Mỹ Nhân Hệ Phật

“Không Phải Là ‘Mẹ Nguyên Chủ’, Mà Là Mẹ Tao.”


trước sau

Advertisement
Ngày mùa hè nắng chói chang, cửa sổ đóng chặt ngăn cách tiếng ve ồn ào và cả không khí oi bức bên ngoài.Nhưng bây giờ cô mới chỉ xuất phát từ niềm hứng thú, yêu thích, thỉnh thoảng đăng video tự chỉnh sửa lên Y, hay còn được gọi là “mạng chạc cây”, nội dung video hầu hết là liên quan đến đồ ăn ngon, thỉnh thoảng live stream, chơi game.(chạc cây: chỗ cành cây rẽ ra làm nhiều nhánh)(Trong chương này có footnote, nếu bạn muốn đọc chú thích, có thể ấn vào ký hiệu ở bên cạnh từ đó, nó sẽ tự động nhảy xuống phần chú thích, đọc chú thích xong lại nhấn vào ký hiệu ở đầu dòng để quay về đoạn truyện đang đọc nha.)

Lâu Tiêu mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng và quần short jeans, bật điều hòa, ngồi trước bàn nghe Mộ Đông Dương giảng bài.Nếu là trước đây, chắc chắn cô không dám làm như vậy, vì cô biết rõ Lâu Tiêu ghét mình đến thế nào, live stream dạy kèm có thể sẽ phô bày khía cạnh không tốt nào đó của em họ, nhận về những lời phê bình. Nhưng ở chung với nhau mấy ngày, cô tin em họ đã thật sự thay đổi, không còn thất thường hay ghét bỏ cô nữa, tính cách cũng trầm ổn hơn trước đây rất nhiều, chắc là lúc live stream sẽ không quậy.Thời gian này không có thiết bị bên cạnh, Mộ Đông Dương chào hỏi với các fans của mình, nói trong đợt nghỉ hè sẽ dạy kèm cho em họ, không có thời gian quay video.

Trên bàn có một chiếc điện thoại được đặt trên giá đỡ, camera nhắm chuẩn mặt bàn, tiến hành live stream.

Lúc trước có nói, Mộ Đông Dương đang tham gia vào ngành công nghiệp truyền thông bản thân, dựa vào kịch bản《Kịch bản em họ phản diện》mà hệ thống cung cấp thì có thể thấy được, trong giai đoạn sau của cốt truyện, mức độ nổi tiếng của Mộ Đông Dương trên mạng cực kì cao.Lúc trước có nói, Mộ Đông Dương đang tham gia vào ngành công nghiệp truyền thông bản thân, dựa vào kịch bản《Kịch bản em họ phản diện》mà hệ thống cung cấp thì có thể thấy được, trong giai đoạn sau của cốt truyện, mức độ nổi tiếng của Mộ Đông Dương trên mạng cực kì cao.

Nhưng bây giờ cô mới chỉ xuất phát từ niềm hứng thú, yêu thích, thỉnh thoảng đăng video tự chỉnh sửa lên Y, hay còn được gọi là “mạng chạc cây”, nội dung video hầu hết là liên quan đến đồ ăn ngon, thỉnh thoảng live stream, chơi game.

(chạc cây: chỗ cành cây rẽ ra làm nhiều nhánh)Ngày mùa hè nắng chói chang, cửa sổ đóng chặt ngăn cách tiếng ve ồn ào và cả không khí oi bức bên ngoài.

Bây giờ, kể cả danh tiếng hay lượng fans của Mộ Đông Dương đều không “khủng bố” như ở giai đoạn sau, số tiền kiếm được cũng chỉ gọi là cân đối được thu chi hằng ngày. Vì vậy mà bị chủ nhà đuổi đi đến chỗ đặt chân cũng không tìm được.

Thời gian này không có thiết bị bên cạnh, Mộ Đông Dương chào hỏi với các fans của mình, nói trong đợt nghỉ hè sẽ dạy kèm cho em họ, không có thời gian quay video.

Các fans tuy không nhiều nhưng vô cùng hiền hòa, đáng yêu, tỏ vẻ thông cảm. Một hôm, trong lúc học Lâu Tiêu tò mò hỏi cô khi nào bắt đầu live stream, cô động não, vào cửa hàng mười tệ mua một cái giá đỡ, dùng nó để điện thoại của mình trên bàn học Lâu Tiêu, live stream quá trình dạy kèm.Bây giờ, kể cả danh tiếng hay lượng fans của Mộ Đông Dương đều không “khủng bố” như ở giai đoạn sau, số tiền kiếm được cũng chỉ gọi là cân đối được thu chi hằng ngày. Vì vậy mà bị chủ nhà đuổi đi đến chỗ đặt chân cũng không tìm được.Quả nhiên, live stream vô cùng suôn sẻ, tuy ống kính luôn nhắm vào mặt bàn và đề thi, sách giáo khoa hơi nhàm chán, nhưng cũng hấp dẫn được số ít người xem cố định, ngày nào cũng ngồi canh trong phòng live stream.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô không dám làm như vậy, vì cô biết rõ Lâu Tiêu ghét mình đến thế nào, live stream dạy kèm có thể sẽ phô bày khía cạnh không tốt nào đó của em họ, nhận về những lời phê bình. Nhưng ở chung với nhau mấy ngày, cô tin em họ đã thật sự thay đổi, không còn thất thường hay ghét bỏ cô nữa, tính cách cũng trầm ổn hơn trước đây rất nhiều, chắc là lúc live stream sẽ không quậy.

Quả nhiên, live stream vô cùng suôn sẻ, tuy ống kính luôn nhắm vào mặt bàn và đề thi, sách giáo khoa hơi nhàm chán, nhưng cũng hấp dẫn được số ít người xem cố định, ngày nào cũng ngồi canh trong phòng live stream.

“ ‘Nhật’ trong ‘Nhật tước nguyệt cát’[1] là danh từ làm trạng ngữ, em xem trong bốn phương án này, phương án nào dùng danh từ làm trạng ngữ?” Mộ Đông Dương dùng bút chì viết “danh làm trạng” xuống phía dưới câu ví dụ, để Lâu Tiêu tự tìm đáp án.

Lâu Tiêu đang yên lặng suy nghĩ, điện thoại của Mộ Đông Dương bỗng rung lên, thông báo có cuộc gọi.

Mộ Đông Dương không thể không ngừng live stream, nghe máy.《Phương thức giao tiếp đúng đắn》Lâu Tiêu muốn đi cùng nhưng không kịp, một là xe không đủ chỗ, hai là hệ thống bắt đầu tiến hành giật điện tinh thần với cô, cô đành phải ngoan ngoãn đợi ở siêu thị.Trong hơn nửa tháng này, Lâu Tiêu tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ, ngày càng thân thiết với nữ chính Mộ Đông Dương.

Trong lúc đó, giọng hệ thống vang lên bên tai Lâu Tiêu:【Sắp bắt đầu cốt truyện có liên quan đến ký chủ, ký chủ hãy đuổi nữ chính ra khỏi nhà, thúc đẩy cô ấy đến nhà nam chính ở.】Chử Tú Trân: Bị bắt nạt lại còn đi năn nỉ? Con bé này có ngốc không cơ chứ! Chẳng lẽ cái nhà này không có chỗ cho nó ở à? Tránh ra! Dám vi phạm hợp đồng, bồi thường tiền cho bà mày!

Giọng hệ thống vẫn là âm thanh được hợp thành từ sóng điện tử, chỉ là có nề nếp, cẩn trọng hơn ban đầu một chút, rất khó nhận ra.Mỡ cũng có lời muốn nói: Bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây hí hí:)))Lâu Quốc Đống và mấy nhân viên nam đều giúp một tay, Lâu Tiêu ăn không ngồi rồi xem một lát thì thấy chán, về phòng làm bài tập hè.

Cốt truyện liên quan đến cô?Vì cô “hiểu chuyện” nên tình tính Chử Tú Trân cũng dịu xuống, cộng thêm nghỉ hè không phải dậy sớm đi học, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái.Lâu phản diện mất tập trung nghe Mộ Đông Dương nói chuyện điện thoại, nghe được người gọi là chủ nhà của Mộ Đông Dương. Giống trong sách, chủ nhà yêu cầu Mộ Đông Dương nhanh chóng dọn đồ đạc ra khỏi nhà.Lâu Tiêu đang yên lặng suy nghĩ, điện thoại của Mộ Đông Dương bỗng rung lên, thông báo có cuộc gọi.

Lâu Tiêu tính toán thời gian, cô đã đến thế giới này được hơn nửa tháng.Mộ Đông Dương bị nói đỏ mặt, vội vàng dọn đồ vào phòng bếp.

Trong hơn nửa tháng này, Lâu Tiêu tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ, ngày càng thân thiết với nữ chính Mộ Đông Dương.Trong phòng truyền ra tiếng mắng chửi của Chử Tú Trân. Bà bắt Mộ Đông Dương gọi điện cho chủ nhà, sau đó giật điện thoại lại, cãi nhau với chủ nhà vừa rồi thái độ còn rất cứng rắn, chửi đến nỗi thích ghê gớm thế nào có thế ấy.

Vì cô “hiểu chuyện” nên tình tính Chử Tú Trân cũng dịu xuống, cộng thêm nghỉ hè không phải dậy sớm đi học, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái.Em gái thu ngân ở siêu thị là một cô nàng rất hoạt bát, thấy Lâu Tiêu hình như không thoải mái nên bảo Lâu Tiêu vào phòng giám sát ngồi.

Nếu không còn hệ thống ở đây, chắc cô đã quên thân phận mình phụ trách cuối cùng sẽ là phản diện chết vì tự sát. Lâu Tiêu: Mẹ, mẹ để chị họ dọn hết đồ về đây đi ạ.Nhưng bảo an cũng bó tay, vì Chử Tú Trân nói mình đến phụ chuyển nhà, còn nói chủ nhà vi phạm hợp đồng, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thì bọn họ mới đi. Chủ nhà cũng thừa nhận mình đã bắt Mộ Đông Dương trong vòng hai ngày phải chuyển nhà đi, nhưng nói thế nào cũng không chịu bồi thường tiền, chỉ chịu trả lại một phần tiền thuê nhà.

Lâu phản diện mất tập trung nghe Mộ Đông Dương nói chuyện điện thoại, nghe được người gọi là chủ nhà của Mộ Đông Dương. Giống trong sách, chủ nhà yêu cầu Mộ Đông Dương nhanh chóng dọn đồ đạc ra khỏi nhà.Chử Tú Trân: Dọn về rồi để đâu? Vứt lên giường mày à?

Tính Mộ Đông Dương hiền như cục bột, chủ nhà có phá vỡ hợp đồng thì cô cũng không dám bực tức với người ta, gần như cầu xin chủ nhà, hy vọng người ta có thể cho cô thêm một chút thời gian, ít nhất là đến khi cô tìm được nơi ở mới rồi dọn đi, nếu không thì đồ đạc của cô không biết để đâu.《Phương thức giao tiếp sai lầm》Hệ thống nói:【Nữ chính toàn quay video đồ ăn ngon, trong phòng đi thuê ngoài giá ba chân cho camera còn có xoong chảo bếp, cả một thùng to đựng dụng cụ làm bánh và một cái lò nướng nhỏ, cộng thêm hai cái đèn hắt sáng. Nhiều đồ đạc như vậy, mẹ nguyên chủ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô ấy dọn hết về đây.】

Nhưng thái độ của chủ nhà rất kiên quyết, Mộ Đông Dương có xin thế nào cũng không chịu.Chử Tú Trân không để ý đến ông, xông thẳng vào phòng tìm Mộ Đông Dương.

【Ký chủ đại nhân, cô không thể thay đổi phần cốt truyện này.】Một lát sau, Lâu Tiêu nhìn mái đầu màu xám khói mờ mờ trên màn hình, mặt đờ đẫn.Đúng giờ tan tầm nên nhiều người dùng thang máy, đi mất ba chuyến mới dọn xong.

Hệ thống nói:【Nữ chính toàn quay video đồ ăn ngon, trong phòng đi thuê ngoài giá ba chân cho camera còn có xoong chảo bếp, cả một thùng to đựng dụng cụ làm bánh và một cái lò nướng nhỏ, cộng thêm hai cái đèn hắt sáng. Nhiều đồ đạc như vậy, mẹ nguyên chủ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô ấy dọn hết về đây.】Không chỉ không dám, mà còn sợ đến mức gọi cả bảo an khu vực đến.

Lâu Tiêu đứng dậy, vừa ra khỏi phòng vừa nhấn mạnh với hệ thống: “Không phải là ‘mẹ nguyên chủ’, mà là mẹ tao.”Lâu Tiêu không hứng thú mấy với sắc đẹp: “… Ừ.”Tính Mộ Đông Dương hiền như cục bột, chủ nhà có phá vỡ hợp đồng thì cô cũng không dám bực tức với người ta, gần như cầu xin chủ nhà, hy vọng người ta có thể cho cô thêm một chút thời gian, ít nhất là đến khi cô tìm được nơi ở mới rồi dọn đi, nếu không thì đồ đạc của cô không biết để đâu.

Ngoài phòng, Lâu Quốc Đống đang ngồi xổm ở ban công, tưới nước cho cây cho xương rồng Lâu Tiêu mới mua vài hôm trước, Chử Tú Trân không có ở nhà mà đi siêu thị ở đối diện. Nhà họ có mở hai cái siêu thị nhỏ, một trong số đó ở khu dân cư đối diện, ngay bên kia đường.Mộ Đông Dương không thể không ngừng live stream, nghe máy.Lâu Tiêu như cái loa nhỏ, kể lại chuyện Mộ Đông Dương bị chủ nhà bắt nạt cho Lâu Quốc Đống.

Mấy ngày mới đến, Lâu Tiêu cực kì thích ra siêu thị nhà mình chơi, đi giữa các kệ bày hàng đủ màu sắc, có cảm giác như ngồi giữa kho vật liệu đầy ắp, không có một con người đến từ mạt thế nào có thể chối từ được cảm giác này.Tác giả có lời muốn nói:

Lâu Tiêu thay giày chạy ra ngoài cửa nhà, mười phút sau, Chử Tú Trân dẫn cô hùng hổ về nhà, làm Lâu Quốc Đống đang phết đất trong bếp sợ nhảy dựng cả lên: “Làm gì đấy?”

Chử Tú Trân không để ý đến ông, xông thẳng vào phòng tìm Mộ Đông Dương.Lâu Tiêu: Mẹ, chủ nhà của chị họ vi phạm hợp đồng, đuổi chị ra khỏi nhà, chị ấy còn đang năn nỉ chủ nhà đó.

Lâu Tiêu như cái loa nhỏ, kể lại chuyện Mộ Đông Dương bị chủ nhà bắt nạt cho Lâu Quốc Đống.Vậy nên, cô muốn thay đổi.Mộ Đông Dương lắc đầu: “Không, dì dẫn theo nhiều người như thế, chủ nhà sao dám động tay động chân.”

Trong phòng truyền ra tiếng mắng chửi của Chử Tú Trân. Bà bắt Mộ Đông Dương gọi điện cho chủ nhà, sau đó giật điện thoại lại, cãi nhau với chủ nhà vừa rồi thái độ còn rất cứng rắn, chửi đến nỗi thích ghê gớm thế nào có thế ấy.“Được rồi, biết rồi, đi lấy tiền đi, khách đang chờ đấy.”

Chửi xong vẫn chưa thôi, Chử Tú Trân kéo thẳng Mộ Đông Dương ra cửa.Cốt truyện liên quan đến cô?

Bà gọi một cuộc điện thoại gọi hết mấy nhân viên nam chiều nay có ở siêu thị, đang nghỉ ngơi trên lầu xuống, lấy xe chở hàng đi đến nhà Mộ Đông Dương thuê gần trường học.Trong lúc đó, hệ thống không ừ hử tiếng nào, không biết là đang ngơ ngác hay đang suy nghĩ đối sách. Nhưng Lâu Tiêu cũng không quan tâm nó làm gì, lo làm xong nửa bài thi của mình.

Lâu Tiêu muốn đi cùng nhưng không kịp, một là xe không đủ chỗ, hai là hệ thống bắt đầu tiến hành giật điện tinh thần với cô, cô đành phải ngoan ngoãn đợi ở siêu thị.【Ký chủ đại nhân, cô không thể thay đổi phần cốt truyện này.】Nhưng thái độ của chủ nhà rất kiên quyết, Mộ Đông Dương có xin thế nào cũng không chịu.

Em gái thu ngân ở siêu thị là một cô nàng rất hoạt bát, thấy Lâu Tiêu hình như không thoải mái nên bảo Lâu Tiêu vào phòng giám sát ngồi.

Điều hòa trong phòng giám sát thoải mái hơn bên ngoài, Lâu Tiêu nằm dài trên bàn, chống chọi trận giật điện tinh thần kéo dài nửa tiếng đồng hồ, phải mất một lúc lâu mới bình thường nổi.Chửi xong vẫn chưa thôi, Chử Tú Trân kéo thẳng Mộ Đông Dương ra cửa.

Giật điện tinh thần lần này ác liệt hơn lần trước rất nhiều, sau khi kết thúc, đầu óc Lâu Tiêu hơi loạn lên, suýt nữa không nhớ được mình đang ở đâu.Nhưng ít ra cô đã nhận thức được vấn đề của bản thân, cũng tìm được cách để giải quyết vấn đề đó.Lâu Tiêu tính toán thời gian, cô đã đến thế giới này được hơn nửa tháng.

Đang hoảng hốt, em gái thu ngân nhân lúc không có khách, chạy vào, nói luôn miệng “Vờ lờ”, nói với Lâu Tiêu: “Vừa nãy có một anh đẹp trai đến, đẹp xuất sắc luôn ấy!!!”Lâu Tiêu thay giày chạy ra ngoài cửa nhà, mười phút sau, Chử Tú Trân dẫn cô hùng hổ về nhà, làm Lâu Quốc Đống đang phết đất trong bếp sợ nhảy dựng cả lên: “Làm gì đấy?”

Lâu Tiêu không hứng thú mấy với sắc đẹp: “… Ừ.”Cô lúc nào cũng lễ phép hiểu chuyện, khiêm tốn, nhún nhường, thà mình cứ nhịn một chút chứ không dám làm phiền người khác. Cho đến tận hôm nay, cô được trải nghiệm thế nào là niềm hạnh phúc của “phi lý” và “ngang ngược”, cũng nhận ra từ trước đến nay, việc bản thân mình cứ mãi chạy theo suy nghĩ của người khác là ngu ngốc, nực cười đến mức nào.

Em gái thu ngân nắm bả vai cô, dùng sức lắc, như muốn điên lên: “Em không nói dối đâu mà! Đẹp xuất sắc luôn đấy a a a a a!!!”

Nói xong em gái thu ngân còn mở máy giám sát ra cho Lâu Tiêu xem, chứng minh mình không hề nói dối.Cả quá trình loạn như gà bay chó sủa, nhưng không thể phủ nhận, với tư cách là người thụ hưởng, Mộ Đông Dương cảm thấy rất sảng khoái.Giọng hệ thống vẫn là âm thanh được hợp thành từ sóng điện tử, chỉ là có nề nếp, cẩn trọng hơn ban đầu một chút, rất khó nhận ra.

Một lát sau, Lâu Tiêu nhìn mái đầu màu xám khói mờ mờ trên màn hình, mặt đờ đẫn.Đối xử với người thân và bạn bè, hay thậm chí là những người xa lạ tử tế, lịch sự, chu đáo đương nhiên là một cách giữ gìn, trau dồi phẩm chất. Nhưng khi đối xử với những người không tôn trọng mình, thậm chí là những người căm thù, muốn lừa gạt mình, thì lịch sự, chu đáo sẽ chỉ làm bản thân đau khổ, tổn thương.Lâu Tiêu bưng ly nước nho cười tủm tỉm cổ vũ cô: “Cố lên.”

Độ sắc nét của máy giám sát có hạn, em gái thu ngân cũng rất tiếc nuối, cô nàng thử miêu tả lại cho Lâu Tiêu xem người ta đẹp trai đến mức tuyệt vời như thế nào. Tiếc là cô nàng chỉ học cấp 2 rồi đi làm công, vốn từ để miêu tả rất hạn hẹp, nói mãi cũng chỉ có một từ “đẹp trai”.Vừa dứt lời, trong đầu vang lên tiếng nức nở của giọng nói được hợp thành từ sóng điện tử, như khóc lóc, như than thở, không ngừng văng vẳng bên tai.

“Được rồi, biết rồi, đi lấy tiền đi, khách đang chờ đấy.”Giật điện tinh thần lần này ác liệt hơn lần trước rất nhiều, sau khi kết thúc, đầu óc Lâu Tiêu hơi loạn lên, suýt nữa không nhớ được mình đang ở đâu.

Chử Tú Trân đi lúc tầm 1 giờ mà đến tận 5 rưỡi chiều mới thấy xe chở hàng của siêu thị lái về.

Xe lái thẳng đến khu dân cư đối diện, lúc Lâu Tiêu chạy đến nơi, xe đỗ dưới nhà cô, mấy nhân viên nam đang bận rộn phụ giúp Mộ Đông Dương khiêng đồ vào thang máy.Giọng điệu Chử Tú Trân vẫn sắc bén như thế: “Mày làm sao đấy? Bếp với lò nướng không để vào bếp, cất vào phòng làm gì? Sợ dì tham của mày à?”

Đúng giờ tan tầm nên nhiều người dùng thang máy, đi mất ba chuyến mới dọn xong.Ánh mắt Lâu Tiêu dính lên ly nước trái cây, có hơi không dứt ra được: “Dọn xong rồi ạ?”

Lúc Lâu Tiêu về đến nhà, Mộ Đông Dương đang cố gắng nhét hết đồ đạc vào phòng mình, không muốn chiếm dụng không gian phòng khách, thế mà vẫn bị Chử Tú Trân mắng.Điều hòa trong phòng giám sát thoải mái hơn bên ngoài, Lâu Tiêu nằm dài trên bàn, chống chọi trận giật điện tinh thần kéo dài nửa tiếng đồng hồ, phải mất một lúc lâu mới bình thường nổi.Mấy ngày mới đến, Lâu Tiêu cực kì thích ra siêu thị nhà mình chơi, đi giữa các kệ bày hàng đủ màu sắc, có cảm giác như ngồi giữa kho vật liệu đầy ắp, không có một con người đến từ mạt thế nào có thể chối từ được cảm giác này.

Giọng điệu Chử Tú Trân vẫn sắc bén như thế: “Mày làm sao đấy? Bếp với lò nướng không để vào bếp, cất vào phòng làm gì? Sợ dì tham của mày à?”

Mộ Đông Dương bị nói đỏ mặt, vội vàng dọn đồ vào phòng bếp.

Lâu Quốc Đống và mấy nhân viên nam đều giúp một tay, Lâu Tiêu ăn không ngồi rồi xem một lát thì thấy chán, về phòng làm bài tập hè.Kể lại cho Lâu Tiêu nghe xong, cô còn bảo một câu: “Nếu chị cũng mạnh mẽ được như dì thì hay biết mấy.”

Trong lúc đó, hệ thống không ừ hử tiếng nào, không biết là đang ngơ ngác hay đang suy nghĩ đối sách. Nhưng Lâu Tiêu cũng không quan tâm nó làm gì, lo làm xong nửa bài thi của mình.

Làm xong câu đọc hiểu cuối cùng, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa.Lâu Tiêu quay đầu, thấy Mộ Đông Dương đã dọn đồ xong đang mở cửa phòng cô, trên tay còn có một ly nước ép nho ướp lạnh.

Lâu Tiêu quay đầu, thấy Mộ Đông Dương đã dọn đồ xong đang mở cửa phòng cô, trên tay còn có một ly nước ép nho ướp lạnh.

Ánh mắt Lâu Tiêu dính lên ly nước trái cây, có hơi không dứt ra được: “Dọn xong rồi ạ?”

“Ừm.” Mộ Đông Dương đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh bàn, đưa nước ép nho cho Lâu Tiêu: “Bây giờ mới bắt đầu nấu cơm tối, chú bảo em uống ít nước trái cây lót bụng trước.”

Lâu Tiêu đặt bút xuống, nhận ly nước nho bằng hai tay, nhấp một ngụm, hỏi cô: “Mẹ em không đánh nhau với chủ nhà chứ ạ?”

Mộ Đông Dương lắc đầu: “Không, dì dẫn theo nhiều người như thế, chủ nhà sao dám động tay động chân.”

Không chỉ không dám, mà còn sợ đến mức gọi cả bảo an khu vực đến.Làm xong câu đọc hiểu cuối cùng, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa.Xe lái thẳng đến khu dân cư đối diện, lúc Lâu Tiêu chạy đến nơi, xe đỗ dưới nhà cô, mấy nhân viên nam đang bận rộn phụ giúp Mộ Đông Dương khiêng đồ vào thang máy.

Nhưng bảo an cũng bó tay, vì Chử Tú Trân nói mình đến phụ chuyển nhà, còn nói chủ nhà vi phạm hợp đồng, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thì bọn họ mới đi. Chủ nhà cũng thừa nhận mình đã bắt Mộ Đông Dương trong vòng hai ngày phải chuyển nhà đi, nhưng nói thế nào cũng không chịu bồi thường tiền, chỉ chịu trả lại một phần tiền thuê nhà.

Chử Tú Trân rất cứng rắn, chửi khéo đến mức bảo an cũng không muốn giúp chủ nhà nữa, nhưng không thể cứ để bọn họ chặn hành lang lên tầng được, đành phải báo cảnh sát, để họ đến phối hợp.

Dưới sự phối hợp của cảnh sát, chủ nhà bồi thường cho Mộ Đông Dương, Chử Tú Trân ‘cắt được một miếng thịt’ trên người chủ nhà như mong muốn thì không dong dài nữa, bảo nhân viên của mình vào nhà dọn hết đồ của Mộ Đông Dương.

Cả quá trình loạn như gà bay chó sủa, nhưng không thể phủ nhận, với tư cách là người thụ hưởng, Mộ Đông Dương cảm thấy rất sảng khoái.Em gái thu ngân nắm bả vai cô, dùng sức lắc, như muốn điên lên: “Em không nói dối đâu mà! Đẹp xuất sắc luôn đấy a a a a a!!!”

Kể lại cho Lâu Tiêu nghe xong, cô còn bảo một câu: “Nếu chị cũng mạnh mẽ được như dì thì hay biết mấy.”Lâu Tiêu đứng dậy, vừa ra khỏi phòng vừa nhấn mạnh với hệ thống: “Không phải là ‘mẹ nguyên chủ’, mà là mẹ tao.”

Cô lúc nào cũng lễ phép hiểu chuyện, khiêm tốn, nhún nhường, thà mình cứ nhịn một chút chứ không dám làm phiền người khác. Cho đến tận hôm nay, cô được trải nghiệm thế nào là niềm hạnh phúc của “phi lý” và “ngang ngược”, cũng nhận ra từ trước đến nay, việc bản thân mình cứ mãi chạy theo suy nghĩ của người khác là ngu ngốc, nực cười đến mức nào.

Đối xử với người thân và bạn bè, hay thậm chí là những người xa lạ tử tế, lịch sự, chu đáo đương nhiên là một cách giữ gìn, trau dồi phẩm chất. Nhưng khi đối xử với những người không tôn trọng mình, thậm chí là những người căm thù, muốn lừa gạt mình, thì lịch sự, chu đáo sẽ chỉ làm bản thân đau khổ, tổn thương.

Vậy nên, cô muốn thay đổi.Chử Tú Trân đi lúc tầm 1 giờ mà đến tận 5 rưỡi chiều mới thấy xe chở hàng của siêu thị lái về.

Tuy rằng cô không thể thay đổi được trong một chốc một lát… Giống như vừa nãy, cô theo bản năng nhét hết đồ đạc về phòng mình, sợ làm bừa bãi khắp nhà, lại quên mất phòng mình cũng chẳng rộng rãi gì, hơn nữa, phòng bếp cũng không phải không có chỗ chứa, thật sự không cần phải tự khiến bản thân mình thiệt thòi như thế.Nếu không còn hệ thống ở đây, chắc cô đã quên thân phận mình phụ trách cuối cùng sẽ là phản diện chết vì tự sát.

Nhưng ít ra cô đã nhận thức được vấn đề của bản thân, cũng tìm được cách để giải quyết vấn đề đó.

Lâu Tiêu bưng ly nước nho cười tủm tỉm cổ vũ cô: “Cố lên.”Nói xong em gái thu ngân còn mở máy giám sát ra cho Lâu Tiêu xem, chứng minh mình không hề nói dối.

Vừa dứt lời, trong đầu vang lên tiếng nức nở của giọng nói được hợp thành từ sóng điện tử, như khóc lóc, như than thở, không ngừng văng vẳng bên tai.Tác giả có lời muốn nói:

《Phương thức giao tiếp sai lầm》

Lâu Tiêu: Mẹ, mẹ để chị họ dọn hết đồ về đây đi ạ.Đang hoảng hốt, em gái thu ngân nhân lúc không có khách, chạy vào, nói luôn miệng “Vờ lờ”, nói với Lâu Tiêu: “Vừa nãy có một anh đẹp trai đến, đẹp xuất sắc luôn ấy!!!”

Chử Tú Trân: Dọn về rồi để đâu? Vứt lên giường mày à?

《Phương thức giao tiếp đúng đắn》

Lâu Tiêu: Mẹ, chủ nhà của chị họ vi phạm hợp đồng, đuổi chị ra khỏi nhà, chị ấy còn đang năn nỉ chủ nhà đó.

Chử Tú Trân: Bị bắt nạt lại còn đi năn nỉ? Con bé này có ngốc không cơ chứ! Chẳng lẽ cái nhà này không có chỗ cho nó ở à? Tránh ra! Dám vi phạm hợp đồng, bồi thường tiền cho bà mày!Lúc Lâu Tiêu về đến nhà, Mộ Đông Dương đang cố gắng nhét hết đồ đạc vào phòng mình, không muốn chiếm dụng không gian phòng khách, thế mà vẫn bị Chử Tú Trân mắng.

Mỡ cũng có lời muốn nói: Bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây hí hí:)))[1] “Nhật tước nguyệt cát”: thành ngữ Trung Quốc, bính âm là ‘rì xuē yuè gē’, chỉ việc cắt nhượng đất mỗi ngày, mỗi tháng, chỉ việc cắt đất cầu hòa. Từ “Lục quốc luận” của Tống Tô Tuân.

Truyện convert hay : Thiên Thần Điện Tiêu Thiên Sách Cao Vi Vi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện