Nam Chính Đều Yêu Tôi

Vệ Diễn Gọi Điện Tìm Em, Có Nghe Máy Không?


trước sau

Phòng ngủ là thiết kế cửa kính sát đất, giờ phút này màn hoàn toàn rộng mở, có thể nhìn thấy hết phong cảnh bên ngoài không sót cái gì.

Chính giữa sân là một hồ nước nhỏ, dòng chảy uốn lượn dọc theo những toà nhà. Giữa hồ có đài phun nước, dưới ánh đèn phun ra những hình thù kỳ lạ.

Đã nửa đêm, khắp nơi chỉ nghe nước ở hồ phun, càng an tĩnh.

Mà bởi vì thiết kế pha lê độc đáo, không ai có thể nhìn thấy phong cảnh kiều diễm trong phòng ngủ, khiến người nhìn mặt đỏ tai hồng cùng tiếng nức nở.

Người đàn ông tinh tráng trần trụi ấn người con gái ở trêи tường, cự vật giữa háng tùy ý ở giữa chân cô ra ra vào vào, mang ra lượng lớn ɖâʍ dịch, dọc theo kẽ ʍôиɠ, ướt át nhỏ giọt ở trêи thảm, hương vị ɖâʍ mĩ càng nồng.

Eo thon của cô đã bị bàn tay nóng bỏng véo đến kêu lên, hoa huyệt kiều nộn bị cường thế lặp lại căng ra, nở rộ đến đỏ bừng giống như một đóa hoa bị làm nhục, bị ép đến chảy cả hoa nước.

ʍôиɠ to trắng nõn nhiều lần bị đâm đến vách tường, ʍôиɠ thịt bị đỉnh đến đỏ bừng, còn bộ ngực thì bị hắn đè dẹp nép, hai chân câu ở hắn giữa háng, lảo đảo lắc lư.

Lâm Dịch Phong nuốt tiếng rêи của cô, dụ dỗ cô gọi chồng, nếu không bị làm cả đêm nay, ngày mai cũng đừng muốn đi học.

Mà ɖu͙ƈ long ở giữa hai chân cô kiên quyết chôn sâu vào hoa huyệt, chiếm hữu cô, xâm lược cô. Không chút nào cố kỵ, cô giống như một động vật nhỏ đanh giãy giụa trong lồng, tiếng khóc duy nhất cũng bị hắn nuốt vào trong bụng.

Trước mắt Bùi Yên toàn là sương mù, tay nhỏ chống ở vai dày rộng của hắn, vô lực đẩy ra.

Cô cắn chặt môi, quay đầu, tránh né nụ hôn của hắn, quật cường mở miệng:

“Anh… anh không phải… A ——”

Côn thịt lại đâm sâu vào, đập nát lời kháng cự của cô, cô buồn bã khóc ra tiếng, bất lực ngẩng cổ, ngẩng đầu thừa nhận sự bá đạo xâm phạm của hắn, ngón chân và đầu đều đau đến căng thẳn

Cô không muốn gọi khiến con ngươi của Lâm Dịch Phong lạnh lẽo hơn, hắn bắt được tay nhỏ đè ở trêи tường, bắt đầu không quan tâm va chạm, động tác vừa nhanh vừa mạnh, lấy đủ loại góc độ trừng phạt dô.

Cự vật hắn giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thọc vào chỗ sâu của hoa tâm, mang ra non mềm vách tường thịt, lại bị thọc trở về, ɖâʍ dịch thành bọt nước văng khắp nơi.

Phòng ngủ vang lên tiếng hai thân thể va chạm, không dứt bên tai.

Thân thể cô mềm mại mất đi hai bàn tay to chống đỡ, vô ý trượt xuống, nhiều lần đều bị nam nhân mạnh mẽ đâm lại chỗ cũ, bộ ngực bị cắm đến run run rẩy rẩy, ở không trung nhảy loạn

“Nhẹ… Nhẹ chút… Nhẹ chút… Ô ô…”

Bùi Yên giống như ngồi ở trêи côn thịt hắn, thân thể mềm mại bị đâm loạn, hoa tâm càng ngày càng trướng, càng ngày càng đau, giống như bị đâm ra.

Cô lắc đầu khóc kêu, âm thanh đứt quãng. Khuôn mặt nhỏ bị làm đến hồng lên, hô hấp dồn dập, tóc đen ở sau đầu bất lực đong đưa.

Hoa huyệt bắt đầu bao chặt côn thịt, eo hắn tê rần, bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙.

Hắn kêu rêи ra tiếng, côn thịt lui lại đến miệng huyệt, thả chậm tốc độ thọc vào rút ra, lực vẫn mạnh bạo tàn nhẫn như cũ.

“Gọi đi!”

Lâm Dịch Phong thở hổn hển, trầm giọng ra lệnh.

Mắt hắn u lạnh nhìn chăm chú cô gái nhu nhược đáng thương, khuôn mặt nhỏ mang theo thống khổ cùng vũ mị, tựa như đoá hoa đắm chìm trong bão táp

Càng thêm đánh thức ɖu͙ƈ vọng hắn.

Bùi Yên cắn chặt môi dưới, nước mắt rớt cái ngừng, thân mình giống như bị hắn đâm tan thành từng mảnh.

Cô cuối cùng là thỏa hiệp gọi

“Ch… chồng…”

Yêu kiều mềm mại, tiếng nói hoà quyện ȶìиɦ ɖu͙ƈ mê người, chỉ làm hắn không thể kiềm chế mà trầm luân trong đó.

Lâm Dịch Phong nghe được lưng run lên, ôm eo cô tiến vào vài cái, côn thịt thật sâu chôn chặt vào hoa huyệt mẫn cảm ướt dính, tấc tấc tới gần.

Bàn tay to nâng lên khuôn mặt nhỏ kinh diễm, hút mạnh cái lưỡi của cô.

“Gọi lại!”

“Chồng… chồng”

“Gọi tiếp đi!”

Tốc độ của hắn chậm lại, nhưng bá đạo như cũ, liên tiếp thọc vào hoa huyệt, lực ôn nhu nhưng lại chuẩn và sâu.

“Chồng… chồng…”

Kϊƈɦ cỡ thật lớn khiến hoa huyệt cô cùng trướng, thân thể mềm mại bắt đầu run rẩy, cô không dám lại chọc giận hắn, nghẹn ngào lại ngoan ngoãn mở miệng.

Trong lòng lập tức được lấp đầy, đôi mắt ướt nóng thân mật gọi hắn, trong mắt chỉ bao dung hắn.

Cô là của hắn!

Lâm Dịch Phong ngậm lấy môi, bỗng nhiên xỏ xuyên qua cô.

Mắt Bùi Yên chứa nước mắt, muốn lên án hắn nói không giữ lời.

Hắn sẽ cho cô cơ hội mới là lạ!

Lâm Dịch Phong nắm chặt ʍôиɠ cô, hung hăng va chạm, giống như muốn cô cảm nhận sự điên cuồng rung động cùng chiếm hữu ở trong lòng hắn, càng làm càn, lại thêm tàn nhẫn, muốn cùng cô trầm luân, trầm luân ở dưới thân hắn!

Bùi đã bị đâm cho mất đi cả thần hồn, chỉ còn tiếng khóc, trong đầu trống rỗng, hoa huyệt bắt đầu kịch liệt co chặt lại, lượng lớn ɖâʍ dịch phun vào quy đầu.

Nam nhân bị siết chặt đến ánh mắt màu đỏ tươi, ở cuối cùng đâm thọc, khiến cô như không có xương eo, đè cô dưới thân mạnh bạo phát tiết.

Người trong lòng đã ướt đẫm mồ hôi, hai mắt mê mang nằm liệt ở đầu vai hắn, thân mình mảnh khảnh run lên, ngón tay cũng như thế.

Lâm Dịch Phong ôm chặt cô, vuốt ve tóc bị mồ hôi thấm ướt, yêu thương hôn vào cái miệng nhỏ, môi mỏng dán vào người cô thở dốc, hô hấp đan chéo.

*****

Sau khi Bùi Yên lại một lần bị hắn nhấn vào vực sâu hoan ái, mới biết được lời nói trêи giường của hắn không thể tin được.

Ánh đèn trong phòng khách sáng tỏ, cô gái trần trụi quỳ bò ở trêи thảm, tay nắm lấy chiếc thảm lông, gian nan bò phía trước. Hắn một chân quỳ gối gần hoa huyệt cô, côn thịt đuổi theo cô đang bò để thao.

“Không… tôi không… Muốn”

Bùi Yên quay đầu kháng cự, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“Bảo bảo ngoan, sắp xong rồi”

Lâm Dịch Phong dỗ cô, đôi mắt đỏ lên nhìn chằm chằm chỗ kết hợp, bàn tay to bẻ ʍôиɠ mềm ra, cự vật đâm chọc thật sâu vào trong.

Thú tính của hắn được thả ra, cô ở trong phòng hắn, ở dưới thân hắn.

Hắn chi phối cô!

Tiểu huyệt giờ phút này đã bị thao sưng đỏ, tϊиɦ ɖϊƈh͙ ɖâʍ dịch ở miệng huyệt trộn vào nhau, bị hắn đâm thàng bọt mép văng khắp nơi, hai luồng trắng nõn trêи ʍôиɠ lấp đầy tay hắn

“Bảo bối, bò nhanh lên!”

Lâm Dịch Phong lại vỗ ʍôиɠ cô, ʍôиɠ vểnh lập tức sưng lên vài phần.

Bùi Yên khóc nức nở ra tiếng, tất cả là cảm giác sỉ nhục, nhưng mà hắn không biết mệt dùng cách này khiến cô thuần

phục, tất cả phản kháng của cô chỉ đổi lấy sự xâm phạm càng bá đạo.

Tay nhỏ chống ở trêи thảm, mới vừa bò hai bước, hắn đã nắm lấy ʍôиɠ cô, côn thịt đâm thẳng vào huyệt.

Tiếng bạch bạch ướt dính không ngừng bên tai.

“A a… Nhẹ… Nhẹ chút… ưm ưm…”

Khi cô khóc lóc, vang lên một tiếng chuông điện thoại, bàn tay to Lâm Dịch Phong duỗi ra.

Là Vệ Diễn gọi Bùi Yên.

Hắn hơi cong môi, áp đảo cô ở trêи thảm, côn thịt giã vào, cắn vành tai hỏi.

“Bảo bối, Vệ Diễn tìm em, có nghe máy hay không?”

“Không, tôi không nghe… đừng…”

Cô bị cuộc điện thoại của Vệ Diễn kéo lý trí về, sự nhục nhã nghiêng trời lệch đất ào

tới, cô khó chịu che mặt, nước mắt lăn xuống ở trêи thảm.

Hắn ấn nút nghe điện thoại, mở loa đặt ở tai cô.

“Yên Yên, em ở đâu?

“Vừa rồi gọi điện thoại cho em sao em không nghe?”

Giọng nói nôn nóng của Vệ Diễn từ điện thoại vang đến:

“Gọi điện cho bạn cùng phòng của em, họ nói em không ở ký túc xá, em đi đâu?”

Người đàn ông phía sau ác liệt nghiền nát huyệt thịt non, Bùi Yên cắn chặt khớp hàm, ngăn cản tiếng rêи rỉ của mình.

“Yên Yên?”

Thật lâu không nghe thấy giọng nói cô, Vệ Diễn có chút lo lắng.

“Ưm…, bạn cấp ba em… Tới thành phố thăm em, em… em dẫn bạn ấy… Đi ra ngoài ở…”

Bùi Yên né tránh nụ hôn của hắn, gập ghềnh nói.

Lâm Dịch Phong gắn chặt cô dưới thân, côn thịt tùy ý ở huyệt xoay vòng, chơi cô đến rùng mình.

“Ở đâu? Anh tới tìm em!”

Sao không nói trước với anh,anh rất lo lắng!”

Người đàn ông không nghe nổi Vệ Diễn nói chuyện ôn nhu như vậy với cô, hắn hơi hơi lui lại, chỉ còn mỗi quy đầu bị tiểu huyệt kẹp chặt, đâm một cái, côn thịt hoàn toàn đi vào.

“Ưm

~~” Bùi Yên cắn chặt ngón tay, ngâm ra tiếng.

“Yên Yên, làm sao vậy?”

Bùi Yên bị làm nhục đến chảy nước mắt, nước mắt ướt đẫm đầy mặt, cô cắn chặt răng giải thích,

“Ân

vừa rồi không cẩn thận… bị ngã.”

“Ở khu tây… khách sạn, ưm… Thật xin lỗi… em quên mất… không nhắc trước với anh… Không… đừng tới… ngày mai em vể trường học.”

Vệ Diễn nói thêm vài câu, dặn cô chú ý an toàn, ngày mai về trường học sớm một chút, cả quá trình cô cắn mu bàn tay, chỉ dám “Ừ” trả lời, người đàn ông kia càng thêm tùy ý thao cô, cắm cô hừ ra tiếng,

Điện thoại tắt Lâm Dịch Phong lật người lại cô lại, đôi chân nhỏ đạp lên vai mình, lại lần nữa bao phủ xuống.

“Không… ưm…”

Cô vô lực bị hắn hôn sâu, tiếng kháng nghị bị lấp ở môi rằn, chỉ có nước mắt nơi khóe mắt không tiếng động chảy xuống,

Lâm Dịch Phong duỗi khai thân thể cô, cuồng dã va chạm, nhiều lần cắm sâu vào hoa tâm.

Bàn tay nhỏ thấm đẫm mồ hôi bám bả vai hắn, bên miệng “Ư Ư” chống cự, thân thể mềm mại ở trêи người hắn lắc lư, giống như thuyền nhỏ ở biển rộng không có nơi dựa vào.

Chỉ có bám chặt vào hắn!

Bộ ngực cô cọ qua ngực hắn, vừa mềm vừa trơn bóng, khiến ngực hắn tê dại. Lâm Dịch Phong sướиɠ không thể kiềm chế, nảy sinh ác độc va chạm.

Bùi Yên cong vòng eo, ngẩng cổ khóc, như thế nào cũng không chạy thoát được cảm giác nhức mỏi trí mạng kia. ʍôиɠ nhỏ rung động không ngừng, hoa huyệt sắp bị côn thịt lớn thọc hư.

Di động lại vang lên, lần này không phải của cô.

Hắn không để ý, cúi đầu ngậm lấy bộ ngực cô, ʍút̼ ngực cô, vừa ướt vừa ngứa, côn thịt cứng rắn ở huyệt, cắm đến mị thịt ra ngoài, nước sốt giàn giụa…

Nhưng mà gọi người điện thoại bám riết không tha, gọi đến ba bốn lần, màn hình tắt lại sáng, tiếng chuông kéo dài không dứt, trong không gian an tĩnh đột ngột bị quấy nhiễu.

Lâm Dịch Phong rời khỏi hoa huyệt cô, bế lên thân thể mềm mại đặt ở trêи sô pha,

cô bị làm đến mất hết

thần hồn, bất lực giương miệng, dồn dập thở dốc, đôi mắt đẹp mê mang.

Bàn tay to lấy di động trong âu phục ra, liếc mắt một cái.

Đôi mắt có chút nghiền ngẫm, hắn nhận máy rồi đặt ở trêи sô pha.

“Anh Phong, mới vừa nghe thư ký nói nói anh về nước?”

Giọng nói quen thuộc từ ống nghe truyền đến, cô đột nhiên mở to hai mắt, đã tỉnh hơn chút.

Là A Diễn!

Sắc mặt Bùi Yên trắng bệch, cảm thấy xấu hổ đến trong đầu choáng váng, cô giãy giụa đứng dậy, muốn ra khỏi chỗ này, lại bị hắn ấn ngã vào trêи sô pha.

Lâm Dịch Phong thưởng thức иɦũ ɦσα cô, ngón tay có ý xấu xoa bóp, khẽ nhếch môi mỏng:

“Ừ, hôm nay về.”

Tiếng nói tràn đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ.

Khóe miệng hắn giơ lên, ánh mắt đánh giá cô gái trần trụi,

cô đang cuộn người lại, mặt chôn ở sô pha, hận không thể giấu mình đi, thân thể run nhè nhẹ.

Bàn tay nóng bỏng dọc theo bắp đùi trơn trượt thăm vào bên trong, phủ lên kia chỗ bị hắn làm đỏ bừng. Trong lúc cô cầm xin kéo chân cô ra, kéo dài tới dưới háng.

“Sao không nói một tiếng? Mấy anh em đón gió tẩy trần cho anh!”

Vệ Diễn bất mãn hỏi.

Lâm Dịch Phong không trả lời hắn, ngón tay cường ngạnh tách ra hoa huyệt sưng đỏ ɖâʍ dịch từ miệng huyệt chậm rãi chảy xuống, thấm vào sô pha.

Hắn nhìn đến ánh mắt u tối, côn thịt ở hoa phùng chậm rãi cọ xát, ác liệt chọc vào âm đế sưng to, trong lúc cô khóc thút thít, đâm mạnh vào.

Vệ Diễn còn đang lải nhải, nói cái gì về thành phố không nói cho anh em, xong nghe thấy tiếng của con gái, còn tiếng khóc nức nở mỏng manh.

Hắn sửng sốt.

Trong lòng có chút khác thường, không kịp nghe kĩ tiếng rêи ri có chút quen thuộc kia, đã hỏi:

“Anh Phong, anh đang..?”

Hắn bị kẹp đến nỗi kêu lên, cúi đầu hôn cô, vừa chậm rãi động vừa chậm rãi mở miệng.

“Không có gì, cô nhóc đang giận tôi!”

Vệ Diễn bất ngờ tại chỗ, tí nữa thì ngã trêи mặt đất.

Anh Phong có bạn gái??

Wtf!!

Tin quá shock!

Những người trong công ty biết không?

“Anh Phong, anh có bạn gái?” Vệ Diễn thử hỏi, hưng phấn lại hóng chuyện!

Bạn gái?

Lâm Dịch Phong nghe xong cười nhẹ ra tiếng, côn thịt thọc vào rút ra vừa nhanh vừa mạnh, bàn tay to đè tay cô đang giãy giụa ở bên đầu.

“Ừm, mới yêu nhau!”

Hắn cúi đầu ngậm lấy môi đỏ, xoay tròn phần eo, nghiền áp huyệt thịt yếu ớt, miệng lưỡi ác liệt, tiếng nói mị hoặc:

“Bảo bối, muốn chào hỏi bạn anh không?”

Đừng! Đừng!

Bùi Yên không tiếng động khẩn cầu, nước mắt từ khóe mắt tuyệt vọng lan tràn, cô giãy giạ, lại bị côn thịt mãnh liệt rút cạn, mỗi một chút đều đâm thọc ở chỗ mẫn cảm, vừa hung vừa nhanh, đâm cô đến nỗi lay động sô pha.

Cô bị thao đến nỗi khóc lên, tiếng khóc từ xoang mũi chậm rãi hừ ra, cô cắn chặt môi, quay đầu không tiếng động nghẹn ngào.

Cảm giác nhục nhã vọt tới, nắm chặt tim cô.

Vệ Diễn có thể nghe được tiếng khóc của cô gái từ ống nghe truyền đến, âm thanh hơi giống Yên Yên, nhưng bảo bối nhà hắn cái gì cũng tốt nhất, đến giọng nói sẽ dễ nghe hơn.

Hắn nghĩ là vì sợ người lạ, ngượng ngùng nói chuyện. Vệ Diễn nói không có việc gì, về sau có thể thấy chị dâu, lần sau tụ hội nhất định phải dẫn đến!

Trong lòng lại kϊƈɦ động, nghĩ lát nữa nhất định phải ở trong nhóm công bố hắn là người thứ nhất phát hiện anh Phong có bạn gái!!

Đoá hoa cao lãnh đã bị người ta ngắt!

Rốt cuộc là ai??

Điện thoại cắt đứt, Bùi Yên khóc to ra, thanh âm khàn khàn.

“Anh buông tha… tôi đi, cầu xin anh… Buông tha tôi đi.”

Hắn mím chặt môi không nói gì, nắm chặt tay nhỏ, côn thịt thọc vào rút ra nhanh chóng trong tiểu huyệt, ɖâʍ thủy loạn bắn.

Trong lúc cô bị cắm đến nỗi khóc nức nở, hắn nhếch môi.

Buông tha? Sao có thể buông ta!

Đời này cô chỉ có thể nằm ở dưới thân hắn!

Truyện convert hay : Ta Tuyệt Sắc Tổng Tài Vị Hôn Thê ( Lại Danh: Thần Cấp Long Vệ )

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện