Nam Chính Đều Yêu Tôi

Kẻ Lừa Đảo, Tôi Nên Trừng Phạt Em Như Thế Nào?


trước sau

Bùi Yên bị Lâm Dịch Phong ôm xuống xe.

Cô nắm lấy cái đệm nhưng sức lực tựa như cào ngứa, hắn dễ dàng bế cô ra. Lâm Dịch Phong một tay vòng lấy eo cô, một cái tay khác vòng qua chân, nhẹ nhàng bế cô đi về phía thang máy.

Hắn mặc âu phục khiến dáng người càng thêm đĩnh bạt, dưới ánh đèn tối tăm, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.

Giày da dẫm dẫm lên sàn nhà, vang lên âm thanh dày nặng, ở bãi đỗ xe trống trải lặp lại quanh quẩn.

“Anh… anh để tôi về đi!”

Bùi Yên rũ tay ở bên người, bất an siết chặt.

Áo khoác lạnh lẽo của hắn dính sát vào thân thể của cô, sự lạnh lẽo đánh úp lại, thân thể mềm mại run lên.

“Đợi chút… Thật sự có việc! Anh để tôi đi đi!”

Bùi Yên mím môi khẩn cầu, ánh mắt hoảng loạn.

Chỉ cần tưởng tượng đợi lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, tim cô không tự giác co thắt lại!

Lâm Dịch Phong rũ mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh không che giấu ɖu͙ƈ vọng, cực nóng mà nguy hiểm. Trong không gian lạnh lẽo âm u như vậy, giống như một cái bẫy nhốt cô lại.

Hắn cúi đầu ngậm môi cô an ủi, tràn ngập ȶìиɦ ɖu͙ƈ, giọng nói mê hoặc.

“Ngoan, đừng sợ!”

Nội thất và đồ dùng hàng ngày trong chung cư dựa vào sự sắp xếp của hắn, đổi thành hai người, đều là đồ tình nhân.

Cũng sớm có người chuyên môn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh.

Sau khi vào cửa, tay Lâm Dịch Phong nhấn một cái, mấy đèn lớn bỗng chốc sáng lên, phòng khách rộng mở mà sáng ngời. Hắn đặt ở cô trêи sô pha, cởi áo khoác, đi về phía phòng bếp.

Hắn không thích ăn ở bên ăn, càng không muốn người khác chiếm không gian của hắn, mấy năm nay cũng không thuê người giúp việc. Công việc rất nhiều, hắn ngẫu nhiên rảnh rỗi không có việc gì, sẽ nấu ăn, bốn năm qua loa đại khái.

Không ngờ tới có một ngày, sẽ làm nấu cơm

cho cô gái của hắn ăn.

Thiết kế của chung cư là phòng bếp với phòng khách cùng một gian, Bùi Yên ngẩng đầu là có thể thấy hắn đang bận rộn. Ánh sáng ấm áp bao trùm trêи người hắn, khuôn mặt lạnh lùng.

Hắn lại biến thành người mà người khác hay nói về hắn, Lâm Dịch Phong lạnh lùng, kiêu ngạo, tự phụ.

Cô cảm thấy cực không quen, quay đầu đánh giá chung quanh. Phòng khách rất rộng hơn nửa là trống không, trêи đường có những ô trống, treo đầy tranh và những đồ trang trí chạm khắc.

Có chút hương vị cổ kính.

Thảm màu trắng gạo phủ kín toàn bộ không gian, mấy ghế sô pha mềm kê sát nhau, nhìn thấy vừa giàu lại có thẩm mỹ.

“Yên Yên, tới giúp tôi!”

Bùi Yên còn đang ngẩn người nghe giọng nói đột ngột của hắn, quay đầu phát hiện hắn đang nhìn cô, ánh mắt ôn hòa.

“Giúp tôi thắt dây!”

Dây tạp dề sau lưng hắn tản ra hai bên. Hắn cười, dùng ánh mắt ý bảo cô giúp hắn.

Ánh mắt Bùi Yên mập mờ, không muốn giải thích với hắn, nói cái gì mà hắn tự mình thắt được, không cần người khác giúp linh tinh.

Dù sao hắn đều sẽ đạt tới mục đích.

Đứng dậy đến sau lưng hắn, tay cầm dây tạp dề, buộc lại thàng nơ bươm bướm, lòng bàn tay trong lúc vô ý cọ qua eo hắn.

Chưa phát hiện khóe miệng người đàn ông hiện lên ý cười.

Bùi Yên dưới sự hướng dẫn của Lâm Dịch Phong đi rửa rau, đều là rau dưa đã được rửa sạch, bỏ vào trong nước cũng trong trẻo như cũ, chỉ dính thêm nước thôi.

Cô cảm thấy thật khó hiểu, trong lòng có chút kháng cự.

Bọn họ là gì của nhau? Ai không biết còn tưởng rằng là đôi tình nhân ân ái.

Nhưng một tháng trước hắn còn cưỡng bách cô! Tùy ý uy hϊế͙p͙ cô! Đạp tôn nghiêm của cô dưới chân!

Cô chỉ là sủng vật mà hắn nuôi mà thôi!

Cô gái nhìn trộm hắn, ống tay áo sơmi hắn xắn ở khuỷu tay, lộ ra cánh tay tinh tráng.

Rõ ràng nấu ăn xào rau, hắn vẫn cứ đâu vào đấy, động tác lưu loát mà xinh đẹp.

Sắc mặt hắn thả lỏng, trêи mặt tràn đầy nhu hòa.

Bùi Yên bỏ qua sự khác thường trong lòng, thoáng quay đầu, tóc mái giữa trán lướt qua hắn, như bỏ qua sự chân thành của hắn.

Cơm chiều đơn giản 3 món ăn 1 canh, hắn biết quê cô là cùng Giang Nam sông nước, nên làm những món ăn thanh đạm.

Bùi Yên lại có nuốt không trôi, lúc hắn không ngừng gắp đồ ăn nuốt mấy miếng, hương vị cũng chưa nếm rõ ràng.

Nhà ăn là phòng pha lê độc lập, chỉ mở một chiếc đèn ấm áp, không khí ái muội lại có chút quỷ dị.

Dưới ánh đèn hơi say, con ngươi đen như mực của hắn càng thâm thúy, tiếng nói trầm thấp trong không gian an tĩnh giống như có từng đợt hồi âm.

Bùi Yên miễn cưỡng ăn một nửa rồi buông chán, lấy lý do nói ký túc xá có việc đang đợi cô, cô phải đi về.

Không dám nhìn hắn thêm nữa, lập tức đứng dậy đi về phía cửa.

Nhưng mà, cửa đã bị khoá.

Cô mở không được.

Chỉ nghe sau lưng tiếng dép lê cọ xát càng ngày càng gần, không kịp né tránh, đã bị hắn ôm trong lòng ngực.

“No rồi?”

Hơi thở ướt nóng truyền vào lỗ tai cô, thân thể của cô mềm hơn, giống như nằm liệt trong lòng ngực hắn.

Bàn tay to bên hông giống như chiếc bàn ủi, cô không thoát được, chỉ phải cố chấp nói cô thật sự phải đi về, có việc cần cô giải quyết.

Giọng nói lắp bắp.

Lâm Dịch Phong không nói gì, tay cách áo thun chậm rãi vuốt ve eo nhỏ. Hắn thành kính ɭϊếʍ từng tấc da thịt của cô, cho dù cách một lớp áo, cũng biết lột ra có bao nhiêu trơn mềm.

“Chia tay với nó chưa?”

Hắn cắn vành tai cô tinh tế ɭϊếʍ hôn nghiền nát, phun ra nuốt vào, đã hoàn toàn ướt đẫm.

Bùi Yên còng lưng, khoảng thời gian này cô đắm chìm trong sự chờ đợi đi du học, cố tình xem nhẹ sự uy hϊế͙p͙ của hắn, sự sợ hãi trong giờ phút này nghiêng trời lệch đất vọt lên.

Cô hài cắn chặt môi dưới, giải thích với Lâm Dịch Phong là sắp sinh nhật Vệ Diễn, cô không thể ở ngay lúc này khiến hắn thương tâm, chờ sinh nhật qua rồi nói, nhất định sẽ nói.

Trong giọng nói toàn là khẩn cầu, càng nói càng vội vàng.

“Quan tâm nó như vậy?”

Giọng nói hắn trầm xuống.

Bàn tay bên hông nắm càng chặt, giống như muốn vặn gãy cô, cô đau ngâm ra tiếng.l

“Tôi thì sao?”

“Một tháng chưa bao giờ nhớ tôi?”

Hắn ʍút̼ cổ của cô, sức lực càng mạnh.

Một bàn tay cởi khoá quần jean, dọc theo qυầи ɭót chậm rãi cọ xát đi xuống.

“Không, thân thể tôi không tiện… Không thể…”

Bùi Yên giữ chặt bàn tay đang tác loạn, tiếng nói hơi mang thêm nức nở.

Bên hông bị vật nóng rực đỉnh, ý đồ của hắn đã sáng tỏ.

“Cái kia tới?”

“Tôi kiểm tra!”

Lâm Dịch Phong hơi nhướng mày, tay vẫn như cũ kiên định đi xuống, tay nhỏ căn bản không ngăn cản được.

Ngón tay sờ đến miếng băng vệ sinh khô.

Nam nhân cười nhẹ ra tiếng, tiếng nói mị hoặc.

Bàn tay to thật mạnh bao trùm trụ nơi riêng tư, lòng bàn tay nóng bỏng làm cô cả người rùng mình không thôi.

“Không… tôi không muốn… anh buông tha tôi đi.”

Thân thể mềm mại của cô vặn vẹo, không có cách nào ngăn cản bàn tay to vững vàng của hắn đang cắm ở chỗ kiều nộn của cô, ngón tay ở trêи bối thịt chậm rãi vuốt ve.

Cảm giác cọ xát nóng bỏng cùng thô lệ kϊƈɦ thích khiến cô cắn môi xin tha, nước mắt dọc theo khóe mắt trượt xuống.

Lâm Dịch Phong trực tiếp đè cô đang giãy giụa ở trêи cửa, ngón giữa dọc theo hoa phùng ướt át cắm vào trong, thong thả lại kiên định.

Mới vừa tiến vào đã bị hút chặt lấy.

Hắn kêu lên một tiếng, giống như bị kẹp chính là côn thịt vậy. Ngón tay hắn dọc theo vách tường thịt moi đào, càng đào càng chặt, hoa tâm lập tức dọc theo ngón tay chảy ra lượng lớn dịch nhầy.

Một cái tay khác tiến vào áo sơmi, chậm rãi hướng lên trêи, đẩy nội y của cô để nắm lấy bộ ngực sữa cao vút, xoa nắn theo tần suất phía dưới thọc vào rút ra, càng nắn càng mạnh, phía dưới cũng thế.

“Ưm~a~đừng…”

Cô sớm bị hắn chơi đến ngã vào trong lòng ngực, tay nhỏ muốn đẩy bàn tay hắn, lại không có cách nào khác.

Cô mê mang, trong miệng vang lên tiếng rêи rỉ, thân hình run không ngừng.

Hắn rút tay ra, đặt ngón tay trước mắt cô, mặt trêи dính đầy dịch trong suốt.

Hắn một chút một chút lại sát đến khuôn mặt nhỏ hồng nhuận sáng trong.

Môi mỏng ʍút̼ vành tai cô, tiếng nói trầm thấp tràn đầy ɖu͙ƈ vọng, ướt nóng lại sắc tình.

“Kẻ lừa đảo, tôi nên trừng phạt em như thế nào?”

Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện