Mỹ Nhân Bại Hoại

TRÁNH MẶT


trước sau

Advertisement

Tối hôm đó sấm chớp rền vang, sét đánh giữ dội cả một vùng. Trương Lập Á nằm mộng, một giấc mộng thật đáng sợ...!

-Á Á... Hãy đi đi.... Hãy đi khỏi đây...!!

Hoàng Tử San toàn thân đẫm máu, gương mặt tuyệt trần cũng nhuốm đầy máu.... Tất cả xung quanh cũng là máu. Ánh mắt của nàng ẩn chứa một chút u buồn, cùng thống khổ. Nàng đưa tay đẩy Trương Lập Á xuống vực sâu...

-Hãy đi đi.... Vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại!!!! Ta hận nàng, ta không bao giờ muốn gặp lại nàng!!! Trương Lập Á... TA HẬN NÀNG!

-KHÔNGGGGGGG

Thân ảnh Trương Lập Á cứ thế bị cuốn vào hố đen vạn trượng không cách nào cưỡng lại được, tất cả mọi vật xung quanh dần dần.... chìm vào màn đêm u ám.

-KHÔNG... KHÔNGGGGG!!!!

Trương Lập Á bật dậy, mồ hôi thấm đẫm thân mình....

RẦM_xẹt...xẹt

Ngoài trời, từng đợt sét đánh cũng không hề ngừng thậm chí ngày còn to hơn....


.

.

.

.

.

.

.

..........................

Ở một nơi xa, cách hoàng cung hàng ngàn dặm cũng có một thân ảnh đang quằn quại trong đau đớn.... Hắc y nhân yếu đuối rêи ɾỉ, thống khổ.... Từng tiếng rên như cắt cả ruột gan Dương Ngọc Lan.

-Chủ nhân lại độ kiếp rồi!

Chịu đựng lôi kiếp để thăng cấp khiến cả thể xác lẫn linh hồn hắc y nhân như lạc vào 18 tầng của địa ngục!!!

RẦM_

Lại một đạo thiên lôi đánh xuống...

-AAAAAAAAAAA....!

.

.

.

.

.

.

.

.

................................

HỒ ĐIỆP PHỦ_Phủ tam công chúa

-Thập tứ hoàng tử..!

Hộ vệ canh gác nhìn thấy Trương Lập Á liền cúi chào nghênh đón. Trương Lập Á gật đầu rồi cùng Trần Ngọc Hà đang ngồi trên vai, bước nhanh vào phủ.

Chỉ mới vài ngày rời xa phủ công chúa mà sao bây giờ khi trở về lại có vẻ ảm đạm như vậy! Hình như phủ công chúa đã mất đi sự náo nhiệt khi xưa.


-Lập Á...

Mộc Quế Anh bước đến ôm lấy thân thể Trương Lập Á còn đang cứng đờ. Hất văng cả Trần Ngọc Hà xuống đất, Trần Ngọc Hà nhìn đôi cẩu nữ-nữ kia mà lòng đầy u oán, kêu lên chít chít....còn Trương Lập Á thì vẫn còn đang ngây người

"Sao hôm nay nàng ấy lại tình cảm như vậy nhỉ???"

Mộc Quế Anh ôm thêm hồi lâu nữa thì buông, sau đó nàng xoay người Trương Lập Á một vòng để xem xét, rồi nói:

-Nàng ốm đi rồi... nữa tháng nay ta rất nhớ nàng!!

Kể từ khi Trương Lập Á nhập cung, Mộc Quế Anh mới dần cảm nhận được sự nhớ nhung dai dẳng trong lòng. Nàng nhớ nụ cười của Lập Á, nhớ tiếng nói của Lập Á, nhớ tất cả những gì thuộc về nàng ấy. Khi xa nhau rồi, nàng mới bắt đầu nhận ra, nàng đã yêu Trương Lập Á từ lúc nào. Nàng rất muốn nhanh chóng gặp lại Lập Á để nói với nàng ấy rằng... Nàng đồng ý từ bỏ tất cả chỉ để ở bên nàng ấy, cùng nhau sống đến cuối đời, chỉ cần có nàng ấy thôi là đủ!!!


-Lập Á, ta....

-Ơ.... San nhi...! San nhi...

Trương Lập Á cắt ngang lời Mộc Quế Anh khi nhìn thấy một bóng hình thoáng vụt qua....." Kia rõ ràng là Hoàng tử San, bóng dáng nhỏ bé, yêu kiều của nàng ấy thật không lẫn vào đâu được, nhưng sao nàng ấy thấy mình lại bỏ chạy chứ???"

-San nhi... nè...

Trương Lập Á nhíu mày tính đuổi theo nhưng vội nhớ ra Mộc Quế Anh còn đang đứng ở đây nên thôi. Hình như ban nãy Mộc Quế Anh còn tính nói gì đó với cô, cô quay lại hỏi Mộc Quế Anh vẫn còn đang đứng bên cạnh

-Anh nhi, ban nãy nàng định nói gì với ta??

-Ta...

Mộc Quế Anh thấy sắc mặt Trương Lập Á vừa trở về có lẽ hơi mệt mỏi nên nàng quyết định lựa một cơ hội khác, chỉ có hai người với nhau mới bày tỏ tâm tình mình.

-À... ta tính hỏi nàng đã dùng bữa chưa? có mệt không..?? ta sẽ kêu người đi chuẩn bị nước tắm và điểm tâm cho nàng. Sau đó dọn dẹp lại phòng cho nàng nghỉ ngơi !
-Ừ... ta có hơi mệt. Tam công chúa về khi nào??

-Cũng vừa về sáng hôm nay!

-Vậy sao?? Ừ ta đi tắm rửa một chút, ta cũng rất nhớ nàng.

Trương Lập Á hôn nhẹ lên trán Mộc Quế Anh khiến nàng đỏ cả mặt, lắp bắp nói:

-Nàng... mau đi nghỉ ngơi đi, ta chuẩn bị điểm tâm cho nàng.

Trương Lập Á cười cười nhìn theo bóng dáng của Mộc Quế Anh cho đến khi bóng nàng ấy khuất dạng, cô mới chợt tắt đi nụ cười. Thay vào đó là cái nhíu mày đầy suy tư...

Sao bây giờ Hoàng Tử San thấy cô lại tránh như tránh tà thế kia??

Lòng Trương Lập Á bỗng có một chút thất lạc không thôi!

-E hèm... Tao chưa chết! Người ta mới ôm một cái đã ngẩn ngơ cả người rồi!! Nàng ấy cũng thật là.... hất tao một phát quá cha như vậy...! Ôi... Cái mông tao...!!

Trần Ngọc Hà cũng vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, cái người xấu xa kia sao không thấy ở đâu vậy nhỉ? Ban nãy khi Trương Lập Á gọi tên Hoàng Tử San, tim cô cũng bất giác đập mạnh mà quay qua nhìn... nhưng tìm hoài vẫn không thấy bóng dáng Dương Ngọc Lan đâu. Không phải nàng ấy hay đi theo bên cạnh để hầu hạ tam công chúa sao???
Mà thôi... dù sao cô cũng đã trở về làm chuột rồi, ngày tháng gặp nàng ấy sẽ lại nhanh đến thôi!

"Ủa??... mà sao mình lại mong gặp nàng
Advertisement
ta nhỉ? Nàng ta không phải là nữ nhân xấu xa vì tình mà hành hạ mình sao? Tốt nhất cũng đừng xuất hiện trước mặt mình luôn đi!!!"

BỐP_

-Ui da... Con điên, mày làm gì thế hả?

Trương Lập Á giơ chân ngắm ngay mông Trần Ngọc Hà mà đá, cô bình thản bỏ đi, chỉ buông lại một câu nói:

-Mày không mệt sao? Không về phòng nghỉ ngơi à??

-Mày cũng đâu cần mạnh chân thế hả... Đợi tao vớiiiiiii !!!!

.

.

.

.

.

.

.

..........................

-San nhi... San nhi....

Trương Lập Á giang hai tay chắn trước mặt Hoàng Tử San. Đã là lần thứ ba mà Hoàng Tử San trốn tránh cô. Cô thật không hiểu...!! Không phải trước kia nàng ta thích nhất là đeo bám mình?

-San nhi, sao nàng lại tránh ta???
Trương Lập Á ôm bụng thở phì phò, gấp gáp hỏi. Hoàng Tử San có vẻ hơi rụt rè nói:

-Thập... Thập tứ ca!

-Sao???

Trương Lập Á sững sờ nhìn nàng. Vẫn là gương mặt ngốc nghếch, ngây thơ ấy nhưng mà thái độ của nàng ...

-San nhi, nàng vừa gọi ta là gì?

-San San gọi người là Thập tứ ca, người không phải là thập tứ ca của San San sao?

-Đây.... Đúng là vậy, nhưng... nhưng không phải nàng vẫn thường gọi ta là Á Á..??

-San San không được gọi như vậy, Lan tỷ có dạy ta... Á Á.... Không phải, người bây giờ thân phận là đại ca của ta, ta không thể gọi người như vậy! Dù rất muốn gọi người là Á Á nhưng không được! San San đang tập trưởng thành nên thập tứ ca yên tâm, từ nay về sau muội không có đeo bám làm phiền người đâu!

-NÀNG KHÔNG PHIỀN, TA....

Trương Lập Á không hiểu sao bản thân lại không tự chủ được mà hét lên như vậy! Cô thật sự, thật sự không muốn nhìn thấy Hoàng Tử San xa lạ với cô, thật không muốn. Cảm giác xa lạ này cứ quấn lấy trái tim cô, rất khó chịu!! Nhưng cô lại không thể lý giải được vì sao !
Chính cô là người từng chê nàng phiền. Chính cô luôn tỏ thái độ mệt mỏi, chán nản khi nhìn thấy nàng. Cũng chính cô muốn thoát khỏi nàng càng nhanh càng tốt, nhưng đến khi nàng rời khỏi cô, lòng cô lại dâng lên một chút cảm giác trống vắng lạ thường, cô đã từng nghĩ có thể là do thói quen nhưng mà ngay lúc này đây, sự xa lạ của nàng lại làm cô cảm thấy không thể chịu được, tất cả là vì đâu..??? Vì cô đã đánh mất đi một tiểu bằng hữu sao???

-San San... Sau này nàng cứ gọi ta như xưa, và đừng tránh mặt ta như thế này nữa, vì sao nàng lại tránh mặt ta??

-Vì...

Hoàng Tử San cúi đầu lí nhí nói:

-Vì... Á Á bây giờ đã là người của Anh tỷ. San nhi không thể làm phiền Á Á, vì như vậy tỷ tỷ sẽ không vui!!!

Trương Lập Á lại sững người, chuyện này... sao nàng ấy lại biết chứ, không lẽ đêm nàng tỏ tình với Anh nhi, nàng ta cũng nhìn thấy...? Nhưng một kẻ ngốc như nàng ta làm sao biết yêu đương là gì mà lại nói như vậy, hay là có ai đó nói lại với nàng ta...? Chắc chắn là Dương Ngọc Lan rồi!!!
Và cứ thế nữ nhân vô tội nhất nơi đây không ai khác ngoài Dương Ngọc Lan, hai lần bị hiểu lầm mới đau!!! Dương Ngọc Lan thật muốn khóc thầm ...!!!

-San San... Ta và Anh tỷ của nàng.... Đúng là, đúng là ta có thích Anh tỷ của nàng nhưng nàng và Anh tỷ khác nhau. Mặc dù ta bây giờ sẽ thường xuyên ở bên cạnh Anh tỷ của nàng, nhưng ta vẫn có thể làm bạn với nàng như xưa mà!! Cho nên...

-Thật sao..??

Hoàng Tử San hơi mừng rỡ ôm lấy cánh tay Trương Lập Á mà lắc, nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai chiếu rọi cả linh hồn Trương Lập Á, phút chốc khiến cô ngẩn ngơ. Cô ngây ngốc gật đầu

-Ờ... thật... thật mà!!!

-Nhưng không được!!

Hoàng Tử San lại yểu xìu nói:

-Làm vậy rất không hay, một người không thể ở bên hai người đâu, như vậy rất xấu. Lan tỷ thường vẫn nói với San San như vậy. (Dương Ngọc Lan said: liên quan gì đến ta
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện