Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 31


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù ở đâu cũng không thiếu người tốt, mấy người ngồi hàng ghế VIP vẫn không bỏ được thói quen hóng chuyện. Người đẹp bị uất ức, cánh đàn ông sao bỏ qua được.

Một đống lời chỉ trích ùa tới, Hạ Kỳ Sâm chỉ vòng tay qua eo, kéo cô vào trong ngực. Bị mọi người hiểu lầm là hai người không biết giữ ý tứ nơi công cộng còn đỡ hơn là bị hiểu lầm rằng anh ăn hiếp vợ.

Vành mắt cô vẫn còn đỏ, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh, trên hàng lông mi còn vài giọt nước mắt đọng lại. Nói rằng khóc cũng không đúng lắm, cô chỉ mủi lòng rớt vài giọt thôi. Thấy người khác hiểu lầm, cô không định giải thích, vùi trong lòng anh, lông mi rũ xuống, dáng vẻ như bị ăn hiếp.

Tiếng chỉ trích nhiều, Hạ Kỳ Sâm không thể không nhíu mày hỏi cô vợ nhỏ: "Em thật lòng thấy có lỗi với anh đúng không?"

Trần Uyển Ước: "Ừ..."

Hạ Kỳ Sâm: "Vậy chúng ta về nhà từ từ nói, khóc thế này người ta cười cho đấy."

"Không sao." Trần Uyển Ước: "Bọn họ cười anh mà."

"..."

Hạ Kỳ Sâm bắt đầu nghi ngờ không biết vừa rồi cô khóc thật hay giả, cô xin lỗi là có phải vì tự thấy có lỗi hay không. Giây trước vừa nói cảm thấy áy náy vì ít quan tâm tới anh, giây sau đã lập tức lấn át, chọc ghẹo anh.

"Ngoan nào, Uyển Uyển." Hạ Kỳ Sâm dùng sự kiên nhẫn ít ỏi còn lại, nhỏ giọng dụ dỗ, "Giữ sức đi em, để lên giường rồi khóc tiếp."3

"..."

Cô ngơ ra, sau mấy giây sợ run thì nhanh nhẹn bắn xa khỏi ngực anh. Nếu chó cỏ lên cơn thật, sao cô dám không khép nép chứ!

Trước đó, cái tên cầm thú này còn chọc cô khóc không chỉ 1 lần, dùng giọng nỉ non thì thào bên tai cô. Uyển Uyển, tiếng khóc của em thật khiến người ta... muốn ngừng cũng không được. Buổi tối đó cô khóc không ít. Mệt khóc, đau khóc, khó chịu khóc, dĩ nhiên không hề khóc thoải mái như anh nói, tuyệt đối không có.

Nhìn thấy được ánh mắt người đàn ông, Trần Uyển Ước không ngồi chờ chết, trước cái nhìn soi mói của đám người đứng xem, cô uất ức kêu một câu: "Chồng thân yêu, anh đừng tức giận mà."

Dừng một chút, cô lại nhỏ tiếng nói: "Em đút anh ăn nho được không?"

Vừa nói vừa cầm lên dĩa nho xanh xanh, nghiêm túc đưa tới bên miệng anh. Cứ như vậy, cô tự hóa trang cho mình thành cô bạn gái bị ăn hiếp nhưng vẫn dịu dàng quan tâm, còn Hạ Kỳ Sâm chính là người bạn trai xấu tính.

Tâm tình của cô vợ nhỏ thay đổi ngay, vừa rồi còn khóc khổ sở như đưa đám, giống như người ta thiếu cô tám trăm ngàn vạn, bây giờ thì lại cười rực rỡ như mùa xuân, đôi mắt cong cong, con ngươi nâu đen phát sáng, sự tủi thân khi nãy đã bay biến.

Biết rõ anh không thích ăn nho còn đút. Nếu Hạ Kỳ Sâm chịu nghe lời thì anh sẽ trúng kế của cô, người khác sẽ nhìn anh như nhìn người bạn trai xấu tính.

"Nào, há miệng ra nào...." Trần Uyển Ước giựt dây, tự mình há miệng trước.

Hạ Kỳ Sâm học theo dáng vẻ của cô, lớp vỏ của trái nho vừa đụng vào môi thì đột nhiên biến mất, trái nho đã bị lấy về. Trần Uyển Ước vừa bỏ nho vào miệng mình vừa cười đùa: "Ủa, anh tưởng là em muốn đút anh thật à?"

BẠN CŨNG SẼ THÍCH



Nụ cười này còn rực rỡ hơn khi nãy. Ánh mắt Hạ Kỳ Sâm khẽ chuyển động, "Uyển Uyển."

Trần Uyển Ước lại cầm thêm một trái nho lên nữa, "Được rồi được rồi, thấy anh tội nghiệp thế, em cũng đút anh một trái, há miệng nào...."

Trái nho thứ hai lại đưa tới bên miệng anh, chờ đợi người đàn ông ăn vào. Nhưng cũng giống khi nãy, lúc Hạ Kỳ Sâm hơi hé miệng, cô lại lấy về, bỏ trái nho vào miệng mình. Cô vui vẻ: "Lại bị lừa rồi, chồng à, anh ngốc quá."

Hạ Kỳ Sâm: "Lại lần nữa."

Nghe anh khiêu chiến, Trần Uyển Ước không sợ hãi chút nào: "OK, lần này em sẽ không gạt anh nữa."

Vừa nói vừa cầm trái nho thứ ba lên. Lần này, Trần Uyển Ước không cười, rất nghiêm túc đưa nho đến trước mặt anh, "Nào, há miệng."

Lớp vỏ ngoài của trái nho lại đụng phải cánh môi người đàn ông. Thấy anh sắp ăn mất, Trần Uyển Ước lần nữa rụt tay về nhanh như chớp, cô cười đến nỗi không còn sức. Người này sao lại ngốc thế. Bị lừa một lần, hai lần thì thôi, lần thứ ba anh vẫn còn tin. Bây giờ tổng tài ai cũng không có đầu óc à? Tự chơi vui, Trần Uyển Ước hưng phấn lại gần anh, "Chồng, anh ngốc à? Rõ ràng em đang lừa anh mà, sao anh còn tin em?"

Hạ Kỳ Sâm: "Em chơi vui lắm đúng không?"

Trần Uyển Ước: "Hửm...?"

Anh tỉnh bơ: "Vui là được."

Nụ cười của cô cứng đờ. Rõ ràng là cô trêu anh mà, thoắt một cái sao anh lại thành người đùa bỡn cô rồi?

*****

Vài phút trước khi buổi biểu diễn kết thúc, Giang Yểu còn ở sau sân khấu. Trần Uyển Ước tạm thời phải dẫn cô đi trước, cô cần sắp xếp chỗ ở cho Giang Yểu. Nếu như Giang Yểu là con trai, Trần Uyển Ước đã không cần lo lắng nhiều như vầy.

Để một cô gái yếu đuối ở bên ngoài cô không yên lòng, huống chi nhà họ Giang còn đang gấp gáp, ai biết bọn họ có lại làm gì cô bé nữa không. Rất lâu trước đây, Trần Uyển Ước đã biết vị trí của Giang Yểu trong nhà không bằng Giang Mạn Nhu.

Trong mắt bọn họ, Giang Yểu là người kỳ quái, tính cách, niềm đam mê khác hẳn mọi người, thích đổ cổ mà lạ, cô bé làm chuyện gì cũng bị mọi người coi là không hợp lẽ thường.

Trước khi đi đón người, Trần Uyển Ước phải tới phòng vệ sinh. Khi nãy lúc lột nho, tay dính mật, nhớp nhúa. Cô khom người dùng nước rửa trôi, lấy khăn giấy từ túi xách ra chuẩn bị lau chùi, một tấm hình cũng theo đó rơi xuống đất.

Trần Uyển Ước cúi người nhặt lên, ánh mắt nhìn tấm hình rất lâu không dời đi. Cô không biết tại sao mình lại luôn giữ bức ảnh mà ông nội Hạ cho trong túi xách. Có lẽ do không có chỗ để giấu, để ở nhà có thể bị người giúp việc tìm thấy lúc quét dọn. Cô không muốn cho Hạ Kỳ Sâm biết mình đã xem tấm hình này. Mặc dù anh biết thì vẫn không có gì khác.

Nếu như cô lấy tấm hình ra hỏi có phải anh đã yêu cô từ sớm không, anh nhất định sẽ cười cô tự luyến. Lúc trước Hạ Kỳ Sâm có hỏi, cô không muốn anh biết chuyện mỗi ngày cô đều bị thương ở chân là không hy vọng anh lo lắng hay vì nguyên nhân khác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện