Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Ảo não ảo não, tất cả là ảo não


trước sau

Advertisement

Lý Dật nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Cũng thật nhanh lật lại kí ức của nguyên chủ về Thiên Sơn bí cảnh từng chi tiết, nhỏ như hạt cát cũng không tha.


Cuối cùng... y tìm được rồi bản thân muốn kết quả.


Nguyên lai đại xà trước mắt này là một linh thú kêu Minh Nguyệt Xà.


Minh Nguyệt Xà chỉ có một con, cũng chỉ tại Thiên Sơn bí cảnh. Nó thân dài hơn 45 thước (15m), rộng hơn 3 thước (1m), nặng khoảng hơn 1000kg. Thực ngang với tu sĩ nguyên anh kì, trong một bí cảnh tầm trung cũng được coi như một linh thú khó đối phó.


Minh Nguyệt Xà được gọi là Minh Nguyệt Xà cũng là có nguyên do. Này chỉ đại xà toàn thân da đều tương đối đặc thù.


Ban ngày da có thể thay đổi thành bất cứ màu sắc nào để nó có thể ngụy trang thành cảnh vật xung quanh.


Nhưng ban đêm, vào những ngày có trăng, da của nó đặc biệt sáng, không chói lọi mà nhu hòa như ánh trăng. Bởi vậy nên nó được gọi là Minh Nguyệt Xà.


Minh Nguyệt Xà chính là một cái chuẩn hung hãng linh thú. Nó là ăn tạp, vậy nên chỉ cần đói bụng, cái gì nó cũng ăn. Mà với thể hình của nó, chính là cả ngày không ăn no. Cho dù có cạp đất ăn cũng là không no. Vậy nên cứ mỗi lần bí cảnh mở, cũng là lúc nó đi săn. Vì đó là lúc tu sĩ tới, cũng có nghĩa là thức ăn của nó tới.


Vì vậy... tu sĩ bị nó ăn rất nhiều và nó cũng là nỗi ám ảnh của mỗi tu sĩ khi vào Thiên Sơn bí cảnh. Bởi bọn họ phải tâm tâm dực dực cẩn thận, đề phòng với mọi thứ xung quanh. Bởi chẳng biết đó có phải là thật hay không hay lại là da của Minh Nguyệt Xà.


Cho dù vậy, thế nhưng Thiên Sơn bí cảnh mỗi một lần mở đều có rất nhiều tu sĩ đi vào. Nguyên nhân dù sao cũng là bảo vật.


Thiên Sơn bí cảnh chính là một ẩn số trong mắt tu sĩ. Dù sao cũng là có chữ Thiên ở trên đầu mà.


Tuy bị xếp vài bí cảnh tầm trung, nhưng cũng là vì chưa khám phá hết nó mà thôi.


Lại nói nguyên chủ vì sao quen được chỉ này đại xà. Quả thực thì nguyên do lại khiến người ta trợn mắt ngoác mồm.


Nguyên chủ từ lần đầu bước vào bí cảnh đã không may giẫm phải địa bàn của Minh Nguyệt Xà. Nhưng mà y cũng không biết chuyện đó. Dù sao thì nó cũng hơn nguyên chủ một cấp bậc cơ mà.


Nhưng mà lạ thay chính là Minh Nguyệt Xà cũng không tấn công nguyên chủ, mặc dù nó lúc đó đang khá là đói.


Bởi vậy nguyên chủ trong tình trạng không hay biết gì mà du tẩu trong địa bàn của Minh Nguyệt Xà đến khi thiên hắc. Đêm đó cũng là không có trăng, da của Minh Nguyệt Xà cũng không phát sáng. Nguyên chủ cũng vì vậy mà không biết bên cạnh mình có một con đại xà.


Chính là cứ như vậy nếu chỉ đại xà này không đưa đầu đến trước mặt nguyên chủ.


Này chỉ đại xà chính là đói quá, lúc đấy nguyên chủ lại đang nướng thịt. Này ngốc xà thế là không cưỡng được mùi hương thơm ngon của thịt nướng vì vậy xông ra.


Nguyên chủ lúc đó là không bị dọa sợ, mặt lạnh đối mặt với bất ngờ xông ra đại chỉ xà.


Ngốc xà cũng nhìn chăm chú nguyên chủ. Nó không có cướp thịt nướng, mà là nhìn y như đang cầu ý. Lúc ấy này đại ngốc xà chính là đem nguyên chủ như nam thần, bây giờ cũng là, giống giống với phấn miến. Ngốc đại xà chính là coi trọng dung mạo nguyên chủ. Bởi vậy nên lúc nguyên chủ bước  lên địa bàn của nó, nó là không tấn công. Nói đi nói lại, Minh Nguyệt Xà này là một cái nhan cẩu.


Cuối cùng nguyên chủ cũng là hiểu ý, đem thịt nướng đưa tới đại xà nơi đó.


Minh Nguyệt Xà cũng thành công bị thịt và dung mạo mua chuộc.


Từ đó mỗi lần nguyên chủ vào Thiên Sơn bí cảnh đều cấp này chỉ đại xà nấu ăn.


Đến nay Lý Dật sử dụng thân thể nguyên chủ cũng là thay nguyên chủ cấp này chỉ đại xà nấu ăn.


Lý Dật sau khi xem hiểu tình hình thì 囧. Tuy vậy nhưng khi biết bản thân phải nấu ăn cho này chỉ đại xà, Lý Dật cũng rất là vui vẻ.


Lý Dật ba năm thăng tiến trong trù nghệ phương diện, bây giờ y rất cần một giám khảo đánh giá trù nghệ của y. Lúc này Minh Nguyệt Xà tới thật quả là đúng lúc.


Hơn nữa đối mặt với ngốc manh xà, tâm Lý Dật chính là chịu không nổi.

Advertisement


Đúng vậy, Lý Dật chính là một cái manh khống, siêu siêu manh khống.


Nhìn ngốc đại xà đầu cà cà chính da mặt, Lý Dật tâm đều mềm nhũn. Khóe miệng không tự chủ được mà hơi dương dương. Lý Dật đây chính là cười, liên y đều không cảm nhận được.


Mà hệ thống lại có thể thấy được Lý Dật khó có được đến nụ cười. Hệ thống thấy vậy liền thông tri kí chủ nhà nó. Chung quy là nói sợ ảnh hưởng đến nhiệm vụ thôi. Nhỡ đâu một ngày nào đó kí chủ lỡ cười, câu đi luôn hồn của nam chủ, vậy không phải nhiệm vụ triệt để hoàn.


Chuyện này không thể xảy ra được, đối với một hệ thống cao cấp đây sẽ mãi là một vết nhơ!


Lý Dật khi nghe hệ thống nói cũng thực sững sờ, đã bao lâu rồi y chưa cười. Đúng vậy, từ lúc tiến nhập thân thể này đã trôi qua chỉnh chỉnh tề tề bảy năm. Lý Dật ban đầu chính là trăm phần trăm mặt liệt, về sau mới chỉ có thể hơi nhếch. Mà bây giờ y... đã có thể cười được rồi.


Thế nhưng như nhớ ra điều gì, Lý Dật thần sắc là cực kì vặn vẹo lên rồi.


Lý Dật nhớ tới chính là cái kia quái gở kĩ năng 'nụ cười vạn nhân mê', đặc biệt hoạt động khi cười. Vậy nên chút vui mừng trước đó biến mất tăm, chỉ còn lại ảo não với ảo não.


Lý Dật ảo não, tại sao y lúc đó lại mở được kĩ năng này cơ chứ! Quả thực ảo não đến đầu phát đau luôn rồi.


______________________________________


Một góc sau hậu trường:


Mộ Dung Huyền: Ngày ấy nụ cười của y đã cướp đi tim hắn. Cũng từ ngày ấy, y trở thành của hắn tâm, của hắn chấp niệm, của hắn tín ngưỡng và... của hắn cuộc sống. Người mất đi tâm sẽ chết, mất đi tín ngưỡng cũng vậy, hắn... không thể sống thiếu y. Hắn rất tham sống, lại sợ hãi cái chết. Vì vậy... y cần ở bên hắn, chết cũng không rời, đời đời kiếp kiếp ở bên nhau. Hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay y, cho dù y có không thích hắn, dù chịu muôn vàn đau khổ. Hắn cũng vẫn mãi nắm chặt tay y. Y không yêu hắn cũng được, chỉ cần y ở bên hắn, tình yêu của hắn sẽ lấp đầy chỗ trống kia. Chỉ cần y ở bên hắn... chỉ cần y bên hắn... chỉ cần y... là tốt rồi.


Lý Dật: Ngươi lại tự biên gì nữa?


Mộ Dung Huyền: Ta đang nghĩ nếu ngươi không yêu ta thù ta sẽ thế nào. Thế nhưng A Dật, ngươi chính là yêu ta a, vậy nên suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ thôi. Phải không, A Dật?


Lý Dật: Ngu ngốc.


Mộ Dung Huyền: Ta yêu ngươi nhất, A Dật.


.
.
.
.


TieuThanh: Do không thể chạy nhảy, mạch não của ra cũng bị cắt đứt. Chương này hiệu suốt kém, đại gia thông cảm. Chúc đại gia hảo ngoạn a.
:3❤

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện