Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Chúng ta trước đây có quen biết sao?


trước sau

Cùng lúc đó Lý Dật, không như vẻ bề ngoài như vậy thanh lãnh, nội tâm y đang mãnh liệt phun trào.


Lý Dật từ khi bước vào phòng thấy nam chủ thức dậy cũng không có gì ngạc nhiên. Y biết tác dụng của viên dược y đút cho nam chủ đối với chữa lành vết thương có tác dụng rất lớn. Vì vậy việc nam chủ tỉnh dậy sớm đối với Lý Dật chính là điều biết trước.


Khiến nội tâm Lý Dật bây giờ phun trào chính là bởi vì từ lúc vào phòng đến giờ nam chủ cứ nhìn chằm chằm y với ánh mắt sâu thẳm đánh giá. Lý Dật đáng lẽ là phải miễn dịch với ánh mắt của người khác rồi mới đúng. Thế nhưng không biết tại sao khi bị nam chủ nhìn như vậy y có chút... chột dạ cùng lo lắng... bị phát hiện. Mặc dù y đã che đi dung mạo thật của bản thân bằng một thủ thuật nhỏ, và y chắc chắn rằng với trình độ hiện giờ của nam chủ chắc chắn sẽ không thể nhìn thấu thủ thuật nhỏ của y.


Nhưng Lý Dật vẫn là không hiểu thấu mà lo lắng, chột dạ. Bởi vậy mà từ lúc bước vào phòng đến giờ, Lý Dật thân thể vẫn luôn khá cứng ngắc, nhất thời theo bản năng mà hành động.


Khi ý thức được thì đã thấy bản thân cầm tay nam chủ bắt mạch rồi. Có chút hốt hoảng qua đi sau đó Lý Dật đã rất nhanh trấn định lại.


Cũng may là hệ thống không ở, nếu không Lý Dật sọ não lại mệt nghe hệ thống một trận chế nhạo.


Lý Dật sau khi bắt mạch cho nam chủ xong liền cầm lấy chén thuốc để trên mặt tủ kia. Tay cầm thìa múc thuốc hướng nam chủ đưa tới.


Mộ Dung Huyền thấy Lý Dật làm vậy có chút hoảng hốt nói.


"Tôi, tự uống được rồi."


Lý Dật thấy nam chủ nói vậy liền giương mắt nhìn nam chủ một lúc rồi đưa chén thuốc cho hắn.


Nam chủ ngươi muốn tự uống liền tự uống đi, y cũng không thói quen chăm người khác. Hơn nữa tình trạng của nam chủ hiện giờ cũng khôi phục gần nửa rồi. Không đến nỗi chén thuốc cũng uống không được.


Mộ Dung Huyền tiếp nhận chén thuốc Lý Dật đưa, không giấu vết ngửi qua, nhận thấy đây chỉ là thuốc bổ huyết liền an tâm uống đi vào.


Trong lúc Mộ Dung Huyền uống thuốc thì Lý Dật vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm, nội tâm cảm thán.


[Quả là nam chủ, thuốc đắng vậy mà uống mặt không đổi sắc luôn.]


Đúng vậy, thuốc bổ huyết mà Lý Dật sắc cho nam chủ uống khá là đắng. Lý Dật thật ra cũng là bất đắc dĩ a. Nam chủ quả thực là mất rất nhiều máu, cho dù được Lý Dật đút cho một viên đan dược nhưng nhất thời cũng không thể bổ sung huyết trong cơ thể trong một thời gian ngắn được. Vì vậy Lý Dật đành phải sắc thêm một chén thuốc bổ huyết độc quyền của truyền môn núi Bạch Tu chi nam chủ uống. Bởi vì thang thuốc đó được truyền từ rất lâu rồi, nguyên liệu cùng cách sắc khá đơn giản, vì vậy nó làm cho thuốc sau khi sắc xong có vị rất đắng, nhưng hiệu quả lại gấp bội các thang thuốc bổ huyết bình thường. Vì vậy nên thang thuốc này được giữ nguyên từ khi được chế tạo ra cho tới bậy giờ, một lần cũng không đổi quá.


Lý Dật cảm thán xong trong lòng liền lại chuyên tâm nhìn nam chủ uống thuốc. Cứ vậy qua một khắc, Mộ Dung Huyền liền uống xong bát thuốc kia. Lý Dật thấy nam chủ đã uống xong liền tiếp nhận bát thuốc rồi đặt lên tủ. Làm xong y quay lại đối mặt nam chủ mở miệng nói.


"Thương thế của ngươi đã khá hơn, nhưng vẫn chỉ là khá hơn thôi, ngươi vẫn chưa khỏi hẳn. Vậy nên tạm thời ở tạm nơi này dưỡng thương đi."


Lý Dật nói xong liền đứng dậy cầm bát thuốc đã cạn kia chuẩn bị đi.


Bỗng nhiên Mộ Dung Huyền nói.


"Ta gọi Mộ Dung Huyền." Giọng Mộ Dung Huyền khá non nớt lại có chút khàn khàn do thương thế.


Lý Dật quay đầu lại nhìn nam chủ một chút rồi nói ra tên mình.


"Lý Dật." Nói xong Lý Dật liền tiếp tục cầm bát đi ra ngoài. Còn Mộ Dung Huyền thì sau khi nghe xong liền cứ cúi đầu lẩm bẩm tên y.


Mộ Dung Huyền quả thực cảm thấy cái tên này giống như nghe ở đâu đó rồi nhưng lại không thể nhớ rõ. Hơn nữa hắn còn cảm giác người kia rất quen thuốc, giống như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng hắn lại không thể nhớ nổi. Bởi vì cảm giác này khiến Mộ Dung Huyền rất khó chịu bởi vậy nên hắn ngẩng đầu lên hỏi Lý Dật.


"Có phải hay không... chúng ta từng gặp nhau?"


Lý Dật lúc này đã ra đến cửa, sau khi nghe thấy Mộ Dung Huyền nói, thân hình rõ ràng đốn một chút. Sau đó Lý Dật cũng không quay đầu lại mà nói.


"Ta từ trước đến nay luôn sống ở đây, trong trí nhớ... cũng chưa từng gặp qua ngươi." Nói xong Lý Dật liền như cũ đi ra khỏi phòng, y còn không quên đóng cửa lại.


Mộ Dung Huyền nghe Lý Dật nhìn thấy Lý Dật đi cũng không ngăn cản nhưng vẫn nhìn về cáng cửa kia, mắt như có điều suy nghĩ. Vừa nãy hắn vẫn chú ý đến Lý Dật, rõ ràng sau khi hắn hỏi y câu kia thân hình của y rõ ràng có đốn một chút. Tuy chỉ là mất giây thôi nhưng nó vẫn không thể qua khỏi ánh mắt của hắn. Như vậy chứng tỏ rằng hắn và y lúc trước đã từng quen biết. Nhưng... là lúc nào cơ chứ? Mộ Dung Huyền xoa xoa thái dương. Hắn rõ ràng cảm thấy y thực quan thuộc nhưng tìm khắp trí nhớ vẫn không thấy hình ảnh của y. Rốt cuộc là tại sao? Mộ Dung Huyền nghĩ. Một lúc sau hắn có vẻ như đã buông bỏ mà nằm xuống đắp chăn lại rồi nhắm mắt.


Dù sao hắn vẫn còn thời gian, chung quy sẽ có một ngày hắn nhớ lại được y là ai.


Lúc này, Lý Dật lại không như Mộ Dung Huyền như vậy bình tĩnh. Y sau khi ra khỏi phòng liền đặt cáu bát xuống bàn, trong đại hải thì liên tục kêu gào hệ thống.


"Ngươi lại có việc gì?" Hệ thống tức giận nói. Nó vừa mới chợp mắt được có chút đã bị Lý Dật tiếng gọi gọi dậy rồi!


"Nam chủ có phải hay không nhớ ra rồi? Rõ ràng ngươi nói đoạn kí ức của ta với nam chủ mấy năm trước đã được Thiên Đạo lau đi rồi cơ mà." Lý Dật hỏi tới tấp.


Đúng vậy, để đảm bảo độ thần bí cho nhân vật người qua đường đã giúp nam chủ phong ấn linh lực, Thiên Đạo sẽ lau đi kí ức của nam chủ và những người có mặt lúc đó về vị nhân vật người qua đường kia. Khiến y trở nên mơ hồ trong kí ức của họ và dần biến mất.


Thế nhưng bây giờ nam chủ lại mơ hồ có dấu hiệu nhớ lại bước đầu, điều này khiến Lý Dật được một phen hoảng hốt. Vì vậy ngay lập tức y liền liên hệ hệ thống.


"Chuyện đó hả? Việc này ngươi không phải lo lắng đâu. Thiên Đạo không phải chỉ có cái tên, ý chỉ của Thiên Đạo rất mạnh, hầu như toàn bộ những người trong thế giới này đều không thể chống lại 'nó'. Mà người có thể chống lại ý chỉ của 'nó' thực ra chỉ có một. Đó là người suýt siêu việt Thiên Đạo kia, cũng tức là người vó tu vi siêu siêu cao mới được. Với trình độ của nam chủ bây giờ chắc chắn làm không được." Hệ thống giải thích.


"Vậy sao?" Lý Dật thở phào nhẹ nhõm, cầm cái bát kia đi ra phòng bếp rửa.


______________________________________


Một góc tiểu kịch trường:


Mộ Dung Huyền: A Dật, ngươi thế mà lại nói không quen ta...


Lý Dật: Xin lỗi, ngươi là ai? Chúng ta quen sao?


Mộ Dung Huyền: A Dật!!!


.  .  .


Góc tác giả:


TieuThanh: Làm sao giờ??? Có mấy đoạn ta viết tiểu thụ cứ công vậy á!!! Làm sao giờ...


Chương mới đã viết xong, đại gia hảo ngoạn nha ^^


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện