Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Thấy mặt mẫu thân nam chủ


trước sau


Lý Dật buông ra Mộ Dung Huyền, sau đó cực kì ôn nhu hỏi han hắn.


"Cảm thấy thế nào rồi, còn đau hay khó chịu chỗ nào không?"


Bỗng nhiên thoát ra khỏi cái ôm ấm áp của Lý Dật khiến Mộ Dung Huyền cảm giác đến có chút mất mát. Thế nhưng nghe đến giọng nói lo lắng của người đối diện đối với mình, hắn vẫn rất thỏa mãn trả lời.


"...Ừm, không còn đau nữa." Mộ Dung Huyền nhỏ giọng nói.


"Vậy..."


"Thiếu chủ, người không sao chứ? Chúng tôi thấy một trận bạo động linh khí phát ra từ hướng này. " Một đám đại hán cao to chạy tới lớn tiếng hỏi.


"..." Lý Dật vừa mở miệng đã bị cắt đứt, y cảm thấy vi diệu nghẹn khuất, thật muốn phang cho đám kia một trận.


"Ta không sao." Cảm thấy tâm tình của người bên cạnh thay đổi, Mộ tiểu thiếu chủ rất nhanh biết nguyên nhân là tại đám người của mình. Người bên cạnh không vui, hắn cũng không muốn cho bọn họ tốt sắc mặt. Bởi vậy trong giọng nói cũng rất là lãnh.


"Dung nhi, con không sao chứ?" Một người phụ nữ trung niên có vài phần giống Mộ Dung Huyền dẫn theo một nô tì bước ra đám đại hán cao to. Làn da tuy được bảo dưỡng rất tốt, trên khuôn mặt cũng không xuất hiện vết nhăn, nhìn qua như hai tám. Nàng đến bên cạnh Mộ Dung Huyền lo lắng hỏi han, trên mặt cùng trong mắt là một biểu tình duy nhất: lo lắng.


Lý Dật nhìn thoáng qua cũng đủ biết đây là mẫu thân của nam chủ, cũng tức là Mộ Dung phu nhân. Quả nhiên như tiểu thuyết giống nhau, vị mẫu thân này rất yêu thương nam chủ.


"Con không sao." Đối với mẫu thân mình Mộ Dung Huyền cũng rất là yêu mến nên giọng nói tràn đầy ôn nhu, không giống với đám người lúc nãy. Hắn nhỏ giọng trấn an nàng.


Vậy nhưng Mộ Dung phu nhân vẫn lo lắng không thôi. Nàng kéo Mộ Dung Huyền sang một bên lo lắng hỏi han liên tục, còn kém không đem hắn y phục lột ra ngay bây giờ để kiểm tra. Mộ Dung Huyền cứ phải trấn an nàng liên tục.


"Tại hạ gọi Tô Cửu, là Cửu trong vĩnh cửu. Xin hỏi vị công tử đây là..." Trong lúc hai mẫu tử Mộ Dung Huyền đang nói chuyện một người bước về phía Lý Dật hỏi. Thân hình cũng không là đại hán cao to, hơi nghiêng về vẻ thư sinh hơn. Dung mạo hình thường, khí chất thư sinh nho nhã, y phục là màu trắng xanh, thêm chiếc quạt trên tay, cũng là coi hơi tuấn mĩ.


Lý Dật nhìn một cái là biết tu vi của hắn, Kim đan kì, nếu trong một môn phái cũng được coi là có một chút địa vị. Người này cũng là có tu vi cao nhất trong đám người kia. Hắn biết bạo động linh khú ở khu vực này nhưng không chắc là ai, tới đây rồi thì chắc chắn đã biết là từ nam chủ. Mà theo lẽ thường, thấy một người mặc hắc y, đeo mặt nạ, lại hoàn toàn không ấn tượng, vậy thì chắc chắn sẽ lễ phép hỏi thăm thân phận. Vậy nên Lý Dật cũng không có gì bất ngờ trước lời hỏi thăm của hắn.


Lý Dật ấn tượng đầu tiên với người này cũng khá tốt, gã nói chuyện với y khá lịch sự, còn tôn trọng gọi y là 'vị công tử này' nữa. Đừng nghĩ đây là điều bình thường, Lý Dật áp chế tu vi nên gã nhìn y là người bình thường, mà giờ có bao nhiêu tu sĩ khi nói chuyện với người bình thường mà không có chút kiêu căng, ngạo mạn cùng khinh thường đâu. Họ luôn nghĩ họ là tu sĩ, người sẽ phi thăng thành tiên trong tương lai, họ khác với đám phàm phu tục tử. Vậy có bao giờ thử nghĩ xem, trước khi thành tiên họ là một trong đám phàm tu tục tử đó không? Lý Dật rất không thích thành phần này, vì vậy đối với những tu sĩ tôn trọng những người khác kể cả bình dân Lý Dật vẫn là rất có hảo cảm. 


"Ta chỉ là đi ngang qua." Lý Dật trả lời.


"Đi ngang qua?" Tô Cửu hỏi. Hắn đây bày một bộ mặt ta không tin.


Lý Dật nhìn biểu tình kia của gã cũng làm như không thấy mà lãnh đạm trả lời.


"Ân. Ta thả hoa đăng, hắn đến bắt chuyện ta." Lý Dật vừa nói vừa chỉ tay về phía Mộ Dung Huyền, ý là đẩy toàn bộ cho hắn giải quyết. Đây là sự thực, không phải hắn nói láo.


"Đúng là ta bắt chuyện với ca ca." Mộ Dung Huyền tuy đang trấn an mẫu thân nhưng vẫn lưu ý tình hình bên này. Thấy Lý Dật nói đến hắn, hắn tập tức đáp lời.


"Ca ca?" Mộ Dung phu nhân ở bên cạnh nghi hoặc hỏi. Nhìn theo tầm mắt nhi tử, nàng bây giờ mới để ý tới còn một người. Một thân hắc y, khí chất thanh cao thoát tục, tuy đeo mặt nạ nhưng đứng một chỗ vẫn là cảnh đẹp ý vui. Đặng không thể khiến người dời tầm mắt. Qua trọng hơn là nàng cảm thấy bóng hình này rất quen, nhưng lại không nhớ thấy ở đâu.


"Vâng, mẫu thân. Là ta lúc thả đăng bên cạnh trông thấy bắt chuyện lên. Lúc ta bất ngờ bị đau trong người cũng là ca ca giúp ta làm giảm đi." Mộ Dung Huyền thành thật nói.


"Cảm ơn công tử, Huyền nhi nhà ta làm phiền ngài rồi." Mộ Dung phu nhân hướng Lý Dật cảm tạ.


"Không phiền." Lý Dật thành thật đáp.


"Xin hỏi quý danh công tử? Mộ Dung gia ta sẽ báo đáp cẩn thận. " Mộ Dung phu nhân nói.


Mộ Dung phu nhân nói xong lời này Mộ Dung Huyền ở bên cạnh thân thể cứng đờ. Hắn thế mà quên không hỏi ca ca tên, thất sách, thất sách.


"Lý Dật. Không cần." Lý Dật ngắn gọn đáp. Y dù sao cũng rất giàu, không cần Mộ Dung gia phần kia báo đáp, hơn nữa việc phong ấn linh lực cho nam chủ là việc phải làm, không thiết cảm ơn, báo đáp.


Mộ Dung phu nhân cũng hiểu Lý Dật nói, vậy nên cũng không định dây dưa tiếp. Chỉ nhìn bộ trang phục vị công tử này mặc trên người cũng biết là kẻ không thiếu tiền rồi, đầu cần Mộ Dung gia báo đáp.


"Ta có việc, cáo từ. Có duyên gặp lại." Lý Dật thấy Mộ Dung phu nhân như vậy cũng biết là nàng đã hiểu, vậy liền nhanh chóng lấy cớ rời đi. Mặc dù rất muốn ở cùng với tuổi nhỏ nam chủ lâu một chút, nhưng vì để tráng bại lộ thân phận vẫn là nhanh rời đi.


Lý Dật ở đây là e ngại Mộ Dung phu nhân nhận ra y. Theo kí ức mà Lý Dật tiếp nhận từ nguyên chủ y được biết Mộ Dung phu nhân đã từng cùng Mộ Dung gia chủ gặp qua y. Cũng hơn mấy chục năm trước rồi, lúc đó Mộ Dung gia chủ chưa là gia chủ. Tuổi trẻ nông nổi trêu chọc phải đại nhân vật, bị đánh bị thương, đến nguyên chủ nơi đó cầu dược, sau lại quen được Mộ Dung phu nhân. Đơn giản là vừa gặp đã ái, nhất kiến chung tình, thú về làm thê. Mấy chục năm qua phu thê vẫn ân ái, hậu viện của Mộ Dung gia chủ vẫn chỉ có mỗi Mộ Dung phu nhân.


"Lý công tử có việc bận xin cứ việc đi." Mộ Dung phu nhân nói.


"Cáo từ." Lý Dật xoay người đi.


"Ca ca, ta tên Mộ Dung Huyền, ca ca nhớ kĩ nha." Mộ Dung Huyền thấy Lý Dật đi đến được xa xa mới hồi thần lại nói lớn nói.


Lý Dật nghe thấy nam chủ nói quay lại gật gật đầu rồi nhanh chóng biến mất giữa dòng người.


Mộ Dung Huyền chiếm được cái gật đầu của hắn cũng là tâm tâm niệm niệm nhớ kĩ hôm nay.


Sau này hắn nhớ lại thường hay dùng để trêu gẹo đạo lữ của hắn.


______________________________________


Góc tác giả:


TieuThanh: Đổi mới, đổi mới.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện