Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 23


trước sau

Advertisement

Phùng Tiếu nhận được tin nhắn: 【 Phòng 3601 khách sạn XX, bao lâu tôi cũng sẽ chờ em, không nên lỡ hẹn, hậu quả của việc trêu đùa tôi không ai gánh vác được đâu —— Đới Trường Thiên. 】

Nụ cười trên mặt Phùng Tiếu càng rực rỡ, cô đương nhiên sẽ không lỡ hẹn, chắc chắn sẽ đến đúng giờ, giúp hắn có được một buổi tối cả đời khó quên.

Ở cốt truyện, Đới Trường Thiên cũng thấy sắc nổi lòng tham với nguyên chủ, lúc ấy nguyên chủ cũng không đáp ứng, không lâu sau lại bị Đới Trường Thiên dùng thủ đoạn mà đắc thủ, còn bị quay video, uy hiếp Phùng Tiếu tiếp tục đi theo hắn. Nam nhân như vậy, làm sao cô có thể bỏ qua được nha?

Đúng 7 giờ rưỡi, thang máy đinh một tiếng, Phùng Tiếu vẫn mặc sơ mi với quần jean như buổi sáng, chậm rãi đi tới phòng 3601, giơ tay chuẩn bị ấn chuông cửa.

Sau lưng đột nhiên xuất hiện một bàn tay nắm lấy cánh tay chuẩn bị bấm chuông của cô, mạnh mẽ kéo một cái, một tay khác ôm lấy eo thon, hơi thở của nam nhân bao vây lấy cô, đem Phùng Tiếu kéo vào trong phòng đối diện.

Phùng Tiếu toàn bộ quá trình cũng không giãy giụa, một hồi trời đất quay cuồng, cô đã bị Đan Giác áp trên giường.

Sắc mặt Đan Giác vô cùng kém: “Cô thật sự tới gặp Đới Trường Thiên.”

Phùng Tiếu chớp chớp mắt, đôi mắt rất nhanh đỏ lên: “Tôi cũng không muốn, nhưng nhà tôi thiếu hắn 5000 vạn.”

“Chỉ vì 5000 vạn, cô liền đồng ý để hắn bao dưỡng một năm?” Ngữ khí của Đan Giác đã lạnh tới cực điểm.

“Không có tiền tôi còn có thể làm sao bây giờ?” Phùng Tiếu ủy khuất hề hề nói.

Gạt người đặt phòng cũng có thể gặp được Đan Giác, tỷ lệ này cũng thật khó tìm a, hơn nữa Đan Giác giống như biết được việc cô “sắp bị bao dưỡng”. Khẳng định độ hảo cảm lại tụt rồi, Đan Giác ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, nội tâm ghét nhất chính là người đắm chìm trong trụy lạc.

Quả nhiên là đãi ngộ của pháo hôi, bảo bảo thật mệt tâm!!

May mắn là cô không lựa chọn công lược đại gia hỏa này, mà là muốn hủy đi CP của hắn, bằng không chỉ cần nhắc nhở độ hảo cảm bị tụt, cũng có thể khiến cô tức tới hộc máu.

Đan Giác nhìn chằm chằm cô gái dưới thân, từ tối hôm qua gặp được cô, hắn liền cảm thấy bản thân không thích hợp, hôm nay lại vì mấy lời nghe được ở quán ăn, hắn liền ngây ngốc chạy tới khách sạn. Hành vi không chút lý trí như vậy, chính hắn cũng không thể hiểu được.

Có lẽ là bởi vì nhiều năm trước không có được cô, cho nên hắn mới có thể canh cánh trong lòng như vậy.

Đan Giác chống tay, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, đúng rồi, chỉ là bởi vì không có được, cho nên mới cố chấp.

Chỉ cần có được liền tốt rồi.

Phùng Tiếu cảm thấy Đan Giác có điểm quái, giống như si ngốc, cô muốn ngồi dậy, nào ngờ nửa đường lại bị hắn áp xuống.

Đan Giác bóp nhẹ cằm cô: “Nếu cô nhất định muốn bao dưỡng, vậy tôi bao cô, một năm 5000 vạn, tôi cho.”

Phùng Tiếu trợn mắt há hốc mồm:”…… “

Tổn thọ a, Vu Tư, ngươi sao lại sa đọa thành như vậy? Bị cái giới giải trí như chảo nhuộm này nhiễm đen, cư nhiên lại muốn bao dưỡng nữ minh tinh!!

“Như thế nào? Cô không muốn?” Đan Giác hỏi đến có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Ngạch, cũng không phải không muốn……” Chỉ là chờ đại lão ngài khôi phục ký ức, sợ là hận không thể lập tức giết tôi a.

Đan Giác nặng nề nhìn chằm chằm cô, Phùng Tiếu liếm liếm môi: “Nếu không, anh lại thêm chút tiền? Không phải có câu ai ra giá cao thì được… ngô……”

Đan Giác một ngụm lấp kín đôi môi đỏ mọng không ngừng đóng mở kia, những lời nói làm hắn tức giận rốt cuộc cũng biến mất, hắn thật sự nuốt không trôi khẩu khí này, hạ miệng có chút tàn nhẫn, không bao lâu trong miệng hai người đều xuất hiện vị máu.

Chờ tới lúc cả hai thở không nổi, Đan Giác mới buông ra, Phùng Tiếu vuốt ve đôi môi bị xé rách: “Đan Giác, anh mẹ nó là chó sao?” Muốn hôn thì không thể hảo hảo mà hôn sao, có cần thiết hạ khẩu tàn nhẫn như vậy không?

“Tôi hiện tại là kim chủ của cô, muốn làm gì cô cũng chỉ có thể tiếp thu.” Đan Giác lạnh lùng nói.

Phùng Tiếu ngồi dậy, rũ mắt nhỏ giọng nói: “Vậy anh đối với tôi ôn nhu một chút, tôi là lần đầu tiên, sợ đau.”

Đan Giác trên cao nhìn xuống cô, thật lâu sau mới lạnh lùng nói: “Đi tắm rửa.” Hắn thêm một câu, “Tôi không thích dơ.”

Phùng Tiếu đáng thương hề hề đứng lên, chầm chậm đi vào trong phòng tắm, sau khi đóng cửa lại liền lập tức thay đổi sắc mặt 【 Kính Linh, ngươi đến làm chứng cho ta, là tự Đan Giác buộc ta lên giường với hắn, không phải là ta câu dẫn hắn nha. 】

Kính Linh một chút cũng không xấu hổ: 【 Được. 】

【 Hắc hắc, ngủ Vu Tư a, đây là mộng tưởng của biết bao người a! 】 Phùng Tiếu vừa tắm vừa hát, hơn nữa đây là Đan Giác tự mình đưa ra yêu cầu đòi ngủ, cô cũng là bất đắc dĩ, cho dù về sau Vu Tư khôi phục ký ức, hắn cũng không thể trách cô!!

(Thừa nhận đi bạn học Phùng Tiếu, bạn thèm nhỏ dãi thân thể người ta từ lâu rồi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện