Mỹ Nam Tâm Kế

Chương 23


trước sau


 
Chương 23
Editor: Soju
Minh Hoàn còn chưa bước qua, Khang Vương phi đã tới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khang Vương phi Ninh thị tâm tư tinh tế sâu sắc, toàn bộ Khang Vương phủ đều được nàng xử lý gọn gàng ngăn nắp.
 
Vừa rồi chuyện Mục Vương điện hạ đi gặp Minh Hoàn, tất nhiên Ninh thị cũng nghe nói.
 
Ninh thị suy đoán địa vị của Minh Hoàn ở trong lòng Mục Vương, nàng vịn tay thị nữ, ngước mắt cười: “Minh cô nương, ngồi ở nơi này với ta.”
 
Minh Hoàn mỉm cười bước qua.
 
Mặc dù nàng kiểm soát biểu cảm rất tốt, nhưng Ninh thị vẫn có thể mơ hồ cảm giác được, thần sắc của tiểu cô nương không đúng lắm, dường như có tâm sự.
 
Chu thị thấy Khang Vương phi gọi Minh Hoàn đi rồi, trong lòng hơi có chút thất vọng. Tuy nhiên, buổi tối bà sẽ cùng Minh Hoàn trở về.
 
Dù sao Minh Hoàn cũng là tiểu cô nương chưa cập kê, thiếu nữ ở độ tuổi này không có nhiều tâm cơ, tuy rằng lúc trước có chút xích mích, nhưng chỉ cần mình cong lưng dỗ dành, Chu thị tin tưởng, bà có thể được Minh Hoàn tiếp nhận.

 
Sau khi dùng xong ngọ thiện, Ninh thị dẫn theo nhóm nữ quyến lên đài cao cạnh võ trường xem mọi người tỷ thí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Minh Hoàn và Ninh thị ngồi ở phía trước, trên tay Ninh thị cầm một tách trà sâm, nàng khẽ cười nói: “Mục Vương điện hạ nói, Minh cô nương tính tình hiền thục dịu dàng, hôm nay được gặp mặt ta mới biết Mục Vương điện hạ không hề nói quá.”
 
Minh Hoàn mỉm cười: “E rằng điện hạ chỉ nói đùa mà thôi, Hoàn Hoàn ngu dốt, không có gì đáng khen ngợi.”
 
Qua vài câu trò chuyện, Ninh thị đã nghiền ngẫm ra tính tình đại khái của Minh Hoàn. Lưu Đàn cực kỳ coi trọng Minh Hoàn, không có chuyện Minh Hoàn không biết.
Dưới tình huống biết được mình là đầu quả tim của bá chủ một phương, Minh Hoàn vẫn có thể khiêm tốn dịu dàng, điều này thực sự hiếm thấy.
 
Minh Hoàn không quan tâm đến ánh mắt đổ dồn lên người mình của Ninh thị, nàng nhìn xuống phía dưới đài cao.
 
Một đám nam tử mặc quân phục, mỗi người đều mang dáng vẻ hào hùng khí thế, nàng quét mắt một vòng, không tìm thấy Lưu Đàn, nhưng lại thấy được Đại biểu ca Tiết Thư Lễ.
 
Diện mạo của người Tiết gia đều rất ưa nhìn, trên người Tiết Thư Lễ mặc bộ trang phục màu trắng, đôi mắt như sơn mài, đôi môi như được bôi mỡ, môi hồng răng trắng, đứng giữa đám công tử trông có vẻ đặc biệt tuấn tú.
 
Minh Hoàn không có quá nhiều hứng thú đối với Tiết Thư Lễ, mặc dù Tiết lão phu nhân cố gắng tác hợp nàng và Tiết Thư Lễ, nhưng nàng lại hoàn toàn không có tâm tư đó. Không nói ra được Tiết Thư Lễ chọc mình bất mãn ở điểm nào, chỉ là Minh Hoàn không có ấn tượng tốt về hắn mà thôi.
 
Mấy cô nương và phu nhân phía sau bắt đầu khe khẽ xì xào bàn tán, nói công tử Tiết gia dáng dấp đường hoàng, dung mạo tuấn tú tựa chi lan ngọc thụ (1).
(1): “Tạ An” 謝安 đời Tấn, có con em tài giỏi, thường nói “tử đệ như chi lan ngọc thụ” 子弟如芝蘭玉樹. Chỉ con em ưu tú.


 
Chu thị nghe xong cũng cảm thấy kiêu ngạo, Tiết Thư Lễ có vẻ bề ngoài xuất chúng, con người lại hiếu thuận nghe lời, Chu thị vô cùng đắc ý.
 
Sau đó, trên võ đài lại tiếp tục xôn xao, đám người đột nhiên tách ra, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc, ngựa thở phì phì, đoàn người cưỡi ngựa đi tới.
 
Dẫn đầu là hai vị nam tử, một người mặc trang phục màu đen họa tiết sóng biển, một người mặc Ô Kim Bảo Khải.
 
Người trước tuấn lãng quý khí, mắt phượng ngạo nghễ nhìn bốn phương, khiến người ta không tự chủ được phải thần phục, chính là Mục Vương Lưu Đàn. Người sau uy vũ khí phách, eo thắt bảo đao, giống như một vị tướng oai hùng, chính là Khang Vương Lạc Thành Quảng.
 
Trong lúc nhất thời, ngay cả nữ quyến trên đài cao cũng trở nên yên lặng.
 
Lưu Đàn xoay người xuống ngựa, dáng người đĩnh bạt cao lớn, tuy rằng không vạm vỡ cường tráng như Lạc Thành Quảng, nhưng hai người có chiều cao ngang nhau, so với Lạc Thành Quảng thì Lưu Đàn nhiều hơn vài phần ưu nhã tôn quý.
 
Mục Vương và Khang Vương xuống ngựa, tất cả mọi người đều sôi nổi hành lễ.

 
Thoạt nhìn Lưu Đàn có vẻ cao cao tại thượng, không ai bì nổi, nhưng hầu hết những ai từng tiếp xúc với Lưu Đàn đều sẽ có ấn tượng tốt về hắn.
 
Hắn đỡ một nam tử ở gần nhất đứng dậy, hơi mỉm cười: “Mọi người không cần đa lễ.”
 
Trước khi Lưu Đàn và Lạc Thành Quảng tới đây, các cô nương và phu nhân trên đài cao đều cảm thấy công tử Tiết gia là người tuấn tú nhất, nhưng mà trước mắt có sự so sánh, các nàng mới phát hiện, Mục Vương và Khang Vương cao hơn công tử Tiết gia ước chừng nửa cái đầu.
 
Mục Vương Lưu Đàn, thân ở địa vị cao, tự nhiên có phẩm cách tôn quý của người bề trên, tuy rằng nam tử bên người đều là con cháu hào môn thế tộc Yên Châu, so sánh với hắn, chung quy vẫn thiếu vài phần khí phách.
 
Cũng chỉ có Khang Vương Lạc Thành Quảng đứng bên người Lưu Đàn, mới không bị rơi vào thế hạ phong.
 
Tiết Thư Lễ tuy đẹp, nhưng đứng ở trước mặt hai vị Vương gia, lại luôn có cảm giác chăn gối thêu hoa, uổng phí một dung mạo đẹp.
 
Phía sau Khang Vương phi có một vài cô nương nhịn không được nhỏ giọng nói: “Mục Vương điện hạ khí độ phi phàm, khiến người ta vừa kính sợ lại kính ngưỡng.”
 
“Đúng vậy, từ khi còn niên thiếu Mục Vương điện hạ đã dẫn dắt thủ hạ tiêu diệt hải tặc, năng lực phi phàm.”
 
Có người muốn lấy lòng Khang Vương phi, cười nói: “Khang Vương điện hạ uy vũ bất phàm, Vương phi thật có phúc khí.”
 
Khang Vương phi nhấp một ngụm trà: “Những nam nhân này, một đám đều tâm địa cứng rắn, chỉ biết giơ đao múa kiếm, không có cách nào, chúng ta cũng chỉ có thể chịu đựng, ở chỗ này nhìn bọn họ.”
 
“Nghe Vương phi nói kìa, làm gì có ai không biết Khang Vương điện hạ bề ngoài lạnh lùng cứng rắn, nhưng trong lòng lại cực kỳ yêu quý vương phi?”
……
 
Minh Hoàn nhìn chằm chằm vào nam tử phía dưới, cách đó không xa.
 
Trà nhân sâm ở trong ly của nàng đã nguội lạnh, Khang Vương phi Ninh thị sai thị nữ đổi một ly khác.
 
Nữ nhân đang ngồi, tuy rằng không tính là thông minh, nhưng cũng tuyệt đối không ngốc.
 
Minh Hoàn chỉ là một nữ tử Mục Châu, tuy xuất thân từ gia đình quan lại, nhưng cũng không hề kém cạnh thân phận vàng ngọc của Khang Vương phi. Hiện giờ Khang Vương phi quan tâm tới Minh Hoàn như vậy, nhất định là bởi vì nghĩa huynh của Minh Hoàn—— Mục Vương.
 
Mọi người đều biết, cho dù Khang Vương và Mục Vương coi nhau như huynh đệ, nhưng trên thực tế, thế lực của Khang Vương không bì kịp một phần ba của Mục Vương.
 
Nếu như có thể lôi kéo mối quan hệ với Minh Hoàn, như vậy khẳng định có thể quen biết được Mục Vương.
 
Thời điểm Minh Hoàn đang ngẩn người, một vị phu nhân trong đó hỏi: “Tại sao Minh tiểu thư lại trở thành huynh muội kết nghĩa với Mục Vương điện hạ?”

 
Minh Hoàn giật mình, nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Rốt cuộc, hiện giờ nàng và Lưu Đàn đã không còn là huynh muội kết nghĩa, mà là mối quan hệ hôn phu hôn thê.
 
Do dự một chút, Minh Hoàn nói: “Mục Vương điện hạ và huynh trưởng của ta có mối quan hệ không tồi, bởi vì ta tuổi còn nhỏ, nên điện hạ mới coi ta như muội muội.”
 
Trong lúc mọi người nói chuyện, nam nhân phía dưới bắt đầu tỷ thí bắn tên, Minh Hoàn cũng không có tinh lực đi xem, bởi vì chư vị phu nhân ở đây đều đang muốn tìm hiểu về sở thích của Lưu Đàn.
 
“Minh tiểu thư hào phóng hiểu chuyện, trách không được Mục Vương điện hạ coi tiểu thư như muội muội.” Một vị phu nhân khác khích lệ: “Ta nghe nói hiện giờ Mục Vương điện hạ vẫn chưa cưới Vương phi, cũng không biết trong phủ có bao nhiêu thị thiếp, vì dù sao, thoạt nhìn Mục Vương điện hạ hấp dẫn như vậy cơ mà.”
 
“Chuyện này, ta cũng không biết.” Minh Hoàn nói: “Đây là chuyện riêng trong phủ Mục Vương, ta chỉ là người ngoài, dựa vào mặt mũi của huynh trưởng mới được Mục Vương điện hạ cất nhắc.”
 
Nàng chỉ biết Mục Vương Lưu Đàn là người rất tốt, những chuyện khác nàng cũng không tìm hiểu quá sâu, ở đây nhiều người nhiều tai mắt, tùy tiện nói gì đó, truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ gây phiền phức cho Lưu Đàn, bởi vậy nàng chỉ nói đơn giản cho qua chuyện.
 
Lưu Đàn giương cung bắn tên, liên tiếp chín phát, đều trúng hồng tâm.
 
Ngoài vòng vang lên tiếng kinh hô, hắn tập võ từ nhỏ, thiện xạ đối với hắn mà nói, còn đơn giản hơn việc ăn cơm.
 
Tuy nhiên, Lưu Đàn vẫn hy vọng Minh Hoàn có thể nhìn thấy mình.
 
Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Minh Hoàn.
 
Lông mi Minh Hoàn run rẩy.
 
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn lãng của Lưu Đàn hướng về phía Minh Hoàn mỉm cười, đôi mắt không nhìn cung tiễn, cũng không nhìn hồng tâm, chỉ chăm chú nhìn Minh Hoàn.
 
Cổ áo bó sát, mặt mày sạch sẽ, mái tóc dài đen bóng buông xõa xuống đôi vai. Lưu Đàn muốn nắm lấy bả vai của nàng, hôn lên mi tâm của nàng, xé toạc cổ áo kín mít của nàng.
Hắn không chút để ý khẽ buông tay, “phập” một tiếng, mũi tên thứ mười trúng giữa hồng tâm.
 
Minh Hoàn không biết suy nghĩ thật sự trong đầu Lưu Đàn, nàng chỉ cảm thấy Lưu Đàn vô cùng lợi hại nên mới nở nụ cười ngọt ngào với Lưu Đàn.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện