

Đào Tinh Úy bĩu bĩu môi, sau đó nhìn thấy Tần Thận từ trong phòng rút máu đi ra, đang dựa ở bên cửa lặng lẽ nhìn cô đang mắng mình với người ta.
Mặt đầy say sưa hứng thú.
Cô đỏ mặt, quay đầu vội vàng bỏ chạy mất.
“Đào Đào, em làm sao đi thế, em nhất định nhớ ngày mai đến làm cho xong những mục còn lại nhé……”
“Ngày mai nói tiếp ạ!”
Ngày mai đánh chết cô cũng không đến, trong lòng cô nghĩ.
Sau này cô huấn luyện đều phải cách xa chỗ này, nhất thiết đừng bị thương ngã hay chạm vào đâu đó, đề phòng xảy ra bất kỳ chuyện gì, tránh dây dưa với người ở trong phòng y tế đó.
Ngày mai, là ngày 31 tháng 9, ngày cuối cùng trong thời gian kiểm tra sức khỏe.
Người trong đội quán quân đi kiểm tra sức khỏe xong đều phát hiện phòng y tế có một y đội mới đến.
“Phụt ha ha ha ha ha ha ha, bác sĩ Tần xấu thật đấy! Đuổi đến cả phòng y tế của chúng ta rồi, không, bây giờ nên gọi anh ta là y đội rồi ha ha ha!”
“Wow Đào Đào, em được đấy, lại có thể lừa bác sĩ của bệnh viện lớn người ta đến chỗ chúng ta? Bác sĩ Tần nhìn cũng không giống loại người vì yêu mà mù mờ đầu óc đâu, em làm thế nào được đấy?”
“Đây không phải là vấn đề quan trọng, vấn đề quan trọng là trước mắt huấn luyện viên của chúng ta phải làm sao đây? Đào Đào rốt cuộc em nghiêng về phía huấn luyện viên Thi, hay là Tần Thận thế? Em có thể tiết lộ một chút cho tụi anh biết không?”
Đào Tinh Úy đấm lên bao cát trái một quyền, phải một quyền, chỉ mấy cái đã muốn đánh bay bao cát trước mặt.
Đàn ông một khi đã nổi cơn bát quái, thì không bỏ qua cả chuyện của phụ nữ.
Các vị sư huynh này của cô trông thì đàng hoàng tử tế, nhưng trên thực tế thì rất thô tục.
“Các anh nói vấn đề này cả một ngày rồi không phiền sao?”
Trương Lai Siêu không chịu phục: “Đệch, hôm nay là em gọi bọn anh đến huấn luyện với em, anh và anh Thâm của em vốn đang ở trong kí túc xá nghỉ ngơi đấy.”
Đào Tinh Úy tiếp tục đánh quyền, điện thoại ở bên cạnh vang lên, là Ngô Bình dùng số ngắn trong đội gọi đến.
“Đào Đào, bây giờ em có ở đội không? Còn hai mục chưa kiểm tra xong đấy, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, mau đến đây làm cho xong đi.”
Đào Tinh Úy đỡ chán, làm nũng nói: “Chị Ngô, vòng ngực và thị lực hay là để em báo cho chị, chị điền đại là được rồi. Nếu lại phải chạy qua đó một chuyến thì quá phiền phức, lần sau có cơ hội em nhất định đến bổ sung……”

“Như vậy sao được? Bây giờ em là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong đội chúng ta, một chút số liệu cũng không thể ra sai. Mau đến đây di, sau khi em làm xong chị phải tan tầm đi đón con rồi.”
Đào Tinh Úy đen mặt.
Nể mặt mũi của chị Ngô, vẫn định chạy qua phòng y tế một chuyến……
“Tiểu sư muội, hay là bọn anh đi cùng em nhé?”
Đào Tinh Úy tháo găng tay ném lên đầu Trương Lai Siêu: “Các anh thật phiền đó, mẹ? Lần sau em sẽ không hẹn các anh đánh quyền nữa đâu! Đừng có đi theo đấy!”
Tám phút sau Đào Tinh Úy hùng hùng hổ hổ chạy đến phòng y tế, phát hiện Ngô Bình đã lừa cô tan tầm mất rồi.
Tần Thận một mình ngồi ở đó đăng ký tài liệu, còn giải thích với Đào Tinh Úy: “Con chị ấy bị bệnh rồi, năm phút trước giáo viên đã gọi điện thoại đến.”
“Cho nên, bây giờ phòng y tế chúng ta chỉ còn lại một mình anh?”
“Vài người đi Singapore thi đấu rồi, trong đội cũng không có chuyện gì quan trọng, y đội nam còn lại cũng vừa tan tầm rồi. Nhân viên mới trực ban là vì có thêm nhiều cơ hội rèn luyện, hiểu nhiều thêm hoàn cảnh công việc.”
Đào Tinh Úy không biết nói gì đành phải phối hợp, tự mình đo thị lực trước.
Vốn chỉ cần đứng ở chỗ xa ba mét thôi, Đào Tinh Úy thì cứng rắn lùi ra xa năm mét.
Dù sao thị lực của cô tốt, chỉ cần có thể nhìn rõ hàng chữ dưới cùng nhất thì tuyệt đối không tiến về trước một bước.
Miễn cưỡng coi như hoàn thành bước kiểm tra thị lực.
Không bao lâu, Tần Thận đã lấy ra một cuộn thước dây nhỏ.
Đào Tinh Úy nhìn thấy thứ đó, trong đầu lại lướt qua một ý nghĩ gian ác, giây tiếp theo dùng hai tay bảo vệ chặt phần ngực của mình, nuốt nước miếng: “Anh đừng động đậy…… Tự tôi làm được rồi……..”
Lời còn chưa nói xong, cô đã bị Tần Thận kéo vào trong lòng, lưng cô dán vào ngực anh, chỉ cách một cuộn thước đo nhỏ.
Thậm chí có thể cảm nhận được trái tim đập nóng bỏng nơi ngực anh.
Năm ngón tay trắng tinh của anh vòng qua phía trước, thu thước dây lại chặt hơn một chút.
“Vẫn giống như trước kia.”
Anh cụp mắt nhìn chữ số đó, khẽ hôn lên tai cô.
Đào Tinh Úy tê dại, vô thức nắm chặt cánh tay của anh.
“Anh……”
Tần Thận bỏ thước đo xuống, lại ôm cô vào lòng, lần này khoảng cách của hai người dường như bằng không.
“Mỗi ngày ôm em nhiều một chút, xác suất em tha thứ cho anh có phải sẽ lớn hơn không?”
Đầu Đào Tinh Úy trống rỗng, mặt cứng nhắc dán lên vai anh, ngơ ngác nói: “Không biết…….”

Tần Thận nhìn một bên mặt của cô, lại hôn khóe môi cô: “Như vậy thì sao?”
“Cũng……”
Anh không muốn nghe từ trong miệng cô nói ra từ “không biết” nữa, dứt khoát chặn miệng cô, nuốt hết những lời cô muốn nói.
Từ trong miệng cô giống như lấy ra một quả anh đào nhỏ, bản thân ăn vào lại dễ dàng như vậy.
Phản ứng lần này của Đào Tinh Úy bất ngờ là nhỏ hơn so với lần trước.
Hơi thở của người đàn ông này, đối với cô mà nói đã không còn xa lạ nữa, cảm giác như biến thành một thói quen.
Đây là một thói quen xấu……
Cô vẫn bắt chặt cánh tay của Tần Thận, lùi về phía sau một bước, hổn hển mắng anh: “Anh, anh cho rằng đến gần tôi lại giở trò lưu manh…… thì tôi, tôi sẽ thích anh lần nữa sao! Tôi thật không hiểu, là anh nói để tôi đừng quấy rầy anh nữa, bây giờ anh lại đến quấy rầy tôi……”
“Trước kia anh nói không ít lời nói dối, nhưng cũng không ít lời thật lòng. Nhưng nói dối càng nhiều hơn, anh xin lỗi.”
Đào Tinh Úy ngẩng đầu, mặt đầy khó hiểu nhìn anh.
“Anh nói gì, đó đều là…… lời nói dối?!”
Cô đột nhiên bắt đầu xúc động.
Thì ra thời gian cách lâu như vậy, cô vẫn còn để ý đúng sai của trước kia.
Nhưng cô chính là đánh chết cũng không thừa nhận bản thân vẫn còn cảm giác với Tần Thận.
“Nói anh chán em, nói không muốn để em quấy rầy anh, còn có anh nói không thích em.”
“Cho nên trước kia anh đối với tôi……”
Tần Thận dừng lại vài giây, khom lưng xuống, trán khẽ chạm vào chóp mũi của cô, khẽ cười: “Tóm lại, trước đó em có thể thử tiếp nhận anh thích em không?”
“Tiếp, tiếp nhận cái gì……?”
“Chính thức tỏ bày một chút.”
Tính cách của anh vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng từ trong đáy mắt lạnh lẽo của anh rút ra được một tia dịu dàng đến mức hèn mọn.
Bởi vì cô mà trở nên khác biệt.
Tần Thận ôm Đào Tinh Úy càng chặt, từ trong túi cô móc ra điện thoại của cô, chọn ấn vào mục ghi âm, sau đó nói vào loa: “Tần Thận anh, thích em, Đào Tinh Úy. Cả một đời.”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện