Mỹ Nhân Báo

Đi Ra Ngoài Chơi Không?


trước sau

Lý Mạt an ủi tiểu báo tử, sờ sờ trứng hoàng kim của nó, sau đó vỗ tay mấy cái ý bảo tiểu báo tử qua đây.

Tiểu báo tử ghé vào dưới chân Lý Mạt, không dám tiến lên.

“Được rồi Bảo Bối, qua đây, ta ôm ngươi.” Lý Mạt sờ sờ lỗ tai nó.

Tiểu báo tử mở to đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp, sau đó uất ức hóa thành thiếu niên rồi nhào vào lòng Lý Mạt, nắm chặt vạt áo hắn.

“Được rồi, Bảo Bối đừng sợ.” Lý Mạt ôm lấy tiểu báo tử, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy, đoạn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nó, “Bảo Bối, lần trước tắm để ngươi bị sặc nước, sau này ta sẽ cẩn thận, không để Bảo Bối bị sặc nữa, đừng sợ nhé.”

Tiểu báo tử ngồi trong lòng Lý Mạt lau nước mắt, sau đó nắm lấy vạt áo của hắn, nghẹn ngào nói: “Không sợ tắm, sợ người đi mất.”

Lý Mạt sờ sờ mái tóc cậu: “Sẽ trở về mà.”

Tiểu báo tử ôm chặt Lý Mạt, ngửa mặt lên run rẩy hỏi hắn: “Bảo Bối không có mẹ, chủ nhân cũng sẽ bỏ lại Bảo Bối mà đi sao?”

“Sẽ không.” Lý Mạt nhẹ nhàng ôm lấy tiểu báo tử đặt vào trong ổ chăn, còn mình nằm nghiêng bên cạnh ôm thắt lưng cậu, vỗ về ru cậu ngủ.

Tiểu báo tử ghé vào bả vai, sợ sệt không chịu bỏ ra, Lý Mạt kiên nhẫn dỗ dành một hồi lâu, tiểu báo tử mới chịu nhắm mắt ngủ say.

Thật ra hắn còn chưa xong việc, nhưng bởi vì xảy ra chuyện nên giữa đường vội vàng quay về bảo vệ tiểu báo tử bị bắt nạt, vẫn chưa giải quyết việc quan trọng nữa.

Dỗ tiểu báo tử ngủ xong, Lý Mạt chống đầu nhìn, thỉnh thoảng giơ tay khẽ sờ mái tóc cậu.

Chưa từng có người nào khiến Lý Mạt lưu luyến như cậu nhóc này, hắn cũng chưa bao giờ dành sự cưng chiều hay quan tâm quá mức cho một con thú cưng cả.

Ban đầu chỉ cảm thấy trứng hoàng kim là thứ hiếm lạ, sờ sờ rất đã tay, giờ ngẫm lại có lẽ thứ khiến mình thật lòng yêu thích là bảo bối nhỏ này rồi.

Ám vệ đang chờ ở ngoài, Lý Mạt kéo chăn đắp cho tiểu báo tử, đặt môi lên chiếc trán trắng bóng của cậu, khẽ thì thầm: “Bảo bối, ta sẽ về trước khi ngươi thức giấc, ngủ ngoan nhé.”

Sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Đợi Lý Mạt đi rồi, tiểu báo tử mới chậm rãi mở mắt ra.

Trong đôi mắt tràn ngập luyến tiếc.

“Chủ nhân lại đi nữa rồi…”

Cậu hóa thành hình dáng hoàng kim báo, chồm dậy trèo xuống giường, đi tới cửa ngửi ngửi mùi ở đó, cào cửa mấy cái, sau đó im lặng ghé vào khe cửa chờ chủ nhân quay về.

Thực ra cậu không ngủ được, cậu muốn chủ nhân ở lại lâu hơn một xíu, muốn được ôm ôm, muốn tâm tư và ánh mắt của chủ nhân đều đặt cả trên người mình.

“Vì sao chủ nhân lại có nhiều chuyện quan trọng hơn Bảo Bối vậy chứ.” Tiểu báo tử tủi thân cuộn mình bên cửa.

Đợi đến chạng vạng, bỗng có tiếng bước chân từ ngoài điện truyền vào.

Tiểu báo tử lập tức vểnh tai lên, nó bật dậy thật nhanh, cào móng vuốt mở cửa chạy ra ngoài.

Lý Mạt cầm một chồng sổ con tiến vào, còn rất nhiều công văn chưa xử lý, song lo tiểu báo tử khi thức dậy không thấy mình thì sợ hãi, đành phải mang về làm.

Tiểu báo tử từ trong phòng ngủ nhào ra, vui sướng cọ cọ lên người Lý Mạt, đột nhiên đứng lên hóa thành người thiếu niên trẻ tuổi, ngoan ngoãn ôm lấy Lý Mạt từ phía sau.

“Chủ nhân, nhớ người.”

“Bảo Bối dậy rồi à, ta cũng nhớ Bảo Bối lắm.” Một tay Lý Mạt cầm sổ con, tay kia ôm tiểu báo tử, hôn ‘chụt’ một cái lên mặt cậu, ôm cậu trở về phòng ngủ.

Lý Mạt có mang ít thịt vụn về cho tiểu báo tử ăn, cậu ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, nhai chóp chép một cách thích thú.

Lý Mạt mở sổ con ra, một tay vuốt ve đầu thiếu niên báo, tay kia cầm bút phê sổ con.

Tiểu báo tử ăn thịt xong thì liếm liếm ngón tay, tò mò nằm ườn lên bàn xem Lý Mạt đang làm gì.

Lỗ tai báo tròn xoe vểnh lên.

Lý Mạt không ngẩng đầu, vẫn sờ lỗ tai mềm mềm của tiểu báo tử: “Đừng gấp, lát nữa xong việc sẽ dẫn Bảo Bối ra ngoài chơi.”

Chủ nhân muốn dẫn mình ra ngoài chơi kìa, tiểu báo tử chồm lên bàn, gối tay nhìn Lý Mạt, đôi mắt to tròn xanh biếc híp thành một đường, phấn khởi nói: “Được!

Khoảng chừng một chén trà nhỏ sau đó, Lý Mạt vẫn cúi đầu ngồi duyệt công văn.

Tiểu báo tử cau mày, tai báo tròn tròn cụp xuống, nó cào cào trong lòng Lý Mạt, cái đuôi mềm mại nhẹ nhàng gãi gãi cổ Lý Mạt.

“Chủ nhân, chưa xong nữa hở?”

“Chủ nhân, ra ngoài chơi đi…”

Lý Mạt sờ sờ nó: “Chút nữa nha Bảo Bối, còn hai bản nữa thôi.”

Lại qua thêm thời gian một chén trà nhỏ, tiểu báo tử chờ đến mức sốt ruột, chui ra khỏi lòng Lý Mạt nằm sấp trên bàn, cúi đầu ngửi ngửi quyển sổ nhỏ, sau đó cầm lên nhìn.

Nhìn xong thì quay lại ôm cổ Lý Mạt, mở to hai mắt hỏi hắn: “Chúng nó có cặp trứng hoàng kim không? Chúng nó không có, Bảo Bối có.”

Lý Mạt phì cười, quăng sổ con xuống ôm lấy tiểu báo tử: “Được, ra ngoài chơi thôi, nhưng mặc quần áo vào trước đã.”

Truyện convert hay : Ta Không Biết Võ Công

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện