Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 6


trước sau

Thương Giác nhẹ nhàng nhảy lên, bóng rổ trên tay anh ở trong không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, chuẩn xác rơi vào rổ, lấy đẹp ba điểm. Nữ sinh vây xem điên cuồng vỗ tay hoan hô, Thương Giác bảo người khác qua thay, ngồi xuống uống nước.

Mồ hôi theo gương mặt anh chảy xuống, lăn vào áo trong cổ áo, lưu lại một vệt nước mơ màng, thời tiết thực nóng, nhưng những nữ sinh đang nhìn lén anh lại cảm thấy chính mình so với thời tiết hôm nay còn muốn nóng hơn.

Phương Mặc cũng lại đây nghỉ ngơi, cậu một bên uống nước một bên tùy ý cầm lấy di động, sắc mặt lập tức biến đổi: “A Giác, có người nói với tớ, Lâm Hiểu Đồng ban mười một dẫn theo mấy người tới nhất ban.”

“Người nào?”

“Một cô bé đáng yêu.”

Thương Giác ném vỏ chai vào thùng rác, giây tiếp theo đã nhấc chân chạy tới lớp học, Phương Mặc lập tức kéo Trương Nhã Tuấn chạy theo phía sau nhưng cũng đuổi không kịp Thương Giác. Mấy người còn lại mặt đầy ngạc nhiên, cũng không ai biết tại sao ba người bọn họ lại vội vàng chạy đi.

“Không cần nhìn, tự mấy cậu chơi đi.” Lão sư thể dục xua tan đám đông.

Thương Giác một hơi chạy lên lầu bốn, phòng học của nhất ban ở cuối hành lang, vì để không ảnh hưởng đến lớp học khác, anh cũng không chạy vội ở hành lang, mà bước nhanh đi qua.

Lý trí nói cho anh biết, anh kỳ thật không cần lo lắng, Phùng Tiếu mới tới nơi này mấy ngày, cơ hồ đều ở cùng anh, căn bản không có thời gian trêu chọc cừu hận. Cho dù cô thật sự đắc tội với ai, thì mấy nữ sinh kia cũng không thể làm ra chuyện gì quá đáng? Nhiều nhất chỉ là cảnh cáo một chút, hoặc là bị đánh vài cái, cô trước kia cũng bắt nạt người khác, coi như là Thiên Đạo có luân hồi.

Lý trí lạnh lùng như vậy, nhưng anh vẫn là càng đi càng nhanh, giống như bị lửa đốt, thiêu anh đến khó chịu, chỉ nghĩ phải nhanh một chút nhìn thấy cô, xác nhận cô an toàn.

Trong nháy mắt đẩy cửa ra, Thương Giác hoài nghi bản thân bị hoa mắt, hoặc là xuất hiện ảo giác.

Trong phòng học có chút loạn, đổ mất hai cái bàn, sách giáo khoa rơi đầy đất. Phùng Tiếu ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nâng má, sườn mặt dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, thiếu nữ mười sáu tuổi trên mặt còn có chút trẻ con, cười lên giống hệt thiên sứ.

Mà những người khác lại cùng cô hoàn toàn tương phản, bọn họ hoặc nằm hoặc quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt đều là kinh ngạc, nữ sinh ở chính giữa còn mặt đầy nước mắt, biểu tình hoảng sợ.

Thời điểm Thương Giác đẩy cửa ra, tất cả mọi người trong phòng học đều nhìn qua, Lâm Hiểu Đồng nhìn rõ người tới là ai, tâm tình lần thứ hai rơi thẳng xuống địa ngục. Hai sự tình đáng sợ nhất đã cùng nhau xảy ra: Bí mật trong lòng bị người khác biết, lại bị người mình thích nhìn thấy bộ dáng chật vật nhất.

Mấy nữ sinh đồng thời cúi đầu, có người còn lặng lẽ dùng tay che khuất chính mặt mình, không muốn Thương Giác thấy rõ mình.

Đương nhiên hành động này của bọn họ cũng chỉ là dư thừa, Thương Giác căn bản không muốn biết người đang nằm trên mặt đất là ai, anh chú ý đến một mình Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu đến sắc mặt cũng không đổi, thậm chí còn có tâm tình đùa giỡn hắn: “Ai nha Thương Giác ca ca, mới học được nửa tiết mà sao anh lại trở về rồi? Có phải muốn gặp em hay không?”

Thương Giác nhấp môi nhìn cô vài giây, cảm giác sâu sắc tất cả lo lắng của chính mình vừa nãy đều uy cẩu, sau đó anh liền lạnh lùng đóng cửa lại, biến mất ở cửa phòng học trước mặt mọi người.

Phương Mặc cùng Trương Nhã Tuấn rốt cuộc cũng theo kịp, bọn họ mới vừa lên lầu liền nhìn thấy Thương Giác đang đứng thẳng tắp ở cửa phòng học, anh không đi vào, còn không cho bọn họ tới gần.

(Ổng đáng yêu chết đi được, biết bảo bảo không sao liền ra ngoài canh cửa

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện